Kiều Nhân dụi mắt, đôi lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, khi nói chuyện giọng đều không có chút sức lực nào: “Không thoải mái.”
Anh đưa bàn tay lại gần, mu bàn tay dán lên trán cô thử: “Đau đầu à?”
Kiều Nhân gật đầu.
Di chứng của say rượu cực kỳ mãnh liệt, chỉ trong thời gian ngắn thôi mà cả đầu giống như muốn nổ tung.
Kỷ Hàn Thanh cũng cau mày, tay anh trượt từ trên trán xuống tới vai, sau đó anh hơi dùng sức xoay người Kiều Nhân đẩy vào bên trong.
Cửa rất nhanh được đóng lại phía sau.
Kiều Nhân không có nhiều sức lực lắm, vài bước trở về giường gần như đều mượn vào lực đẩy của Kỷ Hàn Thanh. Sau đó vừa đến đầu giường, cô lập tức ngồi xuống giường.
Giường có đệm và chăn gối mềm mại, sau khi nhẹ nhàng nảy lên mấy lần, đầu Kiều Nhân càng choáng váng. Cô không khống chế được liền ngã ra phía sau, có điều chưa ngã ra giường đã được một bàn tay đỡ chặt phía sau đầu.
Anh ôm lấy vai cô đỡ sang một bên, Kiều Nhân xoay người thuận thế dựa vào bả vai anh.
Bên miệng có cốc nước đưa tới, Kiều Nhân đưa tay đỡ lấy một chút, há miệng uống mấy ngụm nhỏ cho cổ họng thông suốt.
Giọng anh trên đỉnh đầu dường như cũng vang lên đúng lúc cô đang uống nước: “Sao lại uống nhiều vậy?”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng Kiều Nhân có thể nhận ra trong đó ẩn chứa tâm trạng không hài lòng, cô nghiêm túc đáp: “Liên hoan mà... Người mới đều phải uống không ít.”
Sợ anh không tin, Kiều Nhân còn đặc biệt nói thêm: “Lục Kỳ còn uống nhiều hơn em.”
“Có thể so sánh được sao?”
“...”
Kiều Nhân không dám nói tiếp nữa.
Đúng là không giống nhau, ví dụ như cô có chút say rồi còn Lục Kỳ dường như càng lúc càng tỉnh táo.
Kỷ Hàn Thanh cụp mắt nhìn cô, đợi cô uống được hơn nửa cốc nước mới cầm cốc đặt lên tủ đầu giường.
Kiều Nhân còn đang nhắm mắt, lông mày vẫn nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ hơi hồng hồng hơn so với bình thường, đúng là không thể nhìn ra sắc mặt không tốt.
Anh vẫn không yên tâm hơn, lại đưa tay nhẹ nhàng sờ lên trán cô một lúc.
Kiều Nhân liền nhỏ giọng lầm bầm: “Không sốt.”
Có thể là sau khi uống rượu xong không đi ngủ ngay, lúc đứng đợi taxi còn bị gió thổi mấy phút nên ngày hôm nay đầu cô đau hơn so với mọi lần nhiều.
Kiều Nhân dựa không thoải mái mấy, đầu nhẹ nhàng trượt khỏi vai Kỷ Hàn Thanh, cuối cùng cô thẳng thắn không điều chỉnh nữa mà di chuyển mông nhẹ nhàng gối đầu lên đùi anh.
Tư thế này quả nhiên thoải mái hơn nhiều, lông mày Kiều Nhân hơi giãn ra, vừa muốn xoay người thì đầu ngón tay lành lạnh của anh liền đặt lên huyệt thái dương của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Kỹ năng không thuần thục nhưng khiến cô có cảm giác thư giãn hơn không ít.
Toàn bộ đầu Kiều Nhân đều hơi nóng, càng lúc càng cảm thấy nhiệt độ bàn tay anh rất thoải mái, không quá lạnh lại vừa vặn trung hòa được hơi nóng trên trán cô.
Cô khẽ hừ một tiếng, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Một giờ.”
Kiều Nhân khó chịu đáp một tiếng, hồi lâu không tiếp tục nói nữa, mãi tới khi cô hơi trở mình một chút bỗng trên bả vai giống như có thứ gì trượt xuống.
Vài giây sau cô mới phản ứng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn bờ vai của mình. Một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra trước không khí, tầm mắt cô cố định, “Quần áo của em... là ai thay?”
“Em nghĩ sao?”
Kiều Nhân: “...”
Trong nhà chỉ có hai người họ, đừng nói là người giúp việc nữ, ngay cả mèo cái chó cái cũng không có.
Lại càng không thể là Kiều Nhân nằm mơ tự mình thay đồ, cô khẽ nuốt nước bọt, mắt nhìn xuống dưới. Áo lót cũng bị cởi ra, dây váy ngủ màu trắng đã trượt xuống đến khuỷu tay.
Đặc biệt là hiện tại cô đang ở trong tư thế nằm trên đùi anh, nhìn thấy nào cũng không thấy thuần khiết.
Gương mặt Kiều Nhân càng lúc càng nóng.
Đầu ngón tay anh vẫn còn dừng trên trán cô, sau đó nhẹ nhàng lướt xuống, dọc theo xương quai xanh tới cánh tay. Ngón tay anh nhẹ nhàng cầm dây váy ngủ của Kiều Nhân kéo lại lên bả vai.
Bờ vai trơn bóng trắng mịn của con gái, đường cong mềm mại xinh đẹp, còn có thể nhìn thấy xương bả vai ẩn ẩn hiện hiện. Ngón tay Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng lướt qua, ánh mắt tối sầm lại: “Ngủ cũng ngủ rồi, em còn đỏ mặt cái gì?”
Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, khuôn mặt ngây thơ đỏ bừng còn mang theo một chút sự quyến rũ, luôn có thể thổi bùng lên ngọn lửa trong đáy lòng anh.
Kỷ Hàn Thanh quấn chiếc dây áo ngủ quanh ngón tay trỏ nửa vòng, giọng càng lúc càng trầm hơn, “Cần anh giúp em cởi ra sao?”
Cả người Kiều Nhân lăn một vòng, trực tiếp úp sấp trên giường, cả khuôn mặt đều vùi vào trong chăn đệm mềm mại, cô rầu rĩ đáp: “Không cần.”
Dừng vài giây, Kiều Nhân: “Em buồn ngủ.”
Lúc nãy động tác của Kiều Nhân không nhẹ nhàng, váy ngủ đều bị cuốn lên trên, những thứ không nên lộ đều lộ ra phân nửa.
Cô đúng là rất tin tưởng Kỷ Hàn Thanh, biết anh sẽ không làm bậy, ngay cả váy cũng chẳng muốn kéo xuống, chỉ vươn tay ra tìm đến bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy đi: “Tắt đèn, cảm ơn chú nhỏ.”
Kỷ Hàn Thanh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Kiều Nhân chơi đùa tới chết. Anh không nói nữa, đưa tay kéo chăn mỏng đắp lên người cô sau đó đứng dậy cầm cốc nước đi ra ngoài. Lúc ra tới cửa còn không quên tắt đèn cho cô.
Cả phòng trong nháy mắt tối đi.
Kiều Nhân đá chiếc dép lê một cái, ôm chăn đi tới giữa giường lăn lộn mấy lần.
Vừa rồi Kỷ Hàn Thanh xoa bóp huyệt thái dương cho cô một lúc, đầu Kiều Nhân đã không còn đau nữa, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu dâng lên, mấy phút sau đã ngủ thiếp đi.
Sau đó không lâu, lần thứ hai Kiều Nhân mơ thấy ma nữ không đầu trong chăn nên tỉnh giấc.
Kiều Nhân đột nhiên mở mắt, trong bóng tối nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, cảm thấy dường như trên trần nhà cũng hiện ra bóng ma nữ tóc dài máu chảy khắp mặt. Ngay cả đồng hồ cô cũng không dám xem, ôm chăn xuống giường bật đèn.
Trong phòng trống không yên lặng, tiếng chuyển động của kim giây phát ra rõ ràng tới mức kì lạ, Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Một giờ ba mươi lăm phút sáng.
Chất lượng giấc ngủ của Kiều Nhân hôm nay gần như tên lửa, chỉ có điều người khác thì tăng lên còn cô là giảm xuống.
Lúc này đừng nói đến âm thanh, chỉ cần rèm cửa bị gió thổi một chút thôi cũng có thể dọa cô hồn phách bay mất rồi.
Một giây sau, rèm cửa sổ thật sự bị thổi bay nhè nhẹ, khiến trên sàn nhà có cái bóng vụt qua, giống như có thứ gì đó vừa chui vào.
Kiều Nhân nặng nề nuốt nước bọt, ôm chăn mở cửa đi ra ngoài.
Lần trước lúc tới đây cô đã quan sát qua, phòng của Kỷ Hàn Thanh ở ngay bên cạnh. Kiều Nhân đứng ở cửa nửa ngày, lúc vừa định giơ tay gõ cửa thì cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong.
Tầm mắt hai người cứ thế chạm vào nhau.
Kiều Nhân nhìn thẳng vào anh: “Anh định làm gì vậy?”
Đêm hôm khuya khoắt, chẳng lẽ anh còn muốn đi ra ngoài.
“Vốn muốn đi xem em đã ngủ chưa,“ Kỷ Hàn Thanh nheo mắt, tầm mắt chuyển từ trên mặt cô xuống trước ngực, sau đó tiếp tục hạ xuống dưới, mãi cho tới lúc nhìn thấy hai chân cô trên nền nhà không hề đi dép, trắng nõn mềm mại. Lông mày anh hơi nhướng lên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Kiều Nhân: “Bị dọa tỉnh rồi, không ngủ được.”
Cô sợ thật, đương nhiên lúc Lục Kỳ kể chuyện có rất nhiều người xung quanh nên cô cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Nhưng vừa nãy trong phòng chỉ có một mình cô, chỉ cần gió thổi nhẹ một chút cô đều cảm thấy như là có ma nữ đến.
Kiều Nhân nhắm mắt, vừa mở ra mắt đã ươn ướt, giọng như đang làm nũng: “Em ngủ một mình sợ lắm, có thể ngủ cùng anh không?”
Kỷ Hàn Thanh không nói gì, chỉ nghiêng đầu cụp mắt nhìn cô.
Một lát sau, anh mới khẽ cười: “Đêm hôm khuya khoắt, Kiều Nhân, em lại tới dụ dỗ anh à?”
Kiều Nhân: “Em không có...”
Bản thân cô đã sợ tới mức sắp không xong rồi, nào còn dám quyến rũ anh.
Yết hầu Kỷ Hàn Thanh hơi chuyển động, “Anh không có cách nào đảm bảo được là anh sẽ không động vào em.”
Kiều Nhân “Ừm” một tiếng, nghe được trong lời nói của anh có ý từ chối thì khóe môi xịu xuống, vừa mới xoay người định đi về thì lại bị anh nắm cổ tay kéo lại.
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, giọng trầm thấp, có chút kìm nén: “Anh sẽ cố gắng.”
Kiều Nhân chớp mắt một cái, “Anh chưa ngủ à?”
“Ừ.”
Đại khái Kiều Nhân biết vì sao, cô cũng không hỏi nữa. Nước mắt suýt nữa rơi xuống vì sợ hãi mà cô vất vả lắm mới kìm lại được lúc này lại dâng lên. Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng buông lỏng tay: “Mặc đồ cho cẩn thận.”
Kiều Nhân liền bắt đầu chỉnh trang lại trang phục.
“Đừng gọi là Tiểu Kiều nữa,“ Giọng Kỷ Hàn Thanh hạ thấp, ghé sát tới bên tai cô, tiếng nói vô cùng vô cùng nhẹ, hơi thở rõ ràng, anh nói, “Tiểu yêu tinh.”
SPOIL Chương 59:
Kiều Nhân ngẩng đầu đối diện với anh, mấy giây sau cô còn chưa mở miệng mặt đã nóng lên, “...em muốn tắm.”
Cặp mắt đào hoa tuyệt đẹp của anh hơi nheo lại, nhìn cô từ trên cao xuống trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nhếch môi: “Tắm à?”
Kiều Nhân nhíu mày, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: “Sao vậy? Muốn anh tắm cho em sao?”