Hôm sau Kiều Nhân dậy rất sớm, cô nấu đồ ăn sáng để trong nồi cho Kỷ Niệm rồi mới ra khỏi nhà. Lúc đến tòa soạn mới là hơn tám giờ rưỡi.
Trong phòng làm việc mọi người vẫn chưa tới đầy đủ, chỉ có một vài người đang ngồi, vừa trải qua một kỳ nghỉ ai cũng có biểu hiện uể oải. Ngay cả tinh thần bát quái cũng không có, tất cả đều nằm dài ra mặt bàn ủ rũ.
Kiều Nhân đẩy cửa đi vào, suýt chút nữa bị bầu không khí này làm cho hết hồn:
“Tết Thanh Minh mọi người đi đâu vậy?”
Tiểu Hắc nhét miếng bánh quy vào trong miệng, nói ú ớ không rõ: “Đi lên ở trên Thiếu Lâm tự hai ngày.”
“Cô ấy vốn định trải qua mấy ngày thanh tịnh, kết quả Tết Thanh Minh quá đông người. Tớ đi cùng với cô ấy còn phải leo lên núi...” So với Tiểu Hắc, Lục Hạ có sức sống hơn nhiều, vừa nghịch con chuột máy tính vừa thay cô ấy giải thích: “Chân cũng sắp rời ra đến nơi mất.”
Tiểu Hắc gục đầu, chẳng thèm nói gì.
Các cô làm phóng viên, thể lực còn tốt hơn người bình thường nhiều, vậy mà vẫn không chịu nổi việc leo núi. Kết quả mấy ngày lễ chả thấy được nghỉ ngơi chỗ nào, chỉ thấy mệt tới mức không muốn lết đi đâu.
Lục Hạ bỏ con chuột qua một bên, xoay chiếc ghế tựa nhìn Kiều Nhân: “Đúng rồi, Tiểu Kiều...””
Kiều Nhân bỏ túi sữa chua vào miệng uống, nói ú ớ: “Sao thế?”
“Hôm nay cậu tham gia cuộc họp sáng à?”
“Ừ.” Kiều Nhân nhíu mày, “Phòng chúng ta còn ai tham gia nữa?”
Lục Hạ xoay người chỉ vào Tiểu Hắc đang ủ rũ.
Nhân viên của bộ phận Xã hội không ít, văn phòng cũng chia ra mấy cái.
Một văn phòng chỉ có khoảng sáu, bảy người. Mỗi lần tham gia họp đều chọn ra một hai người.
Kiều Nhân gật đầu: “Là chọn người ngẫu nhiên sao?”
“Đương nhiên không phải...” Tiểu Hắc ai oán nhìn cô, “Mỗi lần được gọi đi họp, nếu không phải là tuần trước viết tin tức rất tốt thì chính là viết rất rất kém.”
Lục Hạ: “Cô ấy bị gọi đi và vì tuần trước viết tin rất tệ.”
Trong lòng Kiều Nhân hồi hộp, dè dặt hỏi: “Bị mắng?”
Lục Hạ gật đầu.
Dừng lại vài giây, Lục Hạ lại nói thêm: “Như tớ thật là tốt. Lần nào cũng nằm ở trình độ vừa phải, hoàn toàn không lo bị mắng.”
Lục Hạ quay đầu lại nhìn cô: “Tiểu Kiều, tuần trước cậu tìm được tin tức gì mới sao?”
Kiều Nhân ngẫm lại các tin tức mình đã viết tuần trước, dường như không có gì đặc sắc. Cô càng nghĩ càng thấy bản thân mình rất có thể là người bị phê bình trước mặt cả tòa soạn, nhất thời không thể nuốt trôi ngụm sữa chua nữa.
Cô cắn cắn túi sữa chua, hạ giọng đáp: “Không.”
“Vậy... chúc cậu...”
Lục Hạ vốn định nói “chúc cậu may mắn”, nhưng chưa nói hết câu, cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì, ghé sát tới chỗ cô, nhỏ giọng để chỉ hai người có thể nghe được an ủi cô: “Không sao đâu Tiểu Kiều, cậu và Tiểu Hắc không giống nhau... Nhất định Kỷ tổng không nỡ mắng cậu đâu.”
Kiều Nhân: “...”
Nói thì nói vậy, nhưng dù sao Kỷ Hàn Thanh cũng là cấp trên của cô, đối với cô có khi vẫn công tư phân minh lắm.
Trong lòng Kiều Nhân đã chẳng còn chút sức lực nào, chuẩn bị sẵn tinh thần bị phê bình trước mặt mọi người. Chín giờ cô và Tiểu Hắc đi vào phòng họp, tim còn đập thình thịch vì lo lắng.
Tiểu Hắc đã có thể bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, cũng không muốn cố gắng chống cự nữa, mặt không biến sắc đi vào, sau đó tiếp tục mặt không biến sắc ngồi xuống.
Kiều Nhân ngồi bên cạnh cô ấy, kéo kéo vạt áo cô ấy dưới gầm bàn, “Tuần trước cậu viết cái gì thế?”
Tiểu Hắc: “Chỉnh sửa lại tin tức từ năm ngoái đăng lại lần nữa.”
Đây là chuyện hoàn toàn bình thường, Kiều Nhân cũng từng làm vậy mấy lần, vừa định an ủi cô ấy mấy câu, đột nhiên bên cạnh có người đưa vài tờ giấy đến.
Kiều Nhân nhận lấy, cúi đầu nhìn qua, nhất thời bị số liệu trên đó làm cho hoa mắt chóng mặt,.
Tiểu Hắc không phải lần đầu nhìn thấy, vì thế cực kỳ bình tĩnh giải thích cho cô:
“Đây là số liệu về lượng phát hành của tòa soạn chúng ta so với các tòa soạn khác trên thị trường.”
Kiều Nhân nhìn xuống, quả nhiên thấy nhiều cái tên quen thuộc. Xuống chút nữa, bên dưới còn có tạp chí mà cô từng thực tập trước kia: lượng phát hành 23 000 bản, chiếm tỉ lệ 3.24%.
Lại nhìn sang vị trí thứ nhất, tỉ lệ rõ ràng cao gấp mấy lần.
Liều Nhân: “Tốt lắm mà.”
“Tốt cái mông.” Tiểu Hắc đưa tay chỉ cho cô, “Nhìn đây này, cái này là so sánh với cùng kì trước đó.”
Tuy rằng số liệu không khác biệt mấy nhưng đúng là có giảm xuống.
Nhất thời Kiều Nhân không nói được gì.
Toàn bộ phòng họp đều trở nên yên tĩnh, có người nhỏ giọng bàn tán với nhau, vào lúc này tất cả đều đang nhìn vào bảng số liệu.
Nửa phút sau, người đàn ông phía trước mở miệng: “Bắt đầu từ bộ phận văn hóa thể thao.”
Giọng nói rõ ràng mạnh mẽ, nghe vô cùng lạnh nhạt.
Không khí trong phòng họp dường như cũng trùng xuống.
Kiều Nhân thở phào, không dám lên tiếng, chỉ có thể viết lên sổ ghi chép rồi đưa cho Tiểu Hắc xem:
[Bộ phận chúng ta là vị trí thứ mấy?]
Trước đây cô từng đếm qua, tòa soạn có bộ phận văn hóa thể thao, bộ phận giáo dục, còn có bộ phận đời sống,... Tất cả gộp lại có khoảng bảy. tám bộ phận gì đó.
Tiểu Hắc đã viết lên giấy: [Ở cuối cùng.]
Kiều Nhân vừa định thở ra một hơi, Tiểu Hắc tiếp tục viết một câu dài đưa ra:
[Sau khi các bộ phận khác đã bị mắng xong rồi, tất cả đều sẽ chăm chú nghe chúng ta bị mắng.]
Kiều Nhân: “...”
Việc này nghe qua, đúng là không phải thảm vừa đâu.
Chưa tới lượt hai người, Kiều Nhân đều lo lắng sợ hãi. Từng câu từng câu một, nhưng nói chung hầu hết vẫn là bị phê bình.
Được khen ngợi cũng có, Kiều Nhân đếm một chút, từ bộ phận văn hóa thể thao sang tới bộ phận đời sống, chừng mười người chỉ có hai người không bị phê bình.
Cảm giác này giống như sau khi trải qua một kì thi lớn, giáo viên chủ nhiệm đứng trước lớp đọc kết quả của từng người, học sinh ngồi bên dưới chờ bị tuyên án.
Kiều Nhân hiếm khi được trải nghiệm cảm giác này, nửa tiếng sau, chóp mũi cô đã đổ ra một lớp mồ hôi.
Người phía trước mở ra một tập tài liệu, giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: “Bộ phận xã hội.”
Tiểu Hắc nhanh chóng bị gọi tên.
Kỷ Hàn Thanh: “Không có tin tức mới gì để viết?”
Tiểu hắc chần chừ “Vâng” một tiếng, giọng vừa thấp vừa nhỏ, nghe kĩ có vẻ còn run run.
Kiều Nhân nghe xong trong lòng cũng run sợ.
“Vì thế nên cô dịch lại tin tức từ năm ngoái?”
Kiều Nhân và Tiểu Hắc đồng thời cúi thấp đầu.
Yên tĩnh vài giây, khi Tiểu Hắc đang không biết phải trả lời thế nào thì đột nhiên phòng họp vang lên một tiếng gà trống gáy.
Có người đặt chuông báo, lúc này vang lên không ngừng trong phòng họp vốn cực kì yên tĩnh.
Người kia càng căng thẳng càng không tìm thấy điện thoại để ở đâu. Kết quả mãi mới lấy được điện thoại ra thì lại không thể mở khóa được, mấy tới hai lần mới có thể tắt chuông đi.
Kỷ Hàn Thanh liếc mắt sang: “Tòa soạn quy định thế nào?”
“Trong cuộc họp, điện thoại phải để ở chế độ im lặng...”
Kỷ Hàn Thanh cau mày, rõ ràng không được kiên nhẫn.
Sắc mặt anh không tốt, nếu không nhờ có gương mặt đẹp trai thì chắc chắn trông sẽ như một hung thần tàn sát dã man.
Tuy rằng cả cuộc họp Kỷ Hàn Thanh không nói gì quá nặng lời, nhưng chỉ cần từ trong miệng anh phát ra, thì nháy mắt cũng khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại.
Đừng nói là nhân viên đó, ngay cả Kiều Nhân cũng bị dọa sợ. Cô nuốt nước bọt, còn chưa kịp bày tỏ sự đồng cảm đối với nhân viên kia thì lại một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Kiều Nhân yên lặng nghe vài giây, mãi tới khi Tiểu Hắc đưa tay chọc cô, “Tiểu Kiều, điện thoại của cậu!”
Đưa tay sờ vào trong túi, quả nhiên là điện thoại của cô đang vang lên.
Kiều Nhân đang ở trong trạng thái mơ hồ, nhất thời cô không chú ý tới. Cô vội vàng cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn mình, bao gồm cả Kỷ Hàn Thanh vừa nhắc nhở những người khác khi tham gia cuộc họp phải chú ý những gì.
Hai người liếc nhìn nhau, Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, sau đó ánh mắt né tránh đi chỗ khác.
Tất cả mọi người lại không hẹn mà cùng chuyển sang nhìn Kỷ Hàn Thanh.
Mấy giây sau, người đàn ông suốt hơn nửa tiếng đồng hồ không hề có chút cảm xúc nào trên mặt, đột nhiên cong môi cười. Tuy không quá rõ ràng nhưng so với người ban nãy thì chắc chắn là khác biệt.
Trong nháy mắt Kiều Nhân liền biến thành Chúa Cứu Thế.
Ánh mắt những người khác nhìn cô khác hẳn, chỉ có người trong cuộc là không hề nhận ra. Cô vẫn đang cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, nếu Kỷ Hàn Thanh không nói gì, cô nhất định sẽ chui xuống dưới gầm bàn.
Ý nghĩ này vừa mới vụt qua, anh đã mở miệng: “Kiều Nhân.”
“... vâng.”
“Cũng vấn đề giống như trước.”
Kiều Nhân không dám đáp lời.
“Còn nữa,“ Kỷ Hàn Thanh dừng một chút, “lần sau nhớ tắt chuông điện thoại.”
Kiều Nhân: “... vâng.”
Những người khác: “...”
Tiểu Hắc trợn mắt há mồm cảm thán: “Kỷ tổng cũng quá là phân biệt đối xử...”
Kiều Nhân đánh lên tay cô ấy dưới gầm bàn.
Anh đã thu dọn tài liệu đứng dậy: “Bộ phận xã hội và bộ phận văn hóa thể thao chú ý một chút, lần sau nếu còn lặp lại sẽ trực tiếp trừ tiền thưởng.”
“Tan họp.”
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, vừa mới đứng dậy cầm sổ ghi chép cùng Tiểu Hắc đi ra khỏi phòng họp, điện thoại đã báo tin nhắn đến:
[Tới phòng làm việc của anh một lát.]
Cô hít một hơi, bất đắc dĩ chia tay Tiểu Hắc, đi theo phía sau Kỷ Hàn Thanh đang cách vài bước chân.
Bước chân Kỷ Hàn Thanh không ngừng lại, đẩy cửa phòng làm việc ra. Sau khi bỏ tài liệu lên mặt bàn cũng không hề quay đầu lại, chỉ đưa tay kéo caravat: “Vừa nãy sao em không nhìn anh?”
Kiều Nhân nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, giọng cũng khe khẽ: “... Sợ anh mắng em.”