IOLITE BƯỚC RA NGOÀI BAN CÔNG, trong tay là hai chiếc ly bằng pha lê với một chai rượu vang đỏ.
Ban công được làm lộ thiên, vòng ra ngoài một khoảng tròn vành vạn với lan can màu trắng sứ, và một mái vòm đồng màu. Howl ngồi ngả ngớn trên ghế, hai chân vắt lên một cái ghế khác và một tay cậu đặt lên bàn, gõ nhẹ. Cậu chẳng buồn đổi tư thế, kể cả khi Iolite đặt ly và chai rượu xuống bàn một cái “cạch” khô và to. Nhưng xem ra cô ta chẳng buồn để tâm.
“Cô không còn gì khác ngoài rượu sao?”
Cô ta ngẩng lên nhìn cậu bằng nửa con mắt. “Còn nước trái cây đấy, nếu cậu muốn giữ làn da đẹp.”
Howl cáu kỉnh giật lấy ly rượu Iolite vừa rót. “Tôi uống gì thì da tôi vẫn đẹp thế thôi.”
“Vậy đừng đòi hỏi nữa!”
Iolite kéo ghế ngồi xuống. Trong một vài phút đầu, cả hai đều im lặng, nhưng sự im lặng đó thật dễ chịu. Thật ra, đây có thể là giây phút ngắn ngủi và thư thái nhất cậu từng có được trong suốt các tuần qua.
Lâu đài Alnor Frost của Iolite nằm ở một vùng đất được gọi là Ehumn Shallow dựa theo tên cái hồ lớn gần lâu đài. Cái hồ trải dài hàng chục đặm, to và có hình dáng như một chiếc lá. Bấy giờ cậu và Iolite đang ngồi ở một ô ban công nhìn ra phía cái hồ ở tít xa. Nước hồ có màu xanh lạnh giá, phẳng lặng, nuốt trọn mất chân trời phía Bắc. Phần rìa ngoài của hồ đã đóng băng. Ở Ehumn Shallow, quanh năm hầu như chỉ có băng tuyết, đến nỗi người ta chẳng phân biệt nổi đâu là mùa đông và đâu là các mùa khác nữa. Những cơn mưa đến rất thất thường, và vào buổi đêm, tuyết sẽ rơi.
Trước mắt cậu là khung cảnh trắng lấp lánh của những rìa băng, những cái nhũ băng nhọn trên các cành cây và lớp tuyết trắng mỏng phủ trên tán lá. Sự tách biệt với bên ngoài có lẽ là điểm chung lớn nhất giữa lâu đài Quỷ và Alnor Frost.
Howl đặt ly rượu xuống, tiếng động của đế ly va vào bàn tạo thành một âm thanh trong suốt và mềm mại. Khi bầu trời hừng sáng, các khối nhũ băng nhỏ nước từ trên xuống dưới và tuyết lấp lánh như kim sa. Cho đến bây giờ, Iolite là người duy nhất Howl nghĩ mình có thể dành cho chút tin tưởng. Cô ta kín tiếng, ít giao tiếp, hiếm khi đến các cuộc họp hành, ấy mà mọi chuyện trong tầm tay cô ta vẫn diễn ra ngon lành như không.
Hơn thế nữa, cô ta có vẻ thật sự đang giúp Howl, dù cậu vẫn còn nghi ngờ về điều ấy.
“Họ đã tiêu hủy hết rồi.” Iolite nói, giọng căng thẳng và nghiêm túc. “Mọi bằng chứng về việc Moldark Lucifer đã từng ở vùng Ánh Sáng mười tám và mười ba năm trước. Họ đã không xét xử vụ đấy. Vùng Ánh sáng cũng không có chứng cớ gì rõ ràng cả.”
“Nhưng ông ta đã ở đó, đúng không?”
“Phải.” Iolite xoay xoay ly rượu. Hôm nay, cô ta mặc một chiếc đầm lông màu vàng như màu lá úa, mái tóc buộc cao lên rồi thả xuống lưng. “Ông ta đã đến đó mười tám năm trước, và năm năm sau thì trở lại. Đó là những gì đã được ghi chép về vụ kiện năm ấy của vùng Ánh sáng. Họ cho rằng Moldark đã dính líu đến một vụ thảm sát ở một khu làng trong vịnh Paradise, và xâm phạm lãnh thổ vùng Ánh sáng trái phép. Tôi không biết bằng cách nào nhưng ông ta đã chứng minh được mình vô tội. Hội đồng đã ủng hộ ông ta.”
Howl xoa nhẹ cằm mình bằng ngón cái và ngón trỏ. “Cô không ở đấy lúc vụ kiện diễn ra à?”
“Tôi đi vắng.” Iolite nói. “Tôi có nghe loáng thoáng về vụ việc đó, nó nổi như cồn vậy. Nhưng rồi chẳng có phiên tòa nào giữa hai vùng diễn ra, nên mọi chuyện đi vào dĩ vãng.”
Howl chìm vào sự im lặng trầm ngâm. Mắt cậu để ra mặt hồ phía xa một cách vô thức. Khi chân trời nhòe đi và biến mất, bầu trời và mặt hồ như nối liền lại thành một vậy.
Những tiếng keng keng vang lên khi Iolite rót rượu, và sau đó là tiếng nước chảy từ chai rượu ra.
“Ông ta muốn gì ở vùng Ánh sáng?” Howl hỏi. “Có bất cứ giả thuyết hay ghi chép gì không? Hoặc có thể cô nghe thấy ai đó đồn đại? Tại sao ông ta phải đến đó những hai lần mà chẳng phải vì mục đích ngoại giao gì cả?”
“Chẳng phải đó là điều chúng ta đang tìm hiểu sao?”
Howl nhoẻn cười với cô ta, đôi mắt sắc sảo của cậu ánh lên những tia tinh quái. Cậu ngồi thẳng dậy, với lấy chai rượu và tự rót đầy ly cho mình. Bỗng dưng cậu thấy cảm thông cho Iolite đôi phần. Nơi ở của cô ta cô quạnh và lạnh lẽo, chẳng trách cô ta luôn uống rượu – giữ một chút gì đó nóng nực cho mình trong người.
“Cô ta thế nào rồi?” Iolite hỏi, một cách đầy ngụ ý.
“Ai?”
“Tội nhân bé nhỏ của chúng ta.” Iolite nói, ngấc đầu lên. “Tôi có thể giữ bí mật cho cậu, Howl, nhưng tốt hơn là đừng để tôi dính vào rắc rối cùng cậu khi Hội Đồng tìm ra sự thật.”
“Trước khi họ tìm ra sự thật.” Howl nói từ tốn như đang cố nén nhịn một cơn cáu bực. “Tôi phải biết cô ta là ai đã, tôi đã nói rồi. Có cái gì không ổn về cô ta, tôi biết thế. Tôi cảm thấy thế mỗi khi ở quanh cô ta.” Howl ngập ngừng một chút. “Khó mà diễn đạt được cho cô hiểu.”
Một tiếng cười cộc cằn bật lên trong cổ họng Iolite, phảng phất sự chế nhạo. “Tôi nghĩ tôi biết rất rõ ấy, Howie ạ. Cậu phải lòng cô ta à?”
“Cô nghĩ tôi là ai thế?” Howl nhún vai, suýt chút nữa là sặc rượu. Hơi rượu cay xông lên khắp cổ họng và mũi cậu, rồi để lại vị ngòn ngọt của trái cây lên men. “
“Đừng ngại, chúng ta vẫn có thể là bạn mà. Cứ thoải mái nói về cô gái mà cậu để mắt nếu muốn.”
“Cô say rồi phải không?”
Iolite ngửa đầu ra sau cười. Cô ta gần như nằm trên ghế, gác chân lên cạnh bàn và đầu tựa ở thành ghế. Có vẻ cô ta thích lấy cậu ra làm trò giễu, nhưng Howl tự hỏi cô ta có chút nghiêm túc nào khi nói thế.
“Tôi không biết nữa, Iolite.” Howl nói, giọng trầm xuống. Cậu ngạc nhiên vì lần đầu tiên, cậu trở nên thành thật với một người khác như thế. Cậu thậm chí chẳng quan tâm cô ta nghĩ gì. “Cô ta không giống với bất cứ ai tôi từng gặp.”
“Những người cậu đã từng gặp không giết cha cậu.” Cô ta trả lời tỉnh bơ.
“Không phải chuyện đó, cô biết tôi muốn nói gì mà.”
Iolite nhìn cậu chăm chú và mỉm cười. “Được rồi, gì nào? Cảm thấy khó chịu ở đây hả?” Cô ta lại dùng những cử động chậm rãi gợi cảm của mình, chạm vào lồng ngực Howl bằng những ngón tay thon dài, rồi dừng lại ở chỗ quả tim đang đập.
Cậu gẩy tay cô ta ra khỏi áo. Iolite lại cười vang. “Tôi không biết cậu cũng ngượng đấy.”
“Tôi không ngượng ngùng gì hết.” Cậu nói. “Cô nên ngừng nói về tôi như một gã ngốc đa cảm sướt mướt thế, hoặc tôi sẽ làm cô phải ngừng.”
“Nhưng cậu biết là tôi nói đúng mà.” Iolite nói, buộc Howl phải ngẩng lên nhìn cô ta. “Đúng chứ?”
*
Myris Cellia Lucifer.
Tôi sẽ nói về điều đã xảy ra, điều thực sự thực sự đã xảy ra sau đây.
Moldark đang dính vào một rắc rối khủng khiếp liên quan đến hai vùng Ánh sáng và Bóng tối. Gã ngu ngốc ấy đã thật sự nghĩ hắn có thể bước chân sang vùng Ánh sáng mà không bị phát hiện. Hắn đã đáp lại một lời cầu khẩn – một buổi triệu hồi từ vùng Ánh sáng và xuất hiện ở đó.
Đương nhiên việc này chẳng giấu được ai cả. Và bây giờ tôi thấy hắn, kẻ quyền lực, kẻ vĩ đại, xoay sở giữa một mớ bòng bong rắc rối như một con ruồi sa vào lưới nhện.
Hội Đồng đang nghi ngờ, nhưng hắn là người có tiếng nói. Hắn sẽ che đậy được, tôi biết thế. Như những bí mật bẩn thỉu khốn nạn hắn đã làm và che giấu được mắt tất cả mọi người. Đôi khi tôi tự hỏi đám người này thật sự mù hay giả mù? Hắn đã làm một điều đáng nhẽ phải nhận hình phạt thích đáng, nhưng không, hắn sẽ thoát tội. Còn tôi, tôi sẽ làm gì đây?
Tội nghiệp gia đình đó.
Sáng nay tôi đã nghe Moldark nói chuyện với James và một vài người thân tín của hắn trong Hội đồng. Hắn đang tìm cách xóa bằng chứng. Nhẽ ra tôi bỏ đi vì đây chẳng phải việc của tôi. Nhưng tôi đã không thể.
Tôi không thể, vì tôi quá giận dữ, quá đau đớn, như một kẻ bị phản bội, để quay lưng bước đi.
Và đây, là những điều hắn đã làm thật sự...
ANGELINE XÉ HAI TỜ GIẤY RA KHỎI CUỐN SỔ, một cách cẩn thận như Myris sẽ làm. Cô đặt cuốn sổ da xuống giường và nhét hai tờ giấy vào sâu trong cùng của ngăn kéo, rồi để những đồ vật khác bên trong che đi. Cô biết mình nên làm gì đó dứt khoát hơn thế, xé nó và vứt đi, hoặc đốt sạch. Nhưng những tờ giấy này khiến cô cảm thấy như nó là một phần của Myris, và bà sẽ không muốn phần còn lại của mình biến mất theo tro và khói như thế.
Hơn nữa, nếu trong tương lai, có gì đó cô không thể nói thành lời với Howl, chúng sẽ giúp cô giải thích.
Angeline đứng lên, phủi cho những nếp gấp nhăn ở váy phẳng phiu lại. Cô ngồi lên giường, nhìn qua ô cửa sổ với ánh mắt thất thần. Mùa đông đang đến. Cô có thể ngửi thấy mùi của nó trong gió, trong không khí, thấy nó trên những rặng núi đồi và rừng ở chân trời.
Cô cầm cuốn sổ da lên tay và đọc tiếp. Bấy giờ, Angeline mới chỉ đọc được một nửa. Cô đã xé đi thứ cần xé, nhưng cảm giác cắn rứt khiến cô ngồi đứng không yên. Cô không muốn bất kỳ ai biết về điều đó ngoài mình. Đôi khi trong đầu cô, cái giọng nói trong sạch nhất, giọng nói của lương tâm, vang rõ và dằn xé cô bằng cách nhắc đi nhắc lại lý do và hậu quả nếu cô làm thế. Bằng mọi nỗ lực có thể, Angeline phớt lờ nó đi.
Sẽ chẳng ai biết cả. Cô tự nhủ. Không ai cả.
Bây giờ, cô chỉ cần đợi Howl về nữa thôi.