Sáng hôm sau , ánh nắng yếu ớt len lỏi vào phòng Nó , báo hiệu ngày mới đã lên . Gió cũng thổi nhưng nhè nhẹ , ấm áp khiến con người cảm nhận được sự dịu dàng , nhẹ nhàng của buổi sớm mai . Tối qua , Nó cứ không sao ngủ được , trằn trọc trăn trở mãi đến 3h sáng Nó mới chợp mắt được . Còn Phương thì về phòng ngủ trước Nó nên chẳng hay biết gì . Nhưng cô lại biết đêm qua Nó không ngủ được . Cô cũng lo cho Nó không kém . Sáng đúng giờ thì như thường lệ , quản lí của Nó bước vào và gọi Nó , nhưng từ khi Phương ở đây , quản lí của Nó cũng ái ngại nên chỉ gõ cửa báo hiệu ....
>
- Kính mời hai vị tiểu thư xuống ăn sáng
- Ờ , nhưng để Tiểu Băng ngủ , bạn ấy không ngủ được .
Nghe Phương nói Tiểu Băng không xuống được thì quản lí cũng thấy có chút cảm giác lo lắng len lỏi trong tim
- Ơ .... xin lỗi tôi có thể hỏi nhị tiểu thư bị gì vậy ạ ?
- Không có gì , tối qua bạn ấy buồn nên ngủ trễ lắm , mới chợp mắt có tí à , nên hãy để cho bạn ấy ngủ _ Phương nói , cẩn thận đóng cửa rồi rời phòng cùng tay quản lí.
Nó vẫn đang say giấc trên giường nhưng dường như cuộc hội thoại vừa rồi đã lọt vào tai Nó . Nó khẽ mỉm cười , nụ cười chôn giấu rất lâu , Nó cười vì Phương lo cho Nó , Nó cười vì đã chấp nhận một người bạn tốt . Nhưng rồi Nó lại chìm say vào giấc ngủ . Cơ thể Nó bây giờ rất mệt mỏi chẳng có thể lực nào bước xuống giường ,có lẽ tinh thần của Nó đã suy sụp nên ảnh hưởng đến sức khoẻ của Nó ...
>
Phương bước vào và không khỏi ngạc nhiên , hôm nay làm gì mà đông quá trời . Hầu như thức ăn được dọn sẵn ra bàn chỉ chờ đủ người là xong , nhưng hình như là chỉ thiếu Nó và Phương . Phương cúi chào mọi người rồi về vị trí ngồi ...
- Thưa mọi người , Tiểu Băng không xuống được vì tối qua cô ấy còn mệt nên chưa dậy ạ _ Phương nói , mọi người nhìn Phương rồi mới bắt đầu công việc ăn sáng .
Hắn ăn nhưng vẫn im lặng , mắt đôi lúc liếc nhìn về chiếc ghế trống giữa Minh và Như khẽ thấy có lỗi . Sau một hồi suy nghĩ , Hắn quyết định đi xin lỗi Nó . Peter cũng thấy có lỗi tính đi xin lỗi nhưng lại có việc đột xuất với David nên phải ra ngoài . Ba anh em họ Nguyễn cùng Minh và Phương đi chơi , có rủ hắn nhưng hắn từ chối . Sau khi ăn , Hắn đi đến trước cửa phòng Nó , một tay đút vào túi quần ....
>
>
Nó đã dậy từ lúc nãy định bước xuống nhà thì nghe tiếng gõ cửa . Nó mở cửa ra thoáng nhíu mày khi gặp tên thích gây tranh cãi với Nó . Nó liền đóng cửa lại nhưng khẽ nghe tiếng nên mới mở ra
- Aaaaaaaaaaa ...._ Hắn hét lên khi Nó đóng cửa , Hắn lấy tay chặn lại nên bị kẹt hơi đau , Hắn la lên như trời sập
- ......... _ Nó im lặng đứng trước cửa nhìn Hắn
- Ui da , đau quá _ Hắn xoa tay khẽ nhăn mặt
- Đến đây làm gì ?_ Nó nhíu mày
- Ơ .....tôi..... ui da ....._ Hắn xoa xoa tay đau
- Không có gì sao ? Ui da miết_ Nó
- Tay tôi đau chứ bộ _ Hắn
- Anh là con trai hay 3D mà sợ đau ?_ Nó
- Cô ..... tôi đến để xin lỗi _ Hắn
- Xin lỗi vụ gì ?_ Nó
- Vụ tối qua _ Hắn
- Ờ ..... tôi quên rồi _ Nó - Xong rồi , bye _ Nói rồi Nó đóng cửa mạnh lại và lần nữa tay Hắn chặn lại và bị kẹt .....
Lần này Nó đóng cửa mạnh nên tay Hắn đau hơn vừa rồi . Hắn hét lên , Nó giật mình lại mở cửa ra và lần này Nó , chính Nó kéo Hắn vào trong phòng . Nó nhăn mặt cho hành động vừa rồi của Hắn . Hắn và ngay cả bản thân của Nó cũng sững người cho hành động vừa rồi ...
- Xin lỗi rồi , chặn cửa lại làm gì ?_ Nó
- Tôi .... tôi .... không biết cô đã chấp nhận lời xin lỗi kia chưa ?_ Hắn vừa xoa xoa tay vừa nói
- Đồ điên _ Nó cảm thấy tên đứng trước mặt mình bị điên...