Ánh trăng thượng tuần cũng đủ làm cho phong cảnh như ngâm trong khối nước mầu sáng bạc, đủ cho Courtney nhìn rỏ thung lũng chi nhánh của dòng sông Arkansas và cánh của ba người lầm lũi qua sông. Dòng nước chảy xiết, có lúc muốn xô Hanchette tuột khỏi lưng ngựa vì tay hắn bị thương không còn nắm dây cương và điều khiển nổi con ngựa nữa. Nhưng rồi cả ba đều lần lượt qua mặt nàng, lội ngược về phía Bắc, quay trở lại miền Kansas. Courtney và Chandos yên lặng chờ cho ba bóng người cưởi ngựa khuất hẳn trong nền trời đêm.
Rồi, như cuộc hành trình của hai người vẩn diễn ra bình thường, như quên Dare Trask đang bị treo lủng lẳng trên cành cây gần bên đống lửa, Chandos vẩn bình thản nướng hai con sóc anh vừa săn được, để chuẩn bị cho bửa ăn tối, anh lấy thêm đậu, pha thêm cà phê...Courtney vẫn ngồi yên một chổ theo dõi anh làm việc, lúc nhìn đăm đăm vào cả con người Dare Trask bị trói tròn và treo trên cành cây.
Chandos đả báo cho họ biết tất cả đều được ra đi trừ Dare Trask. Chandos gọi tên họ gã đầy đủ, Dare Trask, như một người quen biết đã lâu, đúng hơn một ngừơi, anh đả biết rất rõ.
Trước khi đi, Chandos buộc Romero xé quần áo của Dare Trask thành từng giải nhỏ và trói chặt cả chân và tay hắn lại rồi anh nhờ Courtney lấy cuộn dây may sẳn trên yên ngựa của anh để treogã lên bằng hai tay đả trói chặt vào với nhau, hai bàn chân cách mặt đất gần một thước.
- Ông không giết hắn chứ? Romero hỏi.
- Không – gã chỉ sẽ chịu một ít cực hình về việc hắn đả làm ở đây.
- Gã không làm hại gì đến ông cả, Senor.
- Đúng – nhưng chính vì những điều hắn đã xúc phạm đến cô đây. Không ai được chạm vào cô ấy trừ tao ra, mày biết không?
Romero nhìn Courtney nhớ lại những điều này nói về Chandos, rồi lại nhìn Chandos.
- Tôi chắc chuyện này không phải chỉ vì cô đây mà còn vì chuyện ông đã cố tình kiếm bạn tôi từ trước nữa chứ?
Chandos yên lặng và không trả lời. Anh chỉ dẩn ngựa của cả ba tên ra, lấy mấy khẩu súng dài và súng ngắn quăng xuống sông, rồi giao dây cương cho mỗi người và họ đã đi hết mặc cho Dare Trask gào thét kêu họ trở lại.
Dare Trask chắc rất đau đớn, các vết thương vẫn rỉ máu, dù đả được băng bó sơ sài.
Courtney vẩn nôn nao khó tả khi nhìn cảnh này. Nàng biết, nàg sẽ nhìn cảnh này bằng con mắt khác nếu trước đây hắn đả giết được chandos, hay đã hãm hiếp nàng. Còn Chandos vẩn chuẩn bị bửa ăn và ăn tối như không có gì xảy ra.
Thấy nàng muốnnói, anh ra hiệu yên lặng, chỉ cho nàng thấy cần phải lắng nghe xem mấy gã kia có thể quay lại rồi ra hiệu cho nàng hãy đề phòng mọi thứ và lắp yên ngựa cho nàng. Nhưng khi nàng chuẩn bị xong, con ngựa của nàng và Chandos ra đứng ngang hàng với nhau, rồi dắt thêm ngưâ của Dare Trask đứng bên thì Chandos ngần ngại. Anh không dập tắt bếp lửa mà còn tiếp thêm vài khô trên đống than hồng, bếp lửa vẩn tí tách và Chandos cũmg chẳng tháo giày cho dare Trask.
Nàng nhìn anh chợt hỏi
- Anh muốn tôi đi một mình ư?
- Đừng lo sợ gì cả. Đi trước đi, cứ theo hướng Nam mà đi, chầm chậm thôi.
Tôi sẽ đuổi kịp theo, vài phút thôi, thưa cô! Anh gọi nàng bằng "Lady". Thưa cô một cách nghiêm túc, làm cho nàng nghi ngờ.
- Anh định giết nó?
- Không đâu!
- Hay anh hành hạ, tra tấn nó?
- Cô bạn – cái bình tỉnh của em khi đương đầu với bốn tên vô lại đâu rồi?
- Anh đẩy tôi vào vùng đất đầy da đỏ rồi đòi tôi phải bình tỉnh sao? Những phát súng các anh nổ hồi chiều chắc họ đã nghe rõ rồi. Bọn họ sẽ đến đây không phải chỉ một thắng, hai ba thằng, năm thằng mà cả một đoàn.
- Sao em có thể nghĩ rằng anh dám bỏ em một mình đi vào nơi nguy hiểm được sao?
- Em xin lỗi. Em thật là nhát như cáy.
- Không đâu, chiều nay em can đảm tuyệt vời đấy! Hãy đi đi. Tôi sẽ theo kịp sau vài phút. Tôi có chuyện nói với Trask mà em không nên nghe.