Trải Nghiệm Yêu Đương Cùng Với Trùm Trường

Chương 52: Chương 52




Vậy mà chỉ hai ngày sau đó, ba Niên bị tai nạn, công ty của ông cũng đang có dấu hiệu suy sụp.

Mẹ Niên ngồi bên giường bệnh của ba Niên chăm sóc cho ông, ông đã tỉnh lại khá lâu rồi, cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Nhưng nếu cứ buông lỏng cảnh giác, cấp độ tai nạn sẽ tăng cao.

Cổ phần của công ty sau một đêm cũng có dấu hiện suy giảm, mà người nhúng tay vào chính là Mẫn Doãn Khiêm.

Niên Nhĩ Lạc đứng ngoài cửa nghe lén, ngây người nhìn ba mẹ, cả hai đều lo lắng và sầu não.

“Chỉ là chuyện yêu đương của con nít, vì cái gì lại làm lớn thế này chứ?” Ba Niên ngồi trên giường, giọng nói có chút tức giận.

Mẹ Niên thì khá bình thản, bà nắm lấy tay của ba Niên nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó mím môi.

“Ông ta chắc chắn là thù chuyện xưa rồi.”

“Bao nhiêu năm rồi vẫn thù? Cái tên chết tiệt.” Ba Niên tức giận vỗ lên giường.

Lại nói, khi xưa Trịnh gia và Mẫn gia liên hôn thương mại, Mẫn Doãn Khiêm cũng khá thích mẹ Niên cho nên rất nhanh liền chấp nhận hôn ước này. Còn mẹ Niên lúc này đang yêu đương với ba Niên, liền dùng mọi cách từ chối.

Sau khi thất bại có nhiều lần, bà cũng đành chấp nhận, cứ thế cùng ông Mẫn đính hôn.

Vậy mà ngay ngày tổ chức lễ đính ước, mẹ Niên không nói không rằng mang theo toàn bộ đồ đạc rời khỏi Trịnh gia, cùng ba Niên chạy trốn.

Mẫn Doãn Khiêm biết được tin này thì vô cùng suy sụp, ông ta cảm thấy nhục nhã và thất bại, vì thế liên tục dùng gia thế chèn ép Niên gia, mãi đến khi cùng bà Lạc kết hôn ông ta mới chịu thôi.

“Tình thế bây giờ như này, chắc em phải gọi cho ba mẹ rồi.” Mẹ Niên rũ mắt, nhỏ giọng nói.

“Bọn họ sẽ không làm khó em đâu đúng chứ?”

“Em không chắc, cùng lắm bị đánh thôi. Bảo vệ anh và bé Lạc đã.”

Đoạn sau Niên Nhĩ Lạc không muốn nghe thêm nữa, cô thẫn thờ bước ra khỏi bệnh viện, không quan tâm mọi thứ xung quanh như thế nào mà ngây ngốc bước đi.

Tình yêu của cô và Mẫn Doãn Kì, có lớn đến mức để phải đánh đổi nhiều thứ như vậy hay sao?

Không... Đáp án chính là không.

Trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, Niên Nhĩ Lạc vẫn vô hồn bước đi ở trên đường, mặc kệ cho tóc tai và quần áo đều đã ướt nhem, cô vẫn cứ bước đi.

Mọi thứ đến quá nhanh, và cũng rời đi quá nhanh...

Mẫn Doãn Kì bảo cô phải tin tưởng hắn, phải cùng hắn chờ đợi.

Nhưng nghị lực của cô không đủ, cô quá yếu đuối.

Nước mưa rơi xuống hòa cùng nước mắt thấm ướt cả gương mặt của Niên Nhĩ Lạc, trời đã sụp tối, không khí rét lạnh khiến cô run rẩy không ngừng.

Sau đó cô ngồi xuống vệ đường, đưa tay bó gối ngây ngốc nhìn mặt đường.

Mày thật thảm hại Niên Nhĩ Lạc ạ...

Em phải làm sao đây Mẫn Doãn Kì? Em nên làm gì mới được đây?

Em không nỡ chia tay anh, em không muốn buông tay anh, nhưng em cũng không muốn ba mẹ em phải vì em mà chịu khổ cực.

Thứ lỗi cho em ích kỉ có được hay không?

Không biết từ khi nào, trên đỉnh đầu Niên Nhĩ Lạc có một mái che, trước mặt cô một chàng trai cao ráo, anh ta dùng ô che cho cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như thường.

Tần Tuấn Kiệt.

Niên Nhĩ Lạc nhìn anh ta, anh ta nhìn Niên Nhĩ Lạc, hai người nhìn nhau không ai lên tiếng, chỉ còn âm thanh mưa ào ạt không ngừng rơi xuống mặt đất.

[...]

Niên Nhĩ Lạc sắc mặt hồng hào ngồi trước gương, cố gắng mỉm cười thêm vài lần rồi mới lấy di động, lướt tìm cuộc gọi rồi ấn vào.

Đầu dây bên kia lập tức bắt may.

“Lạc Lạc, anh nghe đây. Gọi anh có gì không nè?”

“Anh khỏe hơn chưa đó?” Niên Nhĩ Lạc mỉm cười ngọt ngào, vui vẻ hỏi hắn.

Mẫn Doãn Kì bật cười, chất giọng dịu dàng ngọt lịm của hắn vang lên.

“Khỏe rồi.”

“Vậy à? Khỏe rồi thì chúng mình chia tay đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.