Chương hai mươi
XIN CHÚA, HÃY CỨU CON.
Dẫu Ngài không có ở đây, dẫu Ngài đang ở đâu đi nữa.
Con bé đã biết.
Chúa ơi, con bé đã biết. Nó đã biết từ khi nào? Nó đang làm gì? Vạch trần tôi? Tôi run rẩy trong sợ hãi, như một ngọn nến sắp tàn trước cơn cuồng phong.
Nó ép tôi phải đi.
Tôi không hiểu nó đang làm gì cả.
Liệu nó đã nói với anh ta? Không, không, anh ta chưa biết. Tôi đã không gặp anh ta trong nhiều ngày, anh ta cũng không lảng vảng trong rừng. Anh ta chưa biết.
Nhưng anh ta có thể sẽ biết.
Tôi đã rửa mãi, rửa mãi hai bàn tay mình dưới dòng suối đó. Có lẽ con bé đã nhìn thấy chăng? Bàn tay đầy máu của tôi.
Tôi cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Rồi tôi lại gom những mảnh vỡ ấy lại. Có sao đâu? Thì sao nào? Ông ta đã chết và thế là hết. Tôi sống thêm cũng chỉ thừa thãi. Tôi sống chỉ với một mục đích là chứng kiến ông ta bị chôn vùi dưới đất. Con bé đã biết. Thế thì sao?
Tôi giương đôi mắt ương ngạnh lên.
Tôi không thể tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn. Giữ cao đầu. Mẹ dặn. Luôn ngẩng cao đầu dù có bị vùi dập đến đâu. Mẹ có bao giờ cúi đầu đâu?
Có thể tôi không trụ nổi sau đêm nay.
Có thể sau đêm nay, tôi sẽ chết. Mục rữa. Chết.
Nhưng tôi vẫn có hi vọng, dẫu tôi không hiểu để làm gì. Đó chỉ là bản năng, người ta bấu víu vào những điều vô lý nhất khi cho rằng nó có thể giúp mình sống sót. Tôi đã sống sót. Tôi đã sống sót được rất lâu, như vậy đã có thể coi là chiến thắng rồi. Đừng khóc, tôi tự nhủ, đừng khóc. Họ sẽ gọi mày là đồ mít ướt mất.
Chuyện gì đến cũng phải đến.
Bỗng chốc, tôi thấy mình đang đứng trên giàn treo cổ. Cái dây thòng lọng buông xuống trước mặt.
Bước một bước thôi.
Bước một bước thôi.
Rơi!
Chương hai mốt
HOWL RƠI VÀO IM LẶNG.
Rất im lặng.
Cơn mưa dữ dội trút xuống, kèm theo tiếng sấm rền. Cậu ngồi yên, dõi theo cơn giông qua cánh cửa sổ phòng làm việc. Howl hiếm khi bắt mình im lặng được. Nhưng mỗi khi như thế, nghĩa là có chuyện chẳng mấy tốt đẹp sắp xảy ra.
James bước vào phòng. Howl biết điều đó, nhưng cậu không quay lại. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cơn giông như đang phân tích xem nó sẽ mưa bao nhiêu lượng và gió giật to cỡ nào.
“Tôi tưởng ngài sẽ không ăn tối ở lâu đài?”
Howl chẳng quay đầu lại. Cậu chống cằm lên nắm tay trái.
“Tưởng. Bây giờ cái gì người ta cũng tưởng.”
James nhăn trán. “Có vấn đề gì sao, thưa ngài?”
“Không.”
James có thể cảm nhận rõ sự giận dữ của Mẹ thiên nhiên lẫn của Howl. Cậu cứ ngồi yên như thế, chẳng nói gì cả. Y đâm ra bối rối.
“Vậy là ngài sẽ không đến bữa tiệc ở lâu đài Xương?”
Howl buông tay xuống. “Bữa tiệc nào?”
James thở dài một tiếng. Ông ta bước đến gần bàn làm việc, lục tìm trong đống thư từ chưa được mở ra của Howl.
“Của ngài Erik. Có thư mời ở ngay đây, ngài chưa đọc sao?”
Howl ngả đầu xuống ghế. Cậu lấy tay phải xoa trán, rồi gãi đầu. Trong vòng mấy tiếng vừa rồi, chẳng có cái gì khác trong đầu cậu ngoài vườn táo. Vườn táo và những nấm mồ. Vườn táo và con rắn độc. Vườn táo và tội lỗi. Vấn đề là ai trong vai con rắn độc, và ai trong vai người sa ngã.
Nếu như con rắn độc là Angeline thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
“Tôi sẽ đi.” Howl nói trong khi đầu óc vẫn đang để đi nơi khác. “Tôi phải ra khỏi cái lâu đài này hoặc tôi sẽ phát bệnh. Tôi muốn gặp Iolite nữa. Chuẩn bị mọi thứ đi.”
James gật đầu nghiêm nghị rồi ra khỏi phòng.
Howl ghé mắt sát ô cửa sổ. Những cơn gió và mưa đang hoành hành ở miền đất này sẽ sớm rời đi. Chúng sẽ rời đi và rồi sẽ chẳng còn gì che giấu những nấm mồ. Bảy cây táo. Bảy nấm mồ. Bảy cô gái vô tội.
Và vô số người đã đổ máu để nuôi sống những cái cây.
Tại sao một thứ xinh đẹp lại có thể chết chóc đến thế?
Howl biết với vùng Bóng tối, chẳng gì là không thể. Nhưng dạ dày cậu quặn lại, cậu nuốt khan vì chưa thể tiêu hóa được thông tin ấy. Cậu không nhất thiết phải đưa cô ta ra Hội Đồng. Nhưng cậu cần có lý do để làm thế.
Cô ta sẽ phải tỏ ra hữu dụng nếu muốn sống sót.
Cô ta sẽ phải vâng lời cậu nếu không muốn mọi chuyện bị phanh phui.
Bóng tối đang trùm lên đôi mắt Howl. Cậu chợt nhận ra một điều, ngoài những ngôi mộ ở nghĩa trang, có những ngôi mộ khác rải rác ở đây. Những cái chết khác và bóng ma khác lảng vảng quanh đây. Trong đôi mắt của James, của người đàn bà lau sàn dưới nhà bếp và của những người hầu khác, là sự thừa nhận điều đấy.
Họ biết họ đang sống giữa một khu nghĩa địa.
Và họ chấp nhận điều đó.
*
CÔ TA MẶC CHIẾC VÁY MÀU ĐỎ.
Trong ánh nến dát vàng.
Giữa đám đông.
Đưa mắt và mỉm cười với Howl.
Có quá nhiều màu đỏ ở bữa tiệc. Rượu đỏ. Lớp son môi đỏ. Những tà váy đỏ. Mái tóc đỏ. Những món đồ ăn ngon lành cũng đỏ rực. Howl sẽ chẳng nhạy cảm với chúng thế nếu như chúng chẳng gợi cho cậu về những quả táo. Thứ ánh sáng ảo mờ của buổi tiệc làm người ta như say một loại thuốc vô hình, Howl thấy nhức đầu và lý trí cậu mờ dần đi.
Erik tiến tới từ phía sau và đánh thức cậu khỏi cơn mê muội. Anh ta mặc nguyên một cây đen, làm nổi bật đôi mắt tinh ranh và ma mị. Nụ cười khoe hai hàm răng hoàn hảo.
“Cậu ổn chứ? Đã bao giờ tham dự bữa tiệc nào như thế này chưa?”
“Tôi ổn, hoàn toàn, thật đấy. Tôi còn thấy phấn khích nữa. Nhân dịp gì đây, Erik?”
“Sinh nhật Alicia.”
Erik nói và chỉ về phía cô ta trong đám đông. Cô ta thật đẹp, thành thật là thế. Cô ta sở hữu nước da trắng, có lẽ là hơi nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thẳm, cái cằm hơi nhọn nhưng cân đối với khuôn mặt. Cô ta trang điểm hơi đậm, hai quầng mắt quét lớp phấn màu đỏ đồng và đôi môi màu tím than. Thêm chiếc váy đen tuyền đính lông vũ, trông cô ta già hẳn đi.
“Anh không phiền nếu tôi trở thành em rể anh chứ?” Cậu hỏi nửa đùa nửa thật.
Erik nhướn mày nghi ngờ rồi bật cười:
“Tôi thì không. Nhưng cậu muốn có được con bé không phải chuyện dễ đâu. Chẳng ai vừa mắt nó cả, tôi đã cố rồi, tin tôi đi.”
“À nhưng, anh cũng chưa gặp ai như tôi cả phải không?” Cậu huýt sáo.
“Hầu hết những gã thất bại đều mói thế.”
Howl cười cáu kỉnh. “Được rồi, cứ cho là thế đi.” Cậu nhìn quanh đám đông một vòng, hoa mắt vì những bộ trang phục rườm rà lấp lánh xoay quanh mình. “Gần đây anh có thấy Iolite không?”
Erik đặt cốc rượu xuống bàn. “Ả ta sao? Không, khi ả ta muốn thì chẳng ai kiểm soát hay lần theo ả được.” Anh xắn tay áo. “Nhưng những dịp hội hè thì ả sẽ tự tìm đến thôi. Rượu của tôi ngon bậc nhất đấy.”
Howl buông một tiếng thở dài mỉa mai. “Tôi sẽ đi loanh quanh xem ả có tới không vậy.”
Erik nhìn cậu một hồi lâu. Howl nhún vai.
“Có chuyện gì à? Cậu cần ả làm gì thế?”
Howl nhếch mép cười. “Chuyện riêng tư thôi. Anh nên đứng ngoài.”
“Tôi không biết nữa. Trông cậu căng thẳm lắm…”
Câu cuối của Erik kết thúc bằng một tiếng huýt. Mắt anh ta dán vào một cô gái đang đứng tần ngần trên các bậc thang dẫn xuống phòng tiệc. Một vài cặp mắt cũng nhìn lên giống anh ta. Cô ta mặc bộ đồ trắng muốt từ đầu tới chân, đeo mặt nạ, vẻ bối rối.
“Tôi biết buổi tối hôm nay sẽ kết thúc như nào rồi.” Erik nói. “Nhìn và học hỏi nhé.”
Đoạn, anh ta rẽ đám đông tiến đến chỗ cô gái kia.
Howl kêu một tiếng ngán ngẩm. Cậu chẳng có tâm trạng cho những thứ đó vào lúc này. Cậu quay người đi tìm Iolite, với hi vọng mỏng manh là cô ta xuất hiện ở buổi tiệc.
Người đông. Ồn ào. Hầu hết các cô gái đều đeo mặt nạ, điều mà Howl chẳng biết tại sao. Mùi nước hoa nồng nặc, khi giống hoa hồng, khi lại giống mùi diên vĩ và gỗ. Quyện vào mùi sáp thơm của nến và mùi thức ăn bốc lên làm Howl chóng mặt. Cậu chưa uống hết một ly rượu nhưng đã thấy choáng váng, thoạt nghĩ đến đây thật sai lầm.
Lẽ ra cậu nên ở nhà.
Và chờ cô ta về.
Dù cô ta đang ở đâu đi nữa.
Iolite xuất hiện thật. Lần này, cô ta đang hút thuốc. Cô ta đứng tựa vào một cây cột và châm lửa điếu thuốc bằng một ngọn nến.
Howl lại gần Iolite, nụ cười có vẻ căng thẳng:
“Cô đang đợi ai à?”
“Có thể là cậu lắm.” Cô ta nhả một luồng khói xám nhạt và không trung. Howl đưa tay quạt quạt rồi ho vài tiếng.
“Tôi tưởng cô không đến.”
“Tôi đổi ý.” Iolite nói sau một hồi im lặng. “Tôi nghĩ cậu muốn nói chuyện.”
“Tại sao cô nghĩ thế?”
Iolite cười, dựa đầu vào cây cột rồi rít một hơi thuốc. “Vậy cậu không muốn nói chuyện sao?”
Howl nhoẻn cười. Cậu vẫn không rõ khả năng của Iolite là gì nhưng rất có thể là khả năng về ngoại cảm. Cô ả thong thả đưa mắt về phía đám đông, rồi nhả một luồng khói. Cô ta đã muốn nói gì đó, nhưng sau đấy lại thôi.
“Được rồi.” Howl nói. “Chúng ta nên tới chỗ nào đó kín người hơn.”
Iolite đứng thẳng người dậy, ghé sát Howl và thổi một luồng khói vào mặt cậu. “Những chỗ kín đáo không chỉ dành cho công chuyện đâu. Chúng ta có thể làm nhiều thứ hơn thế kia.”
“Nếu đó là cách mọi chuyện phải diễn ra.” Howl đấm nhẹ vào cằm cô ta.
Iolite ngửa đầu lên cười. Cô ả quay lưng và bỏ đi.