“Niên Nhĩ Lạc, vì môn toán mà em trở thành học sinh trung bình. Chia buồn nhé.”
Niên Nhĩ Lạc phiếu điểm vào lòng, ngoài cười trong thì khóc hết nước mắt, buồn bã quay về chỗ ngồi.
Huhu bà nội cha mày toán!
Lương Thy San và La Địch Noãn thì được học sinh giỏi, Lạc Kim Bối dù không học gì cả vẫn giữ được học sinh khá.
Riêng Niên Nhĩ Lạc học đến điên lên mà được trung bình, tại sao? Tại sao chứ hả?!
Phát phiếu điểm xong cũng tan học, Niên Nhĩ Lạc mang tâm trạng đau đớn khôn nguôi bước ra ngoài, bắt gặp Mẫn Doãn Kì đang đứng ở gần đó nhàn nhạt chơi di động.
Em đang buồn bã nên em muốn lan tỏa năng lượng tiêu cực này đến mọi người.
“Doãn Kì!” Niên Nhĩ Lạc hét lên sau đó chạy lại chỗ của Mẫn Doãn Kì rồi đột ngột ôm chầm lấy hắn, mỉm cười vô cùng cay đắng.
Mẫn Doãn Kì bình thản một tay ôm lấy Niên Nhĩ Lạc, cất di động vào trong túi rồi cùng cô bước đi.
Niên Nhĩ Lạc chớp chớp mắt nhìn hắn, cô bĩu môi, hồi lâu sau cất tiếng.
“Anh ơi, anh được học sinh gì thế?”
Mẫn Doãn Kì nghe Niên Nhĩ Lạc hỏi thì hơi nghiêng đầu nhìn cô, cũng không có trả lời mà hỏi ngược lại.
“Em được học sinh gì?”
“Em đang hỏi anh kia mà?” Niên Nhĩ Lạc cau mày chống nạnh nói.
Nhưng Mẫn Doãn Kì thế mà cũng bĩu môi, hắn nhỏ giọng, chớp chớp mắt nhìn Niên Nhĩ Lạc.
“Em trả lời trước đi. Nhé?”
Niên Nhĩ Lạc nghe xong thì cụp mắt chịu thua, cô lôi phiếu điểm ở trong balo ra đưa cho hắn, giọng nói buồn buồn vang lên.
“Em được học sinh trung bình...”
Mẫn Doãn Kì nhận lấy tờ phiếu, hắn nhìn sơ qua một lát sau đó mỉm cười dịu dàng, rồi nghiêng đầu qua hôn lên mặt Niên Nhĩ Lạc.
“Cục cưng, anh cũng học sinh trung bình. Chúng ta thật sự hợp đôi lắm đó.”
Tâm tình đang vô cùng tồi tệ của Niên Nhĩ Lạc liền tốt lên không ít, được hắn an ủi như vậy cô cũng đỡ buồn, ôm lấy eo hắn nũng nịu.
“Đúng rồi, hai ta rất hợp đôi.”
Mẫn Doãn Kì nhìn cô vui vẻ híp mắt thì cũng vui theo, sau đó dẫn cô đi ra ngoài trường.
Niên Nhĩ Lạc bảo cô muốn uống sữa nên Mẫn Doãn Kì dẫn cô vào quán nước gần đó để mua cho cô ly sữa dâu tây. Hắn đi gọi đồ, Niên Nhĩ Lạc ngồi chờ hắn.
Trong lúc đó, cô vô tình gặp Kim Thái Hanh cùng Mẫn Doãn Kì đi tới, trên tay là hai người là hai cái phiếu điểm.
Phác Trí Mẫn thấy cô trước, anh giơ tay lên ra hiệu cho Niên Nhĩ Lạc sau đó chạy qua, Kim Thái Hanh thì nhàn nhạt đi theo.
“Xin chào Vương phi, Vương gia của em đâu?” Phác Trí Mẫn cười cười lên tiếng hỏi.
Niên Nhĩ Lạc cũng chai mòn với mấy cái danh xưng này rồi cho nên chỉ mỉm cười đáp lại.
“Anh ấy đi gọi đồ uống rồi.”
Phác Trí Mẫn gật gật đầu, sau đó hình như nhớ ra cái gì đó liền tiếp tục hỏi Niên Nhĩ Lạc.
“Vương phi, hôm nay có xét loại học lực đúng chứ? Em được học sinh gì?”
Tâm can bể nát, trái tim tan vỡ, đáy lòng bị tổn thương.
Niên Nhĩ Lạc gượng cười nhìn Phác Trí Mẫn sau đó rầu rĩ nhỏ giọng.
“Trung bình á. Còn anh, anh được học sinh gì?”
“Anh được học sinh giỏi.” Phác Trí Mẫn cười rạng rỡ.
Aiss cái anh này nha nha nha.
“Nhưng mà vẫn thua Vương gia nhà em.” Phác Trí Mẫn lại nói tiếp.
Niên Nhĩ Lạc ngáo ngơ nghiêng đầu, cô chớp chớp mắt không hiểu mà nhíu mày nhìn Phác Trí Mẫn.
“Sao thua? Anh loại giỏi còn anh ấy...”
“Doãn Kì không kể cho em nghe à? Cậu ta đứng thứ hai trong khối 11 ở đợt thi này đấy.”
“...”