Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 58: Chương 58




Bọn chúng thật sự đã ra tay, tiếng súng, tiếng pháo đạn kịch liệt trong phút chốc liên tiếp vọng tới, vang cả một góc trời. Hai chiếc xe vẫn theo sát đằng sau, dụng ý là để bảo vệ hiện tại đã hoàn toàn trở mặt, liên tiếp bắn đạn pháo về phía xe của Quang Anh.

May mắn là lần này Hà My đã tăng tốc, trổ tài thật sự. Bằng không với vận tốc đi như ban nãy thì hẳn là giờ này đám người trong xe đã trở thành con nhím hết rồi, đừng hòng ai sống sót. Chiếc xe vẫn chạy, tốc độ cũng đã đạt tới cảnh giới cao nhất, nhưng đám người Quang Anh vẫn có thể nghe thấy được từng đợt âm thanh vang trời truyền đến từ đằng sau. Vũ khí tiên tiến nhất bọn chúng cũng đem ra dùng, nếu lần này không nghĩ ra được tâm kế thì cả bọn lần này chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.

''Cái trò khỉ gì đang diễn ra thế này?'' Hà My nghiến răng, tay nắm chặt như muốn bóp nát vô lăng, trên trán cô mồ hôi chảy ròng ròng, tóc bết thành một mảng, con mẹ nó cô thực sự mất bình tĩnh rồi. Phía trước vẫn là các sườn dốc lớn nhỏ, địa hình rất hiểm trở, đằng sau thì có một đội quân đuổi theo bắn giết, Hà My hoàn toàn lạc lối, cô chỉ biết nhấn ga cho xe chạy thẳng về phía trước.

Quang Anh quay đầu ra phía sau, đoàn xe của bọn chúng đang bám theo rất sát. Người mù cũng có thể nhìn ra, nếu chỉ dựa vào vận tốc cái xe ghẻ mà bọn họ đang sở hữu này thì hoàn toàn không đọ được với mấy chiếc xe cường hãn cao cấp kia.

''Hà My, đi chậm lại, mặc kệ cho bọn chúng bắn.'' Quang Anh lên tiếng, anh vừa dứt lời thì đã không nhận được sự hưởng ứng của cả ba người trên xe. Đến cả Khiết Lôi và Khiết Thanh cũng không tin nổi vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy, thiếu gia vào giờ phút nguy hiểm này làm sao mà có thể đưa ra một quyết định táo bạo như thế. Vậy chẳng khác gì là đầu hàng, tự khắc nộp mạng cho bọn chúng ư? Mặc dù là rất tin tưởng vào thiếu gia nhưng hai người bọn họ dường như đã bị phản ứng phát sinh của con người, bộc phát trong lúc nguy hiểm mà nhất thời lần đầu tiên phản đối với quyết định của Quang Anh.

''Đạn pháo, địa hình, lợi dụng tình thế để thoát thân.'' Cất giọng lạnh lùng vô cảm, đến bây giờ hình ảnh của một Quang Anh ấm áp, luôn tươi cười trong mắt tất cả mọi người đã không còn nữa. Trong thời khắc giành giật sự sống với tử thần, con người ai cũng vậy, tất cả sẽ để lộ ra sự khát máu và tàn bạo nhất từ trước đến nay chưa từng có, và Quang Anh cũng không phải là ngoại lệ.

Ngẩn người ra một lúc, Hà My mở to mắt nhìn Quang Anh. Sự căng thẳng đã hoàn toàn biến mất trong ánh mắt của cô, '' Cảm ơn, em hiểu rồi.'' Bất luận như thế nào đi nữa, cô vẫn sẽ tin tưởng vào Quang Anh như cái cách mà anh tin tưởng cô vậy.

Lời vừa dứt, lực đạo đang nhấn mạnh ở chân phải bắt đầu được buông lỏng ra, chiếc xe đang lao nhanh đột ngột giảm tốc khiến mấy chiếc xe đằng sau trở tay không kịp. Nhưng đáng tiếc là giờ phút này bọn chúng đã thông minh ra và không bị mắc mưu như lần trước nữa, do đó hoàn toàn đã tránh được một loạt các vụ va chạm xe vô ý muốn như vừa nãy. Tưởng rằng đám người Quang Anh đã đầu hàng chịu chết, đám người ở phía sau thái độ càng tỏ ra hung hăng hơn. Toàn quân xả súng, mệnh lệnh của chỉ huy được truyền tới, một tên lính lôi khẩu đại bác có hỏa lực sát thương cực lớn ra, tính dùng một chiêu để giết gọn.

Bùng, tiếng nổ kinh thiên động địa lại một lần nữa vang lên, ''Ha ha thắng rồi.'' Raphael cười to, lọt vào tầm mắt của hắn là một chiếc xe đang bốc cháy, nó bị xốc lộn bay ngược một vòng trên không trung. Bùm, khi chiếc xe chưa kịp rơi xuống đất, một khẩu pháo nữa lại được bắn ra, chiếc xe theo đó đã không chịu được hoàn toàn nổ tung. Uy lực của vũ khí tiên tiến nhất đúng là thật mạnh, chiếc xe mới tinh đến bây giờ một mảnh sắt vụn cũng không còn, vết tích chúng lưu lại chỉ là một dòng cát bụi theo gió bay tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

''Đi, về bảo tàng.'' Cười sảng khoái, quả thực cái loại cảm giác chiến thắng này so với những lần Raphael tạo nên những chiến công khiến cả thế giới và đất nước phải nể phục thật tuyệt vời hơn nhiều. Ngày mai, à không chỉ một tiếng sau thôi, tin tức ''Người thừa kế của cả Triệu gia và Đinh gia trong tương lai đã không may bị tai nạn đâm xuống vực không rõ sống chết ra sao.'' sẽ được đưa lên các trang nhất của các đầu báo uy tín trên toàn thế giới.

Vừa tiêu diệt được người thừa kế của Triệu gia lẫn Đinh gia, lần này xem như ông ta đã lập được công lớn rồi. Tương lai đã rộng mở ngay trước mắt, Triệu gia và Đinh gia chỉ một vài năm nữa thôi sẽ như rắn mất đầu khi mất đi hai thế hệ tài giỏi nhất, nội bộ giao tranh, người thừa kế thì không ai có và đủ tư cách, đến lúc đó nghĩ kế thu phục toàn bộ hai gia tộc lớn mạnh gần như là bậc nhất này để mở rộng thế lực của đất nước cũng không có gì là khó. Đây cũng là lý do hôm nay vì sao chính phủ Đức đã cử Raphael - đại tướng giỏi nhất ra để thực hiện kế hoạch bí mật, ám sát thành công hai kẻ thừa kế nguy hiểm này. Có thể nói, bọn chúng đã lên kế hoạch cho vụ việc ám sát này từ lâu rồi. Mặc dù hôm nay máy bay của Triệu gia không tiêu diệt được, quân và lượng thuốc nổ đã bị thiệt hại một phần rất lớn nhưng không sao. Tin này bọn Raphael có thể lo và dàn xếp ổn thỏa được.

Hỗn chiến kết thúc, mảnh đất, vùng trời phía Tây Berlin được trả lại yên bình. Một hàng xe của quân đội theo thứ tự xoay bánh, quay xe, đi về hướng ngược lại, tiến thẳng về phía trung tâm thủ đô Berlin.

Chỉ có điều, một phần thiên nhiên ở đây đã bị những người tàn ác này hủy hoại, phá hủy hoàn toàn, mặc dù thiệt hại không lớn lắm nhưng cây cỏ trong phạm vi gần nhất đã hoàn toàn bị thiêu hủy. Trong làn khói bắt đầu tản đi nhưng chưa hoàn toàn bay hết, nếu nhìn kĩ ta có thể thấy được một chiếc xe màu trắng đang thong thả nhấp nháy đèn đi ra, trừ thân nó bị nhiễm một màu đen thui do khói bụi, thì ngoài ra cũng không có gì tổn hại lớn. Đố ai nói được chiếc xe này vừa xông pha trên làn đạn, làn pháo, cũng nhờ có những con người tài giỏi, nó mới ngang nhiên thoát được lưỡi hái của tử thần.

Trên xe, một giọng nói nhàn nhạt đầy ý xem thường cất lên, ''Về Berlin, xem ông ta định giở trò gì.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.