Trái Tim Hoang Dã

Chương 4: Chương 4




Hôm nay Elroy Brower thật hứng khởi, nhà hắn chưa bao giờ đông khách đến thế. Cả ngày hôm qua hắn chẳng làm được việc gì, nhưng hắn vẫn bất cần. Hắn chưa muốn đi Wichita để lấy cái máy cày, không phải vì dư vị bữa nhậu hôm trước, nhưng vì hắn thấy chưa cần. Một người đàn ông đúng nghĩa cũng có lần thật say chứ? Hắn đã được thêm bao nhiêu là bạn: Bill Chapman và bọn kia đã ghé ngủ đêm ở trại và uống whisky để mừng chiến thắng của bọn họ. Chỉ thiếu có hai anh em Joe vì phải đi ngay sau vụ tàn sát. Rồi hôm qua, ông bác sĩ cùng vợ cơn và người phục vụ của ông ấy lại ghé trại. Trời đất! Ai tưởng được cái ngày có mấy bà ngồi vào cái bàn này mà ăn tối. Lại là mấy ả thứ thiệt chứ. Chỉ cần nhìn quần áo du lịch và kiểu cách của họ ta đã biết họ là ai rồi! Vả lại da họ trắng, rõ ràng mình còn làm cô con gái đỏ mặt nữa chứ

Elroy tính toán rằng nếu họ ngỏ ý muốn ở lại vài ngày thì hắn cũng rất vui lòng. Máy cày để đấy đã, Chapman đã chi tiền ký gửi cho cả bò nữa. Và Elroy khi nào thấy thích thì cứ đi thôi. Nhưng sáng nay ông bác sĩ lại đòi đi ngay. Ông còn khẩn khoản xin được đi săn từ hừng sáng để kiếm thức ăn bù lại cho chủ nhân. Cứ bắn đi có sao đâu. Ừ ông bác sĩ dễ thương này đúng là người có giai cấp và còn lưu ý đến ba vết cào trên cổ chủ nhân và để lại thuốc cho chủ nhân dung

Khi ông mới đếm những vết xước, Elroy thấy mìh hơi bối rối. Không phải vì xấu hổ, hắn có bao giờ xấu hổ! Trận trả đũa thật hào hứng, Elroy còn thấy vui vui vì thấy bọn da đỏ ở gần nhà mình thế. “Ừ, ở gần thì lại dễ mà chán ghét, dễ mà “hãm” tụi nó. Hắn chẳng hiểu vì sao trước đây hắn sợ bọn da đỏ như vậy. Chỉ có một giây hắn ngập ngừng là khi khám phá ra cái con mọi con đã cào hắn không phải là con da đỏ hiền, thấy đó không phải là dân da đỏ thuần chủng, nó nhìn hắn đầy vẻ khinh miệt nhưng hắn mới vừa hãm con bé, hắn bị kích thích mạnh vì vụ chém giết nên chẳng kìm lại được. Elroy cũng chẳng biết rằng con bé đã chét ngay khi hắn đang tiến hành hành động dã man đó. Bây giờ hắn cũng chẳng cảm thấy tội lỗi gì, hắn chỉ thấy khó chịu vị không thể nào quên được đôi mắt ấy

Elroy dự tính mấy bà đã dậy cả rồi và chắc cũng thay y phục xong nên hắn ra nhà kho ít phút để mời họ ăn sáng. Còn bác sĩ và anh chàng Dallas chắc sắp về thôi. Người bạn của Dallas là Sorrel đang cạo râu ở bên bờ giếng và chắc là đang muốn moi thêm chuyện ở Peter. Thằng nhỏ này chắc chẳng còn ở với mình lâu được nữa. Hôm trước nó đã tính chuyện đi theo đoàn đệ thất bộ binh để được đánh nhau với da đỏ. Hừ! Làm sao cho hắn đừng đi trước mùa gặt đây? Căn nhà vách la nguyên cổng ghép vào nhau. Đồng bắp của Elroy chỉ cách nhà vài chục bộ. Thân bắp cao hình như có lay nhè nhẹ. Nếu Elroy có thấy bắp lay động như thế, hắn lại nghĩ chắc mấy con vật của mình xổng chuồng ra phá ngoài đồng thôi. Trời không có gió, một ngọn gió nhỏ cũng không có. Nhưng Elroy không hề để ý đến sự lay động ở ngoài ruộng bắp. Hắn đang nghĩ đến chuyến đi của gia đình bác sĩ, đến chuyến đi lấy máy cày về. Courtney đã dậy được nữa giờ rồi. Cô đang ngồi chờ Sarah trang điểm. Sarah biết rằng mình đẹp mà sáng nào cũng trang điểm thật kỹ. Tô vẽ sao cho tôn thêm vẻ đẹp, chải tóc giống như ý muốn, xức nước hoa và thoa phấn khắp chỗ nào sợ nắng. Chính vì cái cầu kỳ thích khoe mã của Sarah làm cho cả đoàn phải đi vòng và không có hy vọng gì tới được Waco trước mùa đông. Nàng thôi thúc Edward đưa nàng đến thăm bà con ở Kansas để khoe ông chồng mới, một bác sĩ đạo mạo, để cả khu phố phải thấy nàng ăn nên làm ra như thế nào

Ông trại chủ Elroy phải long trọng gõ cửa thật lâu trước phòng “hai bà” trước khi thò đầu vào, kiểu cách:

- Món trứng chiên tôi đã làm rồi, còn đang nóng hổi, xin quý bà vui lòng quá bộ qua bên nhà ăn sáng

Đến lượt Sarah cũng mỉm cười

- Ông chu đáo quá, ông Brower ạ. Không biết chồng tôi đã về chưa nữa

- Chưa thưa bà, nhưng tôi chắc ông nhà cũng không lâu nữa đâu. Mùa này, ở vùng tôi có nhiều thú để săn lắm

Ông trại chủ nói rồi bỏ đi. Nhưng một lát Courtney lắc đầu vì nghe thấy ông ta đập cửa rất gấp. Cô bé không hiểu chuyện gì, hơi bực vì thấy thái độ kỳ lạ đó, bỗng cánh cửa bật tung. Elroy Brower ngã chúi vào trong phòng hai tay ôm lấy đùi nơi có mũi tên dài. Hắn vừa rên, vừa nhổm dậy, cắn răng, lấy t ay bẻ gãy mũi tên

- Lạy chúa, tưởng tụi nó chết hết rồi chứ!

- Chuyện gì thế, ông Brower?

Lần này Brower gầm gừ

- Bọn da đỏ! Ta bị tấn công

Sarah và Courtney đứng yên, miệng há hốc, sợ hãi nhìn. Elroy gào lên giọng khản đặc

- Lại đằng kia! Hắn chỉ vào một cái thùng lớn như thùng đựng thức ăn gia súc, hổn hển nói tiếp

- Tôi có đào một cái hố dùng vào dịp này. Cho vợ tôi đấy. Bà ấy to béo, nên hai người vào đó lọt. Đừng ra dù có thấy yên đi nữa. Tôi phải lên nhà lấy súng đã

Rồi hắn khập khiễng chạy đi

Hai người phụ nữ không dám tin ở tai mình nữa. Không có chuyện đó được. Không thể nào được. Nhưng nghe thấy tiếng súng, rồi lại tiếng súng nữa. Sarah cuống lên:

- Chui vào đi, Courtney

Nàng vừa chạy vừa kêu:

- Lạy Chúa, sao lại thế được? Ôi, sao lại thế được? Đời tôi đang đẹp quá, Chúa ơi

Courtney như cái máy chạy theo rồi bò vào sau thùng không có đáy. Đát bên dưới được tạo thành hố sâu, đào trong đất chừng hai tấc, đủ cho hai người ngồi, co lại không phải thò đầu ra ngoài

- Đậy nắp lại, đừng sợ gì cả! Chúng không thấy ta đâu. Mấy thằng mọi ngu đó không tìm chỗ này đâu

Tụi nó … nàng bỗng im bặt, có tiếng đạn rít bên ngoài, rồi tiếng rên đau đớn. Rồi tiếng ồn ào, la hét, tiếng gia súc kêu tan tác, mỗi lúc mỗi hỗn loạn. Có tiếng đập rầm vào nhà kho. Courtney vội kéo nắp đậy chung quanh họ trong bong tối sợ hãi

- Sarah, Sarah!

Courtney cảm thấy bà mẹ kế của mình đã ngất xỉu. Cái thân hình âm ấm kia không làm cho cô yên tâm. Bà ấy chết đến nơi rồi, mình sắp chết, mình không muốn chết. Mình sẽ chết tất tưởi, sùi bọt mép ra, lạnh ngắt rồi chết chẳng ra sao cả! Tụi da đó đó chẳng tha cho ai đâu

- Ôi chúa, nếu con phải chết, đừng để cho con van xin. Xin cho con có đủ can đảm đừng có van xin

Edward Harte nghe phát súng nổ và vội thúc ngựa phi mau về phía trại. Dallas bám theo sau. Nhưng khi họ đến gần, nhìn thấy tình hình bên trong, Dallas vội quay ngựa phóng biến đi. Dallas không muốn làm anh hùng, nhưng ông Edward ở phía trước không hề biết rằng mình chỉ có một mình. Ông chỉ nghĩ đến con gái gong, ông mãi nghĩ đến việc phải cứu nó … Ông đi gần đến bên hông trại và thấy bên ngoài nhóm da đỏ đứng vây lấy xác của Peter, ông nổ súng nhưng lập tức một mớ mũi tên từ phía trước nhà kho bay ghim vào vai. Ông vội quay súng bắn bừa về phía ấy. Lại hai mũi tên nữa, ông té nhào xuống ngựa nằm bất tỉnh

Tám người an hem Comanch đã hoàn thành sứ mạng. Họ đã theo dấu mười ba con ngựa đến trại này. Họ chỉ thấy dấu mười một con trở ra như vậy là trong trại còn hai gã trong số mười ba gã họ đang truy lùng. Một gã đã chết, còn một gã béo nữa

Họ đã bắn gã bị thương. Họ bắn chận gã lúc từ kho lên nhà. Và bắn chận khi gã trở lại kho. Bốn người rút dao hă dọa gã chủ trại còn mấy người kia lùng sục khắp nhà

Hai người vào nhà kho. Một người leo lên xe goòng hất tung đồ đạc xuống sàn. Một người liếc nhìn khắp nhà tìm kiếm bằng cặp mắt sắc lạnh

Nhìn mặt người ấy, ta không đoán được ý nghĩ bên trong làm chàng trai đau buồn, giận dữ. Hôm qua anh về trại của người Comanche và chứng kiến thảm cảnh tàn sát dân anh của bọn người da trắng. Anh quay trở lại bộ tộc sau ba năm xa nhà. Anh ân hận vì không hề kịp cứu mẹ và em gái. Trả thù không làm mẹ và em gái anh sống lại được, nhưng phải trả thù mới vơi được mối hận trong lòng

Theo vết chân trên lớp bụi anh bước thận trọng về phía thùng thức ăn, trong tay lăm lăm lưỡi dao sắc, nhọn của người da đỏ dùng để lột da thú

Courtney nghe tiếng chân hai người vào nhà kho. Tim cô đập thình thịch làm cô quên hết những tiếng la hét bên ngoài sân

Náp thùng bị hất tung lên rồi bàn tay thô bạo nắm tóc, lôi vụt cô ra ngoài. Cô nhắm nghiền mắt lại như thể chờ chết. Bàn tay vặn đầu cô xuống, làm cổ cô căng ra. Cô chờ đợi lưỡi dao cắt ngang lưng mình. Lạy chúa, ra tay ngay đi! Ngay đi!

Nó muốn mình mở mắt ra xem nó xử mình đây. Không mở mắt được, cô run rẩy, lo sợ mặc dù hắn xoắn tóc cô thật đau, nhưng cô vẫn nhắm nghiền mắt

Lúc đó hắn mới giận dữ nhìn lại. Hắn chợt nhận ra cô không phải là người ở đây. Quần cô không bằng vải thô xấu. Da trắng thế này không phải là vợ nông dân. Tóc kông phải tóc người da trắng, cũng không phải là tóc đen của người da đỏ. Nhìn kỹ hắn thấy cô khoảng mười bốn hay hơn một chút. Rồi hắn chợt đưa mắt rời cô bé nhìn lên món đồ đạc mà Tay Quặt đang liệng tung khắp nơi. Hắn vụt mở bàn tay để lọn tóc từ từ vụt khỏi tay mình

Courtney chờ đợi, rồi mở mắt và muốn ngất đi

Trước mắt nàng là một gã da đỏ. Tóc dài và đen như than, kết thành hai bím. Hắn để ngực trần trên có vẽ nhiều đường sọc sơn ngang như màu máu. Mặt hắn cũng được chia làm bốn phần với màu sơn khác nhau. Mắt hắn như xa vắng, không có chút gì làm cho ta phải run sợ. Hắn đang dán mắt nhìn vào Courtney. Hắn nhìn ra xa rồi quay lại nhìn nàng. Nàng vội nhìn lại hắn, nhưng vội dừng lại khi chạm phải lưỡi doa đang chĩa về phía mình. Hắn nhìn thấy đô mắt màu mắt mèo mở lớn khi chạm phải ánh dao, rồi cô ngất lịm

Hắn càu nhàu khi thấy cô nằm xuống bên cạnh người kia. Thứ đàn bà miền Đông chán thật, vũ khí cũng chẳng dám mang nữa. Hắn ngần ngại rồi thở dài. Hắn nhìn đôi má bầu bầu của cô bé, cô cũng như em hắn. Hắn nhẹ nhàng đóng nắp thùng trở lại như cũ, vẫy tay ra dấu với Tay Quặp là hai người đã tốn nhiều thời gian rồi. Cả hai bước đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.