Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 107: Chương 107: Chương 103




Buổi sáng ở trong lớp, nhiệt độ mát lạnh từ điều hòa khiến con người cảm thấy dễ chịu. Nhưng không như mọi hôm, Bảo Nhi nằm gục xuống bàn mà mãi không tài nào ngủ nổi.

Nếu không nghĩ ra cách để hủy hôn ước, thì nó không đoán được tương lai mình sẽ như thế nào. Gần như thấu được nỗi bất lực đó, trong lúc hoang mang, nó chợt nhớ đến cuộc đối thoại của mình và Trí Long từ rất lâu về trước. Phòng tập võ quen thuộc, nhìn người nó chảy ròng ròng mồ hôi, rồi những vết bầm mà đáng lẽ ra không nên có ở trên bả vai, cánh tay và bắp chân của một người con gái, Trí Long đau lòng nói, ''Bảo Nhi, hôm nay đến đây thôi, đủ rồi.''

Bảo Nhi liếc nhìn Trí Long, không nói một lời.

Trí Long làm sao không nhận ra thái độ đó của Bảo Nhi có nghĩa là gì, bấy giờ lại là một thiếu gia có tính cách kiêu ngạo, bướng bỉnh, không chịu thua ai bao giờ, nay lại bị một cô nhóc tỏ ý khinh thường, mặc dù cô nhóc đó còn là đứa em gái cậu rất yêu quý, chiều chuộng, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi nảy sinh chút bất mãn và giận dữ, ''Con gái tập võ chẳng có tác dụng gì cả, em định hành hạ mình đến bao giờ?''

Cuối cùng, Bảo Nhi cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, ngay cả kính ngữ cũng quên không dùng khiến Trí Long phải giật mình, ''Không có tác dụng gì ư? Anh muốn tôi phải khoanh tay ngồi chờ chết giống năm ngoái sao?''

Biết mình đã lỡ lời, Trí Long vội nói, ''Anh không phải là có ý đó. Chỉ là...''

Bảo Nhi ngắt lời, ''Anh lên nhà chính trước đi, tôi còn rất nhiều việc chưa hoàn thành''

Trí Long cố nén cơn giận, trước khi rời đi, cậu cười lạnh, ''Thà rằng em đừng khỏi bệnh, cứ như trước kia còn hơn, như vậy, chẳng khác nào đã từng bước biến thành quân cờ cho ba.''

''Có thật là anh muốn tôi không khỏi bệnh không?'' Bảo Nhi nhìn xuống cổ tay chằng chịt vết sẹo của mình.

Trí Long dừng bước, không đáp lại câu hỏi của Bảo Nhi, ''Rồi sẽ có lúc em nhận ra, ba không yêu thương em thật lòng như em vẫn nghĩ.''

Lúc đó có thể là do còn nhỏ, có thể là do nghĩ Trí Long tức giận nên mới nói vậy, nên nó mới không mấy để tâm. Nhưng bây giờ khi đoạn ký ức tưởng là đã bị vùi vào quên lãng xẹt qua trong đầu, thì nó mới mỉm cười cay đắng. Liệu có phải là do Trí Long vô tình, hay sự thật từ trước đến nay vẫn luôn rành rành là vậy. Chỉ có nó ngu ngốc mới không để ý đến điều bất thường. Rằng khi phân tích thấu đáo và cực đoan hơn, nó bỗng nảy ra ý nghĩ, hình như ba nhận nuôi mình chỉ là để chờ đến ngày này, biến nó thành một quân cờ chính trị.

Mỗi một con người trong lòng dù ít hay nhiều cũng tồn tại vài điều khiến họ cảm thấy mặc cảm, Bảo Nhi tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Một trong những điều mặc cảm mà ít người biết đến chính là thân phận con nuôi của nó. Nó luôn tìm cách để lảng tránh hai từ này. Nhưng hình như có những sự thật dù có cố gắng chôn nó thật sâu thì đến một lúc, vì cuộc đời xuất hiện ngã rẽ, nó vẫn tự động tìm cách quay trở về.

Bảo Nhi từ từ chìm vào giấc ngủ. Nó mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ đó, nó nhìn thấy một hình bóng rất quen thuộc nhưng cũng rất mơ hồ.

Lại là không gian đó, yên tĩnh, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Bảo Nhi bước đi trong vô thức, từng bước tiến lại gần nguồn sáng duy nhất hiện hữu trong giấc mơ của mình.

Nơi ấy bốn bề không tối đen như mực, bởi có ánh sáng mờ ảo phát ra từ bóng lưng một người.

Người ấy mặc đồng phục ngay ngắn, là đồng phục của trường cấp hai quốc tế Seoul.

''Duy, có phải là anh không?'' Bảo Nhi ngơ ngẩn hỏi.

Người con trai đó vẫn đứng im bất động, chẳng khác nào một pho tượng hình người vô tri vô giác.

''Có phải là anh không? Trả lời em đi!'' Vừa lặp lại câu hỏi, Bảo Nhi vừa rướn người, vòng tay cố gắng ôm lấy ''Hà Duy'' ở trước mặt.

Những tưởng sắp thành công, nhưng ''Hà Duy'' lại đột nhiên biến mất, khiến nó chỉ ôm được vai của chính mình.

Mất đi nguồn sáng duy nhất, một màu đen kịt lại bao phủ, Bảo Nhi vừa hoang mang vừa ngơ ngác, chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì. Nơi đáy mắt dần có ánh lệ. Con tim như bị cái gì đó siết chặt, đau đến mức không nói nổi thành lời.

Đúng lúc đó, phía sau lưng của Bảo Nhi chợt bừng sáng, nó giật mình quay người. Khuôn mặt quen thuộc hiện về trong tầm mắt. Một cảm giác vui mừng trào dâng trong lòng, nó dùng hết sức để chạy nhanh đến đó, nhưng lại khựng lại ngay tức khắc vì ngữ khí lãnh đạm của Hà Duy, ''Đừng đến đây.''

''Hà Duy, em đây mà.'' Giọng Bảo Nhi run run.

Hà Duy nhìn nó bằng một ánh mắt hoàn toàn xa lạ, ''Sau khi tôi mất, em đã hứa những gì, vì sao lại không làm, lại đi đính hôn với kẻ khác?''

''Không,... không có,... em không đính hôn với ai hết.''

Sắc mặt Hà Duy lạnh lùng tựa như tử thần. Từng câu từng chữ từ miệng anh thốt ra chẳng khác nào vô số lưỡi dao cứa thẳng vào tim nó, tàn nhẫn muôn phần, ''Em phản bội tôi. Đi khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Từ bây giờ, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của em như em mong muốn.''

''Em không phản bội anh.'' Muốn phân trần nhưng không có cơ hội, bởi Hà Duy lại từ từ biến mất, giống như bao lần, nó chỉ nghẹn ngào khóc tức tưởi mà không biết phải làm gì.

''...''

''Hà Duy!'' Bảo Nhi hét lên, nhưng chỉ có những câu, ''Em phản bội tôi. Đi khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa,'' vọng lại.

''Từ bây giờ, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của em như em mong muốn.''

''...không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ...''

Giấc mơ...? Bảo Nhi bừng tỉnh trong nỗi tuyệt vọng, phải rồi, đây chỉ là giấc mơ trong tiềm thức của nó. Vì dù nó có phạm phải sai lầm gì, Hà Duy chắc chắn cũng sẽ không bao giờ thốt ra những lời tuyệt tình như thế.

Giật mình ngồi bật dậy, trước mắt vẫn là phòng học có bốn dãy bàn với bảng xanh quen thuộc. Cảm thấy mặt mình ươn ướt, Bảo Nhi đưa tay lên mặt rồi giật mình phát hiện, thì ra không chỉ là riêng trong giấc mơ, mà mặt nó bây giờ cũng đang đọng đầy nước mắt. Thảm hại quá! Nó cười khẩy, hình như bây giờ là giờ ra chơi, may mà trong lớp không có ai, nếu không với bộ dạng này, nó sợ là sẽ dọa chết mọi người.

Định gục xuống bàn một lần nữa, thì điện thoại bên cạnh lại nhấp nháy, rung lên bần bật. Bảo Nhi bình ổn lại tâm trạng, nhấc máy, ''Con nghe đây.''

Giọng nói nhẹ nhàng của Lee Hanna truyền tới, ''Mẹ chuẩn bị đến Anh dự buổi đấu giá thời trang, con có muốn đi cùng không?''

Bảo Nhi không chần chừ, đáp, ''Có ạ.'' Đúng lúc nó muốn đi chơi cho khuây khỏa, cũng là để tránh mặt Nguyễn Trí Khôi trong vài ngày. Hy vọng khi nó về, ba đã về nước.

''...''

''Thôi không cần về nhà đâu ạ, đồ sang bên đó con mua vài bộ cũng được.''

''...''

''Vâng, con đợi mẹ ở sân bay.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.