Rõ ràng anh nói ra hai chữ này không mặn không nhạt, thậm chí không nghe ra âm điệu lên xuống, nhưng lọt vào tai Kiều Nhân lại giống như có ý ám chỉ, nặng nề đập tới.
Kiều Nhân bị hoa mắt chóng mặt, hồi lâu mới phản ứng được, ánh mắt cô cụp xuống yên lặng quay đầu đi. “À.”
Dừng một chút, cô lại mở miệng hỏi: “Em có thể không nhận không?”
Anh thẳng thừng cự tuyệt: “Không thể.”
Kiều Nhân: “Vậy giảm giá thì sao?”
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô, ánh mắt càng sâu càng trầm, ngón trỏ tay phải của anh dừng lại ở nút thắt cà vạt, không cử động một lúc, chỉ hỏi lại:
“Em muốn giảm thế nào?”
Kiều Nhân bị anh nhìn như vậy, câu “800 đồng” vừa định tuôn ra khỏi miệng liền thu lại trong chớp mắt.
Cô trừng mắt, vừa nghĩ làm sao thoát qua cửa ải này trước thì chuông điện thoại bỗng vang lên.
Lần thứ hai Lục Hạ gọi điện tới.
Kiều Nhân căng môi trong nháy mắt, cô nhìn Kỷ Hàn Thanh một lúc sau đó trượt phím nghe.
Đầu bên kia vẫn rất ồn ào, tiếng bước đi cùng tiếng trò chuyện hỗn loạn, Lục Hạ chỉ có thể nói to mới khiến Kiều Nhân nghe được rõ:
“Tiểu Kiều, cậu đến chưa?”
“Đến rồi, tớ qua ngay đây.”
Kiều Nhân đã mở cửa xe, vừa mới xuống đường lại nghe Lục Hạ nói:
“Đối diện bệnh viện có một quán ăn nhỏ, cậu mua chút đồ ăn gì đó đến đây đi.”
“Cậu chưa ăn cơm à?”
“Không phải tớ... Tớ thấy chị đó ngồi trên ghế ngoài hành lang khóc nửa ngày rồi, bên cạnh có một đám phóng viên vây quanh, nhìn sắc mặt không tốt lắm.”
Kiều Nhân cúp điện thoại sau đó quay đầu nhìn sang bên đường đối diện.
Bởi vì gần bệnh viện nên đúng là có không ít quán ăn, hầu hết đều bán đồ ăn bình thường như cơm, cháo, mì. Kiều Nhân thử xoay nhẹ mũi chân trên mặt đất mấy lần, xác nhận không đau như lúc nãy mới quay lại gõ vào cửa sổ xe.
Cửa kính rất nhanh được hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt người đàn ông rất đẹp trai. Tay phải anh hơi giơ lên, đang gọi điện thoại.
Kiều Nhân nhỏ giọng hỏi: “Mang tiền không?”
Người kia không lên tiếng, mở hộp chứa đồ lấy tiền.
Đầu bên kia điện thoại hình như vẫn đang báo cáo tình hình, Kỷ Hàn Thanh không nói một lời nhưng lông mày khẽ nhíu lại.
Kiều Nhân khom lưng đợi vài giây, cuối cùng thật sự không chịu nổi phải ghé sát lại. Cả đầu và nửa người cô đều chui qua cửa sổ xe, sau khi khoảng cách được rút ngắn, cô nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy ạ?”
Kỷ Hàn Thanh ngồi trong xe, vốn đang cố gắng chuyên tâm nghe người ở đầu bên kia nói chuyện, kết quả sau khi Kiều Nhân thò đầu vào, miệng chỉ cách tai anh vài tấc. Cô vừa nói chuyện là có thể truyền ra hơi thở nóng ẩm, giống như cầm một chiếc lông vũ rất nhỏ nhẹ nhàng quét qua, hơi ngứa.
Yết hầu anh lăn nhẹ, khuôn mặt căng ra không để ý đến Kiều Nhân.
Loại tư thế của Kiều Nhân hiện tại vốn đứng lâu sẽ không thoải mái, thêm nữa lúc này chân cô khá bất tiện, toàn bộ sức nặng đều dồn lên eo, chỉ nửa phút đã không thể chịu nổi.
Cô phiền muộn thở ra một hơi.
Bởi vì khoảng cách của hai người còn chưa giãn ra, lúc này toàn bộ hơi thở của Kiều Nhân đều phả thẳng vào tai Kỷ Hàn Thanh. Kỷ Hàn Thanh bị cô dằn vặt không chỉ hai tai nóng lên mà cả người cũng trở nên khô nóng. Anh nhíu mày, lúc mở miệng giọng trầm thấp, mơ hồ có cả ý giận dữ:
“Kiều Nhân.”
Kiều Nhân: “...”
Kỷ Hàn Thanh nghiêng đầu, “Em muốn làm gì?”
“...”
Trời đất có thể làm chứng, cái gì cô cũng không muốn làm.
Kiều Nhân nhất thời không hiểu rõ ý của Kỷ Hàn Thanh, ngay cả eo cũng quên thẳng lên. Cô yên tĩnh mấy giây, bỗng nghe thấy trong điện thoại truyền tới một giọng nam trước: “Kỷ tổng... Sao vậy ạ?”
Nghe như là giọng Lục Kỳ.
Kiều Nhân đã quên chuyện vừa rồi, lúc này cô chỉ hận không thể biến thành hươu cao cổ, trực tiếp ghé sát đầu tới bên tai Kỷ Hàn Thanh, tiện nghe toàn bộ cuộc điện thoại này.
Kỷ Hàn Thanh liếc nhìn cô một chút, “Không sao, vừa nãy tín hiệu không tốt, không nghe rõ.”
Lục Kỳ rất nhanh hiểu ý của anh, lặp lại chuyện vừa nãy một lần nữa:
“Bệnh viện nói tình huống không khả quan lắm.”
Kỷ Hàn Thanh “Ừ” một tiếng, dừng nửa giây, “Cực khổ rồi.”
Bên kia hình như lại nói gì đó, Kiều Nhân không nghe thấy.
Ngược lại sau khi Kỷ Hàn Thanh nói “Cực khổ rồi” xong, không tới mấy phút đã ngắt điện thoại.
Thời gian cũng chỉ mất hơn hai, ba phút nhưng Kiều Nhân cảm thấy dường như là cực kì lâu. Cô nhìn chằm chằm gò má anh vài giây, vừa muốn chui ra khỏi xe liền nhìn thấy anh vươn tay ra.
Kiều Nhân sửng sốt một giây, còn tưởng rằng anh muốn làm chuyện gì đó không tốt, nháy mắt một cái không dừng lại. Một giây sau, lúc cô ngẩng đầu lên, lập tức đập vào tay anh vừa che trên cửa xe.
“...”
Cảm giác là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Kiều Nhân nóng mặt, sau khi chui ra siết chặt tờ 100 đồng trong tay, cũng không quay đầu lại đi qua đường.
Mười phút sau, cô mang theo một phần sủi cảo và một phần cháo trở về.
Kỷ Hàn Thanh dừng xe ở đây, người đã bước xuống, lúc này anh đứng bên cạnh cửa xe cúi đầu xem điện thoại.
Người này mỗi ngày ngoài thời gian ngủ mấy tiếng đồng hồ ra thì có lẽ nửa thời gian đều là gọi điện thoại.
Chỉ từ quán trà Vĩnh Hòa đến bệnh viện, đây đã là cuộc điện thoại thứ hai rồi.
Kiều Nhân vẫn còn canh cánh trong lòng câu “Em muốn làm gì” giọng điệu không tốt lắm của anh lúc nãy, lúc đi ngang qua anh cũng không nói năng gì, cầm đồ đi thẳng vào bệnh viện.
Kiều Nhân khá yên lặng, nếu như anh không ngẩng đầu nhìn cô thì thậm chí có thể không biết cô đi qua.
Chân Kiều Nhân vẫn hơi đau, nhưng cũng không dám đi chậm, cố gắng bước thật nhanh. Sau khi vào bệnh viện, cô mất năm phút đồng hồ mới dựa vào chỉ dẫn tìm được phòng cấp cứu.
Đằng trước nhốn nháo, một hành lang không có bao nhiêu khoảng trống, ngay cả cửa phòng cấp cứu cũng bị một nhóm người nhốn nháo ngăn cản.
Nếu không phải vì các phóng viên đều cầm máy quay và micro thì căn bản Kiều Nhân không thể nhận ra đây là nơi cô cần tìm.
Ở đây thật sự quá nhiều người, nam nữ chen chúc một chỗ, Kiều Nhân không thể tìm ngay ra Lục hạ.
Nửa phút sau, vẫn là Lục Hạ gọi cô một tiếng, “Tiểu Kiều, bên này!”
Lục Hạ đứng trong góc nhỏ giơ tay lên đỉnh đầu vẫy cô, đằng trước không ít người cản trở, Lục Hạ chen chúc mấy lần cuối cùng mới đẩy được đám đông chui ra.
Hôm nay cô ấy ở bệnh viện cả nửa ngày, từ ba giờ chiều đến giờ đã gần mười giờ tối, hơn sáu tiếng Lục Hạ bị mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện làm cho choáng váng. Sắc mặt cô ấy cũng không tốt lắm, vừa thấy Kiều Nhân liền dựa vào người cô:
“Tiểu Kiều, cuối cùng cậu cũng đến.”
Kiều Nhân đưa tay dìu cô ấy, “Chuyện khi nào?”
Ý cô là chuyện người nhà không cấp cứu được.
Lục Hạ liếc nhìn điện thoại, “Khoảng 40 phút trước.”
Chuyện xảy ra đột ngột, cô chỉ kịp biên tập một vài câu nói đăng lên trang web của tòa soạn trước, những vấn đề khác liên quan đến người nhà bệnh nhân đều chưa kịp viết, cũng không có cách nào viết được.
Người nhà bệnh nhân ngồi ở hành lang ngây người khóc hơn bốn mươi phút,
Các phóng viên xung quanh liên tục hỏi dồn dập, giọng mười mấy người xen vào nhau truyền tới khiến thậm chí bọn họ ngồi bên này không nghe rõ được cái gì.
Kiều Nhân quay đầu nhìn sang bên đó: “Chị ấy có ổn không?”
Lục Hạ lắc đầu.
Căn bản không thể tốt nổi.
Kiều Nhân đưa đồ gì đó trong tay cho cô ấy, sau đó chen vào trong đám đông.
Hôm nay sau khi cô nhận điện thoại xong đã đi thẳng từ quán trà đến đây, ngay cả máy ảnh cũng không kịp cầm theo, lúc này hai tay trống trơn chen vào chỗ các đồng nghiệp đang vây kín, nhìn rất không phù hợp.
Các phóng viên ở bên này căn bản chưa hỏi được gì, Kiều Nhân nhìn mấy người chen ở hàng đầu, micro dán kí hiệu của một tờ báo nào đó, dường như sắp va vào mặt chị gái kia.
Người đó xem ra tuổi chỉ vừa đầu 30, cả người nhìn qua không có chút tinh thần nào, người khác hỏi vấn đề gì chị ấy đều không đáp, chỉ cố đưa tay lau nước mắt.
Hình như chị ấy khóc rất lâu, lúc này hai mắt đã sưng đỏ, mắt cũng sưng lên rất rõ.
Trong lòng Kiều Nhân như bị thứ gì đó dằn vặt, cô thở chậm lại, vừa muốn há miệng thở dài một cái liền nghe thấy Lục Hạ thở dài:
“Chị ấy vay mượn hàng xóm cả nửa tháng mới tập hợp đủ tiền, vốn hai ngày trước vui vẻ gọi xe đến bệnh viện, kết quả vừa từ ngân hàng lên taxi đã bị cướp mất...”
Bộ phận của họ cũng có mấy đồng nghiệp phải tới phỏng vấn hàng xóm của người bị hại, lúc nghe chuyện này suýt chút nữa tức giận tới mức bản thảo cũng không muốn viết, mất cả buổi chiều bình tĩnh lại mới viết được bản thảo. Kết quả là vì chậm một buổi chiều nên tin tức phát ra chậm hơn các tòa soạn khác hai tiếng.
Có điều trong mắt Lục Hạ đây không phải việc quan trọng, hôm nay cô đã mắng tên tài xế súc sinh lần này là lần thứ bốn mươi chín, mắng cho hả giận mới nhớ ra hỏi Kiều Nhân: “Tiểu kiều, sao mà cậu tới được đây?”
Kiều Nhân: “Ngồi xe tới.”
Lục Hạ: “...”
Cô ấy vừa muốn nói vài câu, Kiều Nhân đã giơ tay ra hiệu cho cô ấy yên lặng, lại cùng nhau đi về phía chị gái kia.
Những phóng viên này đều đã ở bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, có một nhóm không chịu nổi đã kiên quyết không cần tin tức này nữa, nửa giờ trước đã bỏ đi.
Những người còn kiên trì ở lại đây căn bản đều là dũng sĩ, nhưng dũng sĩ thì dũng sĩ, nói luôn miệng suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mà kết quả ngay cả nửa chữ cũng không hỏi được. Có một phóng viên trẻ tuổi tính khí hơi nóng nảy, giọng điệu đã không còn bình tĩnh...
“Cô Trần, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô bây giờ, nhưng cô có thể thông cảm cho chúng tôi một chút không?”
Người được gọi là “Cô Trần” kia vẫn không nói lời nào.
Kiều Nhân đi lại gần vách tường, nhìn sắc mặt cô Trần càng lúc càng trắng bệch, cuối cùng thậm chí sắc mặt sắp trắng như màu sơn trên tường rồi.
Cô nhìn mấy phóng viên ở đây cũng bắt đầu náo loạn lên. Đến hơn mười rưỡi, vốn mười người cũng đã bỏ đi hơn một nửa. Lúc này tính cả Kiều Nhân và Lục Hạ cũng chỉ còn lại năm người.
Lục Hạ liên tục ngáp: “Tớ buồn ngủ quá...”
Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm, “Cuối tuần rồi còn phải tăng ca trễ như vậy, cũng không biết Kỷ tổng có cho tiền làm thêm giờ không.”
Vừa nói xong, Lục Hạ liền đứng thẳng người, cô ấy mạnh mẽ chớp mắt mấy cái, lắp bắp nói:
“Kỷ, Kỷ, Kỷ tổng...”
Kiều Nhân cũng không quay đầu nhìn sang, “Kỷ tổng làm sao?”
Lục Hạ hoàn toàn mất tiếng, nhẹ nhàng kéo áo Kiều Nhân mấy lần.
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy, hai giây sau, cô nhìn theo tầm mắt của Lục Hạ thấy Kỷ Hàn Thanh không biết đã vào đây từ khi nào.
Kiều Nhân nghẹn họng, cảm giác tức giận ban nãy bỗng xông thẳng lên. Ánh mắt của cô nóng lên, tầm mắt bình tĩnh rơi trên người anh hồi lâu không thu lại, nhẹ nhàng mà thẳng thắn.
Lục Hạ đảo mắt qua hai người băn khoăn mấy lần, còn không rõ là tình huống gì liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói:
“Qua đây ngồi một chút.”
Rõ ràng là nói với Kiều Nhân.
Lục Hạ tự giác lùi về sau nửa bước, trốn sau ba phóng viên còn lại.
Kiều Nhân đứng bất động, nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không mệt.”
Đã sắp mười một giờ, cô không giống Lục Hạ, một chút buồn ngủ cũng không thấy.
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày, tầm mắt hạ xuống liếc nhìn mắt cá chân bên phải của Kiều Nhân. Lúc ngẩng đầu lên, thấy cô vẫn không có ý di chuyển, anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Kiều Nhân.”
Hai chữ này là muốn nhắc nhở.
Đáng tiếc tâm tư Kiều Nhân không đặt ở đây, căn bản không chú ý tới. Cô vừa đảo mắt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy dưới chân nhẹ bẫng.
Một giây sau, cô bị anh bế ngang lên.
Tim Kiều Nhân bỗng nhiên đập nhanh, sau đó lại chậm rãi hạ xuống. Cô hít một hơi thật sâu, tùy ý để Kỷ Hàn Thanh bế. Sau khi đi vài bước, anh đặt Kiều Nhân ngồi ở chiếc ghế cách chỗ cô Trần mấy mét.
Anh nửa ngồi nửa quỳ nhìn thẳng vào cô, hai tay nhẹ nhàng ấn vai Kiều Nhân xuống:
“Ngoan, ngồi đây chờ anh.”
Kiều Nhân chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp đáp lại Kỷ Hàn Thanh đã đứng dậy đi sang bên kia.
Anh có chiều cao, chân lại dài, khoảng cách mấy mét chỉ đi vài bước chân đã tới.
Tầm mắt Kiều Nhân lại ghim trên tường vài giây, ngón tay nhẹ nhàng nắm lại trên ghế tựa, rốt cục không đứng dậy theo.
Cảm giác đau ở mắt cá chân chậm rãi dâng lên giống như hơi nước, Kiều Nhân nhíu mày. Cô không dám lộn xộn nữa, nhắm mắt nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ đợi.
Đèn trong bệnh viện sáng hơn những nơi khác nhiều, dù Kiều Nhân nhắm mắt lại vẫn cảm thấy giống ánh sáng ban ngày chiếu vào mắt. Cô không ngủ được nhưng cũng không muốn mở mắt ra.
Bên tài dần dần yên tĩnh lại, Kiều Nhân cũng không biết đã ngồi như vậy bao lâu, bỗng bị ai đó chạm vào ngón út.
Vừa mở mắt ra, Lục Hạ đã ngồi xuống ghế bên cạnh cô, “Mệt à?”
Kiều Nhân lắc đầu.
Đâu chỉ không mệt, ngay cả buồn ngủ cũng không có.
Kiều Nhân nhìn về bên kia, “Phỏng vấn xong rồi à?”
Bên đó đã không còn lại phóng viên nào, chỉ còn một mình Kỷ Hàn Thanh cùng với cô Trần vẫn đang ngồi ở đó duy trì tư thế cũ.
Lục Hạ thở dài: “Tớ cũng không biết có được tính là xong hay không nữa.”
“Ý gì?”
“Ý là cái gì cũng không hỏi được... À không đúng, là căn bản không hỏi gì hết.”
Kiều Nhân nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn.
“Có điều Kỷ tổng không hổ danh là thần tượng của tớ.”
Kiều Nhân thu tầm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.
Lục Hạ nói tiếp: “Cậu biết lúc nãy Kỷ tổng nói với một phóng viên không có lương tâm cái gì không?
Kiều Nhân lắc đầu.
Lục Hạ: “Anh ấy nói - Trước khi làm phóng viên tốt thì hãy làm một người tốt, được không?”
“Có ý gì?”
“Bởi vì ban nãy phóng viên kia hỏi chị ấy, Lúc cô ngồi trên taxi có nghĩ tới việc nếu tiền phẫu thuật bị người ta cướp đi thì cha cô sẽ mất mạng vì không thể phẫu thuật không?”
“...”
Kiều Nhân trầm mặc vài giây, đột nhiên khẽ “xuy” một tiếng.
Lục Hạ chớp chớp mắt, mệt mỏi cả ngày đều tiêu tan không ít: “Ôi, tớ quá thích Kỷ tổng rồi.”
Cô cụp mắt, khóe miệng cong lên cười dịu dàng: “Tớ cũng vậy.”
“Cậu cũng cái gì?”
“Tớ cũng thích anh ấy.”
Lục Hạ nhất thời thức tỉnh, ánh mắt ẩn hiện tia sáng. Cô ấy có cảm giác như mình vừa tự chuốc lấy khổ, vừa thức thời ngậm miệng lại nghe thấy Kiều Nhân “A” một tiếng hỏi: “Những người khác trong phòng chúng ta đều đang bận rộn sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Hạ nhớ lại, điểm danh từng việc: “Hơn tám giờ tối trên đường cao tốc nối từ thành phố Lâm đã xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn. Tiểu Hắc và hai cô gái khác trong phòng đã đi cùng nhau, Lục Kỳ thì...”
Ngừng một lát, Lục Hạ lại thở dài: “Vu Minh tự sát, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện. Không biết có thể cấp cứu được hay không.”
Lúc này Kiều Nhân mới có phản ứng.
Bảo sao lúc nãy khi Kỷ Hàn Thanh gọi điện, Lục Kỳ lại nói “Tình huống quá khả quan mấy.”
Thành phố này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Mỗi ngày đều có những chuyện lớn xảy ra mà người ta thậm chí vĩnh viễn không hề hay biết.
Kiều Nhân nhắm mắt lại, không lên tiếng.
Nghe như là một chuyện trong dự liệu, nhưng lại giống một chuyện nằm ngoài dự liệu.
Lục Hạ đưa tay chọc chọc vai cô, “Tiểu Kiều, hôm nay cậu mệt muốn chết rồi chứ?”
“Cũng vẫn tốt.”
Giọng cô ít nhiều cũng có chút mệt mỏi, Lục Hạ đau lòng mà áy náy, “Sớm biết vậy tớ sẽ không gọi cậu đến.”
Kiều Nhân quay đầu nhìn cô ấy.
Cô là một thực tập sinh, gặp chuyện này khi văn phòng không có đủ nhân lực phải đến hỗ trỡ là một chuyện không thể bình thường hơn. Kết quả Lục Hạ nói vậy, cô giống như công chúa không nên làm những việc này.
Kiều Nhân cảm thấy lời Lục Hạ có thâm ý, đúng như dự đoán, cô nghe thấy cô ấy nói tiếp:
“Lỡ như sau này cậu làm bà chủ rồi muốn gây khó dễ cho tớ thì phải làm sao bây giờ?”
“...”
Bệnh thần kinh.
Kiều Nhân quay đầu, không nói chuyện với cô ấy nữa.
Rất nhanh, phía hai người trở nên yên tĩnh.
Một người là trong lòng có chuyện, người còn lại chỉ đơn thuần là không muốn nói thôi.
Tới mười một giờ rưỡi, Lục Hạ thật sự không chống đỡ nổi, đầu từ từ gục xuống sắp ngủ thiếp đi, Kiều Nhân cố gắng khuyên cô ấy về nhà.
Đợi Kỷ Hàn Thanh nói chuyện với cô Trần xong đã là 11 giờ 45.
Quá một phút, tiếng chuông báo sắp vang lên.
Kiều Nhân yên lặng ngồi đây, cô hơi cụp mắt, mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.
Cà vạt của Kỷ Hàn Thanh đã không còn quy củ như ban đầu, cổ áo cũng cởi bỏ mấy cúc. Ánh mắt Kiều Nhân chậm rãi từ trên khuôn mặt anh trượt xuống, từ cằm chuyển tới xương quai xanh, sau đó dừng lại trên chiếc cúc áo.
Trắng trẻo sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo một cảm giác cấm dục rất gợi cảm.
Kiều Nhân khẽ nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến hỏi: “Trả tiền làm thêm giờ à?”