Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 56: Chương 56: Chương 53




Nói ra lời này không phải là một câu hỏi mang ý nghĩa đơn giản mà đúng là một sự ám chỉ trần trụi.

Anh nói quá thẳng, nhiệt độ trên mặt Kiều Nhân tăng thêm một phần, cau mày phản bác: “... ai ngủ với anh?”

Hơn nữa cứ coi như là ngủ, thì cô cũng chỉ nằm ở một góc.

Kiều Nhân không phục, cầm điện thoại nhắn tin giải thích cho Kỷ Niệm: [Tớ không phải, tớ không có.]

Tin vừa gửi đi, giọng anh vang lên trên đỉnh đầu, dường như vì vừa thức dậy nên giọng điệu trầm thấp mang theo cả tiếng khàn khàn:

“Ngủ trên cùng một giường, vậy không gọi là ngủ sao?”

Kiều Nhân: “...”

Người này có nhiều ý tứ thật.

Vừa nãy lúc trả lời Kỷ Niệm, viết lời ám chỉ cực kì rõ ràng, chỉ còn thiếu nước nói thẳng là hai người đã xảy ra một vấn đề gì đó không thể nói rõ. Kết quả hiện tại ở trước mặt cô, ngược lại trong nháy mắt cố tình biến câu nói kia thành ý tứ trong sáng.

Ngủ.

Ngủ, ý trên mặt chữ.

cảm giác náo loạn cả nửa ngày vẫn là do Kiều Nhân nghĩ nhiều, cô khẽ cau mày liếc mắt nhìn sang. Sau đó cũng không thèm để ý đến Kỷ Hàn Thanh nữa, tiếp tục nhắn tin cho Kỷ Niệm ở đầu bên kia: [Thật sự không có mà.]

Một lát, rốt cục Kỷ Niệm nhắn lại: [Biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi không?]

“......”

Kiều Nhân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhất thời dĩ nhiên không biết phải trả lời ra sao.

Kỷ Niệm: [Hai người cũng hành động quá nhanh thì phải?]

Kiều Nhân không nói gì, tránh cho càng chùi càng đen.

Kỷ Niệm: [Phim truyền hình cũng không diễn biến nhanh như hai người.]

Nói láo.

Kiều Nhân không phục: [Cậu đã quên chuyện tình một đêm của thân cây già vạn năm rồi à?]

Kỷ Niệm: [.....]

Đầu kia hoàn toàn không nói gì.

Kiều Nhân cũng không muốn giải thích thêm, ném điện thoại trên tay lên giường, chậm rãi quay người rời giường đi rửa mặt.

Bởi vì tối hôm qua vào bừa, Kiều Nhân thậm chí không biết mình đang ngủ ở phòng ngủ chính hay là phòng dành cho khách.

Căn phòng sạch sẽ, ngay cả nhà tắm cũng sạch sẽ gọn gàng. Trên giá để đồ có bàn chải và kem đánh răng, nhưng chỉ có một bộ. Kiều Nhân nhìn chằm chằm xem đây là đồ mới hay đã có người dùng qua, tay chậm chạp không giơ lên.

Một hồi lâu, cửa phòng đang khép hờ bị đẩy ra, giọng của anh vang lên ngay sau đó: “Sao thế?”

Kiều Nhân đưa tay chỉ vào giá để đồ: “Em dùng cái này?”

Kỷ Hàn Thanh bước tới, sau khi liếc nhìn cô một cái, thẳng thắn lấy nước, bóp kem đánh răng đưa sang: “Đồ dự phòng, chưa có ai dùng.”

Kiều Nhân “À” một tiếng, lúc này mới nhận lấy cốc bắt đầu đánh răng.

Cô cũng không hỏi nhiều, vốn cho rằng buổi sáng này sẽ sớm trôi qua sóng yên gió lặng như vậy, kết quả sau khi đánh răng rửa mặt xong vừa ngẩng đầu lên liền thấy bản thân mình trong gương. Răng trắng môi hồng, đồ ngủ là chiếc váy trắng thắt đai ở eo, không bảo thủ cũng không hở hang, kiểu dáng đơn giản mà thoải mái.

Là tối hôm qua trước khi tắm rửa, cô đột nhiên nảy ra ý muốn thử lục tìm tủ quần áo một chút.

Bởi vì nhãn mác còn chưa bị cắt, Kiều Nhân cũng không nghĩ nhiều, cứ tạm thời mượn mặc tạm.

Dù sao cũng chưa có ai mặc, sau này cô mua cái khác trả lại là được.

Lúc đó cô suy nghĩ rất đơn giản, sau khi ngủ dậy rồi mới nhận ra có gì đó bất thường. Tầm mắt Kiều Nhân di chuyển, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình đang mặc đồ ngủ dường như có chất liệu giống với bộ trên người cô.

Đồ đôi.

Trong đầu Kiều Nhân nổ “ầm” một tiếng: “Ngày mai em sẽ mua bộ mới trả lại.”

Bảo sao từ lúc cô rời giường, ánh mắt người này cứ có gì đó không đúng.

Rõ ràng lúc sáng sớm nên bình tĩnh, ánh mắt anh nhìn cô lại cứ có tính xâm chiếm mạnh mẽ giống như muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Kiều Nhân bị Kỷ Hàn Thanh dùng ánh mắt ẩn ý nhìn tới mức cổ họng cũng ngứa ngáy, cô đưa tay sờ sờ cổ, “Vậy hôm nay em sẽ...”

“Không cần,“ anh cong khóe môi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô, không mang theo ý tứ sâu xa nào: “Chính là chuẩn bị cho em.”

Âm thanh “ầm” trong đầu Kiều Nhân càng vang lên mãnh liệt, cô suýt nữa bị nước bọt của mình làm cho bị sặc, “Có ý gì?”

“Ý của anh chính là... âm mưu từ lâu, chờ em tới ngủ.”

Kiều Nhân: “...”

Cô vốn cho rằng trong nhà của Kỷ Hàn Thanh có quần áo của phụ nữ thì chỉ có hai khả năng.

Một là Kỷ Niệm để lại đây dự phòng, hai là Kỷ Hàn Thanh nhờ người mua để ở đây.

Đàn ông mà, có nhu cầu cũng là rất bình thường, mang phụ nữ về nhà làm chuyện tình một đêm cũng không phải việc gì đáng ngạc nhiên, phải sớm chuẩn bị cẩn thận quần áo dự phòng.

Hai khả năng mà Kiều Nhân nghĩ ra được, kết quả nghĩ tới nghĩ lui, căn bản lại không hề nghĩ tới bản thân mình.

Cô khẽ cắn răng, lúc này căn bản không dám nói lung tung nữa, chuyển tầm mắt nhìn vào gương. Sau đó một giây, cô nhìn thấy mấy vết đỏ cực kì nổi bật trên cổ mình.

Loang lổ bắt mắt, trên cái cổ trắng nõn của cô lại càng dễ nhìn thấy.

Nháy mắt trong đầu Kiều Nhân có pháo hoa nổ tung, cũng không kịp nhớ ra cái gì nên nói cái gì không, thở hắt ra nghiến răng nói hai chữ:

“Cầm thú.”

Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô.

Một lát sau, anh cầm tay Kiều Nhân vạch cổ áo mình ra một chút, cảm xúc mịn màng dưới đầu ngón tay. Tầm mắt Kiều Nhân cố định, nhìn thấy trên xương quai xanh của anh có một vết đỏ giống y hệt, trên trên dấu vết này còn có dấu răng mờ mờ không rõ.

Kiều Nhân ý thức được lập tức rụt tay lại, đầu ngón tay lại bị anh nắm chặt hơn.

Kỷ Hàn Thanh cúi người, giọng trầm thấp: “Ai cầm thú?”

Kiều Nhân nghẹn họng, “... em.”

Anh liền cười khẽ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, vén mái tóc đang vướng vào cổ áo cô sang một bên.

Sau đó, Kiều Nhân nghe thấy anh nói: “Em biết là tốt rồi.”

“...”

Kiều Nhân lăn lộn trong phòng ngủ nửa ngày, mãi đến chín giờ mới thay xong quần áo đi xuống lầu.

Kỷ Hàn Thanh đã ngồi cạnh bàn ăn chờ cô.

Bữa sáng được chuẩn bị đơn giản, Kiều Nhân kéo ghế ngồi xuống đối diện, bắt đầu xúc từng thìa cháo nhỏ bỏ vào miệng.

Người đàn ông đối diện thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, Kiều Nhân chịu đựng ánh mắt nóng rực này của anh ăn hết nửa bát cháo. Tới lúc thật sự không nhịn được nữa định ngẩng đầu bảo anh đừng nhìn mình thì điện thoại vang lên.

Miệng cô hé ra, còn chưa nói thành lời đã thu lại, lấy điện thoại trong túi xa xem. Số điện thoại của Tống nữ sĩ sáng loáng hiện lên.

Rất rõ ràng, bà muốn chất vấn chuyện Kiều Nhân cả đêm qua không về.

Kiều Nhân thật sự khóc không ra nước mắt, nhăn nhó tội nghiệp nhìn sang phía đối diện: “Mẹ em...”

“Đưa điện thoại cho anh.”

“Không được.”

Kiều Nhân quả quyết từ chối, để anh nghe thì còn tới mức nào nữa. Cô vốn đang do dự, lúc này thẳng thắn dứt khoát nghe máy.

Giọng Tống nữ sĩ nhanh chóng truyền tới, trong sự bình tĩnh có cảm giác gió bão đang bùng lên: “Tối hôm qua ngủ ở đâu?”

“Nhà bạn ạ.”

“Bạn nào?”

Kiều Nhân: “Bạn nam.”

Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

Tống nữ sĩ ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây, giọng miễn cưỡng vẫn được coi là bình tĩnh: “Bạn trai hay bạn là con trai?”

Kiều Nhân: “Bạn trai.”

“Đưa điện thoại cho cậu ta.”

Kiều Nhân: “...”

Dừng vài giây, cô miễn cưỡng kiếm lí do: “Anh ấy không tiện.”

Tống nữ sĩ đào bới đến cùng: “Sao lại không tiện?”

“Anh ấy... đang tắm.”

(Đến chết với trình độ giấu đầu hở đuôi của chị Kiều mỗi lần chị định nói dối =)))))))))))

“Mới sáng sớm mà hai đứa...” Tống nữ sĩ thở dài, “Quên đi, dù sao con cũng lớn rồi, mẹ không can thiệp vào cuộc sống riêng của con.”

“Nhưng hiện tại đàn ông cặn bã nhiều như vậy, mẹ sợ con bị lừa,“ dừng vài giây, bà đổi giọng, “Lúc nào đưa về nhà để mẹ và chú Ngụy của con gặp?”

Kiều Nhân nghĩ thầm, người đã gặp từ lâu rồi.

Chỉ sợ đến lúc đưa về thật, hai người sẽ không nói thành lời.

Kiều Nhân sống dưới sự kiểm soát của Tống nữ sĩ nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được bản lĩnh lấp liếm rồi, “Anh ấy phải ra nước ngoài du học, có lẽ nửa năm nữa mới về.”

Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh cong lên.

Thật là biết nói dối.

Tống nữ sĩ: “Vậy ngày mai?”

“Hôm nay anh ấy đi rồi.”

“Vội như vậy?”

“Vâng.”

Cô mím môi, cuối cùng nghe thấy Tống nữ sĩ buông tha: “Được thôi, vậy đợi khi nào cậu ta trở lại hẵng nói.

Kiều Nhân gọi xong một cuộc điện thoại mà như vừa đánh trận, ngước mắt nhìn, ý cười trên miệng Kỷ Hàn Thanh cực kì rõ ràng, thậm chí còn lan tới đáy mắt.

Mẹ kiếp.

Cười cười cười, cười cái rắm mà cười.

Tai Kiều Nhân nóng lên, vừa lườm anh một cái, Kỷ Hàn Thanh liền đứng dậy vòng qua bàn đến bên cạnh cô:

“Hôm nay anh thật sự phải đi công tác.”

“Bao lâu ạ?”

“Một tuần.”

“Khi nào làm thêm giờ thì nói cho anh biết.” Anh cúi người, một tay chống lên lưng ghế của Kiều Nhân, sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, “Lần sau, nợ mới nợ cũ cùng tính một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.