Sau khi kết thúc kì thi thì cũng là lúc bắt đầu kì nghỉ, mở ra khoảng thời gian thoải mái tươi đẹp nhất trong đời học sinh của Niên Nhĩ Lạc.
Ba mẹ Niên nhận giấy báo của Niên Nhĩ Lạc cũng không trách móc cô nhiều, bởi vì cô đã cố gắng hết sức rồi.
Còn Mẫn Doãn Kì thì vẫn bị trách móc như bình thường.
“Con xem, nếu con cố một tí nữa là được hạng nhất rồi.” Ông Mẫn cầm phiếu điểm của Mẫn Doãn Kì nhíu mày, dáng vẻ có chút không hài lòng.
Bà Lạc bên cạnh mỉm cười dịu dàng với Mẫn Doãn Kì và Lạc Kim Bối, nghe ông Mẫn nói thế thì quay sang liếc ông.
“Được hạng 2 là quá tốt rồi.”
“Hừ. Còn không bằng Doãn Kiệt hồi đó.” Ông Mẫn để phiếu điểm lên bàn nhàn nhạt nói.
Lạc Kim Bối hờ hững nhìn ông, sau đó xé luôn tờ phiếu điểm của bản thân rồi vứt lên bàn trà, đứng dậy đi lên lầu.
Bà Lạc muốn bảo cô nàng ở lại, nhưng ông Mẫn đã ngăn cản.
“Mặc kệ nó, thành tích như thế tôi chưa trách nó là may rồi, còn bày ra bộ mặt đó.”
Mẫn Doãn Kì cũng không có phản ứng gì nhiều, hắn quay sang nói với bà Lạc vài câu rồi đi theo Lạc Kim Bối lên lầu.
Ở trên lầu, Lạc Kim Bối đã thay xong quần áo, đang cầm di động gọi cho La Địch Noãn.
“Noãn Noãn, chúng ta đi quậy đi.”
“Gì mà Chính Quốc không cho? Bộ cậu ta là ông nội của cậu hay gì mà có quyền cấm?”
Mẫn Doãn Kì liếc mắt nhìn Lạc Kim Bối, lúc đi ngang đưa tay gõ lên đầu cô nàng một cái, thấp giọng nói.
“Em đó, con gái mà như đàn ông vậy.”
Lạc Kim Bối liếc Mẫn Doãn Kì, cúp điện thoại rồi chống nạnh.
“Vậy hen? Hong phải anh lây cho em à?”
Mẫn Doãn Kì lại gõ lên đầu Lạc Kim Bối thêm một cái.
“Cãi anh hả?”
Lạc Kim Bối bĩu môi buồn bã vì bị anh trai mắng, sau đó cô nàng mở di động, trước mặt Mẫn Doãn Kì gọi cho Niên Nhĩ Lạc.
“Lạc Lạc, chồng cậu đánh mình. Cậu mau thay đồ đi để mình rước cậu đi trừng trị anh ấy.”
“... Nè.” Mẫn Doãn Kì vươn tay muốn chụp lấy Lạc Kim Bối nhưng cô nàng đã nhanh chóng thoát được, tiếp tục mè nheo với Niên Nhĩ Lạc, một hồi thì cúp máy.
Lạc Kim Bối nghiêng đầu nhìn gương mặt đã tối đen của Mẫn Doãn Kì, cô nàng hất cằm với hắn.
“ Lo về phòng thay đồ đi, hôm nay đi chơi nhóm nha.”
“...”
[...]
Lạc Kim Bối đi chung xe với Mẫn Doãn Kì đi tới nhà của Niên Nhĩ Lạc để rước cô, lúc gần tới đã thấy cô đứng trước cửa, bên cạnh còn có thêm một cậu trai.
Lạc Kim Bối vừa nhìn thấy cậu ta, sắc mặt liền trắng bệch.
“M* nó đâu có rủ thằng đó đâu!” Lạc Kim Bối chửi thề.
Mẫn Doãn Kì dừng xe, cười cười nhìn Lạc Kim Bối.
“Là anh rủ đấy.”
“...”
Niên Nhĩ Lạc vừa thấy xe của Mẫn Doãn Kì thì vui vẻ đi tới, cô mở cửa xe ngồi với ghế phụ lái, còn Kim Thái Hanh thì ngồi chung với Lạc Kim Bối.
Lạc Kim Bối tất nhiên vẫn còn giận Kim Thái Hanh, cô nàng vươn người về phía Niên Nhĩ Lạc, nhỏ giọng cầu xin.
“Lạc Lạc, cậu xuống ngồi với cái thằng này đi, tôi không muốn ngồi với nó.”
Niên Nhĩ Lạc quay đầu nhìn Lạc Kim Bối sau đó mỉm cười dịu dàng.
“Không, anh trai cậu sẽ la mình đó.”
“...” M* nó.
Sau đó Mẫn Doãn Kì lần nữa khởi động xe, đánh tay lái chạy tới chỗ hẹn.
Đôi Phác Trí Mẫn với đôi Điền Chính Quốc đi cùng một xe, lúc nhóm Mẫn Doãn Kì tới bọn họ đang ngồi uống nước.
Lương Thy San thấy Niên Nhĩ Lạc liền mỉm cười vẫy tay với cô, gọi lớn.
“Lạc Lạc.”
Sau đó thì đứng dậy bay tới chỗ của Niên Nhĩ Lạc rồi ôm cô vào lòng.
“Mẹ nhớ con quá.”
“???”
Cả bọn tụ họp đầy đủ xong liền chọn chỗ đi chơi, và vâng, tiếp tục là cái khu vui chơi kia.
Niên Nhĩ Lạc đi ngang qua “vòng quay diệu kì” thì khẽ rùng mình, còn chưa kịp bỏ chạy đã bị Lạc Kim Bối túm lấy lôi qua đó.
“Bé bi Lạc Lạc, chúng ta sẽ chơi cái này.”
Chắc chắn đây là trả thù, là trả thù đó!
Nhóm con trai đương nhiên cũng lên, phòng hờ bạn gái họ bị ngã thì còn ôm lại được.
Lúc bắt cặp ngồi chung, Kim Thái Hanh muốn qua ngồi cùng Lạc Kim Bối lại bị cô nàng lườm một cái khiến cậu ta có chút bối rối.
“Đừng có lại gần tôi.” Lạc Kim Bối lạnh giọng sau đó quay mặt đi.
Kim Thái Hanh chỉ đành thở dài sau đó qua phía bên cạnh Mẫn Doãn Kì ngồi xuống.
Sau đó, viễn cảnh quen thuộc lại một lần tái nữa hiện, Niên Nhĩ Lạc chết lâm sàng trong lòng Mẫn Doãn Kì.
Lương Thy San cùng La Địch Noãn ôm nhau hú hét, đạp Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn qua một bên.
Riêng Lạc Kim Bối là ngồi như tượng đá, một chút cũng không có biến đổi.
Kim Thái Hanh cũng thế, chỉ lẳng lặng nhìn cô nàng.
Lúc này ở bên cạnh Lạc Kim Bối xuất hiện một tên biến thái, ông ta ba lần bảy lượt vô tình ngã vào người cô nàng sau đó nhân tiện sờ soạng cô luôn. Ban đầu Lạc Kim Bối không nói gì vì ông ta khá lớn tuổi, nhưng cứ như thế khiến cô cũng phát bực.
“Ông cút ra cho tôi.” Lạc Kim Bối lạnh lẽo trừng ông ta sau đó nâng tay đẩy ông ta ra.
Tên biến thái tất nhiên không vừa, vẫn tiếp tục nhào vào người Lạc Kim Bối, còn cầm di động quay quay cô nàng, dáng vẻ rất gớm ghiếc.
Sau đó chiếc di động bị một người đá bay xuống dưới vòng quay, Lạc Kim Bối ngước mắt lên nhìn người vừa đá sau đó chán ghét cau mày.
Kim Thái Hanh cũng không đợi cho tên biến thái kịp phản ứng hay chửi mắng gì cậu ta, chỉ nắm lấy tay Lạc Kim Bối kéo lên, trong khi vòng quay vẫn đang rung lắc dữ dội cậu ta và cô nàng vẫn bình thản đứng yên.
“Bối Bối, theo anh đi. Anh sẽ bảo vệ em.”