- Smokey! - Benjamin gằn giọng, gương mặt vô cùng tức giận.
- Suỵt, nó đang ngủ! - Mary cau mày đưa tay lên môi nhắc nhở. Trong nhất thời cô dường như quên mất bản thân đang đối diện với con trai của trùm xã hội đen khét tiếng ai cũng phải kính sợ. Và tất nhiên chẳng bao lâu nữa chàng trai này sẽ nghiêm nhiên là người kế thừa thân phận đó.
- Cô... - Benjamin kinh ngạc lần hai. Từ bé tới giờ đến mẹ hắn còn không dám đối xử như vậy, đằng này cô ta chỉ là một lao công nhỏ bé.
- Anh phải nhẹ nhàng thôi! - Mary nhỏ nhẹ ngắt lời. - Phải để cho nó... là Smokey đúng không? Để cho Smokey cảm thấy thoải mái! - Cô đưa tay cầm lấy bàn tay to lớn thôi ráp của anh, từ từ đặt nhẹ nhàng lên người con mèo.
Benjamin im lặng làm theo lời Mary, cẩn thận luồn tay ôm lấy chiếc bụng mềm mại của Smokey. Dường như sự cẩn trọng nhẹ nhàng này không làm nó phải để tâm, vẫn tiếp tục lim dim mắt ngủ. Vì chú mèo áo sát vào ngực Mary nên khi bế Smokey tay Benjamin vô tình chạm vào gò bồng đào mềm mại của cô.
Mary vì chú ý đến sự đáng yêu của Smokey nên chẳng để tâm đến điều đó, đôi tay nhỏ nhắn của cô chậm rãi lưu luyết vuốt ve chú mèo lười biếng. Tuy nhiên, đối với cậu chủ Benjamin của mình, Smokey không còn là mối quan tâm hàng đầu. Dù cẩn thận ôm lấy chú mèo cưng nhưng hắn ta lại dán đôi mắt xám tro tuyệt đẹp của mình vào cơ thể Mary, cụ thể là ở vòng một bị che đi bởi lớp áo lao công bẩn thỉu.
Cô gái này vô tình khơi lên hứng thú vốn đã ngủ quên trong hắn.
- Benjamin! - Một tiếng gọi nghiêm nghị vang lên. Sau khi con trai mình không nói lời nào đã chạy ra ngoài, Christopher liền vội vã đi theo, phía sau còn có cả Dương Phong.
Anh nhíu mày, nhíu mày về phía Mary nhắc nhở. Cô chợt nhớ ra tình thế của mình lúc này, liền cúi người:
- Xin lỗi đã thất lễ! - Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
- Đứng lại! - Giọng nói mạnh mẽ của Christopher khiến bước chân của Mary như khựng lại, bỗng chốc trở nên cứng lại lạnh lẽo. Dù nhiệt độ trên du thuyền rất mát mẻ nhưng trên gương mặt Mary tự lúc nào ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Chỉ cần ông ta nhận ra điều gì đó, chẳng phải cô và Dương Phong sẽ bất lợi sao?
- Cô trông con mèo chết tiệt kia đi! - Christopher hừ nhẹ, dứt lời liền đi vào trong.
Mary nghe được câu nói đó liền thở phào nhẹ nhõm. Ít ra ông trời cũng thương tình cho cô một con đường sống.
Cô miễn cưỡng quay đầu đi về phía Benjamin, cúi gằm mặt xuống lí nhí:
- Để tôi trông Smokey!
Benjamin nhìn con mèo trên tay mình rồi nhìn Mary, khóe môi cong lên. Tay cô ngập ngừng đặt lên người con mèo muốn bế nó lên. Bất chợt một bàn tay to lớn thô ráp khác giữ lấy tay cô, nắm chặt không để cô có cơ hội rút ra.
- Anh làm cái gì vậy? - Cô sợ hãi thốt lên, giương đôi mắt trong veo nhìn Benjamin.
Trái lại với vẻ hoảng hốt của Mary, Benjamin chỉ cười nhẹ. Hắn một tay ôm lấy con mèo, một tay nắm lấy tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.
- Tôi là khách của ông chủ cô, nên lễ phép một tí! - Ánh mắt Benjamin tràn ngập sự bỡn cợt.
- Hừ! Người trả tiền lương cho tôi là ông chủ, vậy nên đối với tôi anh không là cái gì cả! - Vốn là người có lòng tự trọng cao, bản thân lại bị đùa giỡn như vậy nên Mary không ngần ngại đáp trả.
- Ồ, rất mạnh mẽ! Chỉ có điều tay cô rất mềm...! - Benjamin vẫn giữ nguyên thái độ như trước, cầm lấy tay cô đưa lên ngang tầm mắt ngắm nghía kĩ càng. - ... không giống tay của một lao công lắm nhỉ?
- Anh làm cái gì vậy? - Khóe môi khẽ giật giật lo sợ, cô bặm môi che giấu đi sự run rẩy của mình.
- Dù sao thì con mèo này giao cho em, cha tôi không thích Smokey cho lắm! - Benjamin nhếch môi, buông tay cô ra rồi chậm rãi đặt con mèo vào lòng Mary. - ... chỉ sợ Smokey thích em quá, tôi lại phải vác em về nhà mình! - Hắn cúi đầu, phả làn hơi nóng vào vành tai nhạnh cảm, ánh mắt trở nên gian tà.
Mary giật mình lùi lại, ngước đôi mắt khó hiểu về người người đàn ông trước mặt, chưa kịp hiểu ý nghĩa lời hắn ta nói.
- So với việc làm người phụ nữ của Barrett thì ở bên cạnh tôi sẽ có lợi cho em hơn rất nhiều! - Nhìn cô như vậy, Benjamin bật cười sảng khoái khoe ra hàm răng trắng muốt đều tăm tắp tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, vuốt ve gương mặt mịn màng.
- Anh nói linh tinh cái gì vậy? - Mary nghiêng đầu tránh chạm vào anh ta, cứng họng cãi lại.
- Gặp lại em sau, bé cưng! - Benjamin quay lưng đút tay vào túi quần, thong thả đi vào bên trong khoang thuyền.
Sợ hãi lo lắng đến mức nín thở nhìn theo từng bước chân của hắn ta, đến khi không còn thấy bóng dáng Benjamin Mary mới có thể thở phào nhẹ nhõm trở về phòng.
- Barrett? Ngườu phụ nữ của Barrett? Nhưng Barrett là ai? Sao mình lại là người phụ nữ của hắn ta? - Mary chau mày, vừa đi vừa suy nghĩ đã về đến phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Mary bế con mèo lên giường. Cô ôm lấy nó mà ngẩn người một hồi, sau đó đặt xuống giường, xoa xoa vào bụng con mèo:
- Smokey! Tên chủ nhân chết tiệt của em nói vậy là sao? Barrett là ai? Sao hắn lại nhắc đến tên này? - Cô khẽ thở dài. - Nhưng nếu như vậy thì hắn đã phát hiện ra rồi sao? - Mary thốt lên, đôi môi căng mọng khẽ bặm lại.
Smokey dường như chẳng thèm quan tâm đến cô gái kì lạ này đang nói gì, chỉ ngáp dài một cái rồi lăn ra ngủ quên trời quên đất.
- Mèo lười ham ngủ! - Cô khẽ thở dài, quyết tâm không nghĩ đến mấy câu nói không đầu không cuối đó nữa.
~~~~~
- Barrett, cậu cũng biết là không thể được! Dạo gần đây Nga đã bắt đầu để mắt tới khu vực Kpirsh Piear mọi việc đều không thể dễ dàng như thế! - Giọng nói của Christopher vang lên đều đều trong khoang tàu rộng lớn, mang theo một uy lực mạnh mẽ.
- Christopher, chúng ta đều là những người làm ăn chuyên nghiệp. Tôi vào nghề tuy không lâu năm bằng ông nhưng cũng không thể nói là không có kinh nghiệm. Dù sao hợp đồng cũng đã kí, ông làm như vậy chẳng khác nào vi phạm hợp đồng? - Trái ngược với sự nghiêm nghĩ của lão cáo già đối diện, Dương Phong cười cười thoải mái dựa lưng vào thành ghế.
- Dù sao cậu cũng đã nói như vậy tôi cũng không thể bắt ép! Vậy coi như lần này chúng ta không có duyên với nhau. Cậu kiểm tra tài khoản, tiền đền bù hợp đồng sẽ được chuyển qua! - Christopher hừ nhẹ, hời hợt đứng lên.
- Cha, sao có thể như vậy được - Benjamin vốn trầm tư nãy giờ bất chợt lên tiếng. - Đây là lần đầu tiên con về nước, lại được gặp một người tuổi trẻ tài cao như ngài Barrett đây, sao có thể thất lễ được! - Anh mỉm cười cất giọng khiêm nhường.
- Ồ, thiếu gia Benjamin có ý kiến gì sao? Thật khiến tôi tò mò? - Dương Phong vắt chân trái lên, đan tay trước ngực tỏ vẻ hứng thú. Ý kiến thì tôi đây không dám có, chỉ là có một số góp ý nhỏ bé, mong ngài Barrett không chê cười! - Benjamin lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Dương Phong. - Ngài cũng rõ, khu vực Kpirsh Piear vốn là nơi tiêu thụ rất nhiều vũ khí, đặc biệt không ít băng nhóm dựa vào đó để củng cố địa vị. Chỉ cần ngài một tay có thể nắm gọn nguồn vào, chắc chắn sẽ thu lại lợi ích không nhỏ! - Anh từ tốn giải thích, thanh âm tiếp tục vang lên đều đều.
Dương Phong ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu tán thành. Đôi mắt suy tư khó lường nhưng với người thanh niên trước mặt lại tỏ ra vô cùng ngạc nhiên thán phục.
- Với lợi ích đó, chắc chắn việc tiến hành sẽ không hề thuận lợi, thậm chí nếu không may sẽ bỏ mạng! Tôi nói như vậy... chắc ngài sẽ hiểu chứ? - Benjamin cầm ly rượi vang, ngắm nhìn dung dịch sóng sánh lóe lên trước ánh đèn chùm vô cùng đẹp đẽ.
- Được một thanh niên trẻ như cậu giải thích, quả thực tôi như được mở mang tầm mắt! - Dương Phong khẽ nhíu mày. - Thế nhưng cậu cũng biết, bên Pháp cũng nhăm nhe miếng mồi này, đang từng bước từng bước thâu tóm địa bàn, muốn vào đấy chắc chắn là khó hơn lên trời. Cậu định...
- Chuyện đấy không cần phải để tâm! Ngài chưa biết tôi lớn lên ở vùng đó, về địa vị cũng không thể nói là nhỏ. Ngài nghĩ nếu tôi ra mặt, sẽ không có cách vào sao? - Benjamin tiếp tục trả lời, thanh âm cao mạnh mẽ cũng có thể thấy sự tự tin của hắn.
- Christopher, ông có một báu vật khiến tôi rất nể phục đấy! Chi phí lần này không cần bàn nữa, cần bao nhiêu ông cứ cho người nói với thuộc hạ của ông! - Dương Phong hài lòng đứng dậy, đưa tay về phía Christopher còn đang đắc ý.
- Barrett mở lời khen như vậy thật khiến người làm cha như tôi không biết nên đa tạ thế nào nữa. Chỉ mong nó có thể thành công như cậu cũng khiến tôi an lòng! - Ông ta đứng dậy đáp lễ, khóe môi khẽ nhếch lên. - Vậy tạm biệt, sau này hi vọng chúng ta còn có thể hợp tác thành công như vậy!
Đợi đến khi Christopher và Benjamin ra ngoài, Hàn Minh từ bên trong mới đi đến. Ánh mắt khiêm nhường ban đầu của Dương Phong đã nhanh chóng trở nên lạnh băng lãnh đạm.
- Ngài làm vậy chẳng phải quá thiệt về phía chúng ta sao? Thuộc hạ vừa báo tới, số tiền lão cáo giá kia yêu câu còn cao gấp năm lần so với thỏa thuận!
- Vậy thì lòng tham của hắn ta quá cao rồi, cao hơn rất nhiều so với những gì đã dự liệu! - Trái lại với sự lo lắng của Hàn Minh, Dương Phong chỉ cười nhẹ, nhàn nhã thưởng thức ly rượu trong tay.
- Nhìn cái bộ dạng của con trai hắn, mới vào giới chưa lâu đã cao ngạo như vậy, sau này hắn sẽ coi chúng ta ra gì? - Anh tức giận siết chặt bàn tay đến mức đỏ ửng.
- Đừng vội đánh giá! Cậu biết cái giá của ngựa non háu đá là gì không? - Dương Phong đưa mắt nhìn về phía hai người vừa rời khỏi, khóe môi nhếch lên nụ cười bí ẩn.
- Cha về trước đi, hiện giờ vẫn còn sớm con còn có việc muốn làm! - Benjamin nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ sang trọng trên tay, chầm chậm lên tiếng.
Christopher chỉ nhìn Benjamin một vài giây rồi lên thẳng trực thăng đã chờ sẵn, nửa lời cũng không nói ra.
Mary vốn định ôm cục bông ấm áp kia mà cùng nó ngủ một giấc sâu, nhưng kế hoạch chưa thực hiện được một nửa đã bị tin nhắn của Hàn Minh gửi đến phá rối.
Sau vài cái dụi mắt, cô ôm con mèo còn say giấc nồng kia, rảo bước ra phía bên ngoài.
- Thật lạ là Smokey có thể ngoan ngoãn ở cạnh em như vậy! - Giọng nói trầm ổn của Benjamin vang lên khiến Mary còn đang lơ mơ phải dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn người chàng trai cao lớn trước mặt.
- Không ai dám nhìn thẳng tôi như vậy, đặc biệt là phụ nữ! Nhưng em là người đặc biệt, gương mặt này em có thể tùy ý ngắm nhìn! - Hắn cười nhẹ đầy dịu dàng lẫn bá đạo, lấy lại Smokey từ tay Mary.
Benjamin đưa con mèo về phía tên vệ sĩ phía sau. Tên vệ sĩ gương mặt có phần ái ngại nhưng cũng nhanh chóng nhận lấy.
Meo... - Smokey liền kêu lên, thu hút sự chú ý của Mary. Cô nghiêng đầu, trong chốc lát thốt lên đầy kinh ngạc.
Smokey vốn đang ngủ ngon lành nhưng khi nằm trong tay vệ sĩ kia liền tỉnh giấc, hung hăng cắn vào ngón tay anh ta khiến máu bắn ta tứ phía, ngón tay cái đứt lìa rơi xuống đất, vang lên âm thanh lạnh lẽo đáng sợ.
- Suỵt... tôi không thích ồn ào! - Benjamin đưa ngón trỏ lên môi trước khi người đàn ông to lớn kia kịp kêu lên khiến anh ta dù đau đớn nhưng một âm thanh nhỏ cũng không dám bật ra khỏi cổ họng, có như vậy tính mạng mới có thể giữ lại.
Smokey đói rồi, cho nó ăn đi! - Hắn hờ hững ra lệnh, quay người lại nhìn về phía Mary.
Mary còn chưa hết bàng hoàng nhìn cảnh tượng kinh hãi trước mắt, sợ hãi đến mức đôi vai run lên lẩy bẩy, âm thanh xung quanh như ù đi, mọi thứ trước mắt mờ nhạt dần.