Buổi trưa là lúc quán bar vắng khách nhất, cũng không phải là thời điểm thích hợp để chìm trong men say.
Chai rượu để trên quầy bar vơi đi phân nửa, dù đầu óc đã có chút mơ hồ, thậm chí, thần trí còn dần mất đi sự tỉnh táo, vậy mà Bảo Nam vẫn không có ý định dừng lại, hết lần này đến lần khác, chiếc ly trên tay anh đầy rượu rồi lại trở nên trống rỗng.
Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ cùng nhạc sàn DJ cực mạnh đối lập hoàn toàn với xã hội gần như chỉ có công việc ở ngoài kia. Lẽ ra, trong bầu không khí kích thích ham muốn sa đọa này, Bảo Nam nên quẳng đi mọi chuyện khiến anh đau đầu, phiền não, nhưng, văng vẳng bên tai anh vẫn là lời chẩn đoán của viện trưởng Walker, “…Nếu tỉnh lại, thị giác của Bảo Nhi rất khó để có thể phục hồi. Nhiều lúc tầm nhìn của cô bé sẽ bị nhòe mờ, có khả năng thường xuyên xảy ra hiện tượng choáng váng, thậm chí, nếu tình trạng đó kéo dài, cô bé tránh không khỏi sẽ bị mù vĩnh viễn. Tệ hơn, sau chấn thương sọ não, các tổn thương nguyên phát nhiều khả năng sẽ được hình thành. Hiện giờ, tuy chúng ta chưa thể xác định rõ biến chứng gì sẽ phát sinh, nhưng chắc chắn điều đó gây rất nhiều ảnh hưởng cho Bảo Nhi. Về phương diện nào đó, cô bé gần như không thể sinh hoạt giống người bình thường được nữa.”
“Bảo Nam, bác hiểu đây không phải là điều mà cháu mong muốn, tuy nhiên…”
“Cháu biết bác và các trưởng khoa đã nỗ lực hết sức mình, nhưng, liệu có còn phương án điều trị nào khả thi hơn không?” Không để viện trưởng Walker nói hết câu, Bảo Nam đã ngắt lời. Chưa bao giờ anh dùng ánh mắt khẩn thiết như vậy để cầu xin người khác.
Bảo Nam nâng ly, thêm một lần nữa rượu lại cạn đáy. Chất cồn chẳng mấy chốc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, anh thấy thế giới xung quanh như đang bùng cháy. Muốn lao mình thoát khỏi ngọn lửa dữ dội, nhưng “chất độc” vô hình vây hãm… Mà buồn cười thay, thâm tâm anh lại tình nguyện để cho bản thân bị hủy hoại.
Rượu không giúp anh quên sầu, nhưng khiến cả người anh nóng bừng, phải chịu loại thiêu đốt trước đây chưa từng có. Liệu cảm giác này đã là tận cùng của khổ đau? Không! Thật ra, vẫn chưa là gì so với lúc viện trưởng Walker nói ra sự thật tàn khốc.
“Bảo Nam, chấn thương sọ não nguy hiểm đến mức nào, cháu đã tự mình tìm hiểu rõ… Hệ lụy mà nó để lại sẽ đi theo bệnh nhân đến hết cuộc đời…”
Không thể sinh hoạt giống người bình thường!
Hệ lụy mà nó để lại sẽ đi theo bệnh nhân đến hết cuộc đời!
Bảo Nam đã vô số lần tự hỏi, tại sao đời người lại bất công đến thế? Candy phải đánh đổi tuổi thơ, tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất là do ai? Do những người thân ruột thịt như anh và Trần Yên Đan, hay nên đổ lỗi cho ông trời?
Nếu những kẻ tệ bạc và ích kỷ như Trần An Khuê bao năm qua vẫn sống trong thiên đường tuyệt mỹ như cô ta ao ước, thì tại sao một đứa trẻ hiểu chuyện, phải đối mặt với biết bao điều cay đắng mà còn không khóc, không lớn tiếng ăn vạ, chỉ biết tự mình chịu đựng như Candy lại rơi vào địa ngục tối tăm đầy gian khó?
Ác mộng khủng khiếp đến mấy cũng chỉ là ác mộng. Giấc mơ cổ tích cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ. Vậy mà, tại sao gió mưa lại không ngớt? Tại sao ảo tưởng của lòng tham từ hư ảo lại dần trở thành hiện thực, thỏa mãn kẻ hư vinh? Phải chăng trời đang trêu đùa? Người tốt và kẻ xấu hoán đổi vận mệnh cho nhau? Số kiếp đã định, người phải gánh chịu ngang trái là Candy, còn Trần An Khuê là kẻ được hưởng mọi sự ưu ái?
Bảo Nam hoang mang, ngàn vạn câu hỏi không có đáp án cứ quanh quẩn trong trí óc.
Anh đã chọn cách đón nhận, thậm chí, còn bằng lòng ở cạnh chăm sóc em gái đến cuối đời. Nhưng một khi Candy tỉnh lại, đối mặt với nỗi đau lớn như thế thì cô bé sẽ cảm thấy như thế nào? Trước đây, tổn thương quá nhiều đã buộc Candy phải chọn cách giải thoát, giờ đây, có phải bóng ma bệnh tật thêm một lần nữa sẽ khơi dậy ý muốn giã biệt thế gian? Hình ảnh Candy nằm trong vũng máu thấp thoáng ùa về. Bảo Nam chợt thấy lòng mình quặn thắt. Nếu anh vô năng, không đủ sức ngăn cản chuyện xưa tái diễn, có phải cách duy nhất để xua tan bi thương chính là Candy đừng nên tỉnh giấc?
Bảo Nam không biết, anh đang ngày càng lạc lối trong mê cung mà anh tự tạo cho bản thân. Anh không xác định được đâu mới là tương lai anh muốn tiến tới. Trong quá khứ, vào thời khắc Thùy Trâm hiểu ra tất cả và dùng lời khẳng định để dối diện với anh, việc phải thừa nhận và chọn cách buông bỏ khi ấy, còn không mang đến cảm giác tuyệt vọng như lúc này.
“Bảo Nam, em biết anh cưng chiều Hiểu Du, nhưng có người anh trai nào không chỉ kẹp hình em gái ở trong sách, mà còn lồng vào khung ảnh rồi đặt ngay trên đầu giường như anh không? Ban đầu, em tưởng sự thấu hiểu trong từng bữa ăn, cử chỉ quan tâm mọi lúc mọi nơi, cùng những lời an ủi động viên mỗi khi Hiểu Du gặp rắc rối, đơn giản bởi do cô bé là em gái ruột của anh. Nhưng rồi em lại tự hỏi, nếu anh coi mình như một người anh trai đơn thuần, thì có phải anh đang can thiệp quá nhiều?
Trầm mặc giây lát, cô lại chất vấn, “Khi biết Hiểu Du được rất nhiều nam sinh trong trường để ý, anh có lý giải được nguyên nhân làm anh cảm thấy khó chịu không? Tại sao anh lại sợ Hiểu Du giận dỗi, rồi còn có thể sẵn sàng hao tâm tổn trí, dàn xếp mọi thứ để khiến cô bé vui lòng? Anh cũng chán ghét Trần An Khuê vì nó cố tình kiếm chuyện với Hiểu Du, thậm chí, vui buồn của cô bé cũng là vui buồn của anh. Bao nhiêu tâm tư dành trọn cho Hiểu Du như thế, bấy lâu nay, chẳng lẽ anh lại coi đó là điều phù hợp?”
Mọi thứ dường như đều ngưng đọng…
Bảo Nam đứng bất động, anh đang dần chìm vào suy tư. Từ đầu, Thùy Trâm vẫn luôn quan sát Bảo Nam, đáng tiếc, vẻ thờ ơ không đổi trên khuôn mặt anh chẳng thể giúp cô suy đoán bất cứ điều gì. Thế nhưng cô dám khẳng định, chỉ cần có sự gợi nhắc, thứ anh nhanh chóng thấu tỏ chính là sai lầm bấy lâu.
Đúng là như thế!
Trong một khoảnh khắc, Bảo Nam đã xác định được loại cảm giác mà trước giờ anh vẫn không thể gọi tên.
Vậy nhưng, anh nên đón nhận điều này bằng tâm trạng như thế nào? Nếu muốn nhanh chóng biết được đáp án, có lẽ ngay lúc này, anh nên đi tìm Candy.
Khi ý nghĩ này vừa đến thì cũng là lúc tiếng chuông thông báo hết giờ ra chơi reo vang.
Bảo Nam sực tỉnh, nhận ra trước mặt giờ đây còn có một người, cố gắng áp chế thứ tâm tình khác lạ đang nhảy cuồng loạn ở trong lòng, anh lạnh giọng hỏi, Cậu muốn ám chỉ điều gì?
Thùy Trâm gượng cười, cô nói một cách ẩn ý, Sự thật anh vừa mới thấu tỏ!
Nhưng, phản ứng của Bảo Nam khác xa so với viễn cảnh Thùy Trâm tưởng tượng, Đoán già đoán non tâm tư của tôi? Cậu nhìn xem cậu đã có đủ tư cách? Anh nhếch môi, thần sắc lạnh lẽo như hận không thể đóng cô đóng thành băng, Thùy Trâm, nếu cậu dám chuyển loại thăm dò đó về phía Hiểu Du, tôi thề, tôi sẽ khiến cậu phải trả một cái giá thật đắt!
Thùy Trâm lặng người, chẳng những không phủ nhận, thậm chí, Bảo Nam còn cảnh cáo cô. Cõi lòng Thùy Trâm tan nát.
“Vì sao?” Không đợi anh trả lời, cô cười đầy tự giễu, “Bảo Nam, đừng nói anh không biết đó là sai trái, một khi đã ngộ mà vẫn nhất quyết không chịu buông bỏ, anh nghĩ sau này người phải hối hận rồi sẽ là ai? Là anh hay em?”
Những câu hỏi ngược từ Thùy Trâm cuối cùng cũng khiến sắc mặt Bảo Nam trở nên tái mét. Khi nãy, anh chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân mà quên mất rằng, đứng chắn trước anh là những bức tường luân lý không thể phá vỡ.
Thùy Trâm nhìn quanh bốn phía, thấy vườn trường giờ đây đã không còn một bóng người, cô mới có thể yên tâm dành cho Hiểu Du những lời quan tâm giả nhân giả nghĩa. Thùy Trâm chợt nghĩ, như lúc bình thường thì chắc Bảo Nam đã sớm bỏ đi, bởi anh ghê tởm tất cả những kẻ dối trá… Như cô lúc này!
“Bảo Nam, nếu cứ cố chấp, cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra! Một khi mọi chuyện vỡ lở, anh nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?” Thùy Trâm cười nhạt, vẻ sáng tỏ, “Anh thì không sao rồi, thân phận của anh khiến cho mọi người kiêng kị, dè chừng, làm gì có ai dám công khai chỉ trích anh chứ! Nhưng Hiểu Du thì sao? Chưa xét đến việc sau khi biết rõ tình cảm của anh dành cho khác xa so với tưởng tượng, cô bé có hay không cảm thấy sợ hãi rồi muốn rời đi? Chỉ riêng phương diện Hiểu Du ở Trần gia không được bao nhiêu người coi trọng... Luận về tính cách, anh nghĩ trên đời liệu được mấy ai thừa sự lãnh đạm để bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu như anh?” Giọng cô ngày càng rầu rĩ, “Sau khi trở về Trần gia, anh có biết phải mất bao lâu Hiểu Du mới có thể mở lòng, chấp nhận sự thật và dần thích nghi được với hoàn cảnh hiện tại hay không? Cuộc sống của cô bé khó khăn lắm mới được bình yên tốt đẹp... Chẳng lẽ, vì để thỏa mãn loại điều phi luân mà anh lại ích kỷ, nhẫn tâm để mặc đám người trong gia tộc dồn ép Hiểu Du vào bước đường cùng? Nếu đó là kết quả mà anh muốn thấy, thì ngay cả tư cách đứng trước mặt cô bé, em nghĩ, anh cũng không có đủ đâu!”
Những lời vừa nghe giống như kết tụ thành thanh gươm sắc nhọn, xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào lồng ngực Bảo Nam, khiến đại thiếu gia vẫn luôn cao ngạo như anh lần đầu lộ ra ánh mắt khổ sở trước mặt người khác.
Thế giới lặng lẽ sụp đổ.
Hóa ra, rung động đầu đời của anh vốn là không thể có được kết quả.
Ngón tay Bảo Nam run rẩy một cách vô thức, anh có thể bất chấp luân thường đạo lý, nhưng lại không đủ dũng khí để kéo Candy bước vào con đường không thấy lối thoát. Lỡ như vì anh mà Candy bị người đời coi thường, dèm pha, thậm chí, nếu cô bé nảy sinh ghét bỏ và tìm mọi cách để trốn anh, lựa chọn duy nhất của anh phải chăng chính là gắng sức để tương lai không xảy ra sai sót?
Thùy Trâm bình tĩnh bước đến trước mặt Bảo Nam, cô đưa tay vuốt ve khóe mắt anh với vẻ thất thần. Ý định trước đó của cô là khiến anh rơi sâu vào vùng xoáy nước, giờ thì, hình như cô đã thành công. Vậy sao Thùy Trâm cảm thấy cô mới là người nên rơi nước mắt? Rơi vì cô đã gợi ra vết thương ở ngăn sâu nhất trong trái tim Bảo Nam, hay bởi nguyên nhân không chỉ có anh mà chính cô cũng thấu được sự bất lực? Bất lực do loại tình cảm sâu đậm đi ngược với thuần phong mỹ tục anh trao chọn cho Hiểu Du.
Thùy Trâm rất muốn ôm chặt lấy Bảo Nam và hỏi, “Em có điểm nào thua kém Hiểu Du, vậy thì tại sao…”
Tại sao tình yêu đầu đời của anh không dành cho em?
Nhưng rồi cô cũng nén lại, chỉ biết dùng lời để anh nhìn rõ, đâu mới là cánh cửa dẫn đến khoảng trời tươi sáng hơn, “Bảo Nam, không riêng mình anh, ai rồi cũng có lúc sa chân lỡ bước, lầm đường lạc lối. Thế nhưng, thành hay bại là ở chỗ, người nào sớm giác ngộ phía sau là bờ. Hôm nay, em nói những điều này không phải là do em có ý đồ với anh, hay vì ghen ghét mà chĩa mũi nhọn về phía Hiểu Du... Chỉ là, em thật sự không thể nhìn hai người em quý trọng lún sâu vào bùn lầy như thế.” Giọng nói trầm bổng đi sâu vào tiềm thức, dịu dàng nơi cô là nguồn nước chảy, nhẹ nhàng len lói, bao dung cho linh hồn tội lỗi đã từng tham muốn phá hoại chánh khí nhân luân, “Hãy thử tin em, tin em một lần có được không anh? Quay đầu thì nhân sinh đổi, không quay đầu thì nhân sinh không đổi. Vận mệnh của anh, hết thảy đều do anh nắm giữ.”
“Quay đầu thì nhân sinh đổi, không quay đầu thì nhân sinh không đổi...” Bảo Nam khẽ lẩm bẩm.
Thùy Trâm ngỡ tưởng cô đã nghe lầm. Nhưng không, khi bắt gặp thần sắc u tối cùng khóe môi thêm một lần nữa nhếch lên của anh, đầu óc cô lại chợt căng thẳng.
Anh đang hỏi, hay là đang khinh thường bác bỏ?
Thùy Trâm cảm thấy lần này cô đã tính sai một bước, cô trách bản thân mình quá nóng vội. Hàng ngày đều nhìn Bảo Nam và Hiểu Du kề cận bên nhau, ghen tức hóa thành phẫn hận, khiến cô mụ mị đầu óc, chuyện gì cũng dám làm. Từ lúc mới gặp, cô đã trúng tiếng sét ái tình với Bảo Nam, anh là cuộc đời, là sinh mệnh của cô, nhưng mới chỉ đến London vài tháng, thời gian này chưa đủ để cô hiểu hết con người anh. Bảo Nam khi yêu có mù quáng, dẫu biết tình cảm anh dành cho Hiểu Du người đời không ai chấp thuận, nhưng anh có giống thiêu thân, biết là hiểm nguy mà vẫn bất chấp lao đầu vào lửa? Bảo Nam bây giờ tiến thoái lưỡng nan như thế, nếu không phải do nhận ra tư tình đã khảm quá sâu thì anh đang đấu tranh với điều gì? Hổ thẹn buông bỏ trái cấm, hay đã sai lại càng muốn sai thêm? Trước đây, Thùy Trâm chắc chắn anh và Hiểu Du sẽ không bao giờ có kết quả, tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của cô. Khi anh động tâm dù biết đối phương là em gái cùng chùng huyết thống, nghịch lý trên đời bất cứ lúc nào cũng sẽ dễ dàng tái diễn. Cô sợ Bảo Nam chẳng từ thủ đoạn, làm đủ mọi cách để bắt giữ Hiểu Du bên mình. Nếu mặt xấu trong anh là cực đoan và ích kỷ, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra!
Hối hận cùng kinh hãi tột độ khiến sắc mặt Thùy Trâm đỏ bừng rồi dần chuyển sang trắng bệch. Cô mở miệng, định nói gì đó nhưng lại nhận ra bản thân vô năng, tựa như lập trường kiên định bấy lâu vẫn mặc kệ mọi sự nỗ lực của cô mà sụp đổ.
Thùy Trâm... Bảo Nam đột ngột gọi tên cô, giọng anh trầm khàn khác với mọi ngày, “Nên là như thế!”
Thùy Trâm chấn kinh vài giây mới dám hỏi lại, “Anh nói sao cơ?”
Bảo Nam vờ như không nhận thấy biến đổi trong cảm xúc của cô, anh lùi ra sau vài bước, vạch rõ khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt sớm đã khôi phục vẻ lạnh lẽo. Cái nhìn của Bảo Nam xoáy sâu vào ánh mắt Thùy Trâm, mang đến cho cô một loại cảm xúc như muốn vỡ òa, “Cậu nói đúng: Quay đầu thì nhân sinh đổi, không quay đầu thì nhân sinh không đổi. Có lẽ, thứ tôi nợ cậu là một lời cảm ơn.”
Sống mũi Thùy Trâm cay cay, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Buổi chiều năm ấy, London rực rỡ dưới nắng vàng.
Tuy nhiên...
Đáy lòng Bảo Nam không là gì khác ngoài màu ảm đạm. Giờ anh đã hiểu, đau thấu tâm can là loại cảm giác như thế nào.
Tầm nhìn mịt mờ, do tầng hơi nước đột ngột dâng lên mà Thùy Trâm gần ngay trước mắt cũng như lạc mất...
Bảo Nam ngẩng đầu, nuốt ngược trở lại giọt lệ vào tim.
Duyên giống như băng, đem ấp trong lòng, thấy lạnh lẽo mới biết hóa ra vô duyên.
Đất trời rộng lớn có thể dung chứa vạn vật, nhưng lại dung chứa không nổi tình yêu của anh.
Bảo Nam bật cười cay đắng.
Chẳng phải, sở dĩ người ta đau khổ chính vì luôn mãi đeo đuổi những thứ sai lầm?
Vậy thì: “Quay đầu thì nhân sinh đổi, không quay đầu thì nhân sinh không đổi. Vận mệnh của anh, hết thảy đều do anh nắm giữ.” Từ giờ trở đi, đó sẽ trở thành tâm niệm sống của anh. Thế nhưng không phải vì anh, mà là vì cuộc sống của Candy sau này...
Bây giờ ngẫm lại, Bảo Nam tự thấy năm xưa anh đã lừa phỉnh bản thân. Ngay sau giờ tan học hôm ấy, đó là lần đầu tiên anh trở về nhà mà không đợi Candy theo cùng. Vì muốn nhanh chóng khép lại cánh cửa trái tim, khoảng thời gian sau, (như lời tường thuật trong cuốn nhật ký) thái độ mà anh dành cho cô bé đã thay đổi rất nhiều. Từ việc tránh mặt, đến việc anh ngày càng tỏ ra lạnh nhạt, hững hờ, thậm chí, cho đến lúc Candy bị Trần An Khuê oan khuất, bị mẹ mắng phạt, thì dù lồng ngực đau đớn, anh vẫn “lạnh lùng” đứng ngoài, thờ ơ quan sát tất thảy như người ngoài cuộc. Và rồi chẳng biết từ lúc nào, trong khi giấc mộng cả đời không thể chạm tới của anh còn chưa bị đập nát, khuôn mặt ngây thơ của Candy dần dần đã chất chứa mọi nỗi buồn phiền, tiếng cười ngây thơ trong ký ức anh giờ cũng chìm vào dĩ vãng… Candy đổi khác, duy chỉ còn sắc tím trong đôi mắt kia là vẫn vậy, nhưng qua từng lần quan sát, Bảo Nam bỗng phát hiện ở nơi sâu thẳm vốn luôn có sự hiện hữu của vẻ vô thần. Anh hoảng sợ, từng nhiều lần mộng thấy cảnh tượng chẳng lành, nhưng hết lần này đến lần khác, sai phạm tái diễn, lỗi lầm vẫn nối tiếp lỗi lầm.
Thà rằng dứt khoát chặt đứt tình sâu ý đậm còn hơn mềm lòng rồi quay trở về lối cũ…
Cho nên phút cuối hối hận cũng đâu còn kịp!
Cái giá phải trả quá đắt, Bảo Nam không ngờ thứ phải đánh đổi chính là mạng sống của Candy.
Lúc ấy...
Trong vòng tay anh, ánh mắt Candy ngập nước, cô bé lấy hết sức để đánh liên tiếp vào ngực anh, cuối cùng, chỉ biết dùng đôi bàn tay nhuốm máu để níu vạt áo của người đang ôm mình thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông ra.
Trước ngực Bảo Nam nhanh chóng xuất hiện một mảng ướt đẫm. Áo trắng hóa đỏ.
Anh hốt hoảng, ấn chặt lại cổ tay đã được sơ cứu bằng lớp băng gạc y tế. Thế nhưng, máu trong người Candy vẫn rỉ ra không ngừng theo các kẽ ngón tay của anh.
Bảo Nam quay ra đằng sau, hướng phía nhóm người đang đứng, quát to đến nỗi lạc cả giọng, “Sao còn bất động ở đó? Mau lại đây, Trần gia không nuôi các người thành lũ cá cảnh!”
Nhưng, đáp lại anh chỉ là dáng vẻ cúi đầu cùng lời xin lỗi của các bác sĩ, “Thiếu gia, vết rạch trên cổ tay tiểu thư gây đứt động mạch chủ. Chúng tôi còn tiêm thêm thuốc, vậy nhưng vẫn không có tác dụng...”
Ý bọn họ là lực bất tòng tâm, sinh mệnh của Candy sẽ như con diều chống chọi với phong ba, đứt dây hay gãy cánh là điều tất yếu, chỉ còn phụ thuộc vào thời gian ư?
Suy nghĩ thoáng qua khiến đồng tử Bảo Nam co rút, anh không kìm nổi bật khóc, trong lòng đã rõ chính kẻ tệ bạc là mình bấy lâu đã đẩy Candy đến bờ vực thẳm.
Dường như cũng ý thức được sinh mệnh của bản thân đang dần trôi đi. Trào từ khóe mắt Candy, Bảo Nam cũng thấy có rất nhiều giọt lệ đã chẳng thể kìm nén. Anh đau đớn, hoảng sợ áp xuống thật gần, bất chấp không gian xung quanh giờ đây không chỉ có hai anh em, anh không ngừng hôn lên từng dòng chua xót trên mặt em gái. Là vị mặn đắng, nhưng Bảo Nam không thể phân định là do nước mắt của anh hay của Candy.
Trái tim tan nát. Bảo Nam thủ thỉ trong tiếng nấc nghẹn, “Candy, anh biết anh sai rồi, vì vậy, xin em đừng rời bỏ anh. Chỉ cần em mau chóng bình phục, em muốn dùng phương thức nào để trừng phạt anh, anh cũng cam lòng! Đợi em khỏe mạnh, hai chúng ta lại quay trở về như ngày xưa, có được không em?” Ăn năn của anh, níu giữ của anh, hứa hẹn của anh biểu đạt cho loại ái tình sâu nặng, từ lâu đã vượt qua ranh giới tình cảm anh em đơn thuần. Nồng nàn như thế, khắc cốt ghi tâm như thế, nhưng vì định kiến mà cả đời này, dù cho có muốn, Bảo Nam cũng không dám thổ lộ tiếng “yêu”.
Bờ môi Candy mấp máy, cô bé như thể muốn dùng tất cả sức lực để nói cho anh nghe lời trăn trối cuối cùng.
Linh cảm chẳng lành, Bảo Nam run rẩy cúi người gần hơn để nghe thật rõ. Dường như nếu làm như vậy, mọi hình ảnh của Candy sẽ mãi lưu lại trong tâm trí anh.
“Bảo Nam, em hối hận... Đời này, em hối hận vì đã gặp và trở thành em gái của anh!”
Nhân sinh trên đời như thân ở bụi gai, tâm bất động, thân bất động thì không bị tổn thương.
Trước khi bàn tay buông thõng, đó là những lời sau cuối mà Candy để lại cho anh.
Sau đó, tính đến thời điểm hiện tại, đến khi gặp lại, chặng đường mười năm dài đằng đẵng đã đi qua.