CHAP 10: CẢNH BÁO
Ella cảm thấy không thoải mái với những cái nhìn soi mói của mọi người, cô muốn đi rửa mặt: “chị Hebe. Nhà vệ sinh ở đâu vậy chị?”
Hebe: “Để chị đưa em đi. Không có cún Chun ở đây, chị phụ trách chăm sóc em.”
Hebe nói rồi liền đưa Ella đi, trong khi đó, cún Chun đang ở ngoài vườn. Tất cả là vì cún Chun đã luôn hằm hè với Chun và để bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình và những người khách trong bữa tiệc, Chun đã buộc Ella phải mang cún Chun ra vườn trong khi cô ở đây. Chẳng còn cách nào khác là Ella phải làm theo và giờ thì cô phải luôn đi cùng với Hebe.
“Chị sẽ chờ em ở bên ngoài” – Hebe nói rồi bước ra ngoài. Khi cô đóng cánh cửa lại và dựa lưng vào bức tường thì…
Ngay trước mặt cô là Arron và một cô gái khác đang đứng hôn nhau. Hebe không rõ khuôn mặt cô đang như thế nào nhưng cô biết nếu đứng nhìn họ ở đây nữa chắc là cô không đủ bình tĩnh nên vội vàng cô định bỏ đi.
Cạch!
Hebe vấp phải chiếc chậu cảnh và cô ngã xuống đất.
Arron và cô gái lạ giật mình quay lại.
Một nụ cười giễu cợt trên môi cô gái.
Một ánh mắt buồn của Hebe.
Một sự thoảng thốt trên gương mặt Arron.
Arron và Hebe nhìn nhau dường như họ quên mất rằng, Hebe đang bị ngã trên sàn.
Cô gái lạ nhếch mép cười: “Ehem. Arron. Nếu anh thích nhìn con gái ngã thì em có thể thử?”
Hebe cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng đứng dậy và bỏ đi luôn. Arron nhìn theo Hebe và quay lại nhìn người con gái đi bên cạnh mình: “Cô biết. Cô ấy là ai không?”
Cô gái lạ mỉm cười và ôm cổ Arron: “là ai vậy? Không phải là một con ngốc chứ?”
Arron cười nhạt: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Cô gái bật cười: “Vị hôn thê? Anh không lừa em chứ? nếu thế thì chắc là cô ấy không hề yêu anh rồi.”
Arron tức giận, anh dùng tay đấm mạnh vào bức tường, cô gái hoảng sợ buông anh ra: “Arron…Anh…”
Arron bỏ đi vì anh chợt nhận ra điều anh cần làm bây giờ là phải chạy đi tìm Hebe.
Ella từ trong nhà vệ sinh bước ra và gọi: “Chị Hebe! Chị Hebe!” Cô đâu biết là Hebe vừa nhìn thấy cảnh gì nên cô cứ đứng đó gọi Hebe nhưng tiếc là chẳng có ai trả lời hơn nữa, cô cũng nhận ra cô không hề cảm nhận thấy khí của Hebe.
Ella thở dài và biết rằng Hebe không ở đây, cô cũng biết là Hebe không thể bỏ cô ở lại đây một mình trừ khi có chuyện gì đó nên cô quyết định tự mò mẫm tìm cách quay trở lại hội trường.
Ella dựa vào những tiếng ồn phát ra mà tìm cách quay trở lại nhưng mọi thứ có vẻ rối loạn làm cho cô khó xác định được phương hướng, đi được một đoạn, cô phát hiện, mình ngày càng rời xa hội trường. men theo các bức tường và dựa vào các cánh cửa, Ella vẫn muốn tự mình tìm được đường.
Khi đến một căn phòng, cô nghe thấy tiếng nói chuyện.
Một giọng nói trẻ vang lên: “Ông không muốn gặp cậu ấy sao?”
Một giọng nói trầm khác khẽ trả lời, Ella nhận ra đây là một người đàn ông trung niên: “Không! Ta không thể gặp nó.”
Người con trai: “Rõ ràng ông rất quan tâm đến cậu ấy.”
Người đàn ông: “Danson! Cháu không hiểu. Ông cháu đã nói rằng, nếu ta sinh được con trai thì đứa trẻ này sẽ khắc ta…”
Danson: “Cháu biết.”
Người đàn ông xua tay: “Không! Còn một vế nữa. Ta không quan tâm nếu như nó chỉ có thế mà sự thật là ….
Danson choáng vàng: “Sao?”
Người đàn ông: “Ta không lo cho mình mà ta chỉ sợ rằng đứa trẻ đó bị tổn thương mà thôi.”
Ella cảm thấy mình không tiện đứng nghe tiếp câu chuyện nên cô vội vàng bước đi. Cô biết đó là người chụp ảnh cho cô – Danson nhưng còn người đàn ông lạ là ai và đứa trẻ mà họ nhắc đến là ai?
Đang suy nghĩ miên man, Ella nhận ra một cảm giác hết sức quen thuộc.
Cô nhủ thầm trong lòng: “Thôi vậy. Bây giờ thì mình đành phải nhờ anh ta thôi.”
Cô mở cửa căn phòng bên cạnh mình mà không biết rằng một điều không tưởng đang chờ cô ở trong đó.
Chun lúc này đang thay áo (chỉ là thay áo thôi nhé!)
Anh sững người khi thấy Ella bước vào: “Cô… Cô… Sao cô lại vào đây?” Anh nhanh chóng mặc chiếc sơmi vào.
Ella nói: ‘Tôi đi lạc… tôi nhận ra anh đang ở đây vì thế…”
Chun mỉm cười với nụ cười ranh mãnh, anh nhìn Ella: “Ella Chen. Cô có biết đây là đâu không?”
Ella lắc đầu: “Không! Thế đây là đâu?”
Chun phá lên cười.
Ella bực mình: “anh cười gì? Đây là đâu?”
Chun tiến đến gần Ella: “Đây là phòng tắm của gia đình tôi” (Thực ra đây là phòng ngủ của Chun mà thôi).
Ella bỗng nhiên bối rối: “Phòng tắm? Tại sao anh lại ở trong phòng tắm?”
Chun cười: ‘Thế theo cô nghĩ vì sao tôi lai ở trong phòng tắm?”
Miệng Ella mở to, nhưng ngay lập tức cô tỏ vẻ bình thản: “Ah! Thì ra anh đang tắm. Xin lỗi anh nhé. Thế khi nào tắm xong anh có thể đưa tôi đến gặp Hebe chứ.”
Chun ngạc nhiên: “Này! Tôi nói với cô là tôi đang tắm nghĩa là tôi…”
Ella nhanh miệng: “tôi hiểu nhưng tôi có nhìn thấy gì đâu nên là có sao đâu.”
Chun hậm hực và anh tiến đến gần Ella: “Ella Chen! Thật sự không sao chứ?”
Ella nhận ra Chun đã đến gần mình, cô bỗng nhiên lúng túng: “Anh… Sao… Lại đứng gần tôi?”
Chun cười:”Vì cô bảo là không sao nên tôi mới đến gần cô.”
Ella mặt bây giờ phải nói là rất đỏ, cô vội vàng xoay mặt đi: “anh…”
Chun tiến đến gần Ella và lấy tay chống vào tường khiến cô chẳng biết phải làm sao.
Trong khi Ella đang lúng tùng và vô cùng khó xử thì Hebe cũng khó xử không kém.
Arron đã đuổi theo được Hebe, anh nhanh chóng kéo tay Hebe lại và đẩy cô vào bức tường.
Hebe hoảng hốt: “Anh… Anh làm gì thế?”
Arron nắm chặt tay Hebe và hỏi cô: “Cô bỏ đi như thế sao?”
Hebe:”Thế anh nghĩ tôi nên đứng đấy để xem tiếp màn kịch của 2 người àh?”
Arron: “Hebe. Cô có nhớ mình là vị hôn thê của tôi không?”
Hebe: “Arron! Thế anh có nhớ anh là vị hôn phu của tôi khi hôn những cô gái đó không?”
Cả 2 người đều không ai chịu nhường ai, nếu giờ mà có ai đi qua chỗ họ chắc là ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả những người xung quanh.
Tại hội trường
Sau khi nói chuyện với Ông Wu, Danson nhận ra tâm trạng ông không tốt nên anh rời phòng và tiến về phía hội trường. Anh nhìn quanh để xem Wu Chun đang ở đâu nhưng không hề nhận ra bóng dáng của Chun. Trong số đó, anh nhận ra, Angela với chiếc váy trắng xinh xắn nổi bật giữa hội trường.
Danson thầm nghĩ: “Có lẽ, cô gái này cũng là một trong những người liên quan đến số mệnh của cậu ta.”
Anh tiến đến gần Angela và đưa tay ra: ‘Zhang tiểu thư! Tôi có thể mời cô bản nhạc này chứ?”
Angela đang đứng đợi Chun nhưng chờ mãi mà chẳng thấy anh quay lại, khi thấy có người mời mình nhảy cô định từ chối như những lần khác: “xin lỗi anh! Tôi đang…”
Angela nhìn lên và nhận ra người mời cô là Danson.
Danson nở một nụ cười thân thiện: “Zhang tiểu thư! Mời cô!”
Angela mỉm cười và đưa bàn tay ra.
“Danson Tang! Mặt tôi có dính gì sao?” Angela hỏi khi cô thấy Danson cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình.
“Cô cứ gọi tôi là Danson được rồi.” Danson mỉm cười trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của cô vì anh đang muốn xem liệu anh có thể đoán được điều gì từ khuôn mặt của cô không nhưng tất cả đều giống như trong các bức ảnh.
“Vậy mặt tôi có gì sao?” Angela hỏi lại một lần nữa.
Danson lai mỉm cười và lắc đầu: “Không! Nhưng tôi thấy có vẻ cô mệt mỏi. Có phải là vì buổi chụp hình hôm qua không?”
Angela: ‘Không phải!”
Danson: “Thật sự là không sao chứ? Không phải là vì những ảo ảnh đó chứ?” Anh hỏi đúng lúc đẩy Angela ra khỏi vòng tay mình.
Angela ngạc nhiên và khi cô quay trở lại trong vòng tay anh, cô chỉ biết hỏi một câu: “Thực ra anh là ai?’
Giờ thì chúng ta sẽ quay trở lại với CE.
Tình hình ở đây cũng đang đến hồi gay cấn.
Ella cảm nhận hơi thở của Chun càng ngày càng đến gần mình hơn, cô cố gắng cảm nhận xem khí của Chun nhưng cô đang bối rối nên chẳng thể tập trung được gì ngoài việc biết được mặt mình đang đỏ lên và tim đập nhanh.
Ella lắp bắp: “Giám đốc Wu! Anh đùa tôi đúng không? Anh không phải đang tắm chứ?”
Nghe câu nói của Ella, Chun bật cười: “Cô đoán thử xem?”
Chun càng tiến đến gần Ella thì trái tim của anh càng đập nhanh hơn. Ban đầu, anh chỉ định doạ Ella để trả thù vụ cô đánh ngã anh ở trước cửa nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu của cô thì trong lòng anh trào lên cảm giác bi thương.
Chun đưa tay lên một cách vô thức.
Anh muốn chạm vào khuôn mặt đó, đôi mắt nâu đó.
Và Chun không hề nhận ra rằng, hình xăm trên cánh tay của anh đang mờ dần, lúc rõ lúc không.
Ella đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô lại cảm nhận một cách mạnh mẽ cái cảm giác căm ghét xuất phát từ khí của Chun giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cùng lúc này, tại sân của Wu gia.
“Cô làm gì thế? Buông con Chun ra.”
Một giọng nói hét lên làm Selena giật nảy mình.
Cô đang lôi cún Chun đi, nhưng nó gầm gừ không chịu đi cùng cô. Thấy có người quát mình, Selena quay ra: “Anh là gì mà dám quát tôi?”
Chàng trai bước đến và giật sợi dây của cún Chun ra khỏi tay Selena: “Sao cô lại tự nhiên lôi Chun đi như thế? Cô là ai?”
Selena nhìn vào anh ta, cô cảm thấy hoảng sợ: “Anh… Tử quỷ…”
Chàng trai nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Selena: “Này! Cô sao thế?”
Selena vẫn không tin vào mắt của mình, trước mặt cô chính là Tử Quỷ, chính hắn là người gây ra mối nhân quả của 500 năm. Nhưng hắn đang đứng đây, đứng ngay trước mặt cô mà ngay cả một chút tử khí cô cũng không thể cảm nhận được.
A….AAAAAAAAAAAA
Một tiếng hét vang lên!
Selena nhìn lên phòng của Chun: “Chun!”
Chàng trai cũng hốt hoảng: “Ella!”
Con Chun sủa vang và nó chạy vào trong khu nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hebe và Arron giật mình vì tiếng hét.
Arron hốt hoảng: “Đó là Chun! Chuyện gì vậy?”
Danson buông Angela ra, khuôn mặt anh trở nên lo lắng: “Chẳng nhẽ, phong ấn…”
Angela bỗng thoảng thốt: “Là Chun?”
Tất cả mọi người gặp nhau trên hành lang và họ nhanh chóng chạy về phía tiếng hét.
Mở tung của phòng, trước mặt họ là Chun và Ella đang nằm bất tỉnh dưới đất.