CHAP 50: GIÀN THIÊU
Danson tiến đến bên giường và nắm lấy tay của Angela: “Đừng lo! Angela. Anh sẽ khiến em tỉnh dậy và trả cho em mọi thứ.”
Selina hoảng sợ vì những gì mà cô vừa nhìn và nghe thấy, cuối cùng cô cũng nhận ra vì sao Danson lại làm như vậy và thái độ của anh ta trở nên bất thường. Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có Angela mà thôi.
- Anh trở nên như thế này là vì Angela sao?
Selina kinh ngạc hỏi anh, trong đôi mắt của cô vừa là sự tức giận vừa là sự thương hại. Ai mà nghĩ rằng có một ngày Danson Tang lý trí lại vì tình yêu mà trở nên điên loạn.
- Anh định làm gì? Anh thực sự muốn gì?
Selina hét lên bất lực khi cô biết cái mà Danson cần không phải là tính mạng của cô mà là một thứ khác. Nhưng Danson không trả lời. Điều mà anh cần đúng như Selina nghĩ là một thứ khác, không phải là tính mạng của Selina mà là của người khác..
……………………………..
…………………….
Jiro và Chun bị ông Chen chặn lai ở trước cửa, ông không thể nào để cho họ đi như vậy. Đó là một cái bẫy, Danson Tang muốn dùng Selina để dụ họ ra, ở bên ngoài đó, cả một đám người đang chờ họ đến, đang sãn sàng tìm mọi cách để giết họ. Ông không thể để họ đi nộp mạng như thế này.
- Sư phụ. Con phải đi.
Jiro cương quyết nói với ông. Anh không thể thấy Selina gặp nguy hiểm.
- Con thử nghĩ mà xem. Dù con đi hay không đi thì cô ấy cũng sẽ chết. Cô ấy muốn con chết sao? Jiro!
Ông Chen bình tĩnh nói, ông biết bất kỳ một ai đang ở vị trí của Selina cũng đều không muốn Chun và Jiro bị hy sinh vô ích.
Jiro và Chun hiểu điều đó nhưng làm sao họ có thể đứng im nhìn Selina bị giết. Cô ấy không đáng bị đối xử như vậy. Dù có là ngu ngốc đi chăng nữa, họ cũng nhất định phải đến đó.
- Hãy nghĩ đến bố mẹ các con đã phải dùng mạng sống của mình để các con sống.
Ông Chen một lần nữa muốn ngăn cản họ, lần này, cả Chun và Jiro đưa mắt nhìn nhau. Họ do dự khi nghe ông Chen nói, do dự không phải vì họ sẽ chết mà vì họ cảm thấy có lỗi với ông bà Wu.
Jiro quay sang phía của Chun và anh mỉm cười: “Để tôi đi một mình.”
Chun kinh ngạc nhìn Jiro: “Anh nói gì vậy? Sao anh lại có thể đi một mình được?”
Nhưng Jiro chỉ mỉm cười. Đó là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này. Anh biết nếu cả 2 người đi sẽ cùng gặp nguy hiểm, anh không muốn cha mẹ anh hy sinh vô ích. Ít ra, anh muốn một trong 2 người bọn anh phải sống. Và Chun là người đó.
- Hãy tin tôi. Tôi vẫn có sức mạnh của Tử Quỷ vì vậy tôi tin mình sẽ đối phó được. Cậu hãy mau đưa Ella đến biệt thự của Zhang gia trong lúc Danson đang tập trung chú ý vào chúng tôi. Tôi nhất định sẽ cứu được Selina.
Nhưng Chun không tin, anh làm sao có thể tin được rằng Jiro và Selina sẽ trốn thoát được nơi đó.
- Cậu muốn bố mẹ chúng ta sẽ phải hối hận vì đã hy sinh cho chúng ta sao?
Jiro nói và Chun do dự: “Dù tôi hay cả 2 chúng ta đi cũng thế. Vì vậy, hãy tin tôi. Tôi và cô ấy sẽ trở về.”
Ông Chen biết mình không thể nào ngăn cản dược quyết định của Jiro, ông biết rằng anh luôn cố chấp với mọi chuyện.
- Đi cẩn thận. Ta sẽ chờ các con ở đây.
Chun và Jiro gật đầu với ông Chen và bước vào xe của mỗi người. Chun đưa Ella và cún Chun đến biệt thự của Zhang gia, còn Jiro đến cứu Selina. Cả 2 đều bảo nhau phải cẩn thận, vì họ biết giờ đây mọi thứ đều thật mong manh.
………………………….
………………………..
Người dân Đài Bắc tưởng rằng họ đang xem lại một đoạn phim thời trung cổ. Trước mặt họ là một cô gái trẻ đang bị trói chặt vào cây cột, miệng bị dán băng dính. Bầu trời tối đen được thắp sáng bằng hàng vạn ngọn đuốc trong tay họ, họ đang chờ thời khắc của lịch sử - thiêu chết cô gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang trong mình sức mạnh của phù thuỷ.
Danson tiến đến bên giàn thiêu với một ngọn đuốc trong tay, anh nhìn đám đông và mỉm cười mãn nguyện, cái cảm giác có thể điều khiển được mọi người, có trong mình sức mạnh vô địch và trở thành nhân vật quan trọng là điều mà Danson Tang - một người chỉ sống dưới bóng của ông nội anh ta chưa từng nếm qua.
- Hôm nay các bạn ở đây làm gì?
Tiếng nói của Danson như có một ma lực đáng sợ, nó khiến cho người dân trở nên mê muội, họ nhìn lên chàng thanh niên trước mặt họ như một vị thánh vậy.
- Danson! Danson!
Những tiếng đáp trả của người dân ở dưới khiến Danson mỉm cười mãn nguyện. Họ đưa những ngọn đuốc lên cao hơn và hét lên.
- Chúng ta ở đây để bảo vệ những người thân của chúng ta.
Tiếng nói của Danson khiến cho những người dân im lặng, họ nhìn vào cô gái ở trước mặt, họ nghe lời Danson Tang nói và họ nghĩ mình đang làm một việc lương thiện, họ tưởng họ có thể là những anh hùng cứu giúp thế giới này.
- Giết nó đi!
- Thiêu nó đi.
- Giết đi! Đồ phù thuỷ.
Những tiếng hét vang lên và ngọn đuốc được giơ lên cao hơn, Danson mỉm cười tiến đến gần Selina. Lúc này, Selina chỉ mong chờ điều đó diễn ra nhanh hơn để cô có thể chết thật nhanh chóng trước khi Jiro hay Chun sẽ đến.
Nhưng ngọn đuốc trong tay Danson đưa đến gần giàn thiêu thì dừng lại, hắn mỉm cười vì nhận ra người mà hắn cần đã đến.
- Dừng lại.
Tiếng hét vang lên át cả những tiếng la của người dân, mọi người sững lại nhìn cái bóng vụt lển trên giàn thiêu và đứng đối diện với Danson.
Im lặng!
Họ nhận ra đó chính là một trong 2 con ác quỷ trong cuốn băng, họ sợ hãi vì nghĩ nó sẽ làm hại họ.
Danson mỉm cười quay ra nhìn Jiro: “Tôi nghĩ anh sẽ đến nhưng không ngờ anh đến theo cách này.”
Jiro tức giận nhìn Danson, anh quay lại nhìn Selina, lúc này khuôn mặt của cô đã tràn ngập nước mặt, cô chỉ luôn lắc đầu. Anh biết cô muốn nói gì với anh, muốn nói rằng: “Sao anh ngốc thế, sao lại đến đây?”
- Tôi đã hứa sẽ đến tìm cô mà. Đúng không? Selina!
Anh mỉm cười để trấn an cô nhưng nước mắt của Selina càng rơi nhiều hơn, Jiro không biết anh đang bị rơi vào bẫy.
- Nếu ngươi muốn giết cô ấy, ngươi sẽ không chờ đến bây giờ. Hãy nói đi! Ngươi cần gì ở ta?
Jiro bình tĩnh nói với Danson, hắn cười vì cái tính thẳng thắn của Jiro. Đúng vậy! Sao phải mất quá nhiều thời gian để làm những việc vô ích, nói những câu sáo rỗng. Hắn và anh ta chỉ có một việc để làm mà thôi.
- Được! Ta cần một thứ của ngươi. Nếu ngươi cho ta sức mạnh của ngươi, ta sẽ tha cho cô ta.
Danson cười và hắn ra hiệu lệnh, lập tức người ta cởi dây trói cho Selina, họ đẩy cô về phía của Jiro. Lúc này, Selina vẫn đang bị trói tay và miệng bị bịt kín.
- Selina! Em không sao chứ?
Jiro vội vàng ôm lấy Selina và tháo băng bịt miệng ra cho cô nhưng Selina không thể nói được, cô muốn nói nhưng không thể, chỉ có một cô mấp máy, cô khóc và lắc đầu với anh.
- Ngươi đã làm gì cô ấy?
Jiro tức giận hét lên với Danson, hắn nhún vai: “Không có gì! Ta chỉ muốn cô ấy im lặng một chút thôi. Chỉ cần đến ngày mai, phong ấn sẽ tự giải. Nào. Giờ thì hãy thực hiện lời hứa với ta.”
Danson nói và tiến đến gần Jiro nhưng bỗng nhiên anh đưa con dao lên trên cổ.
- Đừng tưởng ta ngốc. Chỉ đến khi nào ta tin rằng Selina hoàn toàn an toàn thì ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
Danson kinh ngạc nhìn Jiro, anh ta cũng không đến nỗi ngốc lắm.
- Selina! Hãy đến chỗ của Chun.
Jiro ôm lấy vai của Selina và nhẹ nhàng nói với cô nhưng Selina nhất định không chịu đi, cô vẫn quỳ xuống dưới sàn và nắm chặt lấy Jiro. Cô không thể nói cho anh biết là anh đang hy sinh vô ích, cô không thể để anh chết ở đây .
- Không sao đâu. Selina! Tôi sẽ đến gặp mọi người sau.
Jiro mỉm cười nói nhưng lần này Selina biết anh sẽ không trở về nữa nên cô nhất quyết không chịu rời xa anh.
- Danson! Cháu không được giết cô gái đó.
Một giọng nói cất lên khiến cho mọi người ngạc nhiên quay lại, Jiro nhận ra trong đám đông đang có một người đàn ông đứng tuổi tiến về phía họ.
- Danson! Không được! Cháu không được làm thế.
Tang gia chạy đến và nắm lấy tay của Danson – đôi bàn tay lạnh ngát như chính đôi mắt cháu ông đang nhìn ông vậy. Và bỗng nhiên, trong đôi mắt đó loé lên một thứ ánh sáng nguy hiểm, hắn nhìn Tang gia và cười, khuôn mặt trở nên hiền hoà hơn.
- Jiro! Anh muốn Selina an toàn đúng không? Được thôi. Hãy giao cô ta cho ông tôi. Ông tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô ta.
Jiro ngạc nhiên nghe lời đề nghị của Danson. Anh nhìn sang phía của Tang gia, anh nhận ra mọi người đều vẫn có phần kính nể ông, nếu như anh đưa Selina cho ông, có lẽ cô sẽ được an toàn.
- Được.
Jiro gật đầu và đẩy Selina về phía của Tang gia nhưng lúc này, Selina như một đứa trẻ con, cô ấy vẫn không ngừng nắm lấy áo của Jiro và khóc như muốn nói với anh rằng:” Đừng! Cô ấy không muốn.’
- Hãy chăm sóc cô ấy hộ cháu. Hãy đưa cô ấy dến gặp Chun. Cậu ấy đang ở…
Jiro cúi xuống nói thầm với Tang gia. Ông nhìn anh kinh ngạc và ông biết anh ta muốn cứu cô gái này. Ông khẽ gật đầu và kéo Selina đi nhưng cô vẫn không chịu đi, cô vẫn bướng bỉnh muốn thoát ra khỏi vòng tay của ông.
- Đừng! Đừng để anh ấy ở đó một mình. Đừng đem tôi đi.
Đó là những gì mà Selina đang gào thét ở trong lòng nhưng chẳng ai nghe thấy cô ấy. Ánh mắt, đôi bàn tay của Selina càng ngày càng rời xa Jiro hơn.
- Nào! Giờ thì ngươi hãy thế chỗ cho cô ta.
Danson cười và lập tức 2 tên tiến đến kéo Jiro về phía giàn thiêu, anh không hề chống cự vì đây là những gì anh đã hứa với Danson.
Danson nhìn Jiro và hắn bật cười: “Ta nói cho ngươi biết một chuyện. Thực ra, nếu hôm nay ta không giết Selina thì cô ta cũng chỉ còn sống được có 2 ngày thôi. Sự hy sinh của ngươi là vô ích. Ngươi có biết không?”
Jiro trở nên kinh ngạc khi nghe thấy Danson nói thế nhưng anh ngay lập tức lại cười.
- Vậy thì sao? Dù là như thế thì ta vẫn đến.
Danson bất ngờ trước câu trả lời của Jiro, hắn “hừ” một tiếng rồi đôi mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
- Điều đó chứng tỏ ngươi chỉ là một kẻ ngu.
Hắn cười khàn và đưa tay lên đỉnh đầu của Jiro. Lúc này, đột nhiên Jiro cảm thấy có gì đó ở trong cơ thể của anh bùng phát, một điều gì đó nóng rực chỉ muốn thoát ra.
- ÁAAAAAAAAAAAAAAAA
Jiro hét lên đau đớn, phút chốc toàn thân của anh không còn sức lực, trước mặt anh chỉ là khuôn mặt mờ mờ của Danson Tang đang mỉm cười.
……………………….