Đối diện với nỗi phẫn hận của Thùy Trâm là một cơn giận dữ khác. Bảo Nam nhìn người con gái nằm ở dưới thân, dường như chỉ hận không thể bóp vụn cô ra thành vạn mảnh, Hiểu Du! Có phải từ nãy đến giờ tôi đã quá nhân nhượng và dung túng cho em, nên em mới tưởng mình nắm toàn quyền, lại một lần nữa có thể thay tôi định đoạt tất cả?
Cái tên phát ra từ miệng Bảo Nam khiến lòng Thùy Trâm buốt giá, toàn thân cô bất động nhưng vẫn kìm nén không chịu trả lời. Thấy cô đứng hình lại vài giây rồi lại giằng tay, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của bản thân, Bảo Nam nhếch môi cười lạnh. Bắt gặp được tia nguy hiểm qua ý cười kia, Thùy Trâm bỗng thấy sợ anh, sợ hãi người mà cô yêu sâu sắc và dù thế nào cũng không có cách buông bỏ. Trong vô vọng, eo bụng đột nhiên tê rần… Lại thêm một cơn đau! Thùy Trâm định cắn môi nhưng không để cô kịp thực hiện, Bảo Nam đã dùng đôi môi để ngăn chặn động tác. Mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng lan khắp khoang miệng của cả hai khiến cơ thể Thùy Trâm hơi khựng lại. Thế nhưng, Bảo Nam dường như không bận tâm đến việc bờ môi có hay không đã bị cô vô tình cắn rách, bỏ qua nhói đau, như muốn ăn tươi nuốt sống, anh hôn mỗi lúc một sâu, đến khi cô hoa mắt chóng mặt, ngưng lại mọi động thái, thôi không giãy giụa thì mới hài lòng.
Thùy Trâm ngây người nhìn Bảo Nam với một ánh mắt xa lạ. Cuối cùng, như bị dồn nén quá lâu, cô bật khóc nức nở.
Dục vọng nguy hiểm ngày càng bùng cháy cùng những giọt nước mắt. Bảo Nam nâng mặt Thùy Trâm, hôn lên từng dòng lệ hồi lâu vẫn chưa nín tắt.
Thùy Trâm ngoảnh đầu, cố tình tránh né nụ hôn của Bảo Nam. Không giống như đang cố tình, thời khắc này, trái tim cô dường như đã nguội lạnh.
Bảo Nam lặng người quan sát Thùy Trâm, vứt bỏ mọi định kiến trong đầu, cuối cùng, anh mạnh mẽ xoay người cô lại. Đối diện với khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, trước khi phủ xuống môi hôn, không là gì khác, anh nói lời xin lỗi, “Candy, mong em tha thứ cho anh.”
Tiếp theo là cảnh hỗn loạn.
Liệu còn điều gì đau đớn hơn lúc này? Nếu anh phát hiện người đang cùng mình quấn quýt là em, có hay không chúng ta lại trở thành hai người xa lạ? Giấc mơ thuở niên thiếu, sẽ khép lại ngay từ bây giờ?
…
Một tháng sau.
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng sáng đèn. Ngoài cửa sổ, mưa giăng trắng xóa, va đập vào tấm kính một cách rõ ràng.
Thời gian không dừng lại, mọi thứ đều thay đổi, từ vóc dáng, tuổi tác, nơi ở đến cả quan niệm sống khi xưa, duy chỉ có tính cách lãnh đạm là vẫn vậy. Thoạt như suốt bao năm qua, nhân cách này đã là chứng tích cho vô vàn những biến cố. Thừa kế, tranh đoạt? Đối với người anh trai này có lẽ chẳng là gì cả. Dẫu biết đây là tin vui cho các phe cánh trong gia tộc, nhưng đó chẳng phải là lý do buộc anh phải đến đây một chuyến, thuyết phục người trước mặt quay trở về, đoạt lại tất cả những gì vốn nên thuộc về bản thân sao?
... Anh định sống một cuộc đời thất bại như vậy đến bao giờ? Hoàng Khôi Nguyên quyết định cao giọng để lôi kéo sự chú ý của đối phương.
Một tiếng cười lạnh vang lên ngay sau khi tiếng nói vừa dứt. Nét mặt của Hoàng Khôi Nguyên không đổi, anh biết, con người ai cũng có lòng tự trọng.
Nhưng không như những gì anh dự tính, câu đáp lại có chăng cũng chỉ là sự trào phúng thoáng qua.
Tôi có thể thay đổi được điều gì sao? Điệu bộ của Thiên Vũ bình thản, Chi bằng, cậu dâng lên cho tôi phân nửa phần trăm số cổ phần đang nắm trong tay, đến lúc đó, có khi, tôi sẽ xem xét lại lời đề nghị này.”
Shit! Anh điên rồi…
“Không bằng lòng? Vậy cậu nói xem, tại sao tôi phải cùng cậu diễn trò đây?” Thiên Vũ dường như không để tâm đến cơn phẫn nộ của ai kia, tay phải nâng lên, chỉ thấy người vệ sĩ vẫn đứng thường trực ở góc phòng lập tức bước tới, Thiếu gia, người hộ tống cậu ra sân bay đang đợi ở dưới đại sảnh chung cư.”
Hoàng Khôi Nguyên sao có thể không nhận ra anh ta đang bị tống cổ.
Trước khi quay lưng, anh không kìm được gầm lên, Danh phận, quyền lực không nên buông bỏ bị quăng vào một góc. Quá khứ đau buồn phải chôn sâu thì anh lại ôm khư khư ở trong tim. Hoàng Thiên Vũ, rốt cuộc, anh có thấy mình xứng đáng với sự hy sinh của bác gái không hả?
Sau thoáng lặng người, Thiên Vũ nhếch môi, Lý do không hợp tình hợp lý.
Hoàng Khôi Nguyên hừ lạnh. Nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt vốn luôn hững hờ, bất cần của Thiên Vũ bỗng dưng biến mất, thay vào đó là sự thâm trầm đến bức người.
Đến khi người vệ sĩ quay lại, hắn mới từ tốn lên tiếng, Điều tra xem ai đứng đằng sau, sai cậu ta đến đây thám thính tôi.
Đứng im độ nửa phút, không thấy Thiên Vũ đưa thêm chỉ thị, đang định lui xuống thì đôi mắt khép hờ nay lại mở ra. Hệ thống đèn điện trong phòng không biết từ lúc nào đã giảm độ sáng, trong ánh trắng tối mờ, đối diện với anh ta chính là ánh mắt sắc hơn đao gươm, “Trần gia dạo gần đây thế nào?”
Không chần chừ lâu, người vệ sĩ nhanh chóng trả lời, “Thiếu gia, đúng như những gì chúng ta dự đoán. Trần Yên Đan trao lại hơn nửa số cổ phần của Trần Gia Bảo Nam cho Trần An Khuê. Ngoài ra, việc Trần Yên Đan công bố sự kiện này cho giới báo chí và đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến tình hình cổ phiếu của Trần Gia.” Suy tư một vài giây, anh ta lại nói tiếp, “Là bên giao dịch trực tiếp với Trần gia, lần này, giá cổ phiếu của Hoàng gia cũng có chút ảnh hưởng nhưng không đáng ngại. Chung quy, trong thương vụ làm ăn lần này, đôi bên đều chịu tổn thất, có lẽ, phải mất một khoảng thời gian bọn họ mới có thể dẹp yên được sự việc này.”
Thiên Vũ lặng lẽ di chuyển ngón tay, chậm rãi xoa lên vị trí nơi cổ tay, bên trên các mạch máu. Người vệ sĩ còn chưa hiểu đó là hành động đại biểu cho điều gì, hắn đã lạnh nhạt cắt đứt suy nghĩ của anh ta, “Tra xem đâu là sòng bạc Trần An Khuê hay lui tới, liên hệ với ông chủ ở bên đó chặt đứt đường lùi của cô ta… Tôi muốn, cô ta phải bí mật bán tháo vài phần trăm cổ phần để trả nợ.
Người vệ sĩ gật đầu, đối diện với vị thiếu gia luôn che đậy một cách hoàn hảo, anh ta cảm thấy dù ở trong tình huống nào, đây mới đích thị là người làm chủ đại cuộc.
Trong việc phản thu mua cổ phần, biện pháp hữu hiệu nhất chính là tính kế và đâm lén sau lưng. Hiện nay, mượn danh nghĩa của người khác là cách để không bị lộ nguồn vốn bí mật mà thiếu gia nắm giữ, nếu không, kế hoạch sắp xếp từ bao lâu nay sẽ có nguy cơ bị kẻ khác đánh hơi thấy.
Người vệ sĩ đã sớm hiểu, trong ván cờ này, tiếp theo, người làm bia đỡ đạn chính là vị tiểu thư họ Trần vẫn luôn toàn tâm toàn ý với thiếu gia.
Bỗng, chiếc điện thoại đặt ngay bên cạnh vang lên hai hồi chuông báo.
“Thiếu gia, hôm nay không có gì đặc biệt, chỉ số BP (huyết áp) và chỉ số BPM (nhịp tim trong mỗi phút) của tiểu thư vẫn giữ ở mức ổn định.”
“…”
Thiên Vũ trầm mặc gửi một tin nhắn cho nhân viên y tá, “Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Nơi đáy mắt hắn vụt qua một tia ấm áp, góc mặt sáng sủa đã bớt lạnh lẽo đi phần nào, “Hiểu Du, anh phải làm gì với em đây?”
Người vệ sĩ tưởng mình nghe lầm, trong tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, anh ta nắm bắt được một cái tên hoàn toàn xa lạ. “Hiểu Du” - cái tên mà thiếu gia chưa bao giờ nhắc tới.
Đêm...
Vẫn tĩnh lặng và lặng lẽ như nước.