ANGELINE GÀO TÊN CẬU bằng giọng của một đứa trẻ đang sợ hãi. Howl chớp mạnh đôi mắt, nheo lại trước bầu trời rồi lật mình sang bên, ho khù khụ.
“Angeline...” Cậu gọi.
“Em đây.” Cô nói, giọng nghẹn ứ. “Em đây, ổn rồi, em đây.” Cô tì vào trán Howl.“Angeline... Tại sao anh ngủ ở giữa bãi biển thế?”
Angeline méo mó bật cười. Gương mặt cô lem nhem cát và nước mắt, nhưng khi Howl vuốt tóc cô, cô cảm giác như mình là người xinh đẹp nhất.
Howl chống tay gượng ngồi dậy, nhưng vẫn phải dựa vai phải vào một gờ đá. Cả hai đều nhếch nhác và bẩn thỉu, ướt như chuột lột, dính đầy cát biển. Angeline cúi xuống và tựa đầu vào ngực Howl. Một bên tai cô có thể nghe rõ tiếng tim đập trong ngực cậu. Trong một lúc lâu, cả hai im lặng và cảm tưởng như mình đang chênh vênh đâu đó ở ngoài rìa thế giới. Howl vòng một tay qua lưng cô và vỗ về, từng nhịp êm dịu như cơn sóng.
“Anh đã chết à?” Cậu hỏi.
“Phải... Không... Em không biết.” Cô trả lời. “Em không thể hồi sinh người chết nên em đoán là không.”
Howl ngẩng nhìn cái vực thăm thẳm, dốc ngược trên đầu. “Chẳng ai có thể sống sót sau cú nhảy ấy cả.”
“Có thể giống Moldark... Anh là một Cambion bất tử chăng?”
Howl im lặng và quan sát cơ thể mình. Cậu chỉ thấy cảm giác tê dại và đôi chỗ ê ẩm thế chỗ cho những cơn đau khi nãy. “Có thể.” Cậu nói, rồi hơi cười. Angeline cảm thấy khâm phục sự kiêu hãnh của Howl, cậu có thể cười trong bất kỳ hoàn cảnh thê thảm nào. “Vậy thì làm sao anh sống được với em nhỉ? Em sẽ già và chết mất.”
Cô hiểu cậu chỉ đùa cợt, nhưng cô không có tâm trạng cho những lời đùa ấy. Angeline ngồi thẳng dậy, tóc cô chỉ khẽ bay vì đã bết dính nước với cát.
“Chúng ta có thể thoát khỏi Erik, nhưng chúng ta không thể thoát khỏi giao ước.” Cô trách móc. “Anh đã nghĩ gì thế khi quyết định nhảy xuống đây? Anh biết chỉ cần một trong hai chết.”
Trông gương mặt Howl bình thản. Cậu xắn ống tay áo và cởi áo khoác ngoài, trên môi dung dung nụ cười buồn bã.
“Anh đã lên kế hoạch trước phải không?” Cô nói, gương mặt tràn trề nỗi thất vọng. “Anh đã định nhảy từ lâu.”
“Anh đã đi săn và nhiều lần đi nhầm ra phía các vách vực. Nên anh phải nhớ được đường nào là đi sâu vào khu rừng, và đường nào tiến đến vực đá. Anh chưa từng nghĩ là anh sẽ dùng đến cách này nhưng... Angeline... Khi anh đứng ở trên đó, anh chẳng còn thấy sợ điều gì nữa cả.”
Cô vươn cánh tay mình để chạm vào gương mặt cậu. Nỗi buồn như đâm thủng trái tim cô. Vậy là rốt cuộc, những sợi dây xích trói buộc cô với thế giới này vẫn còn nguyên ở đấy. Giao ước, vẫn còn nguyên ở đấy.“Trước hết chúng ta phải rời khỏi đây đã.” Howl nói, co chân lại để đứng lên. “Anh không thể chịu nổi bị ướt thêm một giây nào nữa. Anh cần tắm.”
“Erik vẫn đang ở ngôi nhà.”Angeline cũng đứng dậy, loạng choạng trên đá trơn. “Nếu không thì cũng quanh quẩn đâu đấy gần đây. Anh có nghĩ họ sẽ đi tìm chúng ta không?”
“Nếu họ tìm được đường xuống bãi biển này.” Cậu nói, vươn vai và nhìn quanh dải đá chạy dọc vách biển. Đằng sau cả hai là thành đá dựng sừng sững, hùng vĩ như một bức tường xây bởi tạo hóa. Nơi họ đang đứng là trên một mỏm đá khá dốc, trơn và đầy những mô đá nhọn. Nó chảy dốc ngược xuống dưới bãi biển đầy cái với đá vụn, sóng biển cứ đánh vào đều nhịp và để lại những mẩu vỏ sò màu trắng đẹp mắt.
“Làm sao chúng ta lên được đây?”
“Bám chặt lấy anh.” Cậu nói. “Chặt vào, thật đấy, anh không chắc mình dịch chuyển được xa đâu và chắc chắn là sẽ rất xóc.”
“Được rồi.” Cô run rẩy. Angeline không dám nói là cô đang sợ. Cô sợ mỗi lần dịch chuyển cùng Howl, bởi năng lực cậu sẽ khó thực hiện hơi khi có đến hai người và cậu thì đang yếu. Cô nhớ đến cảm giác buồn nôn, quay cuồng trước đây và nhắm nghiền mắt lại, ôm chặt lấy Howl.
“Sẵn sàng nhé.”
Cậu nói. Angeline thấy mình bị nhấc bổng lên cao, rồi lại bị thả rơi xuống. Những ngọn gió quất quanh cô, và cảm giác quay cuồng ấy như kéo dài mãi. Khi cô cảm thấy tay mình trượt xuống và buột khỏi Howl, thì mặt đất hiện ra dưới chân cô. Howl đỡ lấy cô khi đầu gối cô khuỵu xuống. Angeline bụm miệng lại vì buồn nôn và vị cái vị đắng chát trong miệng cô.
“Sao thế nhỉ?” Cậu cố nhịn cười. “Anh thấy bình thường mà.”
“Em thì không.” Cô cố đứng thẳng dậy.
Nơi họ đứng tràn ngập mùi hoa. Đằng sau Red Wood, ở rìa bìa rừng đầy những bụi hoa dại màu vàng và có thứ mùi như thế. Sương đã tan từ lâu. Howl buông cô ra và nấp sau một gốc cây, im lặng quan sát những tên kỵ binh. Chúng đã lục soát xong ngôi nhà, giờ đang đứng cười hả hê vì số tiền bán được những con dê cho một gã hàng thịt.“Bọn khốn kiếp.” Cậu lẩm bẩm, lùi lại ra sau những bụi hoa rậm rạp. “Chúng ta sẽ phải chờ chúng đi mới có thể quay lại.”
“Quay lại sao?”
“Chỉ để lấy một số đồ đạc thôi, Angeline.” Giọng cậu tràn đầy nỗi thất vọng và bất an. “Có lẽ chúng ta sẽ phải lang thang một thời gian.”
“Chuyện này thật vô lý, Howl.” Cô nói. “Anh không phải làm thế này, anh biết mà. Anh chỉ cần mặc kệ em ở đây và quay lại lâu đài Quỷ...”
“Đừng nói nữa!” Cậu gắt lên. “Đừng nói nữa và để anh nghĩ!”
Angeline nín bặt.
Cô bỏ đi trước khi nước mắt lại chảy xuống. *
HOWL TÌM THẤY ANGELINE Ở MỘT CÁI HỒ CẠN. Cô vắt bộ váy trên tảng đá cạnh mép hồ, chỉ còn bộ đồ lót với corset và chiếc quần lụa ngang đầu gối. Chúng bấy giờ ướt sũng nước, dính bết vào cơ thể cô và để lộ từng đường cong, Angeline có thể cảm thấy ánh mắt Howl quét qua cơ thể mình. Nhưng cô quay lưng lại về phía cậu, để nửa thân mình ngập nước và không nói gì.
Howl ngồi xuống một tảng đá, nhìn Angeline chìm nổi giữa cái hồ, gột sạch lớp cát bẩn khỏi mái tóc và cơ thể. Cô uyển chuyển và kín đáo như một con thiên nga, mái tóc trắng dày vắt qua một bên vai và nhỏ nước. Angeline nhiều lần ngụp lặn xuống để giũ sạch cát ra khỏi đầu mình.
“Em giận dỗi vì anh không về lâu đài Quỷ sao?”
“Em giận vì anh đã cho em quá nhiều thứ, Howl.” Angeline nói, rồi im lặng một lúc. Cô cúi xuống, tát nước lên vai mình. “Và em thì chẳng mang đến gì ngoài rắc rối.”
Những điều Angeline muốn bây giờ là một lời phủ nhận của Howl - cô kỳ vọng điều ấy. Cô muốn nghe cậu nói không, mọi chuyện ổn cả, cậu có thể làm nhiều hơn thế cho cô. Cô muốn nghe từ miệng cậu rằng cô không phải là kẻ rắc rối mà là một người đáng để hy sinh.
Nhưng, Howl đã không nói thế.
Cậu chỉ thở dài. Cậu nhặt một hòn đá và ném xuống nước. Angeline ngoảnh đầu nhìn theo viên đá.
Howl nhặt viên đá tiếp theo. “Tháng vừa rồi không hề dễ dàng, Angie.” Cậu nói. “Anh phải đối mặt với nhiều thứ. Và lựa chọn cuối của anh là nhảy xuống vực.”
“Em biết.” Cô nói, cảm giác như có một thanh sắt nung đỏ chọc thủng qua ngực mình. “Em chỉ muốn nói là anh không cần thiết phải làm thế.”
“Anh chưa nói xong.”
Angeline im bặt.
“Anh chưa từng sống như thế này, Angeline... Ý anh là, anh đang sống trong ngai vị một vị vua. Anh không quen việc mó tay vào mọi thứ nhất là những việc
Angeline đứng im và hơi cúi đầu. Cô kỳ cọ thật sạch phần cổ tay mình, dù những vết xước ở đó đỏ ửng và xót như xát muối. Howl sẽ không bao giờ biết cô đang khóc; một giọt nước rơi khỏi cằm cô và biến mất dưới mặt hồ.“Một vị vua thì không thể rời ngai của mình.” Cô nói. “Anh nên quay lại.”
“Anh biết. Nhưng đó không phải ý của anh, Angie... Anh chỉ muốn nói sẽ mất một khoảng thời gian để quen với cuộc sống như thế.” Cậu lia viên đá, rồi bật cười. “Anh còn không biết cách bổ củi.”
Không hiểu tại sao Angeline bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô ngụp xuống nước, mái tóc tỏa ra thành những nhánh màu trắng trong làn nước trong, rồi nổi lên khỏi mặt hồ, khoải khoải tay.
“Em có thể dạy anh.” Cô nói. “Thưa bệ hạ.”
Howl nhoẻn cười. “Không nghi ngờ.” Cậu lia một hòn đá khác. “Anh sẽ chấp nhận, dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Anh không muốn quay lại, anh không thể đối mặt với Erik và hội đồng với ba cái luật lệ của họ thêm lần nào nữa.” Cậu cúi đầu xuống, rứt một nắm cỏ dại, thú nhận. “Dù đôi khi anh nghĩ mình nên làm thế.”
“Không có kết cục nào tốt đẹp cho chúng ta cả.” Cô nói.
Howl ngẩng đầu và nhoẻn cười. “Đừng bi quan thế.”
Angeline lội nước đến gần Howl. Cô khoải tay, dần dần sau đó bước lên mặt bùn nhão để tới mép hồ. Nước chảy tong tong từ đầu tóc và cơ thể cô. Angeline dụi mắt, hất mái tóc ra sau lưng.Howl hơi rướn người lên, cậu giữ lấy eo cô và kéo lại, nhưng hơi ngần ngại vì Angeline ướt rũ và lạnh.
“Bây giờ chúng ta sẽ về Red Wood.” Cậu nói, đưa áo khoác của mình cho Angeline. “Chúng ta sẽ về đó, lấy những gì có thể mang đi, rồi vào thị trấn kiếm hai con ngựa và phắn khỏi đây.”
Angeline đung đưa vai, cô nhìn Howl với đôi mắt của kẻ đang yêu:
“Anh muốn đi đâu?”
“Bất cứ đâu.” Howl nói. “Thậm chí vùng Ánh sáng.”
“Anh sẽ ghét mặt trời.”
“Anh còn chưa được trông thấy mặt trời.”
Angeline mỉm cười, ôm lầy cổ cậu. Howl từ từ đứng lên. Cậu chạm trán mình vào cái trán ướt của Angeline.
“Hoặc chúng ta có thể tìm Iolite.” Angeline thì thào, nhắm hờ mắt lại. “Anh có nghĩ cô ta sẽ giúp chúng ta thoát khỏi giao ước này không?”
“Có thể lắm.” Dù vậy, giọng cậu vẫn đầy nghi hoặc. “Anh đoán là chúng ta sẽ biết thôi.”
*
NỬA TIẾNG SAU, tên Kỵ binh cuối cùng đã rời khỏi Red Wood. Bấy giờ là khoảng đầu buổi chiều, sương đã tan nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt. Những vũng tuyết trắng mỏng xen với đất đá, loang lổ vằn vện như bức tranh hỏng. Howl và Angeline quay lại ngôi nhà. Angeline thẫn thờ nhìn căn nhà-một-tháng của mình. Cô từng rất thích những chiếc bàn đá ở đây, cái giường mềm mại, vẻ tối tăm mà ấp áp của ngôi nhà. Lũ dê đã biến mất và Eudora cũng thế. Cô đoán bà ta đã bị đội quân của Erik bắt đi. Căn nhà bị lục tung, giờ trống huơ trống hoác và nom như bãi chiến trường.“Chúng ta không thể ở lại đây.” Cậu nói. “Họ sẽ quay lại. Lấy những gì em cần và chúng ta sẽ đi.”
Angeline gật đầu, không có thời gian để nuối tiếc hay buồn bã. Cô chạy lên tầng ba, thu gọn thật nhanh những gì quan trọng và cần thiết nhất: một hai bộ quần áo, vì cô không thể chịu đựng được việc thiếu tắm rửa và quần áo sạch. Angeline xỏ một đôi giày vào hai bàn chân trần và ngay lập tức cảm thấy dễ chịu. Cô để những cuốn sách lại, vơ một vài vật dụng cá nhân và nhét hết vào một chiếc túi vải có dây rút bằng thừng. Ngay khi đến đây, cả hai đã không mang nhiều đồ đạc, nên cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để mà thu dọn lại.
Howl xuất hiện ở cửa tầng ba.
“Em xuống lấy lương thực đi, bánh mì, rượu, nước, thịt, bất cứ thứ gì.”
“Được rồi.” Cô nói, để lại cái túi trên bàn và chạy xuống bên dưới.Howl đến bên lò sưởi, nhấc bộ cung tên khỏi giá. Cậu luôn thích bộ cung này, nhưng một thì quá ít. Bộ cung thứ hai nằm trong một cái hộp dưới gầm giường, cùng những con dao săn sắc lẻm. Howl bỗng rùng mình lo lắng vì chợt nhận ra Angeline là người duy nhất ở đây không hề biết cách tự vệ bằng vũ khí. Cô có thể dễ dàng bị đánh gục chỉ bằng cú đấm của một tên Kỵ binh nào đấy, chưa nói gì đến việc chúng đều có gươm hoặc cung tên.
Howl khoác cánh cung màu nâu qua vai, ống cung đeo sau lưng. Bộ cung tên còn lại cậu vẫn để nguyên trong hộp gỗ. Trên hộp có quai cầm bằng da, nên không mấy khó khăn khi Howl xách theo. Cậu dựng nó vào tường, rồi quay lại thu dọn quần áo của mình, tiền, một ít trang sức thô để bán khi cần, một đôi ủng đi săn bằng da cao ngang bắp chân, thắt lưng để dắt những con dao. Howl dừng trước tủ rượu và phân vân liệu mình có nên mang theo - có lẽ chỉ một chai rượu mật ong hoặc rượu táo nhẹ.
Phía dưới tầng, Howl chợt nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng. Cậu không thể lờ đi những âm thanh ấy. Howl cầm theo cây cung và chạy xuống tầng một.
“Angeline?” Cậu gọi.
Không có tiếng trả lời lại, thay vào đó là một chuỗi âm thanh vụn vỡ dưới bếp như gót chân ai giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ. Howl đi về phía căn bếp, cánh cửa sau mở toang và trống hoác, những chiếc bình sứ đã vỡ tan nát thành trăm mảnh nhỏ dưới sàn. Căn bếp tan hoang. Howl nhìn quanh quất rồi vội vã chạy ra cửa sau. Cậu không buồn đi xuống mấy bậc tam cấp mà nhảy thẳng và tiếp đất.“Angeline!” Howl gọi to, rút một mũi tên trong tư thế sẵn sàng. “Em ở đâu? Angeline!”
Và bấy giờ, cậu đã nghe thấy tiếng cô trả lời lại. Nhưng tiếng hét của Angeline bị bịt ngay sau đó. Howl quay người lại và kinh ngạc trong thấy Angeline nằm sõng soài dưới sàn, cổ bị siết chặt bởi bàn tay một người phụ nữ.