Niên Nhĩ Lạc trải qua cả tuần thi vất vả, vừa bước ra khỏi phòng toán đã ôm Lương Thy San khóc như chưa từng được khóc.
“Mình không làm được gì hết, câu nào cũng một nửa thôi.”
Phòng của Lạc Kim Bối và La Địch Noãn là ở lầu trên, Lương Thy San cùng Niên Nhĩ Lạc chung phòng, nhưng hai người cách rất xa nhau.
Lương Thy San ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng dỗ dành cô, nhưng cô khóc quá thê thảm, dỗ thế nào cũng không nín.
“Mình hận môn toán, mình sẽ hận nó tới chết.”
“Rồi rồi, không sao. Toán hư toán hư, dám làm bé Lạc khóc hả? Đánh mông toán thôi.”
Lương Thy San - bà cố nội của nghề dỗ em bé.
Cùng lúc này Kim Thái Hanh và Phác Trí Mẫn đi xuống tầng. Phác Trí Mẫn thấy Lương Thy San thì cười tươi bước tới chỗ cô nàng, nhìn qua Niên Nhĩ Lạc lại vui vẻ hỏi.
“Làm bài được không em?”
“...”
Sau đó Niên Nhĩ Lạc tiếp tục khóc tiếp, lần này có dỗ sao cũng không nín.
Lương Thy San trừng mắt với Phác Trí Mẫn, nghiến răng.
“Em khó khăn lắm mới dỗ được Lạc Lạc, tại anh hết á.”
“Anh đâu có biết.” Phác Trí Mẫn bĩu môi, bộ dáng vô tội nhìn Lương Thy San.
Phòng thi của Mẫn Doãn Kì khá xa chỗ này cho đến trễ hơn một chút, khi Niên Nhĩ Lạc thấy bóng dáng hắn ở chân cầu thang cô đã phi như bay chạy qua đó.
“Anh ơi...”
Mẫn Doãn Kì thấy Niên Nhĩ Lạc chạy về phía mình thì dang tay ra chờ cô rồi ôm cô vào lòng.
Hắn cúi xuống nhìn gương mặt sưng húp của cô, trong lòng có chút nhói đau.
“Mẹ mèo à, toán nó làm em khóc hả?”
“... Dạ.” Niên Nhĩ Lạc rúc sâu vào lòng Mẫn Doãn Kì, thút thít nói.
Mẫn Doãn Kì thở dài, cúi người ôm Niên Nhĩ Lạc lên sau đó đi ngược về phía cầu thang, mang cô đi về.
Môn thi cuối cùng, ngày thi cuối cùng nên Niên Nhĩ Lạc có thể phiền muộn bao nhiêu cũng được, không cần quan tâm vào ngày mai.
Ngồi trong xe của Mẫn Doãn Kì, Niên Nhĩ Lạc mới dần hồi phục lại tâm trí, nâng đôi mắt sưng húp nhìn nhìn xung quanh.
“Đi về nhà hay đi đâu đây?” Mẫn Doãn Kì lên tiếng hỏi Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc híp mắt suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời.
“Đi khu vui chơi đi, em muốn đi qua đó giải khuây.”
Mẫn Doãn Kì gật gật đầu sau đó đánh tay lái, điều khiển xe chạy đến khu vui chơi.
Cả hai tới nơi thì đi gửi xe, mua vé rồi nắm tay nhau tung tăng đi vào công viên. Đi cùng Mẫn Doãn Kì thế này bao nhiêu âu lo phiền muộn của Niên Nhĩ Lạc đều bay biến sạch.
Lúc Niên Nhĩ Lạc đi ngang “vòng quay diệu kì”, cô đòi Mẫn Doãn Kì phải cho cô chơi cho bằng được. Đương nhiên, Mẫn Doãn Kì cũng chấp nhận, dẫn cô đi qua đó.
Ban đầu ngồi lên Niên Nhĩ Lạc còn háo hức, ngồi ngóng qua ngóng lại, loi nhoi nhìn đáng yêu cực. Vậy mà khi máy trò chơi khởi động, rầm một cái Niên Nhĩ Lạc suýt nữa bay ra khỏi chỗ ngồi, cũng may có Mẫn Doãn Kì ôm lại.
“Doãn Kì, cứu em, em sắp chết rồi!” Niên Nhĩ Lạc ở trong lòng Mẫn Doãn Kì gào rú, sắc mặt cô trắng bệch, sợ đến nỗi tí nữa lại khóc.
Cái con người đòi chơi bằng mọi giá giờ sắp té xỉu tới nơi.
Mẫn Doãn Kì một tay ôm phần lan can trên vòng, tay còn lại ôm Niên Nhĩ Lạc, hắn cười cười nhìn cô, bộ dáng vô cùng thiếu đánh.
“Ủa em, nãy em hăng lắm mà?”
“Mẫn Doãn Kì huhu sao anh nói thế hả?” Niên Nhĩ Lạc mếu máo, nước mắt sắp chảy ra tới nơi rồi mà còn bị ghẹo.
Mẫn Doãn Kì khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên vành tai non mềm của Niên Nhĩ Lạc, nói nhỏ vào tai cô.
“Bé cưng đừng lo, anh sẽ không bao giờ buông em ra đâu.”
Câu này có hai nghĩa, kẻ ngốc nghe cũng hiểu.
Niên Nhĩ Lạc đang hoảng loạn hồn bay tứ phía cuối cùng cũng vì câu nói này của Mẫn Doãn Kì mà ngoan ngoãn không nháo nữa.
Tầm hơn nửa tiếng sau, vòng quay ngừng lại, Niên Nhĩ Lạc nghiêng qua nghiêng lại được Mẫn Doãn Kì đỡ xuống, cô say sẩm mặt mày nhìn không rõ đâu là người đâu là vật nữa.
Mẫn Doãn Kì nhìn dáng vẻ trắng bệch của Niên Nhĩ Lạc liền hiểu cô bây giờ tự đi có nước té qua lại, cho nên hắn nhanh chóng đi tới trước mặt cô sau đó quay lưng lại rồi ngồi xuống.
“Leo lên đi, anh cõng em.”
Niên Nhĩ Lạc thật ra sắp đứng không vững tới nơi rồi liền nhanh chóng leo lên, như xác chết nằm trên lưng Mẫn Doãn Kì không động đậy.
Lượn lờ hai ba vòng trong khu vui chơi, Niên Nhĩ Lạc cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại, tiếp tục làm chim sẻ ríu ra ríu rít trên vai Mẫn Doãn Kì.
Khi đi ngang quầy máy gắp thú, cô vô tình thấy được các bé robot trái cây nhồi bông.
“Doãn Kì, quýt ú kìa.”
Mẫn Doãn Kì quay đầu nhìn quầy gắp thú, mắt hắn cũng sáng lên khi bé quýt ú, nằm cạnh còn có bé dâu con.
Hắn thích quýt, cô thích dâu, đúng là một cặp.
“Để anh gắp cho em.”
Sau đó, là chuyện của 2 tiếng sau.
Khi Mẫn Doãn Kì suýt nữa đập luôn máy gắp thú của người ta, ông chủ canh quầy mới vội vàng chạy ra, trên tay là hai bé thú nhồi bông.
“Tặng hai đứa nè. Trời ạ, số tiền mà hai đứa dùng để gắp nãy giờ đủ mua cả ba xe thú luôn đấy biết không?”
Mẫn Doãn Kì ôm lấy bé quýt ú, Niên Nhĩ Lạc ôm lấy bé dâu con, cả hai cảm ơn ông chủ sau đó nắm tay rời đi.
“Em với anh như dâu con và quýt ú.”
“Sao á?”
“Trời sinh một cặp, suốt đời bên nhau.”