Mới có mấy ngày mà Wulfric đã nhận ra những vị khách nữ trẻ đang có một cuộc đua tranh gì đó liên quan đến anh. Anh không phải kiểu đàn ông mà những cô gái trẻ thích, cho dù anh có là một trong những người đàn ông độc thân đủ tư cách nhất nước Anh đi chăng nữa. Tất cả bọn họ lượn lờ, xun xoe quanh anh gần như mỗi giây mỗi phút chán ngắt trong ngày và dùng mọi thủ đoạn có thể nghĩ ra để được ở một mình với anh.
Anh chẳng thích điều này chút nào. Anh chống lại sự tấn công đó bằng cách tỏ vẻ lạnh lùng hơn nữa mỗi khi các cô gái trẻ ở quanh, luôn kết nhóm với cánh đàn ông và những phụ nữ đứng tuổi. Kể từ lúc nhận ra mình chẳng thể làm gì để tránh bữa tiệc tại gia này, anh quyết định sẽ xem nó như một bài học thực tế. Đây chính là hậu quả của vài ngày ngu ngốc anh cho phép mình tự thương hại và cảm thấy cô đơn vào cuối kỳ họp của Nghị Viện và Mùa Lễ Hội. Anh sẽ không bao giờ để việc này tái diễn.
Dù sao anh đã luôn đơn độc kể từ tuổi mười hai. Khi ấy anh gần như bị cách ly với các em trai rồi bị đặt dưới sự giám sát nghiêm ngặt của hai người giám hộ và người quản lý tin cậy của cha anh lúc ông biết mình sắp chết và mong muốn người thừa kế của ông được chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản cơ nghiệp. Anh đơn độc kể từ tuổi mười bảy, khi cha anh mất và anh trở thành công tước Bewcastle. Anh đơn độc kể từ tuổi hai bốn, lúc Marianne Bonner cự tuyệt anh theo cái cách khiến anh thật nhục nhã. Anh chỉ có một mình kể từ khi tất cả các em trai, em gái lập gia đình trong vòng hai năm. Anh trơ trọi kể từ khi Rose mất.
Đơn độc không giống với cô đơn. Đơn độc chẳng làm ai tự thương hại mình và chớp ngay lấy một lời mời tham dự bữa tiệc tại gia. Dù sao thì có người ở quanh vẫn dễ chịu hơn cô đơn một mình.
Anh đang cảm thấy hết sức cáu kỉnh sau một buổi chiều cưỡi ngựa dài lê thê bởi hai lần bị tách ra khỏi nhóm, đầu tiên là do tiểu thư King, sau đó là tiểu thư Dunstan-Lutt, vì những lý do hết sức ngớ ngẩn, và cả hai lần suýt nữa thì anh không tìm được lối ra giữa những con đường đất nhỏ quanh co nếu anh không bình tĩnh thẳng tiến về phía trước và có bản năng sinh tồn mạnh mẽ.
Họ cố lừa anh vào bẫy hôn nhân sao?
Ý nghĩ này hết sức lố bịch ngay cả khi anh không đáng tuổi cha họ, mà anh thật sự cảm thấy mình giống như cha của những cô gái trẻ này. Không thích đi vào nhà với những người khác, anh “trốn” khỏi đám đông rồi đi xuyên qua vườn hồng để hướng về lối đi phía trước được trồng cây ở hai bên. Nơi này thật đẹp và yên tĩnh với những bậc đá cao đến đầu gối ở hai bên và những hàng dài cây kim tước có các nhánh cây được uốn công phu vượt qua cả hàng rào mắt cáo tạo thành một vòng cung ở phía trên đầu. Tất cả trông như một thánh đường Gothic ngoài trời sống động.
Có người ở đó! Christine Derrick đang ngồi trên một bậc đá và hình như đang đọc thư.
Cô ta không thấy anh. Anh có thể bước lui lại phía vườn hồng và đi dạo ở chỗ khác - không giống như lúc cô ta va phải anh ở bờ hồ. Nhưng Wulfric không rút lui. Cô ta lúc này lúc khác có thể là kẻ bất hạnh không biết phải cư xử thế nào, nhưng ít nhất cô ta không ngu ngốc, điệu đà và có ý định tán tỉnh anh.
Anh bước được vài bước về phía Christine Derrick thì cô ta ngước lên và nhìn thấy anh.
“Ồ,” cô ta thốt lên.
Cô ta vẫn đội cái mũ bonnet đó. Thật ra cả tuần nay anh không nhìn thấy cô ta. Cô ta buộc dải ruy băng của cái mũ rất đơn giản ngay dưới cằm, thế nhưng không hiểu sao trông lại vô cùng quyến rũ. Cô ta mặc cái váy lụa sọc trắng - xanh lá cây tay ngắn, cổ vuông viền đăng ten mà anh đã thấy cô ta mặc vài lần - không giống những vị khách nữ khác một ngày thay mấy bộ, hiếm khi mặc lại cái váy nào. Cái váy này không mới mà cũng chẳng được may theo mốt mới nhất. Anh tự hỏi liệu đây có phải là cái váy đẹp nhất của cô ta không, hay là cái váy đẹp thứ hai được thăng cấp lên. Cô ta trông thật đẹp và quyến rũ.
“Tôi sẽ không quấy rầy cô, phu nhân Derrick,” anh nghiêng đầu chào cô ta, tay đặt sau lưng, “trừ phi cô muốn đi dạo với tôi.”
Đầu tiên cô ta giật mình, sau đó lại nhìn anh với ánh mắt luôn khiến anh vừa thích thú vừa bực bội. Làm thế nào mà cô ta có thể tươi cười, trong khi nét mặt vẫn bình thường?
“Ngài vừa cưỡi ngựa về à? Ngài đang định tránh cuộc hỗn chiến của phụ nữ, thì lại nhận ra tôi đang quấy rầy sự yên tĩnh của ngài như trước đây, đúng không? Nhưng lần này tôi đến trước ngài rồi.”
Wulfric nghĩ, ít nhất ở đây cũng có một người không bao giờ quăng mình ra trước đường anh đi để cố thắng cuộc đua tranh nào đó của các cô gái trẻ.
“Cô sẽ đi dạo cùng tôi chứ?” anh hỏi. Trong một thoáng anh nghĩ cô ta sẽ từ chối và thích thế. Lý do quái quỷ nào khiến anh muốn sự đồng hành của người phụ nữ mà anh nghĩ là thậm chí còn không được mời đến bữa tiệc tại gia này? Nhưng rồi cô ta nhìn xuống lá thư của mình, gập nó lại và cất nó vào cái túi nhỏ ở một bên váy, sau đó đứng dậy.
“Được thôi,” cô ta trả lời.
Và anh vui vì cô ta nhận lời.
Rất lâu rồi, như thể đã hàng triệu năm mới có một phụ nữ khiến máu anh sôi lên. Rose đã mất gần sáu tháng. Anh luôn ngạc nhiên khi nhận ra mình buồn đến thế nào khi mất cô. Anh luôn xem mối quan hệ giữa họ là một thỏa thuận công việc thuận tiện cho cả hai chứ không phải là sự gắn bó của con người.
Rõ ràng là Christine Derrick - và anh không hiểu vì sao - đang khuấy động anh. Anh cảm nhận được bầu trời trong xanh phía trên những cành cây rậm lá ở trên đầu, ánh mặt trời chiếu sáng và đổ bóng lối đi đầy cỏ về phía trước. Anh cảm nhận được cái nóng của ngày hè, cơn gió nhẹ vuốt ve khuôn mặt, mùi thơm tươi mát của cỏ cây. Tiếng chim hót líu lo văng vẳng suốt lối đi dù anh chẳng thấy chú chim nào. Cô ta bước cạnh anh. Anh không thể nhìn được khuôn mặt cô ta qua vành mũ. Anh nhớ là cô ta không đội mũ lúc đi dạo ở bờ hồ.
“Chuyến cưỡi ngựa vui chứ? Tôi cho là ngài được sinh ra trên yên ngựa.” Cô ta hỏi anh. “Một sự bất tiện nhỏ cho mẹ tôi,” nhờ câu nói đó mà anh thoáng nhìn được khuôn mặt cô ta khi cô ta xoay đầu và cười ranh mãnh với anh. “Và, vâng, chuyến cưỡi ngựa cũng vui. Cảm ơn cô đã hỏi.”
Thật ra anh chưa bao giờ cưỡi ngựa ở thôn quê chỉ để cho vui, dù các em trai và em gái anh thường làm thế - nếu gọi những gì chúng làm là cưỡi ngựa. Chúng thường phi nước đại và nhảy qua bất cứ chướng ngại vật nào gặp trên đường.
“Giờ thì đến lượt ngài,” một lúc sau cô ta cất lời.
“Sao cơ?” anh hỏi.
“Tôi hỏi một câu và ngài trả lời. Ngài có thể suy nghĩ câu trả lời trong vài phút, mô tả chuyến cưỡi ngựa, đích đến và cuộc chuyện trò sôi nổi giữa ngài và những người đi cùng. Nhưng ngài đã chọn câu trả lời ngắn gọn và không có nhiều thông tin. Giờ đến lượt ngài cố gắng để tạo ra một cuộc chuyện trò dễ chịu giữa chúng ta.”
Cô ta lại cười anh. Chưa từng có ai cười nhạo anh. Anh chợt thích thú và tò mò vì cô ta dám làm thế.
“Lá thư của cô có vẻ rất thú vị?” anh hỏi.
Christine Derrick cười phá lên. Một âm thanh trong vắt, vui vẻ, hoàn toàn thích thú.
“Hay lắm! Đó là thư của Eleanor, chị cả của tôi. Chị ấy thường viết thư cho tôi dù hai chị em chỉ cách nhau hai dặm. Chị ấy thích viết thư. Hai ngày sau khi tôi tới đây, chị ấy dạy môn địa lý thay tôi tại trường làng và thắc mắc làm thế nào mà tôi dạy được lũ trẻ khi mà chúng có vô số câu hỏi về mọi vấn đề ngoại trừ bài đang học. Tất nhiên đó là mánh lới của chúng. Bọn trẻ rất thông minh và sẽ bắt nạt người nào không cứng cựa với chúng. Tôi sẽ rầy la chúng khi trở lại lớp học, nhưng kiểu gì chúng cũng sẽ đưa ra vẻ mặt ngây thơ, vô tội và rốt cuộc tôi cũng phải bật cười. Khi đó chúng sẽ cười òa lên và Eleanor tội nghiệp sẽ không bao giờ trả được thù.”
“Cô dạy học.” Đó là một nhận xét, không phải câu hỏi, nhưng cô ta lại xoay sang nhìn anh.
“Tôi chỉ giúp thôi. Rốt cuộc tôi phải làm gì đó chứ. Anh biết phụ nữ mà, nếu không được làm gì đó, họ sẽ chết vì buồn chán.”
“Tôi lấy làm lạ là cô không ở lại với vợ chồng Elrick sau khi chồng mất. Cô sẽ vẫn có mối liên hệ với xã hội thượng lưu, sẽ quen biết nhiều hơn, từ đó sẽ có nhiều lời mời tham dự những hoạt động xã hội và giải trí hơn là ở đây.” Và cô ta sẽ có thêm vài bộ váy áo mới nếu sống dựa vào Elrick trong hai năm qua.
“Vậy sao?” Rõ là cô ta không muốn nói tiếp về chủ đề đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Christine Derrick tránh nói về cuộc hôn nhân của mình và bất cứ thứ gì có liên quan đến nó. Anh cũng nhận ra nhà Elrick giữ khoảng cách với cô ta và cô ta cũng tránh họ. Có lẽ họ không thích cô ta. Chắc hẳn họ phản đối việc Derrick cưới cô ta và không vui vẻ chấp nhận cô ta như một thành viên trong gia đình. Điều đó chẳng có gì là lạ.
“Tôi có thể kể nhiều hơn về lá thư với ngài,” cô ta nói tiếp sau một thoáng im lặng, “nhưng tôi không nên quá lấn át ngài trong cuộc chuyện trò này. Ngài có định tham dự tiệc tùng cả mùa hè này không? Tôi biết giới quý tộc thường làm vậy. Oscar và tôi làm thế suốt.”
“Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một bữa tiệc như vậy. Vào mùa hè tôi thường ở lại lâu đài Lindsey. Đôi khi tôi đi quanh vùng thôn quê để kiểm tra mấy điền trang.”
“Quá giàu như thế hẳn là không được thoải mái cho lắm.” Cô ta nhận xét.
Anh nhướng mày trước lời nhận xét thô tục. Những người có giáo dục không bao giờ nói về tiền bạc. Không giàu có thì mới không thoải mái chứ? Rõ ràng là cô ta nghèo. Chắc hẳn nghèo thì mới không thoải mái. Tất cả là do quan điểm của mỗi người thôi, anh nghĩ bụng.
“Tôi hy vọng đó không phải là một câu hỏi, phu nhân Derrick.”
“Không.” Cô ta khẽ cười. Một thanh âm trầm, gợi cảm. “Tôi xin lỗi. Đó là lời nhận xét khiếm nhã, đúng không? Lối đi này đẹp thật nhỉ? Cả khuôn viên thật sự rất đáng yêu. Hồi Oscar còn sống, đã một lần tôi từng hỏi Bertie là tại sao anh ấy không mở cửa khuôn viên cho công chúng vào tham quan, như vậy mọi người trong làng có thể thưởng ngoạn khung cảnh đẹp đẽ, ít nhất là khi cả gia đình đi vắng. Nhưng anh ấy chỉ cười khà khà như mọi khi và rồi nhìn tôi như thể tôi chỉ vừa thốt ra một câu đùa dí dỏm, nên anh ấy không trả lời. Ở lâu đài Lindsey và các điền trang khác của ngài có khuôn viên không?”
“Có. Đa số đều có.” Anh trả lời.
“Và ngài có cho phép công chúng vào chiêm ngưỡng chúng không?”
“Cô có cho phép công chúng bước vào vườn nhà cô không, phu nhân Derrick?” anh hỏi lại.
Cô ta ngước nhìn anh. “Không giống nhau!”
“Không giống sao?” Thái độ đó làm anh cáu tiết. “Ngôi nhà và khu vườn của một người thuộc quyền sở hữu cá nhân của người đó, là không gian riêng mà người đó có thể thư giãn và được riêng tư. Nhà của cô hay nhà tôi thì cũng như nhau, chẳng có gì khác biệt.”
“Ngoại trừ diện tích,” cô ta trả lời.
“Đúng,” anh đồng tình.
Wulfric không thích người khác đặt anh vào thế phải biện hộ.
“Tôi tin là chúng ta phải chấp nhận chúng ta không có cùng quan điểm, thưa đức ngài. Nếu không thì chúng ta sẽ đi đến cãi vã và chắc chắn là tôi không muốn thế. Đó chỉ là vấn đề quy mô thôi.”
Cô ta lại cười anh - và có lẽ cười nhạo cả chính mình. Ít nhất cô ta không phải là loại người sẵn sàng uốn cong ý kiến của mình để làm vừa lòng người khác, nhất là khi ý kiến của một quý tộc và một người nghèo bất đồng. Thật ra mọi điền trang của anh, ngoại trừ lâu đài Lindsey, đều mở cửa cho bất cứ du khách nào muốn tham quan, chỉ cần họ cẩn thận gõ cửa và xin phép quản gia. Hầu hết những chủ đất đều làm thế. Ánh sáng và bóng cây chiếu trên người Christine Derrick khi họ tản bộ. Một lần nữa anh nhận thấy cô ta có thân hình rất ưa nhìn. Đó là thân hình của một người đàn bà đang ở độ chín chứ không phải một cô gái mảnh dẻ. Lý trí của anh cố tìm ra điểm nào ở cô ta cuốn hút anh. Anh biết nhiều phụ nữ đẹp hơn, tao nhã hơn cô ta. Không thể nói cô ta thật sự đẹp với làn da hơi rám nắng, những nốt tàn nhang, và mái tóc ngắn thường bị rối. Nhưng ở cô ta có cái gì đó thật sinh động mà anh đã nhận ra ngay từ khi mới gặp. Cô ta đầy sức sống, lanh lợi và vui vẻ. Anh chắc chắn sự vui vẻ ấy toát ra từ bên trong mỗi khi cô ta phấn khích - và hầu như lúc nào cô ta cũng đầy phấn khích. Dường như cô ta yêu mến tất cả mọi người - và hầu hết cũng đều thích cô ta. Nhưng Wulfric không nghĩ mình sẽ bị kiểu phụ nữ như vậy thu hút. Anh thích những phụ nữ tinh tế và tao nhã hơn.
“Cô không thích tham gia chuyến cưỡi ngựa sao?”
Cô ta thoáng cười với anh. “Ngài phải cảm tạ là tôi đã không tham gia. Tôi có thể cưỡi ngựa, theo nghĩa là tôi có thể trèo lên lưng ngựa và ít nhất cũng trụ được, không bị rớt xuống, và cho đến giờ tôi vẫn chưa bị ngã ngựa lần nào. Nhưng dù tôi có cưỡi con ngựa nào, kể cả những con hiền lành nhất, tôi vẫn cảm thấy mình mất kiểm soát chỉ sau vài phút ngồi trên đó, rồi nhận ra mình đang làm cho con ngựa nhảy dựng lên, phi nước đại và dẫn đầu về mọi hướng ngoại trừ hướng tôi muốn đi hay hướng mọi người đang đi.”
Wulfric không nói gì. Tất cả những quý cô thực thụ đều cưỡi ngựa giỏi. Hầu hết còn là những kỵ sĩ duyên dáng, thanh lịch. Anh thặt sự nên cảm tạ vì chiều nay Christine Derrick đã quyết định ở nhà với lá thư của mình.
“Tôi đã từng cưỡi ngựa ở Hyde Park[1] với Oscar, Hermione và Basil, nhưng chỉ một lần duy nhất. Chúng tôi đang cưỡi ngựa dọc theo một lối đi hẹp thì nguyên một đạo quân người và ngựa tiến về phía chúng tôi. Oscar và những người khác cho ngựa nép vào bãi cỏ để họ đi qua, nhưng con ngựa của tôi thì lại xoay sang chắn ngang lối đi, và rồi đứng im đó. Nó thật sự đứng yên như tượng. Những người đi cùng tôi thì ra sức xin lỗi những người kia, còn tôi thì cười ngặt nghẽo. Tôi không thể không cười trước cảnh khôi hài đó. Về sau Basil giải thích đó là những chức sắc đầy quyền lực trong chính phủ và đại sứ Nga. Dù sao họ cũng là những người hết sức hào hiệp, thậm chí ngày hôm sau vị đại sứ đó còn gửi hoa tặng tôi. Nhưng Oscar không bao giờ rủ tôi cưỡi ngựa nữa khi chúng tôi đến London.” Wulfric nhìn xuống cái mũ bonnet của cô ta, có thể tưởng tượng được tình huống đó xấu hổ như thế nào. Vậy mà cô ta vẫn đứng đó và cười? Nhưng thật lạ là anh cũng thấy buồn cười khi hình dung ra cảnh cô ta loay hoay không biết làm sao trên lưng con ngựa đứng yên như tượng, cười vui vẻ và lôi cuốn vị sứ giả người Nga. Anh nên cảm thấy coi thường cô ta mới đúng. Anh nên kết luận như mọi khi là cô ta không biết cách cư xử mới đúng. Vậy mà anh lại muốn ngửa đầu ra sau và cười vang! Tuy nhiên, anh không làm thế. Anh chỉ cau mày và họ tiếp tục đi về phía trước.
[1] Công viên rộng 139 héc-ta ở London.
Sau một lúc, Wulfric nhận ra hai người đã đi gần hết con đường. Vài phút qua họ đi cạnh nhau trong im lặng. Bầu không khí giữa họ chẳng có gì là không thoải mái - ít nhất là về phía anh - nhưng đột nhiên trong không khí như có điện, và rõ ràng là cả hai đều cảm thấy điều đó.
Phải chăng cô ta cũng bị anh cuốn hút như anh bị cô ta hấp dẫn? Chắc chắn là cô ta không thể hiện ra mặt ý định dụ dỗ anh. Cô ta không tán tỉnh. Cô ta không làm duyên làm dáng. Nhưng liệu cô ta có bị anh cuốn hút không? Anh tin là phụ nữ không hề thấy anh hấp dẫn. Có lẽ tước hiệu và gia sản của anh thì quyến rũ, nhưng con người anh thì không. Có lẽ cô ta chỉ lúng túng vì sự im lặng giữa họ.
“Chúng ta đi tiếp chứ?” anh hỏi cô ta, ra dấu đến những bậc thang bằng đá cao hơn ở cuối con đường. “Hay cô muốn quay về nhà? Tôi nghĩ chúng ta đã đi quá giờ dùng trà rồi.”
“Mọi người ăn và uống quá nhiều tại tiệc tại gia. Ở trên kia có một mê lộ đẹp tuyệt vời. Ngài có muốn xem không?”
Anh không muốn. Anh chẳng thấy một mê lộ thì có gì thú vị, nhưng anh vẫn chưa muốn quay về. Anh muốn được tắm mình trong sự rạng rỡ, vui vẻ, đầy sức sống của cô ta thêm chút nữa. Anh muốn có thêm nhiều thời gian ở cạnh cô ta. Từ trên đỉnh bậc thang anh có thể nhìn thấy một bãi cỏ rộng với những hàng cây trải dài tít tắp. Và cách đó không xa là mê lộ với những bờ giậu cao hơn hai mét được cắt bằng trông như những bức tường màu xanh lá cây. “Tôi sẽ đua với ngài đến trung tâm mê lộ,” cô ta nói khi họ đi đến mê lộ, xoay sang nhìn anh với đôi mắt sáng bừng.
Thật ra cô ta không chỉ xoay đầu, mà là quay cả người về phía anh và giữ khoảng cách bằng cách lùi về sau vài bước. “Thật không?” Anh nhướng chân mày và dừng lại. “Nhưng tôi dám chắc là cô biết lối vào, phu nhân Derrick.”
“Trước đây tôi từng vào mê lộ này, nhưng đã lâu lắm rồi. Ngài phải đếm thật chậm từ một đến mười trước khi đi theo tôi đấy, và tôi cũng sẽ đếm từ một đến mười thật chậm khi tôi đến trung tâm mê lộ. Nếu tôi có thể đếm hơn số mười thì tôi là người chiến thắng.”
Christine Derrick không cho anh thời gian để từ chối. Cô ta lẩn nhanh vào một khe nhỏ của bức tường bằng cây bên ngoài mê lộ, rẽ sang phải, rồi biến mất.
Wulfric đứng ngây ra nhìn bờ giậu trong một lúc. Anh nghĩ phải chăng việc đi qua mê lộ này là một trò đùa? Và anh định làm thế sao? Nhưng anh không có nhiều lựa chọn, trừ khi anh để cô ta mắc kẹt ngay giữa mê lộ và đếm đến ba trăm hay hơn thế.
Một... hai... ba...
Lẽ ra anh nên từ chối, đúng không? Bốn... năm... sáu... bảy...
Anh chưa bao giờ chơi trò này. Tám... chín...
Anh chưa bao giờ chơi kiểu này. Mười.
Wulfric bắt đầu bước vào mê lộ. Anh nhận thấy bờ giậu được xén rất khéo. Chúng không cao lắm và chỉ vừa đủ rậm để không ai có thể nhìn thấy trung tâm mê lộ, hay những lối đi khác. Hẳn là một lúc nào đó sẽ có người lang thang trong này và bị lạc, không thể tìm được lối ra. Vòng qua một khúc cua, anh nghĩ mình vừa thoáng thấy bóng chiếc váy sọc của cô ta, nhưng đó chỉ là một con bướm trắng đang bay vút lên, rồi đậu trên bờ giậu phía bên trái. Anh nhìn thấy cô ta sau khi vòng qua một khúc cua khác, nhưng cô ta biến mất ngay khỏi tầm mắt với một nụ cười rạng rỡ ngay lúc anh đến chỗ cô ta vừa đứng, và không thể biết cô ta đi hướng nào.
Anh thấy nơi này thật vắng vẻ, như thể cả thế giới bị chặn lại ở ngoài kia, chẳng có gì khác ở đây ngoại trừ cây cối, cỏ, bướm và bầu trời - và người phụ nữ anh đang đuổi bắt.
Sau vài lần đi vào ngõ cụt, anh nhanh chóng hiểu được quy luật của mê lộ này. Dù đi lối nào thì đường bên trái và đường bên phải luôn so le nhau. Anh không mất nhiều thời gian để đến được trung tâm mê lộ, dù anh không bắt được cô ta ở giữa đường. “Mười lăm!” cô ta la lớn ngay khi anh đến được tâm, mười phút tính từ khi anh đặt bước chân đầu tiên vào mê lộ.
Một bức tượng nữ thần Hy Lạp bằng đá được đặt giữa tâm mê lộ thoáng đãng, cạnh đó là một cái ghế bằng sắt. Cô ta đang đứng tựa lưng vào bức tượng nữ thần sống động, với khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời và đắc thắng. Anh bước về phía cô ta.
“Chúng ta có thể ngồi xuống và nghỉ nếu ngài muốn. Nhưng sẽ chẳng có gì để ngắm đâu.”
“Không, không cần,” anh đồng ý và nhìn quanh. “Có phần thưởng nào không? Cô không đề cập đến phần thưởng sau khi đề xuất cuộc đua.”
“Ồ,” cô ta cười, “cảm giác chiến thắng là đủ rồi.”
Và rồi họ đứng đối mặt, chỉ cách nhau một bước chân, chẳng biết nói gì, và dường như quanh họ chẳng có gì tồn tại. Cảm giác tách biệt thấm đẫm, chỉ có tiếng một con ong đang bay vo ve đâu đó ngoài kia.
Gò má Christine Derrick đỏ hơn và cô ta cắn răng vào môi dưới.
Anh nắm lấy tay cô ta và giữ nó giữa hai bàn tay mình. Bàn tay cô ta ấm áp và mềm mại.
“Vậy thì tôi phải thừa nhận là mình thua cuộc,” anh nói và đưa bàn tay ấy lên môi mình.
Không hiểu sao tim anh bỗng đập điên cuồng trong lồng ngực, khiến anh cảm thấy hơi choáng váng. Bàn tay cô ta run rẩy trong tay anh. Anh hôn tay cô ta lâu hơn phép lịch sự thông thường.
Nhưng giữ lâu như vậy có cần thiết không?
Hay lý giải sao đây?
Khi ngẩng đầu lên, anh thấy cô ta đang nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt mở to và đôi môi hé mở. Anh lại ngửi thấy mùi nắng và mùi đàn bà của cô ta.
Anh tiến về phía trước rồi đặt môi mình lên môi cô.
Và ngay lập tức cảm thấy choáng váng vì sự thân mật và ham muốn. Môi nàng ấm áp, mềm mại và mời gọi. Anh nếm vị của nàng, lưỡi anh dò tìm vùng ẩm ướt, mềm mại phía sau đôi môi, hít vào hơi ấm của nàng, và hương vị của nàng lấp đầy các giác quan của anh. Tay anh giữ tay nàng và anh cảm thấy như thể khối băng tận sâu bên trong đã luôn giam cầm cảm xúc của anh, giữ cho anh được an toàn, giờ đang tan chảy, nhỏ nước nóng vào từng tĩnh mạch của anh. Anh không biết nàng rút tay ra khỏi tay anh hay anh thả tay nàng ra. Nhưng dù là gì thì cánh tay nàng cũng đã cuốn quanh cổ anh, còn tay anh thì ôm chặt quanh người nàng. Hai cánh tay anh khép chặt quanh eo và vai nàng, ép cơ thể mềm mại, ấm áp và quyến rũ của nàng uốn cong, áp sát dọc theo cơ thể anh.
Môi anh mơn trớn môi nàng, lưỡi anh tìm kiếm sâu hơn. Lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi anh, hút nó vào sâu hơn. Họ ôm nhau thật chặt, thật lâu. Anh không biết họ đã ôm nhau bao lâu và kết thúc như thế nào. Nhưng rồi nụ hôn cũng dứt, anh nhấc đầu mình lên, buông cơ thể nàng ra, và bước lùi lại. Đôi mắt nàng, đôi mắt to và trong xanh như bầu trời mùa hạ, nhìn anh đăm đắm. Anh nghĩ anh có thể đắm mình trong đôi mắt sâu thăm thẳm và rộng mở đó. Môi nàng mọng đỏ, chỉ cần nhìn là biết chúng vừa được hôn. Anh hẳn là đui mù nếu không nhận thấy nàng là người phụ nữ quyến rũ nhất anh từng gặp. “Ta xin lỗi,” anh nói, siết hai tay sau lưng. “Ta thành thật xin lỗi, ma’am.”
Nàng vẫn nhìn anh chăm chú. “Tôi không biết vì sao tôi không nói không,” nàng khẽ cất lời, “dù có lẽ là tôi nên nói vậy. Chắc chắn tôi không nên thách thức ngài đi vào mê lộ cùng tôi. Tôi chẳng bao giờ chịu suy nghĩ trước khi nói và làm. Ai cũng biết tôi là vậy, nói đúng hơn là tôi nổi danh vì điều đó. Tôi là người mới phải xin lỗi. Chúng ta sẽ quay lại và xem còn sót lại chút trà nào không?” Dường như nàng đã lấy lại được sự tự chủ. Nàng cười rạng rỡ - hơi quá rạng rỡ - với anh.
“Ông Derrick đã mất bao lâu rồi?” anh hỏi nàng.
“Oscar à? Anh ấy mất hai năm trước.”
“Hẳn là hai năm qua nàng đã rất cô đơn và sầu não vì buộc phải quay về làng sống với mẹ và người chị lỡ thì.”
Nàng kết thúc chẳng khá khẩm hơn lúc khởi đầu. Có khi còn tệ hơn. Bây giờ nàng biết mình đã đánh mất những gì.
“Tất cả chúng ta đều có định mệnh riêng ngay từ khi chào đời,” nàng nói, hai tay đưa ra sau lưng, tựa vào bức tượng. “Định mệnh của tôi không hẳn là không chịu được.”
“Nhưng nàng có thể làm cho nó khá hơn. Ta có thể đem đến những thứ tốt đẹp hơn cho nàng.”
Nghe như thể một người xa lạ nào khác chứ không phải anh đang nói những từ đó. Chắc chắn là anh không định nói thế. Nhưng anh chợt nhận ra rằng nếu có cơ hội anh vẫn không rút lại những lời đó. Anh đã lấy lại được sự điềm tĩnh, nhưng vẫn bị nàng khuấy động.
Họ nhìn nhau chăm chú và cùng im lặng trong một lúc lâu. Trong khoảng lặng đó, anh lắng nghe tiếng ong vo ve nơi bờ giậu và lơ đãng thắc mắc liệu đó có phải là con ong lúc nãy. Anh nhận ra mắt nàng có vẻ cảnh giác hơn lúc trước.
“Ồ, ngài có thể sao?” cuối cùng nàng cũng cất lời.
“Nàng có thể là nhân tình của ta. Ta sẽ chu cấp cho nàng một căn nhà, một cỗ xe ngựa ở London. Nàng sẽ chẳng bao giờ thiếu quần áo, trang sức và tiền bạc. Ta sẽ đối xử với nàng hết sức tử tế trên mọi phương diện.”
Nàng tiếp tục nhìn anh trong im lặng thêm một lúc nữa. “Và tôi có thể kiếm được tất cả những thứ đó bằng cách luôn sẵn sàng cho ngài sao? Bằng cách ngủ với ngài bất cứ khi nào ngài muốn sao?”
“Đó sẽ là một vị trí với rất nhiều đặc quyền.” Wulfric nói vậy vì sợ nàng nghĩ anh xem nàng như một gái điếm hạng sang. “Nàng sẽ được tôn trọng và có những hoạt động xã hội theo ý nàng.”
“Với điều kiện là ngài không đi cùng tôi đến bất cứ sự kiện nào của xã hội thượng lưu?”
“Tất nhiên,” anh nhướng chân mày lên.
“Phải, ít nhất đó cũng là một khoản trợ cấp đáng kể,” nàng nói. Wulfric đứng yên nhìn nàng. Anh không hiểu nhầm ý nghĩa nụ hôn của họ, và chắc chắn nàng cũng thế. Nụ hôn đó chẳng có gì ngây thơ, lãng mạn hết. Nàng không phải là cô gái ngây thơ, không biết gì. Nàng đã kết hôn trong nhiều năm. Anh cảm nhận được sự gợi tình và ham muốn trong cái ôm của nàng. Chắc chắn nàng phải biết anh không phải là loại đàn ông hay lăng nhăng, bừa bãi.
Anh đã xúc phạm nàng sao?
Làm tình nhân của anh thì cuộc sống nàng sẽ khá hơn nhiều so với công việc trợ giảng ở trường làng, chịu cảnh góa chồng và sống cảnh nghèo nàn, với mẹ. Nàng sẽ có một cuộc sống vật chất đầy đủ hơn, và tất nhiên đời sống tình dục cũng khá hơn giờ nhiều. Rõ là hai năm sống cảnh đơn chiếc cũng khó chịu với phụ nữ như với đàn ông. Nhưng anh không biết nàng nghĩ gì khi nàng nhìn anh chằm chằm.
Nàng không trông đợi một lời cầu hôn đấy chứ? “Một căn nhà riêng, một cỗ xe ngựa, nữ trang, quần áo, tiền, các trò giải trí, và hơn hết thảy là việc ngài sẽ thường xuyên lên giường với tôi. Một lời đề nghị vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng ngài biết là tôi thật sự phải từ chối. Tôi không muốn trở thành gái điếm.”
“Có sự khác nhau giữa gái điếm và tình nhân của một công tước, ma’am.”
“Thật sao? Chỉ vì gái điếm thì phải đứng đường để kiếm từng xu trong khi tình nhân thì mặc những bộ váy lụa và có một gia tài nho nhỏ sao? Họ đều bán cơ thể mình vì tiền. Tôi sẽ không bán mình, thưa đức ngài. Dù sao tôi cũng cảm ơn đề nghị hào phóng của ngài. Tôi cảm thấy vinh dự lắm lắm.” Tất nhiên nàng nói những lời cuối với vẻ mỉa mai. Anh nhận ra nàng đang rất, rất giận dữ dù bề ngoài nàng chẳng có vẻ gì là tức giận ngoài giọng nói hơi run run. Không hiểu sao anh cảm thấy sửng sốt trước những lời nói trần trụi của nàng.
“Ta xin lỗi.” Anh khẽ cúi người và chỉ tay về hướng đi ra. “Cho phép ta hộ tống nàng về nhà.”
“Tôi muốn ngài đứng đây và đếm đến mười sau khi tôi đi. Tôi e là sự tháp tùng của ngài đã không còn hấp dẫn nữa.”
Wulfric đi quanh bức tượng và tựa lưng vào nó cho đến khi anh chắc là nàng đã đi khỏi. Rồi anh ngồi lên cái ghế cạnh đó.
Anh đã hoàn toàn hiểu sai dấu hiệu. Christine sẵn sàng cho phép một cái ôm nóng bỏng, nhưng lại không muốn có mối quan hệ lâu dài với anh - kể cả vị trí tình nhân, vị trí duy nhất anh có thể đề nghị. Anh cảm thấy hối tiếc. Nàng đã khuấy động anh, như thể mùa xuân đang đến để xua tan mùa đông dài lạnh lẽo.
Anh không nghĩ nàng sẽ từ chối. Rõ ràng là nàng thấy anh hấp dẫn, và đề nghị của anh quá hời nếu xét đến địa vị xã hội và tình trạng tài chính của nàng. Tất nhiên nàng đã từng là vợ của con trai tử tước, dù chỉ là con thứ. Và có lẽ, khi giờ đây nàng chỉ là một góa phụ bần cùng sống với mẹ và chị gái ở nông thôn, nàng vẫn mong chờ một cuộc sống hơn hẳn vị trí tình nhân công tước. Ắt hẳn nàng thất vọng vì anh không đề nghị nhiều hơn, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể.
Anh thấy bữa tiệc tại gia vốn tệ hại này vừa trở nên tệ hại hơn. Anh không cần nó. Anh thật sự không cần.
Nhưng tất nhiên đó hoàn toàn là lỗi của anh. Trí tưởng tượng của anh đã vội xem sự cuốn hút và một cái ôm nóng bỏng là thứ gì đó trầm trọng. Nàng không nghĩ như anh. Chẳng giống anh chút nào khi bốc đồng nói mà không suy nghĩ. Xét cho cùng nàng cũng là em dâu của Elrick, dù vợ chồng Elrick không hay đi cùng nàng. Và nàng là con gái của một quý ông, cho dù quý ông đó buộc phải trở thành một thầy giáo làng. Nàng từ chối cũng tốt.
Hơn nữa chẳng phải anh từng chê bai nàng sao?
Wulfric nhìn chằm chằm vào bờ giậu trước mặt và cố nhốt mọi cảm xúc của anh vào lõi băng lạnh giá ở bên trong.