SÒNG BẠC MACAO
Hộp đêm Bồ Kinh, Macao, ba tầng, đại sảnh siêu sang trọng, một sòng bạc Baccarat được đặt giữa đại sảnh, cả chiếc bàn chỉ có một người chơi, ngồi ở vị trí số bốn, chính là tôi. Người Quảng Đông không thích số “4”, nhưng đó lại là con số may mắn của tôi. Tôi luôn cho rằng số “4” nên được phổ nhạc thành nốt “pha” trong năm nốt “đồ, mi, rê, pha, son”, nó gần giống như tiếng “phát” trong từ “phát tài”, mà không phải là “tử” trong “tử vong”. Thực ra điều cơ bản nhất là vì ngày mười bốn tháng Mười một, tôi “giáng lâm” xuống thế giới này, cho nên sau khi lên làm ông chủ, tôi bắt đầu tin vào phong thủy, và từ đó tôi tin số “4” chính là “phát”, nếu không ngay từ khi sinh ra, tôi đã phải mang số mệnh “nhất nhất nhất tử” mà không phải là “nhất nhất nhất phát”.
Nhưng lần này số “4” không mang lại may mắn cho tôi, tôi thua sạch bách. Giữa chừng, có một lúc tay tôi rất đỏ, liên tục thắng nhà cái rất hoành tráng, số phỉnh đặt trước mặt ngày một đầy thêm, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi thắng khoảng năm vạn tệ, khiến gương mặt của người chia bài gần như biến dạng. Tôi ném một đồng phỉnh trị giá năm trăm tệ cho cô ta, bảo là đi mua trà, cuối cùng gương mặt ấy cũng nặn ra một nụ cười, nói:
- Cảm ơn!
Lúc này, một người con gái lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi, ngồi xuống. Tôi vô tình liếc cô ta một cái, bên ngoài là một chiếc áo cánh dơi cổ chữ V khoét sâu, bên trong là áo sơ mi cổ thêu hoa, trên ngực là sợi dây chuyền sáng lấp lánh, gương mặt tựa thu lan, đôi mắt long lanh nước, bàn tay ngọc ngà khẽ đưa ra, mềm mại như thể không xương, trong nhất thời, không khí xung quanh trở nên đông cứng, tim tôi đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập thình thịch tới mức chính tôi cũng nghe thấy.
Sau đó là bắt đầu xuống dốc, vật đổi sao dời, tôi thua bài liểng xiểng, nhưng tôi không mê tín, càng thua tôi càng chơi to. Và chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, không những tôi không thắng được đồng nào mà còn mất thêm một khoản nữa. Đây là số phận của tôi, dù biết điều này, nhưng tôi vẫn không kiểm soát được, lúc nào cũng ngã cùng một chỗ ba, bốn lần. Nhiều năm trước, tại chùa Phổ Tế Thiền trên núi Phổ Đà, Chiết Giang, có một vị pháp sư lông mày trắng đã xem tử vi cho tôi và phán:
- Số anh là số đào hoa, thành nhờ đàn bà, bại cũng vì đàn bà.
Tôi ném cho ông ta tờ một nghìn đô- la Hồng Kông rồi bỏ đi, trong lòng cười lạnh: Con bà nó, đúng là linh tinh, “thành nhờ đàn bà” ý chỉ Lý mỗ ta phải bám váy đàn bà? “Bại bởi đàn bà” sao? Mình đâu phải là Edward đệ nhị. Mình chỉ dựa vào chính mình, không cần người khác bố thí, nhưng người khác cũng đừng hòng hại mình.
- Tôi sẽ bóp chặt yết hầu của số phận!
Tôi tập trung tinh thần, vò mái tóc đã rối bù, dụi tắt điếu thuốc, rồi lại đặt hai tay trước ngực, ấn nhẹ, sau đó ném toàn bộ số phỉnh trong tay vào vị trí “player”, hít sâu một hơi, nói với người chia bài:
- Tính giúp tôi.
Tôi đưa tay lên xem đồng hồ theo thói quen, phát hiện tay trái trống không, mới nhớ đồng hồ đã mang ra trả nợ.
- Thưa ngài, tổng cộng là năm nghìn năm trăm tám mươi tệ. - Người chia bài chỉ ngón tay vào đống phỉnh, mặt không chút biểu cảm.
- OK! - Tôi vừa nói vừa nhìn các bức tường xung quanh căn phòng, trên đó không có một thứ gì.
- Ở đây không có đồng hồ?
- Xin lỗi, trong hộp đêm không treo đồng hồ. - Tiếng phổ thông của người chia bài nghe thật gượng gạo.
- Giờ là mấy giờ?
Người đó nhìn đồng hồ:
- Mười giờ ba mươi phút, thưa ngài.
- Sáng hay tối? - Tôi buột miệng.
- Sáng, thưa ngài.
Tôi chuyển ánh mắt sang mặt bàn nhung màu xanh có khung đen được đánh si bóng loáng và những đồng phỉnh nhiều màu sắc, với số tiền còn lại, cho dù thắng hay thua đều là lần cuối, cứ thua sạch đi cũng được, sau sẽ không đến những chỗ như lồng chim này nữa.
Người chia bài thong thả chia hai quân bài cho nhà cái và người chơi, sau đó lật bài của nhà cái, một lá K cơ, một lá 5 nhép, cộng lại là năm điểm. Tôi lật bài của mình: 9 cơ! Bài đẹp, tim tôi thoáng đập nhanh một nhịp, cơ hội rất lớn, thêm một lá bài đỏ nữa là ổn.
Cố nén trái tim đang phập phồng, hai tay tôi áp chặt lên lá bài còn lại, ngẩng đầu lên nhìn bài của nhà cái, đúng năm điểm, tôi hơi cúi lưng xuống, dùng hai ngón tay cái và tay trỏ ấn lên hai đầu lá bài, chầm chậm lật lá bài ra, từng chút một, miệng lẩm bẩm: 9, 10, 9, 10…
Là bài bốc lên là 7 bích.
- Cái năm điểm, chơi sáu điểm. - Người chia bài thông báo điểm xong lại tiếp tục chia bài, nhà cái lật ra một con Q bích, tổng điểm vẫn là năm. Tôi thầm vui trong lòng, cơ hội tới rồi, thêm một lá bài đỏ nữa là đủ, tôi lật mạnh lá bài trên mặt bàn, miệng hét:
- Đỏ!
“4”, tôi trợn tròn mắt, là con 4 nhép!
Cộng lại là không điểm, lá bài 4 nhép này đã thực sự đánh đổ tôi.
Không chờ người chia bài báo điểm, tay tôi đấm xuống bàn, đứng lên định bỏ đi, nhưng hai chân mềm nhũn suýt ngã, tôi vội vàng dùng tay chống mạnh lên thành bàn. Hai bàn chân tôi tê cứng, gần như không còn sức lực. Tôi cúi người xuống, xoa xoa hai chân, rồi nhẹ nhàng cử động một lát, cuối cùng cũng dần đứng lên được. Tiếng người ồn ào cung quanh, có tiếng reo mừng, có tiếng thở dài, mọi người đang đắm mình bên sòng bạc, không ai để ý tới tôi, tôi dùng vai tách đám người ra, thất thểu rời khỏi căn phòng, men theo tay vịn, mệt mỏi đi xuống dưới, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Bỏ đi, bỏ đi, mau bỏ đi…
Từ lúc quá cảnh ở Củng Bắc tôi đã có cảm giác không tốt. Thứ nhất là thấy tâm thần bất định, không phải tới đánh bạc, mà tới để phát tiết. Thứ hai, xếp hàng trước tôi là hai cô gái trẻ măng, người kiểm tra giấy tờ cũng lại là một nữ cảnh sát có dung nhan xinh đẹp, lật xem giấy tờ của hai người kia mấy lần, còn gọi cả Đội trưởng ra. Hai bà nạ dòng đứng sau lưng tôi thì thào:
- Chắc chắn là đến Macao làm đĩ, thế nên phải kiểm tra giấy tờ của họ kỹ hơn bình thường. - Bởi vì hai người này nên phải chờ ít nhất mười lăm phút làm tôi cũng thấy bực bội, hoang mang, cứ như thể ông trời ngầm ra hiệu cho tôi điều gì.
Đi ra khỏi Bồ Kinh, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng xuống, khiến tôi phải lập tức nhắm mắt lại, một luồng hơi nóng nhanh chóng phủ kín lấy tôi, nhất thời cảm giác máu dồn lên khiến tôi hơi chóng mặt, tôi ngã ngồi xuống bậc tam cấp, hai tay ôm lấy đầu, vùi sâu vào giữa hai đầu gối.
Mấy trăm nghìn đô- la Hồng Kông, thêm vào đó là một cái đồng hồ Omega có giá hơn hai mươi nghìn mua ở Hồng Kông, đây là cái giá cho lần tới Macao này. Tôi loáng thoáng nhớ tới tối hôm trước khi đến Macao, từ lúc đó đến giờ tôi chưa hề ngủ chút nào, buồn ngủ - đi vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, đói - đi sang phòng trà bên cạnh ăn cái xúc xích lót dạ, mấy lần đi đổi phỉnh, thời gian còn lại chỉ ngồi trước bàn đánh bạc. Ngồi chơi Baccarat tới hai mốt giờ, sau đó lại chơi Tài xỉu và bài Tây, cũng không nhớ mình đã ngồi bao nhiêu lâu. Đúng là khi ngồi ở trong không thấy khổ, ra ngoài rồi mới thấy đau, đau tới mức tôi chỉ hận là không thể tự giang tay bạt tai mình mấy cái.
Có một lần chơi mạt chược cả đêm, Trưởng phòng Bán hàng của công ty, Cảnh Phú Quý thua hơn một vạn tệ, sau khi giải quyết xong số nước tiểu đã nhịn suốt cả đêm, từ nhà vệ sinh đi ra, vừa kéo khóa quần hắn vừa thở dài:
- Mẹ ơi, một vạn tệ mua được mấy năm gạo, mua được mười mấy năm nước, muối đủ ăn cả đời!- Nhà họ xuất thân là cửa hàng bán tạp hóa nên việc gì cũng quy ra thóc gạo để tính.
Nếu so sánh với tiêu chuẩn cuộc sống như thế, mấy trăm nghìn tệ của tôi có thể ăn bét nhè cả đời không hết.
Dòng người tấp nập qua lại, tôi vẫn ngồi một mình trên bậc tam cấp ở một góc đường của Macao, dưới cái nóng hầm hập, cả người tôi lạnh buốt. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt người đi qua đi lại, xe cộ nườm nượp, ánh mặt trời soi sáng niềm vui trên gương mặt họ, ngẩng đầu cao hơn một chút, nóc tòa nhà Ngân hàng Trung ương hình như đang lung lay, nhìn ra xa, đầu kia của cây cầu Hữu Nghị dường như vươn dài hơn, không nhìn thấy đầu, như thể đang chuẩn bị lao xuống biển. Tôi toét miệng ra, bật cười không thành tiếng, hai giọt nước che mờ đôi mắt, rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo.
Công ty tôi đang ở vào thời điểm sinh tử, cuộc hôn nhân của tôi đã đi đến bờ vực thẳm.
CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG SAU CƠN SAY
Chiếc tắc-xi men theo con đường dọc bờ biển của vịnh Hắc Sa, đi về phía Quan Xiển, trong đài phát thanh lạo xạo gì đó bằng tiếng Quảng Đông, một chiếc xe BMW phóng vút qua, để lại tiếng chạy êm ru trong gió. Đây là Trung Quốc năm 2006, cảnh tượng tráng lệ, phồn vinh ở khắp nơi nơi, thành phố như một công trường khổng lồ, những chiếc máy xúc không kể ngày đêm, chạy ầm ì suốt ngày, đường phố bị đào thành hố lớn hố nhỏ, nửa năm không về nhà, bạn sẽ bị lạc đường. Những tòa nhà cao tầng hai bên đường như nhô lên trời chỉ trong một đêm, giá nhà càng cao, người xếp hàng chờ mua càng nhiều. Mọi người bắt đầu công nhiên thảo luận chuyện nhà cửa ngay trên phố hay trong các cuộc họp. Thị trường cổ phiếu sau năm năm ảm đạm, nay đã ngoan cường bật lên. Trên màn hình hiển thị của sàn giao dịch chứng khoán liên tục chớp nháy những con số đỏ, bên dưới là những ánh mắt cũng đỏ rực của các nhà đầu tư, ngay cả đi vệ sinh cũng nghe tiếng người ta gọi điện về cho vợ thông báo rằng cổ phiếu họ mua đã tăng giá. Trong các khách sạn, đâu đâu cũng thấy những trai thanh gái lịch thanh toán tiền bằng thẻ vàng hoặc thẻ tín dụng, cứ như thể họ có thù oán với đồng tiền, không tiêu nó đi thấy ngứa ngáy tay chân. Không ít người đang phấn khích, đang bốc hỏa, sản lượng tiêu thụ của Durex và Jissbon tăng lên chóng mặt với tốc độ của một trăm phần trăm, Vương Lão Cát* (Tên một loại đồ uống) còn bán chạy hơn cả Coca- Cola.
Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, giây phút đó, cơn gió biển ùa vào, thổi tỉnh cả bộ óc tê liệt và đôi mắt đã díp lại vì mệt mỏi của tôi. Tháng Mười, lục địa Nam Á, trời vẫn nóng trên ba mươi độ, ánh nắng gay gắt khiến mặt đất gần như bốc khói, phủ kín các con phố là hơi ẩm khiến người ta khó chịu, bức bối. Còn phía Bắc sông Hoài, gió lạnh đã rít, mùa cho những sản phẩm làm ấm lại bắt đầu, miền Nam phía Bắc Quảng Đông, gió thu se sắt, mọi người đã lôi dần những chiếc áo bông từ đáy vali ra phơi để chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp tới.
Được giải phóng khỏi cái nóng bức bối, hướng tầm mắt ra xa, biển rộng, mây trắng và trời xanh, bầu trời bao la, bát ngát; bên bờ biển, con đường Tình nhân uốn lượn quanh những tòa nhà đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, Châu Hải đã gần ngay trước mắt, như thể đưa tay ra là chạm vào được. Trái tim tôi bỗng chốc cũng thấy rộng rãi hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Châu Hải, thành phố đã ăn vào máu, vào nước mắt của tôi, còn Chính Uyển như một nàng thiếu nữ mềm mại với tấm mạng mỏng che mặt đang nằm nghiêng trên mặt biển, chờ tôi trở về. Theo như cách nói của anh bạn hợp tác Lâm Thăng thì: Bắc Kinh, Thượng Hải là hai ngôi sao quốc tế danh tiếng lẫy lừng, là những siêu mẫu trên sàn catwalk, anh chỉ có thể ngước lên nhìn họ; còn Châu Hải là cô em gái hàng xóm, trong sáng, thuần khiết, anh có thể chìm đắm vào đó, có được nó. Còn một điểm nữa khiến tôi cảm thấy các thành phố nội địa không thể so sánh được, đó là Châu Hải có sự tự do, cái cảm giác rộng lớn và phiêu diêu từ trong tâm hồn, khó có thể hình dung, nếu không ở lại nửa năm, một năm sẽ không bao giờ cảm nhận được. Nếu nói Hàng Châu đẹp bởi Tây Hồ, bởi những tấm lụa đẹp như thơ, như tranh, Thanh Đảo Đại Liên đẹp bởi nước biển và bãi biển, bởi khí hậu mát mẻ, bởi những cô gái xinh đẹp và mặn mà, Thành Đô đẹp bởi những món ăn ngon và bột ớt đẹp mắt, thì Châu Hải đẹp ở chỗ cả thành phố như một vườn hoa khổng lồ, những tòa nhà không có áp lực và những đám người không hề huyên náo, đường phố sạch sẽ và thẳng tấp, bốn mùa cây xanh phủ bóng, không khí không một hạt bụi, an lành, tĩnh tại, nhàn nhã, và những con người ở cách đó không xa lại đổ về đây, mang theo những nét văn hóa độc đáo của họ, hòa vào Châu Hải, tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt.
Cho dù tôi yêu thành phố nơi tôi đang sống thế nào thì lúc này, tôi cũng thấy thật xấu hổ, nhục nhã khi lại đối mặt với nó. Mọi thứ trước mắt hoàn toàn cách biệt với cảm giác trước đây, tôi dường như từ một thế giới khác tới một miền đất khác. Ở thế giới đó, lúc là ngọn núi cao đổ sụp xuống, lúc lại là vực sâu muôn trượng, điên cuồng, tuyệt vọng đua nhau xuất hiện. Những miếng băng dính đủ mọi kích cỡ, màu sắc, như biến thành những hạt đậu ma quái, chui vào trong cơ thể tôi, dưới sự chỉ huy của những quân bài Poker, chúng nhảy múa, thay đổi, chớp nháy, dẫn dắt tôi lên trời, xuống đất. Chúng đã trình diễn rất đẹp mắt, rất hoàn mĩ, như chiếc bật lửa Zippo trong tay người đàn ông ham chơi, cầm trong tay có cảm giác chân thực, hài lòng, khiến người ta chỉ muốn nghịch mãi. Mỗi lần ném một tập phỉnh dày cao vào chỗ đặt cược, sự căng thẳng ban đầu sẽ biến thành sự mất cảm giác. Tôi thở dài nói dòng bạc đang dùng những quân phỉnh tinh xảo để khiến người ta quên đi cảm giác về tiền, để lúc nào bạn cũng muốn “All in”. Người bạn trên thương trường kiêm bạn mạt chược của tôi, Dương Hồng Năng, đã từ chối tôi:
- Không, con người trong sòng bạc đều biến thái, tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là một con số. Cho dù anh dùng tiền mặt để đặt cược cũng vẫn chỉ là một đống giấy, ngoài mặt anh đang đánh bạc với nhà cái, nhưng trên thực tế anh đang đánh bạc với chính mình, đang đánh bạc với tư duy lý tính và cả sự điên cuồng trong đầu óc của anh. Những điều đó vốn rất tham lam, do dự và kích động. Cho nên khi đã được kích hoạt, anh sẽ mất đi lý trí, và thua tiền chỉ là điều sớm muộn.
Sòng bạc xa dần sau lưng tôi. Tạm biệt. Tôi không thể quay lại đó nữa, trong lòng tôi thầm nói trước khi bật cười chua chát, lòng quyết tâm này không chỉ mới lần một, lần hai, nhưng chưa đầy một tháng, bệnh cũ lại tái phát, sau khi đã khỏe, vết thương đã liền da, người ta sẽ lập tức quên nỗi đau từng trải.
Tôi đóng cửa xe lại, nhắm mắt chìm vào suy nghĩ, một loạt chuyện đau đầu hiện ra, nếu không giành được gói thầu của Khoa Mỹ, coi như tôi đi tong: công ty khổ sở kinh doanh suốt ba năm phải đóng cửa, tôi sẽ một lần nữa gia nhập hàng ngũ của những kẻ thất bại.
Còn cả Châu Thanh Thanh, vợ tôi, mẹ của cậu con trai tên Đô Đô của tôi, đã từng là người tôi yêu thương nhất. Lần này tôi tới Macao là vì cô ấy. Tối hôm đó, trận chiến giữa chúng tôi bùng nổ, cường độ chắc chắn không thua kém trận chiến Normandy đổ bộ trong bộ phim “Saving Private Ryan”, chính trận chiến này đã đánh đổ hoàn toàn tòa lâu đài tình yêu được chúng tôi xây đắp suốt hơn mười năm trời, khiến nó chỉ còn là một đống gạch vụn hoang tàn.
Hôm đó tôi về nhà sớm, đi chợ mua thức ăn, cá, tôm, cua có đủ, tất cả đều là những món hải sản mà Thanh Thanh thích ăn nhất. Tôi làm thế là để mong có sự khoan hồng và tha thứ của cô ấy, bởi vì trước đó, tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng liên quan tới vấn đề đạo đức. Nhân vật chính nữa trong câu chuyện là Giám đốc Tài vụ của công ty, Lưu Hân. Trên mâm cơm, tôi vừa gắp thức ăn cho Thanh Thanh, vùa thận trọng nói:
- Cua có nhiều canxi, cá này không có xương dăm, khí sắc của em không tốt, ăn nhiều một chút, đừng giận nữa, giận không tốt cho da đâu đấy. - Khi nói từ “đấy”, tôi cố ý kéo dài giọng ra.
Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mạt lạnh lùng như băng đá, miệng thi thoảng lại nở một nụ cười giễu cợt.
Tôi lôi tình cảm mười năm ra, nói là nếu không nể mặt tôi cũng nên nể tình kết tinh của chúng tôi, rồi lại ra sức phủ nhận sự thực:
- Anh uống nhiều quá nên không biết có chuyện gì xảy ra. - Sau đó lại thêm vào giọng lưỡi lấy lòng, - Ông xã em được người ta thích chứng tỏ là có sức hút, đứng trên góc độ khác cũng là dát vàng lên mặt. Em đã tìm được một ông xã vừa ưu tú, vừa được mọi người yêu mến. - Thậm chí để chứng minh mình là một người đàn ông tốt hiếm thấy, tôi còn lôi cả chuyện xấu của Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng ra, thêm mắm dặm muối để chứng minh rằng chuyện của tôi chỉ bé bằng con muỗi.
Ngày trước, bất kể khi nào tôi với Thanh Thanh có mâu thuẫn, chỉ cần tấn công vào mặt tình cảm, thêm vào đó hai, ba câu nịnh nọt là cô ấy sẽ lại cười tươi như hoa, không những không nổi giận mà còn đặt một chấm hoàn mĩ cho trò chơi trên giường ướt át của hai vợ chồng. Nhưng lần này thì khác, từ sau khi xảy ra việc đó, Thanh Thanh hủy bỏ quyền lợi chung giường, chung gối của tôi, tôi đã cầu xin sự tha thứ không dưới hai mươi lần, nhưng cô ấy kiên quyết không đếm xỉa gì tới gương mặt nhăn nhó cầu cạnh của tôi.
Cũng khó trách. Nếu chỉ là cô ấy nghe người ta đồn đại sẽ không sao, tôi tin, với kinh nghiệm nịnh vợ bao nhiêu năm của mình, không mất chút công sức nào tôi sẽ đối phó được, nhưng lần này chính cô ấy bắt được quả tang.
Ánh mắt Thanh Thanh mệt mỏi, gương mặt u ám, chỉ mới bảy ngày mà như già đi bảy tuổi, tôi thấy hơi đau lòng, nhưng không thể nói cảm giác này ra, nếu không cô ấy sẽ càng làm già. Cô ấy liếc tôi một cái, lạnh lùng buông ra một câu:
- Đừng nói linh tinh, nếu anh thực lòng nhận lỗi thì hãy đuổi cô ta đi!
- Người ta làm việc không phạm phải sai lầm gì, làm sao đuổi được.
- Đúng! Tôi biết là anh sẽ nói như vậy!
Tôi cười khổ một tiếng:
- Công ty đang ở vào thời kỳ quan tọng, cần phải dùng người, dùng người! Cô ấy là do Lâm Thăng tuyển vào, Lâm Thăng rất thích cô ấy, anh làm sao ra tay?
- Hừ! Thương hoa tiếc ngọc, không nỡ chứ gì? Đau lòng hả?
- Em nói gì thế, anh chỉ thích em, yêu em thôi, em phải tin anh!
- Anh bảo tôi phải tin anh thế nào? Anh nói đi.
- Thế em thì sao, em với cái gã họ Trương đó có chuyện gì? - Tôi lập tức chuyển chủ đề sang anh bạn thanh mai trúc mã của vợ mà tôi hậm hực đã lâu.
- Lý Tiểu Phi, tôi từng nói với anh rồi! Anh còn nhắc đến anh ấy thì tôi nói cho anh biết, nếu so với anh ấy, anh chỉ là một thằng hề!
Chuyển chủ đề thành công, nhưng tôi bị Thanh Thanh nói cho một câu á khẩu. Tôi buông bát đũa xuống, nhắm mắt thở dài, cố kìm nén tâm trạng, một lúc sau, tôi lấy lại tinh thần, toét miệng cười, bàn tay đưa về phía bờ vai của Thanh Thanh:
- Hay là thế này, tối nay phạt anh xoa bóp cho em được không?
Thanh Thanh tránh ra cũng vẻ mặt vô cùng ghê tởm, dùng đôi đũa trong tay đánh vào tôi:
- Đừng đụng vào tôi! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. - Bàn tay tôi lập tức thấy nhói đau.
Nhiều ngày nay tôi đã nhận lỗi đủ đường nhưng Thanh Thanh vẫn không chịu buông tha, giới hạn của tôi đã bị đánh sập, cơn giận nổi lên, thế là tôi hất cả mâm cơm, đứng lên quát:
- Châu Thanh Thanh, cô đừng được nước lấn tới! Cả ngày tôi ở ngoài đầu tắt mặt tối cô không thông cảm thì thôi, lúc nào cũng khiến tôi bực mình! Tôi đã nói với cô, tôi với Lưu Hân không có gì, không có gì cả! Cô không tin thì…thì thôi! - Tôi bực bội đứng giữa phòng ăn, giậm mạnh chân, chỉ tay vào mặt vợ, - Cô, cô tưởng là cô cao thượng, trong sáng lắm à, chẳng phải cô cũng từng đi vào khách sạn với cái gã họ Trương đó sao?
Nước mắt Thanh Thanh lã chã tuôn như nước tràn bờ, giơ tay lên tát tôi một cái. Tôi không kịp trở tay, chỉ biết đưa tay lên ôm mặt. Khi tỉnh hồn lại, tôi giơ cao tay lên, nghiến chặt răng, ánh mắt tóe lửa, Thanh Thanh ngửa mặt lên uy hiếp:
- Nào, anh đánh đi, có giỏi thì anh đánh đi!
Cuối cùng nắm đấm không rơi xuống, thay vào đó là tiếng chửi rủa vang vọng khắp căn nhà:
- Vớ phải con đàn bà giống đôi giầy rách như cô đúng là tôi xui xẻo bảy mươi đời, đã không còn là gái trinh mà còn bắt tôi không ăn ốc phải đi đổ vỏ.
Sau đó là một loạt đồ đạc và những lời nói độc ác như đạn bắn về phía đầu tôi:
- Từ nhỏ đã không có học! Cao ngạo lại còn vô dụng, vớ phải anh đúng là tôi mù mắt!
Mỗi người chửi nhau một câu, cuối cùng cả hai đều khơi dậy vết thương đau đớn nhất trong lòng nhau.
Cuối cùng, Châu Thanh Thanh kéo tay Đô Đô đã sợ hãi khóc không thành tiếng lao ra cửa:
- Anh không để cô ta đi thì tôi đi! Ly hôn!
Tôi nói với theo cái lưng của vợ:
- Ly thì ly, ai sợ ai!
Châu Thanh Thanh ra tới cửa thang máy vẫn còn hằn học quay lại buông một câu:
- Đúng là không ra gì!
Tôi kéo cửa đuổi theo, quát lớn:
- Tôi đương nhiên không phải là cái gì, tôi là người, tôi là người! Cô mới là đồ vật!
Sau một cơn đấm đá điên cuồng, tôi nằm vật xuống sô-pha, giật lon nước ngọt tu mấy ngụm, rít liên tục năm điếu thuốc mà lửa giận vẫn chưa nguôi, trong lòng bực bội. Tôi lấy trong tủ ra một xấp tiền. Tôi phải đi Macao! Tôi phải đi đánh bạc! Tôi phải quên lãng mọi phiền não trên sòng bạc, tôi phải ném bỏ mọi đau khổ!
Ai ngờ nổi chuyến đi này, phiền não của trận cãi nhau đã hết, nhưng nỗi đau của việc mất tiền đã dâng lên.
CHUỐC SAY TẠI QUÁN BAR
Tôi móc di động ra, phát hiện máy tắt, chẳng trách đã lâu không nghe thấy tiếng điện thoại kêu, ấn cái nút nguồn màu đỏ, trong lòng thầm nghĩ, cầu xin ông trời phù hộ vẫn còn gọi được điện thoại, chỉ cần gọi một cú thôi cũng được. Khi ngồi trên bậc tam cấp ở cửa Bồ Kinh, tôi đã móc hết các túi một lượt, toàn bộ số tiền trên người cộng lại được vài chục tệ, bắt xe tới Quan Xiển cần hơn ba mươi tệ, đến Củng Bắc còn phải nộp tiền trông ô tô, xe để ở đó hai đêm, số tiền này không đủ trả, nghĩ đến đây tim tôi chợt thắt lại, canh bạc này khiến tôi đau đớn khắp người, thua liểng xiểng đến nỗi tiền gửi xe cũng không trả nổi.
Thông báo tin nhắn sau khi mở máy tới tấp kêu lên, tôi chẳng buồn đọc tin, vội vàng ấn một số điện thoại, trong lòng thầm khấn, mau nghe máy đi, nghe máy đi. Quả nhiên không thất vọng, một giọng nói tuôn ào ào ở đầu dây bên kia:
- Đồ đen đủi kia chết ở đâu rồi hả? - Lời nói mặc dù thô lỗ nhưng sao cảm giác lại như hàng trăm con chim trong rừng đang hòa thành bản giao hưởng nghe thật vui tai, tôi không kịp trả lời câu đó, chỉ nói vội:
- Quý, nửa tiếng nữa tới của khẩu Củng Bắc đón tôi! - Lời nói vừa dứt, điện thoại đã tắt phụt vì hết pin.
Lúc đón tôi ở cửa khẩu, Cảnh Phú Quý không hỏi han gì, nhưng tôi biết, vừa nhìn thấy dáng vẻ lếch thếch của tôi là hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không muốn giải thích, kéo cửa xe rồi chui vào băng ghế sau như một con mèo, đổ về phía trước một cái, sau đó hừ hừ hai tiếng, vặn vẽo người một hồi, lát sau cả người được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, cảm giác được ngủ đúng là việc hạnh phúc nhất trên đời.
Tôi tỉnh dậy bởi một tiếng chuông điện thoại, trong lúc mơ màng, nghe Cảnh Phú Quý nói:
- Ngủ đủ chưa, ra ngoài uống vài ly.
Tôi giơ tay trái lên theo thói quen, nhưng thấy nó trống không, chẳng có gì, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số bảy, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực, màn đêm nặng nề đã buông xuống tự bao giờ
Cảnh Phú Quý đưa tôi về nhà lúc nào, tôi ngủ say như chết nên không hay biết gì.
Tôi ngồi dậy mới phát hiện phòng ngủ không bình thường, những cuốn sách hay để ở tủ đầu giường đã biến đâu mất, ngay cả đồ mỹ phẩm trên bàn trang điểm cũng không còn một lọ, tôi đứng lên mở tủ quần áo, phát hiện quần áo của Thanh Thanh ít đi rất nhiều, trên bàn trong phòng khách còn có một tờ giấy: Tôi với Đô Đô về Thanh Đảo, không làm phiền anh nữa. Tháng sau quay lại làm thủ tục.
Tôi thở dài, thấy lòng nặng trĩu.
Trong tiếng nhạc Rock chói tai ở quán bar Giải phóng nơi đầu vịnh, tôi nâng một ly rượu lên, nói với Cảnh Phú Quý:
- Cậu nói đi, vì sao tôi lại đen như thế?
Cảnh Phú Quý nói:
- Cậu làm quá nhiều chuyện xấu, đi thắp hương khấn Phật đi.
Tôi nói thắp hương con mẹ nó mấy lần rồi, chẳng có chuyện tốt đẹp nào chờ tôi! Sau đó ngửa cổ lên dốc cạn một ly Chivas, xua tay nói:
- Người đẹp, bảo DJ bật cho anh bài này.
Vì sao em không chịu ở lại với tôi
Có phải em sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy
Khi hoa nở
Lặng lẽ rời xa tôi
Rời xa tôi
Rời xa tôi… …
Mười năm trước, ở ký túc xá của ngôi trường gần Ngũ Giác tại Thượng Hải, ngân nga hát theo bài hát của Tề Tần trên đài, tôi nói với Châu Thanh Thanh đang nằm trong lòng:
- Anh sẽ khiến em trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới. - Hết nhạc còn ghé sát tai cô ấy bổ sung một câu, - Anh xin thề là kiếp này chỉ sờ ngực một mình em thôi.
Khi đó tôi mới bước chân vào tình yêu, còn là một anh chàng tràn đầy sức sống, tóc tai rối bù chẳng buồn cắt tỉa, lúc rảnh rỗi hay làm mấy vần thơ con cóc kiểu như “Anh nhớ em nhớ cả đêm đen” hay “Tình yêu là một con ngựa” mà đến bản thân cũng không hiểu ý nghĩa của chúng. Câu cuối cùng là do tôi nổi hứng phát huy, Thanh Thanh nghe rồi đỏ mặt, nũng nịu vùi sâu vào lòng tôi, miệng còn nói:
- Đồ lưu manh.
Nhưng tôi không giữ được lời hứa. Bước chân vào xã hội, lăn lộn chốn “giang hồ”, ở hộp đêm, ở phòng mát-xa, ở khách sạn, ở trong xe, không biết tôi đã sờ vào bao nhiêu bầu ngực, lời hứa ban đầu đã sớm bị lãng quên ở chín tầng mây trong những tiếng kêu hổn hển đầy nhục dục. Thanh Thanh thì sao, suy nghĩ và cách làm của cô ấy cũng khiến tôi cảm thấy quái dị và khó có thể tin được, việc cô ấy vượt rào với người bạn thanh mai trúc mã Trương Vạn Phong của mình vẫn như một hòn đá đè nặng tim tôi. Tôi ngày càng cảm thấy sự lằng nhằng tình cảm giữa nam và nữ là một nút thắt không bao giờ gỡ ra được, tình cảm trong sáng có thể có, nhưng nó buộc phải có định ngữ không gian và thời gian. Có những người đàn ông bẩm sinh đã là loài động vật đa tình, trước khi có được người đàn bà thì thế nào cũng “được”, khi đã có được rồi lại đều “sau này sẽ tính”, theo như cách nói của Lâm Thăng, “đàn ông yêu hay ghét đàn bà đều ở chỗ mới hay cũ, không phải là xinh đẹp”. Còn đàn bà thì sao, họ thường quá đòi hỏi vào tình yêu, trước nay chưa bao giờ biết đủ, nếu một tình cảm chết đi, họ sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa để tìm tình cảm mới. Cái gọi là chung thủy chỉ như một viên ngọc óng ánh nhất thời, nếu để lâu, nó sẽ trở thành thứ gì đó mơ hồ, giả dối. Giờ đọc những cuốn tiểu thuyết có câu “Anh yêu em, anh chỉ yêu em, anh mãi mãi yêu em”, tôi cảm thấy thật kỳ cục, xem tivi tới những đoạn thề non hẹn biển, thề sống thề chết là thấy thật nực cười, tham gia hôn lễ, nghe người chủ trì hỏi cô dâu chú rể có yêu thương nhau không, có không bao giờ chia ly không, tốt nhất là hãy rút ngắn định ngữ thời gian lại một chút!
Trong đống ký ức lộn xộn, tôi thẫn thờ nhìn người ca sĩ trên sân khấu tay cầm micrô, uốn éo theo điệu nhạc, miệng há ra rồi khép lại, tiếng huyên náo xung quanh giờ hoàn toàn không còn nghe thấy gì, chỉ có một âm thanh đang vang lên trong đầu tôi: Mày biểu hiện là kẻ ngông cuồng, chơi bời, nhưng trên thực tế chưa đến mức xấu xa, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thôi.
Tôi ngã vật ra bàn, khóc lớn:
- Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! - Bàn tay đấm lên mặt bàn, ly và chai rượu đổ xuống. Cảnh Phú Quý đỡ tôi lại quát lớn:
- Đi, tôi đưa cậu về nhà. - Trong lúc hốt hoảng, tôi gạt tay hắn ra, cố sức đẩy hắn:
- Tôi không về cái nhà đó, tôi phải về Tương Tây, tôi về với mẹ tôi…
Hôm đó là ngày ba mốt tháng mười, ngày lễ Tạ ơn của người phương Tây, trong quán rượu, những “bóng ma” lượn lờ, chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy mặt người, những hành động ám muội, những mục đích tà dâm. Trong tiếng nhạc Disco như tiếng thủy triều, tôi nằm lẫn trong đám người, trong tay là một ly rượu rỗng, miệng thở hổn hển, ánh mắt mờ đục.
Đêm nay tỉnh rượu nơi nào? Thủy Loan Đầu, giường không gối chiếc.
Thanh Thanh, em có đứng bên bờ biển của quảng trường Ngũ Tử Thanh Đảo mà nhìn về phương Nam không? Lâm Thăng, cậu đang lén lút ăn vụng với Vương Tiểu Lệ sao? Còn Lưu Hân, em đang làm gì, em có hối hận vì cái đêm điên cuồng đó không?
HỐI HẬN KHÔN CÙNG
Đúng là thời gian vô thường. Mười năm trước có ai nghĩ tới chuyện mười năm sau? Ngày hôm nay của mười năm sau, ai có thể dự đoán được trước đời người rồi sẽ trải tiếp qua những họa hay phúc nào?
Năm 1997, tôi vẫn làm việc trong các doanh nghiệp sắp phá sản của Đại lục, ở phòng Tuyên truyền, nói ra cũng đúng với chuyên môn, vì ở đại học tôi học khoa “Chính trị quốc tế”, học cách làm thế nào để điều hòa mối quan hệ giữa nước này với nước khác, mà phòng Tuyên truyền lo phụ trách tuyên truyền, giao thiệp với bên ngoài, xây dựng hình tượng công xưởng, mặc dù thấp hơn cấp quốc gia rất nhiều, nhưng cũng được coi là hữu dụng. Chỉ có điều công xưởng đã sắp phá sản, khi đó Thanh Thanh còn đang đi học, ban ngày tôi không có việc gì làm, buổi tối cũng không có việc gì làm, đi làm toàn chơi mạt chược, tan làm cũng lại chơi mạt chược. Hoạt động này thấp hơn công việc tôi đang làm một cấp, chỉ nghiên cứu mối quan hệ với ba người khác, làm thế nào để ăn điểm, làm thế nào để đề phòng người ta, ban đầu tôi chơi mãi không chán, phát hiện ra đời người càng sa đọa càng vui vẻ, nhưng sau lâu dần, tôi thấy nản. Có một khoảng thời gian, tôi mất hoàn toàn hứng thú với mạt chược, ngày nào cũng ôm ly trà ngồi trong văn phòng, nhìn ra tấm biển ở con đường đối diện, “Thời gian là tiền bạc, hiệu quả là sinh mạng - Đặc khu Thâm Quyến của Tương Tây”, qua cánh cửa sổ gỗ đã bạc màu. Câu khẩu hiệu này nếu đem so sánh với tình cảnh khi đó của tôi sẽ thành là: Thời gian của tôi không đáng một đồng, hiệu quả của tôi là ngồi thẫn thờ, một ly trà, một điếu thuốc, một tờ báo đọc nửa ngày, cho tới khi đọc hết cả những dòng quảng cáo bé tí ở góc tờ báo vẫn chưa hết ngày.
Trong phòng có một đồng chí lớn tuổi rất quan tâm tới tôi:
- Cậu tốt nghiệp khoa Chính trị quốc tế của một trường đại học có tiếng, nhưng cậu không biết giao tiếp với người khác, chính trị cá nhân làm không tốt, hây a, không được đâu, thanh niên à!
Tôi hiểu lô-gíc của ông, “không thuộc nhà nào, có thể thuộc về thiên hạ”. Nhưng tôi không nghĩ thế, tôi sinh ra là để làm việc lớn, họ đã lớn tuổi rồi, không chạy được nữa, chỉ cần có miếng cơm để ăn thì cho dù uất ức lớn đến đâu, sống chết cũng phải bám lại đây. Còn cái chính trị cá nhân ông ấy nói chẳng qua chỉ là anh tốt, tôi tốt, mọi người tốt, bỏ bao nhiêu tâm sức chỉ để đi họp có quyền phát biểu, được thêm một túi gạo, một chai rượu khi chia chác, cái cảm giác phù phiếm này đối với tôi thật không đáng gì.
Trước khi hòn ngọc phương Đông được quay về với nước mẹ, tôi có đọc một bài thơ mang tên “Nghe tiếng gọi con tim”. Bài thơ đã làm dấy lên trong tôi con sóng mãnh liệt muốn thoát khỏi vùng đất ức chế này, ôm mục đích “tội ác” kiếm được nhiều tiền, chạy tới Thâm Quyến, thề rằng phải sống một cuộc sống giàu sang, náo nhiệt, giống như người ở phố Wall, kính gọng trắng, quần áo là lượt, xách chiếc ca-táp đi ra đi vào những tòa nhà sang trọng, thao thao bất tuyệt trong hội nghị, miệng lưỡi sắc xỏa, ký một cái tên, gõ một cái búa là có thể hoàn thành cuộc mua bán trị giá hàng triệu đô-la. Cái dáng vẻ tinh anh ấy khiến người ta thèm đến đỏ mắt, giống như hồi học đại học, tôi đã ước mơ được tham gia vào cuộc thi hùng biện cả Châu Á.
Sau đó lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tôi mới ý thức rằng thương trường trong hiện thực hoàn toàn không hoa lệ và trong sáng như tưởng tượng, khách hàng của tôi, các ông chủ và bạn bè xung quanh tôi không có mấy người là trông thuận mắt, những kẻ lưu manh đâu đâu cũng có, còn những kẻ miệng lưỡi như bôi dầu chỉ làm màu cho người nghèo xem, những vụ giao dịch quan trọng nhất đều đã được bàn trên bàn rượu, trong hộp đêm, chỉ dùng một ngón tay hay một ánh mắt là coi như đã ký hợp đồng.
Tôi bật cười chế giễu, đôi cánh ước mơ có thể bay rất cao, rất xa, nhưng bước chân của hiện thực luôn luôn nặng nề, không thể nào theo kịp ước mơ, thậm chí có lúc còn quay lưng lại với ước mơ, giống như tôi chơi Poker ở Bồ Kinh, mơ ước rằng dùng hai mươi tệ để đổi lấy một bữa ăn cao cấp hoàng gia, trên màn hình hiển thị những con số tăng dần, nhưng kết cục chỉ khiến những đồng tiền tôi đã ném vào có đi không quay trở lại.
Trong nỗi bồi hồi với chuyện cũ và nỗi xấu hổ với Thanh Thanh, cỗ máy thời gian lại trôi đi, cảnh tượng thay đổi. Tôi quay trở về với thành phố nhỏ ở Tương Tây, tan học xong, cả một đám trẻ con trần như nhộng lao xuống sông vừa tắm vừa bắt cá, trời nhá nhem tối mới quay về nhà, quần áo dính đầy bùn đất, mẹ nhéo tai chửi mấy câu, sau đó tay kia nhét một quả đào cho tôi. Buổi tối, dưới ánh đèn tù mù, tôi ngồi học văn, tưởng tượng quảng trường Thiên An Môn mà cô giáo nói rằng còn to hơn cả huyện của chúng tôi rốt cuộc là to bằng ngần nào. Bỗng dưng tôi lại tới Thượng Hải, tôi đạp xe, đưa Châu Thanh Thanh đi từ quảng trường Ngũ Giác qua đường Tứ Bình rồi ra bãi cát, hai tay cô ấy ôm chặt eo tôi, áp mặt vào lưng tôi, ánh mặt trời rạng rỡ, màu xanh mát mắt, cơn gió nhẹ lướt qua mặt tôi, khiến những cây ngô đồng hai bên đường lạo xạo tiếng lá. Người nào trên đường cũng mang một gương mặt tười cười, họ dừng chân lại nhìn tôi, chào tôi. Tôi càng ra sức, guồng chân đạo mạnh, Thanh Thanh ngồi phía sau luôn miệng nói:
- Chậm thôi, chậm thôi anh.
Tôi mặc kệ tiếng kêu của Thanh Thanh, đưa tay chỉ vào một chiếc Santana của ai đó đậu trước cửa khách sạn Thiên nga trắng:
- Thanh Thanh, sau này anh có tiền, anh sẽ mua một chiếc xe cao cấp như thế kia đưa em đi vòng quanh thế giới. - Gương mặt Thanh Thanh cọ nhẹ vào lưng tôi mấy cái, hai tay ôm chặt hơn:
- Em không cần xe, chỉ cần anh ở bên em là được rồi.
Tôi bật cười hi hi, hất mái tóc dày mềm mại của mình, hai tay buông xe ra, hô lớn:
- Thanh Thanh, I love you!
Đúng lúc đang đắc ý, bỗng dưng một chiếc xe tải từ phía đường Quốc Uyển lao ra, tiếng còi đinh tai vang tới…
Tôi tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, cả người đau nhức, cổ họng khô khốc, đầu tôi như bị một hòn đá lèn chặt. Tôi uống ừng ực một hơi ba cốc nước lớn, hút hết hai điếu thuốc lá mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.
Trên bức tường của phòng tắm là một tấm gương rất lớn sát đất, trong đó là tôi với thân hình trần truồng. Tấm gương này là so tôi yêu cầu lắp vào khi trang trí nhà, tôi thích ngắm nghía thân thể mình khi tắm. Kết hôn tám năm, thường xuyên ăn sơn hào hải vị ở ngoài, nhưng cơ thể vẫn được giữ gìn rất tốt, không bị phệ bụng. Chiều cao một mét bảy với cân nặng sáu mười lăm ki-lô-gam, khi béo nhất cũng không quá bảy mươi ki-lô-gam. Nghe nói lấy chiều cao trừ đi một trăm linh năm là ra cân nặng tiêu chuẩn, nếu thế cơ thể tôi là vừa đẹp, ít nhất trong mắt người miền Nam, tôi cũng có một hình thể tiêu chuẩn. Mặc dù không thể so sánh với kiểu đàn ông có thân hình người mẫu một mét tám như Lâm Thăng, nhưng nhìn ra những người mỗi ngày một nặng nề, ục ịch xung quanh, tôi cảm thấy khá tự hào.
Tôi ghé đầu sát vào gương, rồi lại mỉm cười ngắm ngũ quan nhìn nghiêng của mình, cái mũi hơi khoằm, miệng rộng, môi mỏng, hai mắt hơi nhỏ, nếu tách từng bộ phận ra sẽ không đẹp, nhưng kết hợp chúng lại với nhau cũng không hề thiếu vẻ nam tính. “Hơi giống Lưu Đức Hoa”, câu này là Thanh Thanh nói hồi còn học đại học. Sau đó cô ấy xem bộ phim “Cảnh sát X” thì lại nói tôi hơi giống Jackman, khi đó tôi nói rằng:
- Sướng em nhé, khi tắt đèn, nhắm mắt, em cứ coi anh là anh ta cũng thích lắm đấy.
Thanh Thanh lập tức đáp trả:
- Anh cũng đâu có chịu thiệt, chẳng phải anh từng nói em giống Quan Chi Lâm sao?
Tôi nói:
- Đúng thế, đó là “từng nói”, bây giờ, ha ha… - Thanh Thanh lập tức đấm yêu tôi:
- Chê em già phải không?
Nghĩ tới Thanh Thanh, mũi tôi lại cay cay. Tôi dụi mắt, nhìn chăm chú vào gương, lúc này trông tôi vô cùng tiều tụy: mái tóc bết lại rối bời, những sợi râu mọc tua tủa không thành hàng lối, khóe miệng còn dấu vết của nước dãi chảy ra khi ngủ. Mấy ngày trời điên đảo ngày đêm đã khiến phong thái thường ngày của tôi biến mất. Tôi không muốn nhìn tiếp, không muốn nghĩ ngợi lung tung, quay lưng về phía tấm gương, vặn vòi nước. Nửa tiếng sau tôi quay lại, lau sạch hơi nước phủ trên tấm gương, một lần nữa nhìn vào cơ thể thẳng tắp của mình, gò má trắng trẻo, mái tóc đen dày, cả đôi mắt sáng lấp lánh, một thần thái khỏe khoắn, tràn đầy sức sống đang lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biển bị phủ mờ bởi một lớp sương, trời sắp sáng, một tia sáng từ chân trời xa xa đang dần dần ló rạng, như một con đom đóm đang muốn xé rách màn đêm. Tôi đẩy cửa sổ ra, một luồng khí lạnh ùa và phòng, lập tức xua tan hơi nước trong phòng tắm, tôi rùng mình, cả người co lại, đầu óc tỉnh táo vô cùng. Tôi thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Lý Tiểu Phi, mày là người sinh ra để làm đại sự, từ hôm nay, mày phải lấy lại tinh thần, dốc hết toàn lực, tuyệt đối không được ngu ngốc như thế nữa!