CHAP 12: BẮT ĐẦU
Cún Chun sủa vang, mọi người quay lại và nhận ra Chun và Ella đã tỉnh dậy.
Cả 2 người mệt mỏi cố gắng nhướn mình lên nhưng toàn thân họ dường như không có sức lực.
Selena chạy đến bên giường Chun: “Chun! Anh không sao chứ?”
Chun mơ màng nhìn kỹ mọi người: “Tôi đang ở đâu vậy?”
Jiro cũng vội vàng nắm lấy tay Ella: “Ella! Em cảm thấy thế nào?”
Ella nhận ra giọng của Jiro: “Jiro! Đây là dâu vậy?”
Sau khi để cho Ella và Chun tỉnh táo, Danson đã kể lại đoạn họ bị ngất ở trong phòng của Chun: “Đã xẩy ra chuyện gì vào ngày hôm đó? 2 người đã bị hôn mê 2 ngày rồi.”
Chun và Ella ngạc nhiên: “Trời! Hôn mê 2 ngày sao?”
Hebe nhìn Ella: “Mọi người phải hỏi 2 người mới đúng?”
Ký ức của Ella chỉ dừng lại ở lúc cô bị Chun doạ và sau đó cô không nhớ gì nữa: “Mình đã quên gì quan trọng thì phải?”
Ký ức của Chun cũng dừng lại lúc anh định trêu Ella, còn lúc sau anh cũng không nhớ gì.
Chun và Ella cùng lắc đầu: “Không! Tôi không nhớ gì cả.”
Danson hiểu rằng cả 2 người họ đều đã trải qua một chuyện gì đó khiến ký ức của họ bị phong ấn: “Tôi nghĩ giờ nên để 2 người họ nghỉ ngơi.”
Jiro vội vàng đỡ Ella: “Ella. Chúng ta về thôi.”
Hebe ngăn anh lại: “Anh nên để cho Ella nghỉ ngơi đã.”
Jiro nhìn Hebe, anh quay ra Chun và nhận ra Selena đang nhìn mình: “Cô nghĩ là chúng tôi ở đây sẽ an toàn sao sau những gì tôi và cô vừa nhìn thấy?”
Hebe giật mình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, dù không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm nhưng cô biết giữa Ella và Chun cò một điều gì đó khó hiểu và nó hết sức nguy hiểm.
Chun nhìn Ella mệt mỏi dựa vào Jiro bước ra cửa, anh bỗng cảm thấy đau lòng, có gì đó như bóp nghẹt trái tim anh. Khi anh định nói điều gì đó thì đột nhiên Ella quay lại.
Cô cố gắng mỉm cười và tỏ vẻ mạnh mẽ: “Giám đốc Wu! Không phải là lỗi của anh.”
Jiro quay lại nhìn Chun, anh bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của Chun.
Jiro nhanh chóng đưa Ella đi, cún Chun vội vàng đi ra cửa cùng họ.
Arron nhìn Hebe: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Hebe hiểu rằng Arron muốn nói với cô về chuyện lúc nãy nên cô gật đầu đồng ý: “vậy anh đưa tôi về nhà nhé.”
Hebe lấy túi và cô nhìn Angela. Angela mỉm cười và ngụ ý bảo cô sẽ về sau.
Danson nhìn Angela: “Zhang tiểu thư. Cô có thể giúp tôi chăm sóc Chun chứ. Tôi và Selena có chuyện cần bàn.”
Angela ngồi xuống cạnh giường của Chun: “anh cảm thấy thế nào?”
Chun vẫn chưa hết bàng hoàng: “Chuyện gì vừa xẩy ra vậy?”
Angela lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Khi tôi đến mọi người có vẻ kỳ lạ rồi.”
Chun cố gắng lục lại ký ức của mình nhưng anh chẳng thể nào nhớ được điều gì, anh có cảm giác mình vừa có một giấc mơ nguy hiểm nhưng giấc mơ đó như thế nào anh lại không thể nào nhớ ra.
Angela nhìn Chun: “Chun! Anh vẫn khoẻ chứ?”
Chun lắc đầu và mỉm cười: “Có lẽ là không. Hình như lần nào gặp cô, tôi cũng bị ngất thì phải.”
Angela bật cười: “anh biết nói đùa là không sao rồi.”
“Nhưng tôi hơi đau đầu thật. Tôi muốn được đi ngủ.” Chun cảm giác như 2 ngày vừa rồi anh không phải đang hôn mê mà anh đã ở một nơi nào đó.
Angela nhìn Chun mỉm cười: “Chúc anh ngủ ngon.”
Chun cảm giác an tâm khi thấy Angela ở bên cạnh mình, anh yên tâm chìm vào giấc ngủ mà anh biết rằng chẳng có ai có thể làm phiền anh lúc này.
Arron vừa lái xe vừa nghĩ đến những gì anh nhin thấy ở nhà của Chun.
Anh quay sang hỏi Hebe: “Lúc nãy những gì tôi thấy là sự thật phải không?”
Hebe nhún vai trả lời: “Uh! chắc thế?”
Arron bực mình với cách trả lời của Hebe: “Sao cô lại có thể bình tĩnh như thế chứ?”
“Thì sự thật nó như thế chúng ta nên chấp nhận cho dễ.” Hebe chấp nhận chuyện này dễ dàng đến mức cô cũng không ngờ.
Arron sốt ruột hỏi Hebe: “thế theo cô nghĩ tại sao lại như thế? Tại sao Chun và cô Ella gì đó lại ngất xỉu? Cô là người tìm ra Ella đúng không?”
Hebe cũng có nhưng câu hỏi như thế nhưng cô không biết cách trả lời anh, cô là người để Chun và Ella gặp nhau: “Tôi không biết. Có lẽ Danson Tang và cô em họ biết.”
Arron bất ngờ phanh xe lại làm Hebe bị đập đầu phía trước.
Cô vừa xoa đầu vừa càu nhàu: “Anh làm gì thế?”
Arron quay sang Hebe với khuôn mặt tức giận: “Tôi hỏi gì cô cũng không biết nhưng sao cô lại có vẻ bình thản thế này.”
Hebe cũng nhìn thẳng vào mắt Arron: “Thế theo anh, chúng ta nên làm gì? Có lẽ khi chúng ta hỏi 2 người kia thì họ sẽ không nói, trong khi Chun và Ella thì chẳng nhớ gì.”
Arron bực mình: “Thế nên tôi với cô mới ngồi đây.”
Arron không muốn tìm hiểu chuyện gì xẩy ra nhưng trước những gì anh nhìn thấy, anh lo sợ cho Chun, anh cũng biết lời tiên đoán về Chun nhưng anh không hề tin Và giờ đây, anh không thể coi như chưa có chuyện gì.
Hebe nhìn vẻ mặt khổ sở của Arron, cô hiểu mình cũng có trách nhiệm: “Tôi biết rồi. Vậy thì bên Ella sẽ do tôi, còn bên Chun sẽ do anh.”
Arron gật đầu: “Tìm cách để họ ít tiếp xúc với nhau.”
Hebe bực mình nhìn Arron: “Tôi biết rồi. Anh có muốn đưa tôi về nhà không?”
Arron bực bội và phóng xe đi.
Jiro bồng Ella đang ngủ thiếp trên tay mình. Anh gõ cửa một căn nhà gỗ: “Bác sĩ Cao! Cao bà bà!”
Một người phụ nữ trung niên mở cánh cửa gỗ, bà gõ nhẹ vào đầu của Jiro: “Ai cho cậu gọi tôi là Cao bà bà. Cậu có biết là mấy giờ rồi không mà gọi ầm ĩ thế?”
Jiro không cãi lại bà như mọi lần, bà phát hiện ra anh đang bồng Ella, hốt hoảng bà nhanh chóng cùng Jiro bồng Ella vào trong phòng dành cho bệnh nhân nội trú.
Anh đặt Ella nằm xuống giường, rồi quay sang bà Cao: “Hôm nay bác cho Ella ở đây nhé.”
Bà Cao nhìn Ella và Jiro, bà hốt hoảng đến gần Ella:”Chuyện gì xẩy ra vậy?”
Jiro không thể nói cho bà biết những gì anh nhìn thấy ở nhà của Chun, anh giải thích sơ qua với bà là Ella bị mệt và để cho thầy của anh không lo lắng anh đành đưa Ella đến phòng bệnh của bà.
Jiro gạt tóc trên khuôn mặt bình yên của Ella: “Với Ella thì bác là một người thân nên bác hãy chăm sóc cô ấy giúp cháu nhé.”
Bà nhận ra Ella chỉ đang ngủ một giấc thật say, bà quay ra mỉm cười nhìn Jiro: “Ta sẽ chăm sóc con bé. Cậu về nhà mau đi.”
Jiro nhìn bà với ánh mắt biết ơn, anh cúi xuống nhìn Ella lần nữa.
Anh quay ra định kéo Chun đi nhưng nó nhất quyết không đi theo anh, Jiro đành để nó ở lại với Ella.
Danson tức giận hỏi Selena về những gì mà cô đang giấu diếm: “Tiểu quỷ! Cô mau nói hết cho tôi biết. Nếu như cô không nói thì tôi sẽ không thể làm gì giúp Chun của cô được đâu?”
Selena biết rằng đã đến lúc nói cho Danson biết về câu chuyện của 500 năm trước và mối hận trong lòng Chun. Cô thở dài và kể cho Danson nghe những điều mà cô không hề muốn nhắc lại lần nữa.
Danson kinh ngạc: “Tiểu Quỷ! Là sự thật sao?”
Selena buồn bã nhìn anh: “Phải! Tà niệm phát ra từ nguời Chun là của Ngoạ quỷ ca.”
Danson hiểu rằng tại sao anh lại khó khăn trong việc phong ấn đến thế, sự hận thù đã làm cho tà niệm đó bộc phát.
Nhưng anh ngạc nhiên hỏi Selena: “Thế theo cô nghĩ Ella Chen là quỷ nữ đầu thai sao?”
Selena gật đầu: “Phải! mỗi khi Chun gặp cô ta, anh ấy đều bất thường, anh cũng nhận ra đúng không?”
Danson gật đầu nhưng anh thấy có gì không đúng: “Nhưng tôi không hề cảm nhận được tà niệm từ cô ấy?”
Selena cũng biết điều đó: “Tôi cũng vậy. Tôi không hề cảm nhận chút tà khí nào của họ nhưng tôi biết chắc chắn là họ.”
Danson: “Họ? ý cô là ai?”
Selena nhớ lại cảnh cô gặp Jiro, cô biết khi đầu thai con người có thể thay đổi hình dáng nhưng khuôn mặt đó thì không thể nhầm được: “người đàn ông ở bên cạnh Ella Chen? Anh biết chứ? Anh ta chính là Tử quỷ. Giống như 500 năm trước, lúc nào cũng bảo vệ quỷ nữ.”
Danson nhớ đến Jiro nhưng anh vẫn ngạc nhiên hỏi Selena: “Tôi vẫn thấy có gì đó không ổn? nếu theo cô nói thì tại sao Ella lại được Bạch Vô Thường bảo vệ? Đáng nhẽ anh ta phải hận Quỷ nữ mới phải.”
Selena cũng lắc đầu: “Đây chính là điều tôi không hiểu? Tôi sẽ tìm Bạch Vô Thường để hỏi cho ra nhẽ nhưng tôi vẫn tin Ella Chen là kiếp sau của Quỷ nữ.”
Danson cũng biết những điều Selena nói là có lý vì chính anh cũng cảm thấy Chun có những biểu hiện bất thường khi gặp Ella nhưng anh vẫn có một người cần phải quan tâm.
Anh quay sang nói với Selena: “Tôi sẽ để ý 2 người họ trong quá trình chụp ảnh, còn cô đi tìm hiểu về Bạch Vô Thường nhưng tôi cần tìm hiểu một người khác nữa.”
Selena ngạc nhiên hỏi: “Người khác? Là ai?”
“Angela Zhang!” Danson bình thản nói và bước ra khỏi phòng.
Bà Cao cúi xuống vuốt tóc Ella. Người thân - phải rồi! Ella chính là người thân của bà, chính là đứa cháu mà bà đã tự tay đánh tráo nó vào 24 năm trước. Bà đã giấu điều này với chính cả em gái mình. Sau đêm đó, bà xin thôi việc ở bệnh viện, tìm mọi cách điều tra thông tin của cháu gái mình và khi biết Ella ở đây, bà đã mở một phòng bệnh ngay gần nhà cô để có thể chăm sóc cho cô, dù chỉ là với tư cách một bác sĩ. Nhìn Ella mạnh khoẻ lớn lên, vui vẻ như những đứa trẻ lành lặn khác, hạnh phúc với một người bố thương yêu mình và người bạn trai hết lòng quan tâm, trong khi đó, em gái bà lại yêu thương Angela, em gái bà hoàn toàn tin vào cái lý do bà đã sai khi nói rằng đứa trẻ bị mù, và giờ đây đứa bé đó cũng đem lại hạnh phúc cho Zhang gia, bà cảm thấy mình không nên làm đảo lộn cuộc sống của mọi người. Bí mật đó chỉ nên có mình bà gánh thôi.
Trong khi Ella đang lúng tùng và vô cùng khó xử thì Hebe cũng khó xử không kém.
Arron đã đuổi theo được Hebe, anh nhanh chóng kéo tay Hebe lại và đẩy cô vào bức tường.
Hebe hoảng hốt: “Anh… Anh làm gì thế?”
Arron nắm chặt tay Hebe và hỏi cô: “Cô bỏ đi như thế sao?”
Hebe:”Thế anh nghĩ tôi nên đứng đấy để xem tiếp màn kịch của 2 người àh?”
Arron: “Hebe. Cô có nhớ mình là vị hôn thê của tôi không?”
Hebe: “Arron! Thế anh có nhớ anh là vị hôn phu của tôi khi hôn những cô gái đó không?”
Cả 2 người đều không ai chịu nhường ai, nếu giờ mà có ai đi qua chỗ họ chắc là ngọn lửa sẽ thiêu rụi cả những người xung quanh.
Tại hội trường
Sau khi nói chuyện với Ông Wu, Danson nhận ra tâm trạng ông không tốt nên anh rời phòng và tiến về phía hội trường. Anh nhìn quanh để xem Wu Chun đang ở đâu nhưng không hề nhận ra bóng dáng của Chun. Trong số đó, anh nhận ra, Angela với chiếc váy trắng xinh xắn nổi bật giữa hội trường.
Danson thầm nghĩ: “Có lẽ, cô gái này cũng là một trong những người liên quan đến số mệnh của cậu ta.”
Anh tiến đến gần Angela và đưa tay ra: ‘Zhang tiểu thư! Tôi có thể mời cô bản nhạc này chứ?”
Angela đang đứng đợi Chun nhưng chờ mãi mà chẳng thấy anh quay lại, khi thấy có người mời mình nhảy cô định từ chối như những lần khác: “xin lỗi anh! Tôi đang…”
Angela nhìn lên và nhận ra người mời cô là Danson.
Danson nở một nụ cười thân thiện: “Zhang tiểu thư! Mời cô!”
Angela mỉm cười và đưa bàn tay ra.
“Danson Tang! Mặt tôi có dính gì sao?” Angela hỏi khi cô thấy Danson cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình.
“Cô cứ gọi tôi là Danson được rồi.” Danson mỉm cười trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của cô vì anh đang muốn xem liệu anh có thể đoán được điều gì từ khuôn mặt của cô không nhưng tất cả đều giống như trong các bức ảnh.
“Vậy mặt tôi có gì sao?” Angela hỏi lại một lần nữa.
Danson lai mỉm cười và lắc đầu: “Không! Nhưng tôi thấy có vẻ cô mệt mỏi. Có phải là vì buổi chụp hình hôm qua không?”
Angela: ‘Không phải!”
Danson: “Thật sự là không sao chứ? Không phải là vì những ảo ảnh đó chứ?” Anh hỏi đúng lúc đẩy Angela ra khỏi vòng tay mình.
Angela ngạc nhiên và khi cô quay trở lại trong vòng tay anh, cô chỉ biết hỏi một câu: “Thực ra anh là ai?’
Giờ thì chúng ta sẽ quay trở lại với CE.
Tình hình ở đây cũng đang đến hồi gay cấn.
Ella cảm nhận hơi thở của Chun càng ngày càng đến gần mình hơn, cô cố gắng cảm nhận xem khí của Chun nhưng cô đang bối rối nên chẳng thể tập trung được gì ngoài việc biết được mặt mình đang đỏ lên và tim đập nhanh.
Ella lắp bắp: “Giám đốc Wu! Anh đùa tôi đúng không? Anh không phải đang tắm chứ?”
Nghe câu nói của Ella, Chun bật cười: “Cô đoán thử xem?”
Chun càng tiến đến gần Ella thì trái tim của anh càng đập nhanh hơn. Ban đầu, anh chỉ định doạ Ella để trả thù vụ cô đánh ngã anh ở trước cửa nhưng khi nhìn vào đôi mắt nâu của cô thì trong lòng anh trào lên cảm giác bi thương.
Chun đưa tay lên một cách vô thức.
Anh muốn chạm vào khuôn mặt đó, đôi mắt nâu đó.
Và Chun không hề nhận ra rằng, hình xăm trên cánh tay của anh đang mờ dần, lúc rõ lúc không.
Ella đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cô lại cảm nhận một cách mạnh mẽ cái cảm giác căm ghét xuất phát từ khí của Chun giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cùng lúc này, tại sân của Wu gia.
“Cô làm gì thế? Buông con Chun ra.”
Một giọng nói hét lên làm Selena giật nảy mình.
Cô đang lôi cún Chun đi, nhưng nó gầm gừ không chịu đi cùng cô. Thấy có người quát mình, Selena quay ra: “Anh là gì mà dám quát tôi?”
Chàng trai bước đến và giật sợi dây của cún Chun ra khỏi tay Selena: “Sao cô lại tự nhiên lôi Chun đi như thế? Cô là ai?”
Selena nhìn vào anh ta, cô cảm thấy hoảng sợ: “Anh… Tử quỷ…”
Chàng trai nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Selena: “Này! Cô sao thế?”
Selena vẫn không tin vào mắt của mình, trước mặt cô chính là Tử Quỷ, chính hắn là người gây ra mối nhân quả của 500 năm. Nhưng hắn đang đứng đây, đứng ngay trước mặt cô mà ngay cả một chút tử khí cô cũng không thể cảm nhận được.
A….AAAAAAAAAAAA
Một tiếng hét vang lên!
Selena nhìn lên phòng của Chun: “Chun!”
Chàng trai cũng hốt hoảng: “Ella!”
Con Chun sủa vang và nó chạy vào trong khu nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hebe và Arron giật mình vì tiếng hét.
Arron hốt hoảng: “Đó là Chun! Chuyện gì vậy?”
Danson buông Angela ra, khuôn mặt anh trở nên lo lắng: “Chẳng nhẽ, phong ấn…”
Angela bỗng thoảng thốt: “Là Chun?”
Tất cả mọi người gặp nhau trên hành lang và họ nhanh chóng chạy về phía tiếng hét.
Mở tung của phòng, trước mặt họ là Chun và Ella đang nằm bất tỉnh dưới đất.