CHAP 1: “THỊCH – ÂM THANH CỦA THIÊN THẦN.
Tại Vong ưu lầu, một con quỷ hình dạng xấu xí đang ngồi trên một tảng đá, Hắn đưa mắt nhìn về phía lầu, đó là ánh mắt yêu thương… Không! Có lẽ đó là ánh mắt đầy thù hận, một màu đen tối bao trùm. Ở cái gọi là mắt đấy chỉ là 2 lỗ đen.
Hắn đưa tay chạm vào khóm hoa Thuỷ tiên trắng muốt, có cái gì đó dịu dàng khẽ làm khuôn mặt tức giận của hắn hiền hoà hơn. Hắn khẽ nói: ‘tạm biệt.”
Một con quỷ nhỏ đi đến.
Nó hét lên: “Ngoạ quỷ ca. Huynh định làm thế thật sao?”
Hắn nhìn con quỷ nhỏ và cười: ‘Muội nghĩ vì sao ta sống được 500 năm nếu không phải vì mối thù đó. Ta phải xuống đó, tìm cô ta để trả món nợ này, ta phải xuống đó đòi cô ta đôi mắt của ta.”
Hắn ngước mặt lên, tất cả chỉ là một màu u tối, hắn cười: ‘Ta sẽ trả thù”. Đâu đó, tiếng vang ghê rợn khiến bó hoa Thuỷ tiên khẽ lay động.
Con quỷ nhỏ kinh hãi, nó không còn nhận ra Ngoạ quỷ ca hiền lành của nó nữa rồi- một ngoạ quỷ cố gắng 500 năm để có thể mong trở thành tiên nhưng Ngoạ quỷ ca của nó lại đổi lấy 500 năm để trở thành người vì thù hận, vì nhân quả mà chính hắn đã gây ra.
Nó thở dài. Vì đâu mà Ngoạ quỷ ca của nó lại thành ra thế này? Có lẽ là vì người con gái ấy?
500 năm trước
Một đoàn vong hồn kéo lê nhau đi vào trong của phán quan, Ngoạ quỷ đứng bên cạnh nhìn khẽ lắc đầu vì những con người này sẽ không bao giờ được đầu thai ngay, họ là những oan hồn, họ có thể do vô tình bị giết hoặc họ tự tìm đến cái chết, những người này sẽ bị đẩy đến đài Vong ưu, phải canh để không cho ngọn nến của mình tàn trong suốt 500 năm rồi sau đó mới được đi đầu thai. Âu đây cũng là cái giá của nhân quả.
Bỗng Ngoạ quỷ nhìn thấy một cái gì đó sáng lấp lánh trong bóng tối, đó là một khóm hoa Thuỷ tiên trắng muốt.
Địa ngục không thể có khóm hoa nào được tồn tại nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Một cô gái – mà không là một oan hồn nữ đang cầm trên tay bông hoa đó.
Thịch! Bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng gì đó chạm vào khoảng trống trong ngực.
Bó hoa rơi xuống, hắn vội vàng chạy đến đỡ lấy. Hắn chỉ đứng đó, nhìn theo cô gái bước đi.
Tại phủ Diêm Vương
Diêm Vương ngạc nhiên nhìn khóm hoa trên tay Ngoạ quỷ “sao ngươi lại đem bó hoa đó đến đây?”
Ngoạ quỷ nhìn khóm hoa: Ngài biết khóm hoa này sao?”
Diêm vương khẽ thở dài: “vạn vật trên đời đều có tình. Khóm hoa này cũng không ngoại lệ. Chỉ vì chủ nó chết oan nên nó cũng theo người đó xuống đây.”
Ngoạ quỷ ngạc nhiên nhìn khóm hoa, nó biết giờ mình phải làm gì.
Ngoạ quỷ chạy đến lầu Vong Ưu, nó tìm kiêm oan hồn đó.
Một cái bóng trắng chạy ra phía nó. Ngoạ quỷ nhận ra ngay.
Nó tiến lại gần và đưa khóm hoa ra: ‘Đây! Cái này tôi mang đến cho cô.”
Cô gái đỡ lấy và mỉm cười: “Cám ơn anh!”
Thịch! Một tiếng đập nữa khiến nó đau nhói. Nó vội lùi ra xa.và lấy tay che gương mặt của nó lại.
Quỷ nữ nhìn nó ngạc nhiên: “Tại sao anh lại phải che gương mặt của mình lại?”
Ngoạ quỷ chua chat nhận ra 500 năm đã khiến khuôn mặt của nó ghê tởm như thế nào. Như hiểu được nỗi lòng của nó, quỷ nữ khẽ cười và cầm ngọn nến đến gần Ngoạ quỷ.
Anh đừng lo. Tôi và anh không phải cũng giống nhau sao.
Nó nhìn lên và bắt gặp đôi mắt nâu trong sáng, nụ cười hiền lành, lần đầu tiên, nó nghe thấy ở địa ngục có tiếng cười trong trẻo như thế - Tiếng cười của Thiên thần