Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 70: Chương 70: Chương 67




Kỷ Hàn Thanh nói câu này từng chữ từng chữ rõ ràng, rõ ràng tới mức Kiều Nhân hoàn toàn không có cách nào lừa mình dối người.

Kiều Nhân đứng tại chỗ, cảm thấy càng lúc chân càng run rẩy. Cô hít sâu, lại hít sâu, vất vả lắm mới đợi được tới khi bình tĩnh lại, mở miệng: “Tại sao hôm qua anh không nói với em?”

Ngày hôm qua lúc cô tới rõ ràng còn đặc biệt nói là “Quà sinh nhật”, kết quả ngược lại người này thì hay lắm, lúc đó dường như không nghe thấy, hiện tại mới nhớ ra phải nói cho cô biết.

Vẻ mặt Kỷ Hàn Thanh bình tĩnh, không chút biến sắc đáp: “Quên mất.”

“Hôm qua em có nhắc với anh.”

Dừng một chút, Kiều Nhân lại nhíu mày, “Lúc Kỷ Niệm chúc anh sinh nhật vui vẻ, sao anh không nói cho cô ấy biết?”

Nếu anh sớm nói rõ với Kỷ Niệm hôm qua không phải sinh nhật anh, thì căn bản không thể xảy ra sự việc sau đó. Cơn giận Kiều Nhân vừa kìm xuống nháy mắt lại sục sôi, cô cau mày lườm anh: “Không phải là anh cố ý sao?”

Anh liếc mắt, nhẹ nhàng cúi đầu ký tên lên tài liệu, “Cố ý cái gì?”

Kiều Nhân ngừng một chút, “Cố ý lừa lên giường.”

Kỷ Hàn Thanh: “...”

Nha đầu này thật thú vị.

Bàn tay đang lật tài liệu của Kỷ Hàn Thanh dừng lại nửa giây, dứt khoát không ký tên nữa, đóng tài liệu lại đặt lên mặt bàn trà, đứng dậy nhấc chân đi về phía cô, “Anh lừa em cái gì?”

“Lừa em nửa đêm đến gõ cửa phòng anh,“ Anh từng bước đến gần, giọng cũng càng lúc càng gần “Hay là lừa em cởi quần áo hả?”

Kiều Nhân: “...”

Người đàn ông này, tuyệt đối là cố ý nói vậy.

Kiều Nhân nuốt nước bọt, lúc mở miệng, giọng rõ ràng không còn mạnh bạo như lúc ban đầu: “Lừa em hôm qua là sinh nhật anh.”

Kỷ Hàn Thanh đã dừng lại trước mặt cô, hỏi ngược lại: “Anh nói hôm qua là sinh nhật anh khi nào?”

“Vậy vì sao em đưa quà anh còn nhận?”

Không phải đây rõ ràng là thừa nhận sao.

Anh không đám, tiếp tục tiến lên vài bước.

Anh tiến, Kiều Nhân liền lùi.

Sau khi bước vài bước, Kiều Nhân lùi tới cửa phòng ngủ, lưng cô hơi tựa lên cánh cửa. Trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, sau khi lùi lại lưng chạm phải ván cửa cứng rắn có chút đau.

Kiều Nhân vừa muốn cử động tìm một tư thế thoải mái, kết quả chân trái vừa nhấc lên liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi: “Vậy anh trả lại cho em?”

Chân Kiều Nhân vẫn đang nhấc lên, mũi chân khẽ chạm trên nền đất, sửng sốt một chút mới hỏi: “Trả thế nào?”

Kỷ Hàn Thanh không trả lời, lần này dứt khoát trực tiếp đưa tay lên, đầu ngón tay đẩy vạt áo sơ mi trên người Kiều Nhân ra, vừa định hất lên trên thì Kiều Nhân đưa tay chặn lại: “Không được, lát nữa em còn phải đi tìm chị em.”

Bàn tay anh dừng lại, anh hơi cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, “Tân Nhan?”

Kiều Nhân gật đầu.

“Tình cảm của cô ấy và Lục Cảnh Úc gần đây thế nào?”

“Vô cùng tốt.” Kiều Nhân mím môi dưới, ánh mắt lóe lên một tia sáng, “Chị em và anh rể tình cảm rất tốt.”

Dừng một chút, cô mới nhớ ra hỏi: “Sao vậy?”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hàn Thanh hỏi cô về Tân Nhan.

Trực giác Kiều Nhân cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng thật sự không nghĩ ra là có vấn đề ở chỗ nào, vừa muốn hỏi thêm vài câu, Kỷ Hàn Thanh liền thả tay ra, “Không sao.”

Anh tùy ý chỉnh lại cổ áo sơ mi cho Kiều Nhân, đầu ngón tay anh ấm áp nhẹ nhàng lướt qua trên cổ cô, dễ dàng chuyển đề tài: “Định mặc như thế này đi?”

“Trong phòng em có trang phục.”

Kiều Nhân đưa tay lôi kéo tay của Kỷ Hàn Thanh, “5206, anh có thể đi lấy giúp em một chút không?”

Kỷ Hàn Thanh đứng bất động, như cười như không liếc nhìn cô.

Kiều Nhân không hay làm nũng với người nhà và người ngoài như vậy, nhưng gần đây số lần làm nũng với Kỷ Hàn Thanh rõ ràng có thể vượt qua số lần cô làm nũng với Tống nữ sĩ.

Nhưng làm nũng với hai người này hiệu quả có chênh lệch rất lớn.

Kỷ Hàn Thanh rõ ràng khó chiều hơn so với Tống nữ sĩ nhiều.

Cô làm nũng với Tống nữ sĩ, cơ bản không cần đụng tới vấn đề nguyên tắc, chỉ cần nói vài lời hay là được. Nhưng với Kỷ Hàn Thanh, nếu có nói tới 100 câu, thì có khi nói tới lúc mặt trời xuống núi cũng chưa chắc đã có tác dụng.

Ngón tay Kiều Nhân cong lên, sau đó nhẹ nhàng bước đến hôn lên khóe môi Kỷ Hàn Thanh.

Mặc dù mặc quần áo của đàn ông, nhưng dù sao cũng chỉ mặc mỗi áo, dáng người Kiều Nhân lại không thấp, đứng yên thì còn được, lúc này vừa kiễng chân vừa giơ tay, vạt áo đều bị động tác này kéo lên cao, lộ ra một mép vải màu trắng.

Dưới màu trắng tinh này, còn có thể nhìn thấy dấu tay lúc ẩn lúc hiện trên bắp đùi trắng nõn của cô, so với việc hiện ra rõ ràng thì còn kích thích thị giác của người khác hơn nhiều.

Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh tối lại, “Không đau sao?”

Kiều Nhân hơi nhướng mày, nghe không hiểu.

“Tại sao lại quyến rũ anh?”

Anh cúi đầu, dường như lại muốn hôn xuống.

Kiều Nhân tròn mắt nhìn anh, không tránh cũng không né, ánh mắt long lanh, giương mắt nhìn Kỷ Hàn Thanh đứng trước mặt cô hạ xuống một nụ hôn. Vạt áo của Kiều Nhân bị kéo xuống.

Trong lòng cô vừa nghĩ hôm nay Kỷ Hàn Thanh dịu dàng hiếm có, hơn nữa không hề giống hành động của anh hôm qua.

Kết quả ý nghĩ này vừa hiện lên, chưa được hai giây đồng hồ cô liền nghe thấy anh mở miệng. Bởi vì trong phòng chỉ có hai người, vì thế anh cũng không hề hạ giọng xuống, ngữ điệu vẫn như mọi khi.

Anh nói: “Hôm qua anh đã suy nghĩ...”

“Nghĩ gì?”

“Nghĩ khiến em một ngày không thể xuống giường nổi.”

Kiều Nhân: “...”

Quả nhiên cô không thể nghe được chuyện gì đứng đắn từ trong miệng của Kỷ Hàn Thanh.

Tiệc mừng ba năm ngày cưới của Tân Nhân không khác quy trình tổ chức hôn lễ nhiều.

Tiệc tối nhanh chóng kết thúc, vẫn là Kiều Nhân đi phát bánh kẹo mừng cho khách mời.

Lục gia không hổ là nhà tư bản, hộp kẹo cưới lần này còn cao cấp hơn so với trước, bỏ công mời nghệ nhân trang trí rất đẹp. Lần trước chỉ là một chiếc hộp kim loại đơn giản, lần này là một ngăn kéo nhỏ, còn có thể kéo ra được.

Tốn qua Kiều Nhân quá mệt mỏi, hôm sau sau khi chạy một buổi tối, đi đi lại lại giữa phòng chờ khách sạn và hội trường mấy chục lần, chân vừa đau vừa mỏi, tới cuối cùng khi bước đi cũng cảm thấy vất vả.

Lúc cô cầm hộp bánh kẹo cuối cùng đi phát, Tân Nhan còn kéo tay cô hỏi: “Kiều Kiều, có phải là mệt quá không?”

Kiều Nhân theo bản năng gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng lắc đầu.

“Đưa chị, để chị đi phát cho.” Chị ấy nói xong liền muốn nhận lấy hộp bánh kẹo trong tay Kiều Nhân, nhưng chưa chạm tới đã bị cô tránh đi.

Hôm nay Tân Nhan là nhân vật chính, còn mệt hơn cô nhiều. Huống hồ lý do mệt mỏi của Kiều Nhân, chủ yếu vẫn là do Kỷ Hàn Thanh gây ra, cô không thể không biết ngại mà kêu mệt được, “Không sao, chỉ còn mấy hộp nữa thôi.”

Thật sự là chỉ còn mấy cái cuối cùng.

Tính cả Kỷ Hàn Thanh và Phó Yến, chỉ còn lại sáu người.

Kiều Nhân vất vả lắm mới thuyết phục Tân Nhan đi nghỉ ngơi mấy phút, ôm một đống hộp đi tới, sau đó phát từng cái một. Tới khi đến người thứ sáu, hai tay đã trống không.

Cảnh tượng này đột nhiên được tái hiện, trình tự phát kẹo cho mấy vị khách cuối cùng cũng tương tự như lần trước, ánh mắt Phó Yến dừng trên chiếc hộp trong tay, muốn cười mà không dám cười: “Tại sao lại thiếu một hộp?”

“...”

Kiều Nhân ngước mắt nhìn Phó Yến, sau đó lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: “Em đi lấy thêm nhé?”

Lần này người kia không từ chối.

Kiều Nhân nhấc váy, đi theo đường cũ trở về.

Đi được một nửa đường tới chỗ rẽ, Kiều Nhân vừa định xoay người, một cô gái trước mặt liền giữ tay cô lại, “Kẹo cưới không đủ à?”

Kiều Nhân ngước mắt, không nhận ra ai.

“Tôi là Lục Cảnh Phỉ.”

Kiều Nhân: “À.”

Em gái của Lục Cảnh Úc hình như tên là Lục Cảnh Phỉ.

Kiều Nhân từng nghe qua tên cô ta mấy lần.

Bởi vì Tân Nhan và Lục Cảnh Phỉ không hòa hợp mấy, vì thế nên Kiều Nhân cũng không có hảo cảm với cô ta lắm. Cô liếc nhìn Lục Cảnh Phỉ một chút, rõ ràng nhớ là mình chưa từng gặp cô ta bao giờ, nhưng lại có cảm giác khá quen mắt.

Gen của Lục gia thật tốt, cả hai anh em đều xinh đẹp. Gương mặt Lục Cảnh Phỉ thanh tú, ngũ quan cân đối tinh xảo. Rõ ràng cô ta cũng không thích kiều Nhân, liếc nhìn cô một cái rồi đưa cái hộp qua: “Đúng lúc tôi còn thừa một hộp, vốn định đưa tới.”

Thái độ này của cô ta, tám chín phần coi Kiều Nhân như chân sai vặt.

Nếu không phải vì cần đưa cho Kỷ Hàn Thanh thì Kiều Nhân cũng không chấp nhận, nhưng vì đối tượng khá đặc biệt nên cô chỉ do dự vài giây rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Lục Cảnh Phỉ không nói gì, chỉ thuận miệng đáp một tiếng, nhanh chóng xoay người buôn chuyện với người khác.

Hai phút sau, Kiều Nhân đưa đồ cho Kỷ Hàn Thanh.

Thời gian không còn sớm, Kiều Nhân cũng không nói nhiều với anh, chỉ đối diện với anh vài giây sau đó liền nhấc váy đi tìm Tân Nhan.

Phó Yến nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, sau đó quay đầu sang đúng lúc nhìn thấy Kỷ Hàn Thanh mở tầng thứ nhất của chiếc hộp ra.

Ngón tay anh hơi dừng lại, nheo mắt.

Phó Yến cười khẽ: “Lần thứ hai, vẫn lén lút đưa thẻ phòng cho cậu sao?”

Dừng một chút, cậu ta đổi giọng, chậm rãi và mờ ám: “Tuổi chưa lớn lắm, thật là biết...”

Kỷ Hàn Thanh không để ý đến cậu ta, lấy thẻ phòng ra liếc nhìn số phòng.

Phó Yến trực tiếp đoạn lấy chiếc hộp trong tay anh, mở từng tầng ngăn kéo ra. Sau đó tới lúc mở ngăn cuối cùng ra, cậu ta dùng ngón trỏ gạt mấy gói đầy màu sắc rực rỡ ở bên trong, đếm qua loa, ánh mắt càng mờ ám: “Bảy cái.”

(Hừm, “ba con sói” đó các quý vị =))))))

Cậu ta nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hàn Thanh: “Ám chỉ cậu là bảy lần một đêm?”

Phó Yến: “Cô ấy muốn ép khô cậu à?”

Kỷ Hàn Thanh: “Cút.”

Đêm đó Kiều Nhân ở lại khách sạn.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Kiều Nhân gọi điện cho Kỷ Niệm, chuyện đầu tiên chính là hỏi cô ấy sinh nhật của Kỷ Hàn Thanh.

Kỷ Niệm ở đầu bên kia ấp úng: “Tớ thật sự nhớ nhầm sinh nhật của anh Phó Yến và anh trai tớ, Tiểu Kiều cậu tin tớ...”

Giọng điệu cô ấy nghe cực kỳ chân thành, lúc này Kiều Nhân đang ở trong thang máy đi lên lầu, cô “Ừ” một tiếng, “Sai hay không cũng không có tác dụng gì, dù sao quà tớ cũng đã đưa rồi.”

“Anh tớ nói có thể trả lại cho cậu.”

Kiều Nhân: “...”

Vẫn là đừng trả thì hơn.

Kỷ Niệm ở đầu bên kia vẫn đang hỏi: “Cuối cùng cậu tặng quà gì vậy?”

Kiều Nhân không muốn trả lời vấn đề này.

“Đừng nói về tớ nữa,“ Đúng lúc thang máy mở ra, “Ting” một tiếng, Kiều Nhân vừa ra khỏi thang máy vừa nói chuyện khác: “Gần đây có phải có đàn ông theo đuổi cậu không?”

“Không,“ Kỷ Niệm trả lời cực kỳ dứt khoát, “Phòng không nhà trống một tháng.”

Sau khi thở dài mấy lần, Kỷ Niệm lại đẩy vấn đề lên người cô, “Có người theo đuổi cậu à?”

“Không... có điều hôm qua có một người...”

“Tỏ tình với cậu?”

“Cũng gần như vậy.”

Kiều Nhân vừa đi về phía trước vừa kể lại câu chuyện ngắn ngủi ngày hôm qua một lần.

Kỷ Niệm nghe xong trợn mắt há miệng, sau khi sửng sốt vài giây mới bùng nổ một trận cười lớn: “Đẹp trai không?”

Kiều Nhân mím môi, ngước mắt nhìn, đúng lúc thấy ở khoảng cách hơn mười mét, Kỷ Hàn Thanh mở cửa phòng đối diện phòng cô đi vào.

Cô nhớ phòng khách sạn của Kỷ Hàn Thanh ở Quân Duyệt là thuê dài hạn, buổi sáng không phải phòng đối diện phòng cô.

Kiều Nhân thất thần mấy giây, mãi tới khi nghe thấy Kỷ Niệm ở đầu bên kia tự hỏi tự trả lời: “Không cần cậu nói tớ cũng biết là không đẹp trai.”

“Tại sao?”

“Cậu có gặp người nào đẹp trai mà lại đi hỏi con gái mua quần áo ở đâu chưa?”

Kiều Nhân dĩ nhiên không có gì để nói.

Đúng là quá lúng túng.

Kỷ Niệm: Hơn nữa đẹp trai bình thường không cần tự tiếp cận, mỗi ngày đều có các cô gái từ trẻ đến già tự dâng tới cửa.”

Kỷ Niệm thở dài, trong giọng nói ẩn hiện mang theo mấy phần tự hào, “Giống như anh tớ, mỗi ngày đều có người muốn gả vào nhà tớ.”

Kiều Nhân nghe vậy cười một tiếng.

Lời này của Kỷ Niệm đúng là không sai, cô biết Kỷ Hàn Thanh chính là đóa hoa đào.

Bất kể là hoa đào thật hay là hoa đào tàn, dù sao cũng vẫn không bao giờ ngừng nở.

Kỷ Niệm thấy cô không nói gì, lại hỏi: “Tiểu Kiều, cậu nói gì đi?”

Kiều Nhân nuốt nước bọt cho nhuận họng, vừa định đáp lại thì bên cạnh có một cơn gió mang theo mùi hương thơm ngào ngạt thổi qua. Cô nhăn mũi, vừa ngước mắt đã thấy phòng đối diện phòng cô có một người phụ nữ quang minh chính đại cầm thẻ phòng mở cửa.

Nếu như cô nhớ không lầm, đây chính là căn phòng mà mấy phút trước Kỷ Hàn Thanh vừa đi vào.

Kiều Nhân sửng sốt trong nháy mắt, khóe miệng vừa hơi xong lên lập tức hạ xuống. Cô khó chịu đáp một tiếng, “Niệm Niệm, tớ còn có việc, cúp máy trước.”

Điện thoại nhanh chóng bị ngắt.

Kiều Nhân đứng ở cửa năm phút. Năm phút sau, cô gọi điện cho Kỷ Hàn Thanh.

Trong ống nghe vang lên từng tiếng “tút, tút”, tới tiếng thứ tư, đầu bên kia ngắt điện thoại của cô.

Kiều Nhân: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.