Trái Tim Của Quỷ

Chương 65: Chương 65




“ĐÂY LÀ NƠI QUÁI NÀO VẬY?”

Howl gạt một cành cây ra khỏi lối đi, len lách giữa những bụi rậm ẩm ướt của cánh rừng. Trời tối, nhưng cậu có thể đánh hơi được mùi của cả chục thứ cây độc mọc quanh vùng này. Iolite dẫn cậu tới tận cùng phía Nam, một nơi được gọi là Sicas, vẫn thuộc vùng Amenrut. Amenrut là lãnh thổ duy nhất có những dải đất kéo sâu về phía nam, giáp ranh với Hàng Rào - biên giới giữa vùng Bóng tối và vùng Ánh sáng. Ở cuối dải đất Sicas này chính là cái ranh giới ấy, dù nó xuôi về miền Nam một quãng khá xa nữa.

“Nơi an toàn.” Cô ta nói, và khi cả ba bước ra khỏi cánh rừng nhiệt đới rậm rạp, một ngôi nhà thình lình nằm đó. Trời nhập nhoạng tối, nhưng Howl vẫn trông thấy phần mái và tường ngoài ngôi nhà bị phủ kín bởi ngoằn ngoèo những dải dây leo. Một bên nhà, phía ống khói, trổ ra những chùm hoa tím ngắt. Ngôi nhà được bao bọc bởi những tán cây rậm rì trên đầu, cỏ mọc ngang bắp chân nên thật khó mà phát hiện ra, như thể chính nó vốn là một phần hoang sơ của cánh rừng này.

Howl nghe thấy tiếng chìa khóa va leng keng trong tay Iolite. Cô ta ho khan, bước đến thềm trước và mở cửa.

“Cô chắc là an toàn chứ?”

“Phải.” Iolite nói. “Tôi có nhiều chỗ trú ẩn như thế này rải rác khắp nơi... Đây là ngôi nhà gần nhất. Trông nó tồi tàn thế thôi nhưng cậu không biết mình đang bước lên gì đâu.” Cô ta ngẩng lên nhìn căn nhà, rồi thúc mạnh đầu gối vào cánh cửa bị chẹt. “Nó được bảo vệ bởi bùa phép, nên nhiều sinh vật sẽ không thể phát hiện ra, mà bao gồm Cambion, Nephilim hay bất cứ tên Thiên Thần Sa Ngã nào.”

Cánh cửa kêu lên một tiếng ai oán rồi mở ra. Howl nắm lấy cổ tay Angeline, nhìn lại khoảng rừng lần cuối trước khi bước hẳn vào trong.

Căn nhà tối, mục rữa và ẩm thấp. Không trung ngai ngái mùi nấm mốc và mùi bụi. Howl mở lòng bàn tay và có một quả cầu lửa cháy rực trong tay cậu, soi sáng căn phòng tối. Đồ đạc sơ sài, hầu hết bằng gỗ, từ tường, cột, đến sàn nhà và bàn ghế. Có một cái lò sưởi ở góc trong phòng khách, một dãy cầu thanh chạy lên tầng hai và một cửa sập tầng hầm.

“Ba phòng ngủ.” Cô ta nói. “Một phòng bếp, bốn phòng vệ sinh, một thư phòng và...”

“Iolite.” Howl nói. “Chúng tôi không đến để mua nhà.”

“Ph rồi.” Cô ta nói, nâng khay nến trên thành lò sưởi xuống. “Đốt lửa lên giùm tôi được không? Chúng ta cần chút ánh sáng...”

Howl gật đầu. Cậu đi quanh căn phòng, thắp sáng mọi khay nến có thể thắp, đốt cháy lò sưởi và một cây đèn dầu trên bàn. Ngoại trừ căn bếp nhỏ phía sau, không ai đi vào bất cứ phòng nào khác. Những vết xước khiến cơ thể Howl đau nhức, cậu chỉ ước có được một giấc ngủ êm ai và xua tan đi mọi thứ mà có lẽ nên chỉ là ác mộng ngay lúc này.

Iolite đun nước. Cô ta trữ khá nhiều thức ăn khô và trà trong ngôi nhà. Đương nhiên không thể không có rượu. Có cả một tủ rượu lớn ngoài phòng khách, ngay cạnh lò sưởi. Iolite mang ấm trà ra ngoài, đặt lên chiếc bàn gỗ tròn trải khăn thêu kiểu Amenrut và lấy xuống những cái ly, tách khỏi tủ.

“Tôi sẽ uống rượu.” Howl nói. Cậu nghĩ sau hôm nay, mình nên nhấp một chút rượu nóng chừng như sẽ lôi cậu ra khỏi những sự kiện điên rồ vừa qua. Iolite nhún vai, gật nhẹ. “Và cô nên nhanh chóng cho chúng tôi vài lời giải thích thỏa đáng đi, Iolite, tôi hết sức chịu đựng rồi.”

Sự im lặng kéo dài khi Iolite mang mấy cái ly xuống. Howl quay sang nhìn Angeline. Cô trông mệt mỏi, cơ thể mềm rũ, hơi thở nhọc nhằn. Cô ngoảnh nhìn Howl và khẽ mỉm cười. Cậu vén một lọn tóc bạch kim ra sau tai cô và đáp lại bằng một nụ cười khác.

Iolite ngồi xuống ghế, ủ rũ rót rượu:

“Lần đầu tiên tôi gặp cô ta là vào lúc tôi lên tám. Đó là thời đại đen tối. Dịch bệnh tràn lan. Con người biến thành quái vật, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Xác chết chất đầy rìa đường và ngày nào cũng có người chết đói.”

“Gì?” Howl cầm lấy ly rượu của mình. “Ai? Diari sao?”

“Không phải Diari.” Cô ta đập mạnh chai rượu xuống, gương mặt đỏ lựng lên, không hiểu vì giận dữ hay vì cô ta muốn khóc. Tiếng đập khiến cả hai giật mình.

“Vậy... ừm... Vậy thì là ai?” Angeline ấp úng vì sợ hãi.

Iolite không trả lời ngay. Cô ta dựa mình vào thành ghế sofa. Angeline có thể nhìn thấu được vẻ đau khổ trên gương mặt người phụ nữ ấy. Cô ta không uống rượu trong ly, mà cầm luôn chai rượu.

“Nữ Hoàng.”

“Nữ Hoàng nào?”

“Mọi người gọi cô ta là Pandoras. Nhưng tôi chỉ có một cái tên để gọi cô ta.” Iolite nói, nhưng sao Angeline lại muốn cô ta đừng nói nữa. Cô không thể chịu nổi vẻ mặt giày vò và ánh mắt hoài nhớ của cô ta. Cô ta nhìn vào không trung và dường như để tâm trí mình chìm ngập trong một ký ức khủng khiếp nào đó. “Mẹ.”

“Mẹ cô ư?” Howl ngạc nhiên. Cậu từng nghe về mẹ của Iolite, nhưng bà ta tên Emily chứ không phải Pandoras.

Như đoán được suy nghĩ của Howl, cô ta hơi nhếch mép:

“Mọi thông tin cậu biết về tôi, thế giới này biết về tôi, chỉ là giả thôi, Howl. Đừng bám vào nó nữa. Cậu nói đúng một điều, cậu chẳng biết gì về tôi cả.”

Bên cạnh Howl, Angeline như lim dim ngủ. Cô cố lắng nghe Iolite nhưng không hiểu sao lời của cô ta cứ thế trôi tuột đi mất. Những cơn đau nhức lúc này mới lan tỏa và nhấn chìm từng thớ cơ trên người cô vào cơn đau mỏi mệt.

“Vậy có chuyện gì xảy ra với bà ấy?” Howl hỏi. “Mẹ thật của cô ấy, bà ấy là ai...”

Angeline ngẩng nhìn cậu, rồi dựa đầu vào vai Howl, dần thiếp đi. Iolite liếc nhìn cô, nhưng dường như cảm thông cho Angeline, cô ta và Howl cứ để mặc cho cô chìm vào giấc ngủ.

“Một phụ nữ nghèo khổ, chết vì quái vật và cái đói.” Giọng Iolite vang lên bình thản. “Chuyện đó xảy ra trước khi Pandoras đến ngôi làng của tôi. Cô ta không phải mẹ đẻ của tôi, Howl, đừng ngốc nữa. Cô ta chỉ nuôi dưỡng tôi, cùng với mười tám đứa trẻ khác.”

“Và cô ta là Nữ Hoàng.” Howl nói, cậu đưa bàn tay vuốt sống mũi mình và xoa xoa vầng thái dương đang ong ong lên. “Xin lỗi, tôi sắp mất dấu cô rồi. Ý tôi là, cô đang kể về cái gì vậy, nữ hoàng nào? Một Cambion hay gì?”

“Không phải về thế giới này. Cậu phải tưởng tượng thật xa, Howl. Thế giới chúng ta đang sống không phải là thế giới duy nhất trong vũ trụ mênh mông này.”

“Tôi hiểu.” Howl nhìn Angeline và vuốt ve mái tóc cô. “Điều đó đâu có gì bất ngờ? Nhưng chúng ta vật lộn với một mình thế giới này là đủ mệt rồi, Iolite. Tôi chẳng muốn dính dáng đến chuyện không liên quan đến mình.”

“Phải, tôi đang kể cho cậu một câu chuyện từ thế giới khác đấy.” Iolite nói. “Và tin tôi đi, nó sẽ liên quan đến cậu.”

Howl ngẩng đầu lên:

“Vậy cô ta là ai, Nữ Hoàng ấy? Mẹ nuôi của cô?”

Cậu đã uống cạn mất ly rượu, và hơi nóng của nó làm cơ thể cậu như tan ra trong sự dễ chịu. Iolite vươn người ra rót thêm vào ly. Môi cô ta loang loáng vết rượu ướt và mùi thơm của nó đọng lại ở cả hơi thở cô ta:

“Mẹ đã sống lâu, rất lâu trước khi tôi chào đời. Từ thời mà mọi người vẫn có một mái nhà bình yên, công việc, gia đình và một cuộc sống an bình. Mẹ là một truyền thuyết có thật.” Iolite ngập ngừng như không biết diễn đạt thế nào. “Pandoras sở hữu thứ sức mạnh phi thường mà không thuộc về bất cứ thế giới nào cả, thật khó để giải thích về cội nguồn của nó. Cả thế giới là của Mẹ cũng vì sức mạnh đó. Pandoras tạo ra tất cả: dịch bệnh, thiên tai, nạn đói, đám quái vật,... Những Thiên Thần Sa Ngã và mười tám đứa trẻ chúng tôi đều là tay sai của Mẹ.”

“Vậy cô từng là kẻ xấu.” Howl nhấp rượu. “Đừng phật lòng, tôi hiểu mà.”

“Tôi không bao giờ nghĩ Mẹ là người xấu, chỉ là một kẻ bị cái thế giới xấu xí ấy dằn xéo đến mức nếu không làm gì đó, Mẹ sẽ bị nó giết chết.” Rồi cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn xoáy vào Howl. “Cậu không nghĩ đó là điều xảy ra với tất cả chúng ta sao?”

Howl không thể nén được một tiếng thở dài. Cậu hiểu điều đó, cậu hiểu sự bất lực và tức giận mỗi khi nhận ra tự bản thân mình không thể xoay chuyển được điều gì. Như khi còn mắc kẹt trong giao ước cùng với Angeline, tất cả những điều Howl nghĩ đến là chết.

Nhưng cậu lảng tránh câu hỏi đó của Iolite mà gợi nhắc đến chủ đề khác:

“Nếu cô và những Thiên Thần Sa Ngã từng cùng phe, tại sao giờ lại khác?”

Iolite nhún vai. “Pandoras đã chết. Chúng tôi là những nô lệ không chủ. Tôi vẫn chưa rõ chúng định làm gì, chúng luôn tìm cách để vào được những chiều không gian - những thế giới khác và có vẻ chúng đã thành công.”

Howl những tưởng rượu sẽ làm mình khá hơn, nhưng hóa ra chỉ làm cậu thấy nặng nề hơn. Cậu mệt mỏi và chỉ ước được ngủ gục như Angeline lúc này. Cậu chỉ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này nhanh nhất có thể và leo lên giường:

“Được rồi... Thế là đủ. Điều này có liên quan gì đến chúng tôi?”

Iolite cười bí hiểm. “Trước khi đề cập đến chuyện này, tôi phải chúc mừng cậu và cô ta. Giao kèo đã chấm dứt không phải là điều đáng mừng sao?”

Howl bật cười, nhưng ánh mắt buồn bã:

“Cô đùa hay đấy. Chúng tôi đã nhảy xuống vực nhưng vẫn còn sống. Giao kèo vẫn còn, Iolite.”

“Còn sống ư?” Iolite nhướn mày, khiến chính Howl cũng phải nghi ngờ mình. “Chắc chứ?”

Cô ta dựa mình vào thành ghế và uống rượu. Howl không nghĩ rằng cô ta chỉ phỏng đoán, nhưng cậu đã sống - cả cậu và Angeline. Nếu thật sự cậu đã chết, thì bằng cách nào cậu có thể sống lại?

“Tôi đã chết à?” Howl hỏi Iolite.

“Chẳng ai có thể sống sót nổi sau cú nhảy ấy.” Iolite nhắc lại lời của chính cậu với Angeline. Howl bàng hoàng nhìn cô ta:

“Không thể nào, nhưng...”

“Cậu và cô ta đều đã chết.” Iolite nói chắc như đinh đóng cột. “Nhưng cô ta có phép thuật hồi sinh mà, phải không?”

“Sao cô biết...?”

“Tôi biết nhiều thứ lắm.”

Iolite đứng dậy, cúi mình ngó nhìn lò sưởi và cho thêm củi. Cô ta huýt sáo, chừng như tâm trạng đã khá hơn. Còn Howl ngồi đó bàng hoàng nhìn Angeline. Cơ thể cô vẫn nguyên vẹn, không một vết thương, không một vết bầm. Sức mạnh của cô chừng như đã lớn hơn nhiều so với trước đây từ khi nhảy xuống cái vực ấy.

“Cô ấy không thể hồi sinh người chết... Phải chứ?”

“Tôi không biết.” Iolite phủi tay mình, đứng thẳng lên, xoay người nhìn cậu. “Tại sao cậu còn ngồi đây nếu cậu đã nhảy xuống cái vực đó được?”

“Chuyện này là không thể, Iolite. Cô ấy có thể chữa lành vết thương, nhưng hồi sinh? Cô có biết bất kỳ loài nào có thể và dám làm thế không?”

Iolite bỗng trở nên cáu kỉnh:

“Cô ấy không phải một loài sinh vật nào, Howl! Cô ấy và cậu được thừa hưởng sức mạnh đó từ Pandoras.”

“Cái gì?”

“Pandoras đã chết.” Iolite nhắc lại. “Cái chết của Pandoras được gọi là sự giải thoát cho nhân loại khỏi địa ngục trần gian. Nhưng linh hồn Mẹ vẫn còn. Một tên khốn, tâm thần và ngu ngốc đã nghe theo lời Mẹ chia linh hồn Mẹ ra và gửi nó vào đúng người, đúng thời điểm và đúng nơi! Đó là cậu, Howl Lucifer, và Angeline. Hai người các cậu là những kẻ độc nhất của thế giới này.”

Gương mặt Howl đơ ra, rồi đột nhiên cậu bật cười. Vai cậu rung lên khi giọng cười vang khắp căn phòng và làm Angeline giật mình. Iolite nhăn mày, trông bồn chồn mà có lẽ vì phản ứng của cậu:

“Cô đang kể cho tôi một câu chuyện cổ tích, Iolite.” Cuối cùng, Howl nói. “Cô kể một câu chuyện cổ tích hoang đường, không có bằng chứng và nằng nằng đòi tôi tin nó.”

Iolite thở dài, những nếp nhăn cau có giãn ra. Dường như cô ta cũng đã lường trước được điều này. Cô ta đặt chai rượu xuống, đi lấy cái áo khoác trùm đang treo gần cửa chính. Howl ngoái đầu nhìn theo, trông thấy Iolite đang lấy một vật ra khỏi túi. Khi cô ta mang nó đến gần, Howl nhận ra đó chính là mảnh vỡ màu đen Diari cầm theo, cùng chiếc vòng cổ của cô ta, cả hai đều được bọc trong tấm vải lanh trắng.

Iolite cầm mảnh vỡ, đặt ra giữa bàn.

“Nó là gì?” Howl hỏi.

“Vũ khí.” Iolite trả lời. “Pandoras từng có một thanh kiếm, đó là vũ khí của Mẹ. Nó có nguồn gốc khá đặc biệt, và cũng sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Pandoras chết và thanh kiếm bị vỡ thành nhiều mảnh, mà hầu như đều nằm trong tay những Kẻ Bị đày. Tôi đoán vậy, vì bằng chứng là đây, một mảnh vỡ của nó.”

“Cô đừng đùa.”

“Tôi không đùa.” Iolite nhìn lên, và sức nặng từ ánh nhìn của người phụ nữ làm Howl nín bặt. “Đây không phải chuyện cổ tích, Howl, đây là thực. Và nhớ là đừng có đụng tay không vào nó. Một số kẻ có thể bị bỏng ngay khi mới chạm sượt qua nó.”

“Tại sao?” Howl hỏi. “Cô cầm được đó thôi?”

“Không phải ai cũng cầm được thanh kiếm ấy.” Cô ta nói cụt ngủn.

Howl im lặng quan sát Iolite nâng mảnh vỡ lên bằng cả hai tay. Lớp kim loại kỳ lạ ánh lên sắc lửa, phản chiếu từ lò sưởi. Howl cố tưởng tượng về thanh kiếm hoàn chỉnh. Màu sắc của nó tuyệt đẹp, dù chỉ là một mảnh vỡ, nhưng vẫn tuyệt đẹp.

“Còn sợi dây chuyền?”

Iolite đặt mảnh vỡ xuống và nhìn vào sợi dây chuyền trên mảnh vải lanh. Cô ta cầm nó lên, xoay xoay và ngắm nghía.

“Đã lâu lắm rồi tôi không thấy những ký tự này.” Cô ta nói. Mặt dây chuyền hình tròn, với một cái khe ở giữa. Những ký tự kỳ lạ được khắc sâu trên bề mặt, và ở giữa đính một viên đá đỏ. Nó trông giống một món trang sức cổ mà những bà đồng và thầy bói, hoặc những gã buôn đồ cổ hay mang ra lòe người khác hơn.

Howl xòe bàn tay ra. “Tôi ngó qua được không?”

Iolite ngờ vực nhìn Howl, rồi gật đầu. Cô ta đưa cho cậu sợi dây chuyền, và rõ ràng nó khá vô hại. Bề mặt kim loại nhẵn và lạnh, những nét khắc đã xỉn màu hết. Ở mặt sau của sợi dây có biểu tượng khá đặc trưng: một đôi cánh gãy với những chiếc đinh gai.

“Đó là biểu tượng của Diari.” Iolite nói. “Các Thiên Thần Sa Ngã cũng có cấp bậc, và đến một cấp bậc nhất định, họ sẽ có biểu tượng riêng cho mình.”

“Cô ta là kẻ quái đản.” Howl nói, ngắm nghía viên đá. Cậu vẫn không thể chắc chắn được đó là loại đá gì. “Bằng Bóng Tối ta giam giữ ngươi.”

“Cái gì?”

Howl bối rối. “Tôi không biết, tôi...”

Iolite giật sợi dây chuyền lại và quan sát những vết chạm khắc các kí tự.

“Đó là tiếng Enturi. Làm sao cậu có thể hiểu được?”

Howl làm vẻ mặt khó hiểu, lắc lắc đầu. “Cô đang nói gì vậy?”

“Tiếng Enturi.” Cô ta nhắc lại. “Tiếng mẹ đẻ của Pandoras.”

“Vậy là tôi có thể nói được vài thứ tiếng kỳ lạ. Nhưng thế thì sao? Cambion có thể học ngoại tiếng rất nhanh.”

“Không phải từ thế giới khác.”

“Được rồi, đủ rồi.”

Howl nói như hết kiên nhẫn và rũ vai mình. Angeline giật mình lần thứ hai, lần này cô tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn cậu với cặp mắt ngái ngủ.

“Chúng tôi sẽ đi ngủ.” Howl đứng lên. “Và hy vọng rằng sau khi đánh một giấc ngon lành, ba cái thứ cô nói sẽ trở về vị trí của nó - giấc mơ. Một giấc mơ dị thường, ngu ngốc, quái đản, hoang đường.Tôi sẽ đi ngủ, và ngày mai tôi sẽ xoay xở một chỗ ở khác và lần này Erik sẽ không tìm ra nữa.”

Cậu kéo Angeline đi, và cô lừ đừ bước theo. Iolite đứng đó, khoanh tay, bặm môi với vẻ mặt tức giận. Giọng cô ta với theo đầy gay gắt:

“Cậu muốn sự thật cơ mà?”

“Phải. Sự thật. Tôi đâu có đòi hỏi gì nhiều? Lần sau nhớ bịa một câu chuyện thuyết phục hơn. Cảm ơn vì đã giành thời gian!”

Howl dìu Angeline lên trên tầng thứ hai, mà cậu khá chắc chắn là phải có phòng ngủ. Những vết xước trên cơ thể cậu trở đau nhức, bắp chân và khuỷu tay ê ẩm cơn đau. Cậu có thể nghe thấy tiếng những chiếc ly bị Iolite hất xuống đất trong cơn giận dữ sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.