Tiểu Ái ngắt điện thoại của mẹ, co người ngồi trên ghế
sô-pha tại căn biệt thự, mặt mày nhăn nhó như quả mướp đắng.
"Em sao vậy?" Dung Kỳ bước xuống cầu thang, từ sau
sô-pha anh hơi khom người về phía cô.
"Mẹ nói trước khi kết hôn không được sống chung với
anh, dù có thân thuộc đến đâu cũng phải chú ý đến quy củ phép tắc."
Tiểu Ái cuống quýt: "Quá đáng sợ! Hôm đó, mẹ vừa kinh
ngạc vừa hận, có thể lúc đó sẽ cho em một bạt tai, vậy mà sau khi anh nói
chuyện với họ, lại có thể bàn ngay đến chuyện kết hôn. Ban đầu em còn nghĩ rằng
ít nhất bố mẹ cũng phải choáng váng một chút chứ!"
Anh khẽ mỉm cười, một sợi tóc rủ xuống sống mũi, từ góc nhìn
của cô trông vô cùng quyến rũ.
"Em thật sự hoài nghi, trên đời này còn có chuyện gì
anh không làm được không?" Ánh mắt cô lướt khắp căn biệt thự đẹp lung linh
hai tầng: "Tuy nơi này giao thông không thuận tiện, giá phòng cũng không
đến nỗi đắt đỏ, nhưng dù sao vẫn là biệt thự. Dung Kỳ, anh nói thật đi, gia sản
của anh rốt cuộc có bao nhiêu?"
"Không nhiều, cũng chỉ có từng này." Anh vòng qua sô-pha
ngồi xuống, kéo cô vào lòng: "Sau ảnh hưởng của chuyện hợp đồng năm ngoái,
anh có đầu tư vài hạng mục khác, nhằm phòng bị vào những khi cần đến."
Câu nói đó khiến cho Tiểu Ái liên tưởng đến chuyện Thang Ân
Nặc, liền không khỏi sa sầm mặt mày: "Năm ngoái anh và người phụ nữ ong
bướm đó từng có quan hệ rất gần gũi đó nha. Ăn cơm, nói chuyện, còn ở Thuần
Quán uống cà phê, hưởng thụ thẻ phòng cao cấp, hừ!" Rõ ràng biết đó là
chuyện rất lâu trước đó, cũng biết rõ Dung Kỳ không có gì với ả ta, nhưng trong
lòng Tiểu Ái vẫn thấy không thoải mái, lập tức đẩy anh chạy về phía phòng bếp
pha trà sữa.
Thấy anh từ từ bước vào nhà bếp, Tiểu Ái ra sức khuấy cà
phê, vờ như mình đang rất bận.
"Sao vậy?" Dung Kỳ đứng sau lưng nên cô không hề
biết được ý cười lướt qua khoé môi anh. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra được lời nói
rảnh rang trong giọng nói đó của Dung Kỳ.
"Thế nào? Bây giờ người bạn gái của anh đang tức giận,
cáu kỉnh, chỉ hỏi một câu vậy là được thôi sao?" Tiểu Ái không nói gì, chỉ
dùng mũi hừ một tiếng.
"Tiểu Ái, em biết anh không thích cách biểu đạt không
chín chắn này của em." Những lời nói hờ hững của anh truyền đến, cô tức
đến run người, thầm nghĩ tên chết tiệt này lại lãnh khốc rồi. Những lời nói này
là hợp tình hợp lý hay sao?
"Không thích! Em mặc kệ anh! Em cứ như vậy đấy!"
Cô vứt thìa xuống, quay đầu trừng mắt nhìn anh rồi ra ngoài. Nhưng con chưa đi
được hai bước, cô liền bị anh kéo giật lại, lưng chạm vào bức tường lát gạch
men, một chữ đau còn chưa kịp thốt ra, đã bị hơi thở nóng hổi mềm mại chặn lại
giọng nói.
Một nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt bất ngờ xảy ra. Cách thức
hôn mãnh liệt như vậy chỉ có khi Dung Kỳ ở trên giường. Nhiều khi bị anh hôn
đến mức đầu óc choáng váng, Tiểu Ái lại hoài nghi con người Dung Kỳ luôn ung
dung, lạnh lùng trước mặt người khác ấy có lẽ không phải là anh.
Anh tiến sâu vào miệng cô, quấn chặt lấy đầu lưỡi của cô
nuốt vào miệng mình, quấn đi quấn lại dường như không thể dừng lại được.
Cứ hôn như vậy, Tiểu Ái đã quên mất chuyện vừa nãy, cả người
đều mềm nhũn dựa vào lòng anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Những ngón tay
thon dài mò mẫm dưới lớp quần áo, trêu chọc cô qua lớp áo ngực. Nhiệt độ cơ thể
tăng cao, những tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra từ khoé miệng Tiểu Ái.
Hai người đều thở gấp nặng nề, môi anh di chuyển đến bên tai
cô, nhưng lúc đó lại khẽ rì rầm nói: "Bây giờ em có thể lĩnh hội được một
chút tâm trạng của anh khi thấy em và người đàn ông khác ôm hôn rồi phải
không?"
"Á!" Tiểu Ái dần dần hồi tỉnh, trừng mắt nhìn anh,
đôi mắt màu trà gần ngay gang tấc mơ màng, ám muội, vừa ẩn chưa dục vọng lại
vừa chất chứa sự trêu đùa. Tiểu Ái hiểu ra: "Lúc nãy anh cố tình nhắc đến
chuyện hợp đồng." Giọng nói khàn khàn, nghe mà ngay đến cô cũng phải đỏ
mặt, khiến cô không khỏi mắng thầm mình chẳng ra sao, lần nào cũng bị anh biến
thành bộ dạng không đứng đắn, thật là quá xấu hổ.
Anh khẽ cười, dường như rất vui vẻ, khoảng giữa hai hàng
lông mày đẹp lạnh dãn dần tựa hồ như tách ra thứ đá quý long lanh, lấp lánh,
khiến tim cô đập thình thịch.
"Tiểu Ái!" Anh đưa trán mình kề bên trán Tiểu Ái.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh muốn kết hôn với em."
"..."
"Anh muốn em lấy anh!"
"Mà không phải, hãy kết hôn với anh! Hoặc là, em hãy gả
cho anh nhé!"
Dung Kỳ quả nhiên là Dung Kỳ, ngay cả cầu hôn cũng đặc biệt
có cá tính.
Tuy nhiên, Tiểu Ái nghĩ lại, một câu thích cô anh cũng chưa
từng nói chứ đừng nói là yêu. Những chuyện này nhất định phải là người trong
cuộc nói ra mới được. Trân Gia bất luận miêu tả như thế nào, nói bao nhiêu lần
cũng đều vô dụng.
Tuy Tiểu Ái cũng không nói, nhưng người thay đổi quan hệ
giữa họ là anh, lẽ nào bây giờ, cô lại là người nói thích trước sao?
Tư Nhã thốt ra bốn chữ ngăn cản khuyên cô: "tuyệt đối
không được." Bất luận người thay đổi quan hệ là ai thì trong tình yêu bên
nào nói thích trước luôn là người thua cuộc. Sau này, dù thế nào cũng sẽ bị nhớ
cả đời, mãi mãi lép vế. Đằng này trường hợp của họ lại là đôi đũa lệch, một
người quá xuất sắc, còn người kia thì rất đỗi bình thường, thành bại đã quá rõ
ràng rồi.
"Nhưng mà, cậu có muốn kết hôn với anh ấy không?"
Tư Nhã nghiêm túc hỏi.
"Không muốn!" Tiểu Ái cũng rất nghiêm túc trả lời:
"Có ai vừa yêu đương mấy tháng đã kết hôn không? Mình mới bao nhiêu tuổi
nào? Sự nghiệp vừa bắt đầu scandal đã bay khắp trời, ngày ngày bị người ta phê
bình, đả kích, lúc này còn kết hôn nữa thì chẳng khác gì tự sát trong cái nghề
này. Hơn nữa, còn chưa kết hôn mà anh ấy đã phản đối kịch liệt mình đóng những
cảnh thân mật, hôn nhau, thì sau khi kết hôn rồi, xem chừng còn nhốt mình trong
nhà, bắt mình làm người phụ nữ của gia đình ấy chứ!"
"Hôn nhân là nấm mồ, đặc biệt nó lại là nấm mồ của diễn
viên." Tư Nhã từng nghe chuyện Dung Kỳ quan sát cảnh hôn của Tiểu Ái ở
thành phố Điện ảnh và Truyền hình: "Vậy hồi đó cậu trả lời anh ấy thế nào?
Anh trai cậu há chẳng phải đang chơi trò lừa gạt sao? Ngộ nhỡ anh ấy lật mặt
huỷ vai bộ phim điện ảnh sau này của cậu..."
Vẻ mặt Tiểu Ái chuyển sang bi thương: "... Dùng thân
thể."
"..."
"Cứ thế lao đến hôn, sau đó kéo anh lên tầng trên, cứ
như vậy, thế này thế kia, lặp đi lặp lại... ngày hôm đó mình đã mệt muốn
chết!"
"Lợi hại!" Tư Nhã nhịn không được vỗ tay, khiến
cho mấy vị đồng nghiệp ngồi cạnh cũng phải quay đầu nhìn.
Tại hội trường lễ trao giải điện ảnh hàng năm, với tư cách
là diễn viên mới nổi trong giới showbiz, Tư Nhã rất vinh dự được mời đến. Còn
Tiểu Ái thì chỉ nổi lên do số lượng lớn tin tức xấu gần đây, trước đó San San
đã từng hỏi cô có muốn tham gia hay không, nếu cô muốn, San San sẽ có cách giúp
cô bước lên thảm đỏ.
Ý của San San cô hiểu, Dung Kỳ với tư cách đạo diễn phim
điện ảnh, lại có tác phẩm lọt vào danh sách đề cử, tất nhiên sẽ xuất hiện trong
vai trò khách quý. Trước đó, thông qua giới truyền thông, Dung Kỳ đã công khai
một bài báo trên mạng, bày tỏ mình thực sự chỉ do nhà họ Dung nuôi nấng, không
có quan hệ huyết thống với Dung Tiểu Ái. Nhưng dù như thế nào thì ánh mắt mọi
người nhìn họ vẫn không thể thay đổi ngay được.
Đặc biệt là Dung Tiểu Ái, trước đó scandal quá nhiều, hình
tượng trước công chúng lại không hề tốt chút nào.
"Chính vì thế mình càng phải đi. Lẽ nào phải đứng trước
ống kính nhỏ vài giọt nước mắt, nói rằng đều tại mình năm đó quá ngốc nghếch,
quá ngây thơ hay sao? Hay đột nhiên mai danh ẩn tích rồi tuyên truyền với bên
ngoài là vì thương tâm nên ở nhà dưỡng bệnh? Mình chưa từng cho rằng mình đã
làm sai, nên càng không định từ bỏ, cơ hội lăng xê tốt như vậy mình đương nhiên
không bỏ lỡ rồi!"
Tiểu Ái nói với Tư Nhã nhưng đó cũng chính là những lời mà
cô tự nhủ bản thân. Ngày diễn ra lễ trao giải, cô bước trên thảm đỏ trong ánh
mắt dò xét đầy kinh ngạc, kỳ lạ của mọi người.
Hai bên hành lang tràn ngập khán giả và cánh truyền thông,
vào giờ phút Tiểu Ái xuất hiện, bầu không khí xung quanh có phần hơi khác
thường. Tiểu Ái không có người đi cùng, một mình đi không chỉ chậm rãi, mà bước
chân còn rất khoan thai.
Vì không phải lên bục trao giải nên Tiểu Ái không mặc đồ dạ
hội. Cô kết hợp chiếc áo lụa mỏng kiểu lộ vai trần với quần jean cực ngắn và
boot dài, cộng thêm chiếc mũ bò trên mái tóc xoăn dài màu tím đậm, trông vừa
thoải mái vừa phóng khoáng, giống như đang đi dự một buổi party chúc mừng.
Tiểu Ái không như những ngôi sao khác dịu dàng, thân thiết
vẫy tay chào khán giả hai bên, cũng không giống những người mới non nớt, vì
muốn bộc lộ khí chất mà mỗi bước chân đều yểu điệu thướt tha. Khoé miệng cô hơi
cong, bước chân ung dung, dứt khoát tựa như giữa đất trời không có bất kỳ ai
hay chuyện gì có thể ảnh hưởng đến việc cô hưởng thụ cảm giác bước trên thảm đỏ
vào lúc này.
Nhưng có lẽ vẫn có những điều bất ngờ.
Cùng với tiếng hít thở kinh ngạc của khán giả và tiếng rít
chói tai của đám con gái, trên chiếc xe dựng tại một đoạn của thảm đỏ, một
người đàn ông khuôn mặt đẹp tuyệt, lạnh lùng bước xuống. Trên người anh là bộ
vest kiểu cách thoải mái màu xám tro, bên trong là áo sơmi màu trắng văn hoa
nhẹ nhàng, cổ áo hơi mở, nhưng trên cổ là đồ trang sức hiếm khi đeo lên.
Bên cạnh anh là Tử Lôi với bộ vest dài thắt lưng màu tím
đậm, cô ta khoác tay anh, dáng vẻ khoan thai. Tử Lôi là nữ ngôi sao có tên
tuổi, vừa bước đến đã khiến cho đèn lấp lánh, hai bên hô hoán không ngừng. Cô
ta đi rất chậm, mỉm cười vẫy tay chào, đáp lại những người hâm mộ nồng nhiệt.
Dung Tiểu Ái còn chưa đi hết thảm đỏ, Aki - nhân vật nam
chính trong scandal lại khoác tay một ngôi sao nữ khác xuất hiện. Mọi người tuy
ai cũng hiểu lúc bước trên thảm đỏ cùng ai thì đó chỉ là hình thức do ban tổ chức
yêu cầu hợp tác mà thôi. Nhưng không lâu trước đó, khi Tử Lôi hợp tác với Aki
trong bộ phim "Kỳ sát", cũng đã có tin đồn nói rằng nữ ngôi sao gợi
cảm, kiêu ngạo này vô cùng yêu thích Dung Kỳ. Quan hệ hai người khá hoà hợp,
thường cười nói vui vẻ chuyện trò ở phim trường. Tuy nhiên, những tin suy đoán
bắt bóng bắt gió đó đã bị scandal lãng mạn tại Pháp của Dung Tiểu Ái và Dung Kỳ
áp đảo, vì thế mà tạm thời không có ai nhắc đến. Nhưng lần này thì thấy hai
người sánh vai xuất hiện, tất cả mọi người đều mang tâm trạng như sắp được xem
kịch hay. Vài người vốn nhìn Tiểu Ái với ánh mắt không thiện cảm dần dần lộ ra
vẻ cười cợt trên đau khổ của người khác.
Cũng đúng, Dung Tiểu Ái tuy khá xinh đẹp, trẻ trung, hoạt
bát, nhưng trong giới showbiz muôn màu muôn vẻ này, thứ không thiếu nhất chính
là người đẹp, ngược lại thứ thiếu nhất chính là những người đàn ông điển trai
có đầu óc. Aki có địa vị như vậy, không thể nào để một Dung Tiểu Ái vô danh
tiểu tốt, danh tiếng không ra sao liên luỵ mãi được.
Mặc dù nghe được những lời bàn tán xôn xao truyền tới, nhưng
đáy mắt Tiểu Ái lại dần hiện lên ý cười.
Trong thời gian gần đây, có lẽ đây là lần đầu tiên khi thấy
Dung Kỳ kề bên người đẹp khác mà cô lại không hề mảy may giận dữ và cũng không
hề để ý. Thực ra, trước khi đến đây, Dung Kỳ đã dặn dò, bảo cô cùng anh xuất
hiện. Tiểu Ái hiểu anh muốn bảo vệ cô. Nhưng lúc đó vừa bị lời cầu hôn kèm theo
mệnh lệnh hùng hổ của anh nên cô chỉ còn cách tìm lí do để thoát thân. Vì cơ
hội hiếm có nên hãy cứ để anh cảm nhận được sự dịu dàng của những người đẹp
khác đi!
Tiểu Ái cười thầm, tiếp tục bước. Lúc đi qua khu vực phóng
viên chụp hình được đặt ở vị trí trung tâm của thảm đỏ, thì bỗng có một người
gọi tên cô.
"Dung Tiểu Ái!" Giọng nói trong trẻo, êm tai, vẫn
mang theo sự du dương trầm bổng không sửa được. Tiểu Ái vừa quay đầu, đã bị đối
phương kéo đi.
Người kinh ngạc không chỉ có cô, mà người chủ trì vốn đang
cầm micro phỏng vấn đối phương cũng hết sức bất ngờ. Lập tức rất nhiều máy ảnh
và máy quay hướng về phía Tiểu Ái, chiếc đèn lấp lánh không ngừng, cô hoa mắt
một lúc lâu mới nhìn rõ người trước mặt. Khuôn mặt tinh tế điển trai với nụ
cười rạng rỡ, đôi mắt phượng vừa có vẻ quyến rũ dịu dàng, lại vừa ẩn chứa vẻ
xấu xa không lường trước được. Đó là Ando Ruki.
"Cậu quay về từ lúc nào vậy?" Tiểu Ái vô cùng ngạc
nhiên.
"Nào, giới thiệu với mọi người!" Chàng thiếu niên
nắm lấy vai cô, rất nhiệt tình nói chuyện với người chủ trì mặt mày đang rất
lúng túng: "Lúc nãy không phải cô hỏi, sinh nhật hai mươi tuổi vào tháng
sau tôi muốn món quà gì nhất hay sao? Nhìn đi, món quà đó chính là đây! Nếu như
ngày đó chị xinh đẹp, gợi cảm này chịu cùng tôi hẹn hò một ngày, tôi nghĩ chắc
mình sẽ may mắn cả năm!"
Người chủ trì: "..."
Phóng viên: "..."
Tiểu Ái: "..."
Khán giả: "..."
...
Người chủ trì đứng hình trong vài giây liền phản ứng lại...
Đây là truyền hình trực tiếp, dựa theo kinh nghiệm chủ trì xuất sắc, cô ta lập
tức mỉm cười giúp Ando Ruki điều đình: "Chắc chắn năm đó, lúc Ruki và Dung
Tiểu Ái cùng đóng phim "Vũ điệu đào kép" đã có tình bạn rất tốt đẹp,
nguyện vọng sinh nhật lần này thật sự là khác biệt đó nha! Nhưng mà thực sự
phải hỏi thử ý kiến của đạo diễn nổi tiếng Aki trước đã! Ha ha ha... ha ha
ha...
"Sao phải hỏi anh ta chứ? Đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Ái mà!” Ando Ruki mang vẻ mặt không vui nói với cô: "Tiểu Ái, gần một năm không gặp, chị có nhớ tôi không? Vì chị nên tôi mới quay về sớm đó!"
Mặt Tiểu Ái nổi lên vài vạch đen.
Tiểu Ái đưa tay ra ngầm véo cậu ta một cái. Thằng nhóc chết tiệt! Vừa quay về đã làm mưa làm gió rồi, trong tình huống này, cái gì nên nói, cái gì không nên nói lẽ nào không phân biệt được hay sao? Tiểu Ái liếc mắt nhìn, thấy Nanka - người quản lý đáng thương của cậu ta đang thu người trong một góc.
Tiểu Ái nhìn thẳng vào mắt cô ta, hai người bắt đầu đối thoại câm.
"... Này! Cô là người quản lý đó! Mau quản lý thằng nhóc nhà cô có được không?"
"... Cô nhìn tôi giống bộ dạng quản nổi cậu ta hả?"
"... Cô không quản lẽ nào tôi quản sao? Truyền hình trực tiếp đó! Cô không phải định lui về ẩn dật đó chứ? Chưa từng thấy kiểu đùa giỡn thế này hay sao vậy?"
"... Tôi đã quen rồi, cô không quen thì mặc kệ cô! Dù sao tôi cũng bó tay rồi!"
Khoé mắt Dung Tiểu Ái bắt đầu giật giật.
Ando Ruki nhân cơ hội này nói mờ ám tựa như giả mà cũng như thật, còn ôm chặt lấy bả vai cô, không hề mảy may quan tâm đến mình đang bị véo đi véo lại ở lưng.
Người chủ trì ngoài việc cười ngốc nghếch ra thì không còn gì để nói, đúng lúc đó liếc nhìn Aki và Tử Lôi đang chầm chậm đi tới, thầm nghĩ cứu tinh đã đến. Tuy hôm nay, khuôn mặt lạnh lùng của Aki vô cùng lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng Tử Lôi lại cười rạng rỡ. Cô ta vừa nháy mắt ra hiệu, đám quay phim liền ngầm hiểu quay ống kính sang.
Nhân cơ hội đó Tiểu Ái mạnh tay véo một cái, chàng thiếu niên bên cạnh buồn rầu hừ một tiếng, cánh tay quàng trên vai cô dần dần buông xuống. Tiểu Ái lập tức thoát được định bỏ đi, nào ngờ động tác của Ando Ruki còn nhanh hơn, chỉ với mấy bước chân đã kịp ôm lấy eo cô, rồi ghé đầu bên tai nói: "Cùng đi nha! Dù sao chúng ta đều chỉ có một mình, anh trai Dung Kỳ của chị cũng đã đi cùng người khác, chúng ta nên an ủi lẫn nhau."
"An ủi cái đầu cậu! Tiếng Trung còn chưa sõi thì câm miệng lại cho tôi!" Tiểu Ái bị Ruki đẩy đi mấy bước, một lần nữa xuất hiện tại trung tâm thảm đỏ, hai bên đều là khán giả và phóng viên. Trước ánh mắt sáng ngời của mọi người, cô không có cách nào đành hất tay Ruki ra bước tiếp trên thảm đỏ.
"Anh trai Dung Kỳ của chị và người đẹp Tử Lôi thật là xứng đôi đó! Chị nhìn chị ta cười kia, giống như chị ta mới là nữ nhân vật chính trong scandal vậy. Chà! Lạnh quá! Lạnh quá! Ánh mắt của ngài đạo diễn thật là lạnh băng đó!" Lời nói của Ando Ruki khiến Tiểu Ái vô thức quay đầu nhìn. Trong vòng vây của người chủ trì, nhà quay phim và phóng viên, ánh mắt sắc lạnh của Dung Kỳ lại hướng về phía cô và chàng thiếu niên bên cạnh. Ánh mắt đó đâu chỉ là lạnh giá, mà phải nói là độ không tuyệt đối khi vũ trụ nhỏ giữa dòng sông băng trong truyện "Saint Seiya"[1] nổ tung toả ra.
[1] "Saint Seiya" - "Áo giáp vàng" là bộ truyện mâng có tên gốc là "Saint Seiya và Knights of the Zodiac" của tác giả Kurmada Masami người Nhật. Bộ truyện tranh giành được giải Animage Grand Prix tại Nhật trong năm 1987. Trong năm 2002, bộ truyện đã được tái xuất bản bởi công ty Toei Animation cùng với các tập tiếp theo thể theo nguyện vọng của độc giả.
Tiểu Ái run cầm cập, quay đầu trợn mắt nhìn anh chàng bên cạnh: "Thằng quỷ! Nghĩ rằng cậu đi học về sẽ nên người hơn, thế mà bây giờ tôi lại cảm thấy cậu không bằng cả đồ vật."
"Đồ vật gì?" Ruki vẫn rất hiếu kỳ hỏi lại.
"Bất cứ đồ vật nào đó."
"Đưa ra kiểu mẫu đi, để tôi xem có giống hay không chứ!"
Tiểu Ái thuận tay chỉ vào tấm thảm: "Còn không bằng cái này. Nó còn có tác dụng được người ta đặt chân lên, còn cậu..."
"Tôi rất bằng lòng bị chị bước lên, bị chị chà đạp." Ruki cười vô cùng khoái chí.
"..."
Hai người lúc đã bước đi đến cuối thảm đỏ, Ando Ruki vẫn chưa buông tay, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười và trêu đùa ẩn chứa chút nghiêm túc: "Tiểu Ái, tôi quay về trước kế hoạch thật đúng là lựa chọn chính xác. Nghe chị mắng mỏ, tôi cảm thấy rất ư là vui vẻ. Lúc ở Anh, không có ai giống chị, họ đều sợ tôi. Nanka cũng vậy, bất kể tôi làm gì, cũng không tức giận, chỉ biết dặn dò nhắc nhở công việc và chuyện học tập phải hoàn thành. Thật là vô vị! Tiểu Ái, lúc tôi ở Anh thật sự rất nhớ chị!" Chàng thiếu niên nói, trong đáy mắt dạt dào phiền muộn và bùi ngùi, nhân lúc Tiểu Ái sững sờ, cậu giang cánh tay nhanh chóng ôm Tiểu Ái, lúc buông ra khoé miệng còn tranh thủ lướt qua môi cô.
"Dung Tiểu Ái" Liếc nhìn vẻ mặt nhịn cười của cậu ta, lúc này Tiểu Ái mới hiểu... Cô lại bị trêu chọc nữa rồi. Tiểu Ái còn đang định nổi đoá thì Ruki đã vào hội trường trao giải trước một bước.
Tiểu Ái đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, chợt nhớ ra mình còn đang đứng trên thảm đỏ, cảnh vừa rồi nhất định đã bị nhiều người bắt gặp, nói không chừng phóng viên nào đó đã nhanh tay chụp lại. Tuy nhiên, thế nào cũng được, chỉ cần Dung Kỳ không thấy là được.
Tiểu Ái vội vã liếc mắt về phía sau, Nanka đang mang ánh mắt đồng cảm bước vào, sau cái đập vai mang tính chất an ủi, rồi cùng cô bước vào hội trường.
Trong hội trường, những ngôi sao nặng ký đều có vị trí ngồi đặc biệt, xung quanh họ cũng thường là những ngôi sao. Với cấp bậc của Tiểu Ái hiện nay, tất nhiên không thể ngồi ở vị trí đó, đang do dự không biết phải ngồi ở đâu thì ở một góc, Tư Nhã vẫy tay gọi cô đến.
Tại lễ trao giải, hai người bắt đầu rủ rỉ chuyện riêng. Với lại đây là lần đầu tiên hai cô đến một buổi lễ lớn như vậy, trước đây chỉ có thể thấy những ngôi sao quy tụ cũng nhau, lấp lánh, chói loá giờ tất cả đã thành hiện thực khi chính mình gia nhập vào thế giới ấy khiến họ hào hứng vô cùng.
Nói xong chuyện Dung Kỳ cầu hôn, Tư Nhã và Tiểu Ái liền bắt đầu khai quật những anh chàng đẹp trai hồi đi học là thần tượng của họ cũng đang có mặt tại đây.
Tư Nhã: "Này, nhìn người kia... vào nghề lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mình nhìn trực tiếp ngoài đời đó, đẹp trai quá!"
Tiểu Ái: "Anh ta rất đẹp trai sao? Khẩu vị của cậu đúng là như mười năm trước đây."
Tư Nhã lườm Tiểu Ái: "Cậu đối mặt với cái người trong nhà kia gần hai mươi năm, mỹ quan tất nhiên là đã biến thái một chút!"
"Ý của cậu là mắng mình biến thái chứ gì?"
"Cậu có lúc nào không biến thái không?" Tư Nhã gian tà nhìn cô, ánh mắt chiếu vào một góc khác: "Nhìn chỗ đó kìa, là Minh Phỉ! Người đàn ông đó rất đẹp trai nha, nụ cười trong màn hình huỳnh quang mà cũng sáng láng, thân thiết như thế."
Tiểu Ái nhìn theo hướng Tư Nhã chỉ, quả nhiên thấy Minh Phỉ người đã từng hợp tác cùng cô đang nói chuyện với một người, ánh mắt vừa hướng tới thì nhận ra cô, anh nói vài câu gì đó với người bên cạnh, rồi đứng dậy đi về phía hai người.
"Nào, đến rồi đó!" Tư Nhã ác ý lay lay cô: "Xem ra, anh ta vẫn nhớ nhung cậu đó! Mình đã xem "An phượng lãnh nguyệt" rồi, cảnh hôn nhiều quá, đặc biệt là cảnh cậu cưỡng hôn anh ta, góc quay rất rõ nét..."
"Cậu có tin ngay tại nơi này mình cưỡng hôn cậu?" Tiểu Ái cười nham hiểm, Tư Nhã lập tức biểu hiện mình đã ngậm mồm. Minh Phỉ đến bên Tiểu Ái chào hỏi rồi cứ thế ngồi xuống.
"Anh Minh! Đây là chỗ ngồi của người vô danh tiểu tốt đó!" Nghe Tiểu Ái trêu đùa, Minh Phỉ mỉm cười sảng khoái, Tư Nhã xưa nay vẫn nhiệt tình với trai đẹp, nên chủ động giới thiệu bản thân. Minh Phỉ và Tiểu Ái vốn đã thân thiết, cộng thêm Tư Nhã tính cách hướng ngoại, nên cả ba người nói chuyện rất hợp. Họ sôi nổi chuyện trò, lúc thì bình luận về những diễn viên điện ảnh, khi lại tâng bốc lẫn nhau rồi nói về sở thích cá nhân hàng ngày của từng người. Cho đến khi lễ trao giải bắt đầu, Minh Phỉ cũng không quay lại vị trí của mình, anh vẫn tiếp tục cùng với hai cô rầm rì nói chuyện.
Khi vị khách quý tuyên bố giải đạo diễn xuất sắc nhất, một người đàn ông tuyệt mỹ đang ở hàng ghế trên cùng đi lên sân khấu, lúc đó bao người mới đồng loạt dừng nói chuyện.
"Thật chẳng hồi hộp!" Tư Nhã vuốt tóc cười mỉm: "Scandal của bọn cậu ầm ĩ như thế, vậy mà anh ấy vẫn có thể đạt được giải thưởng đó."
"Aki rất có thực lực!" Minh Phỉ gật đầu khen ngợi.
"Tôi cảm thấy anh ấy dường như luôn nhìn về phía này. Chậc chậc, ánh mắt thật là sắc nhọn! Ý, anh ấy sao chỉ nói cảm ơn là đã xuống ngay vậy chứ?" Tư Nhã tiếp tục nói: "Cơ hội tốt như vậy, nên nói mấy lời bày tỏ cảm xúc mới đúng chứ! Ồ, lại còn đi về phía bên này nữa, anh Minh, anh thấy thế nào?"
Minh Phỉ nhịn cười: "Tôi chỉ cảm thấy, rốt cuộc tôi đã hiểu. Lúc hợp tác với Tiểu Ái, tại sao mỗi lần có cảnh hôn Aki đều xuất hiện." Nói xong, anh và Tư Nhã trao đổi ánh mắt không lời. Tuy nhiên, lúc này thân hình cao thẳng, mảnh khảnh của Aki đã đứng bên anh, trên tay Aki vẫn cầm giải đạo diễn xuất sắc nhất vừa đạt được, trên mặt không hề có chút vui mừng của người nhận giải.
Dung Kỳ hơi khom người, vừa lễ độ vừa lạnh nhạt nói với Minh Phỉ: "Xin lỗi, vị trí này có thể nhường cho tôi được không?"
Trên mặt Tiểu Ái nổi thêm ba vạch đen, Tư Nhã ngồi bên cạnh lặng lẽ cười ngây ngô, Minh Phỉ không còn cách nào khác đành đi qua Tiểu Ái, ngồi xuống bên Tư Nhã.
Sau khi ngồi xuống Dung Kỳ không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô, rồi tiếp tục mang vẻ mặt hờ hững nhìn lên sân khấu, hoàn toàn lờ đi những ánh mắt soi mói bắn ra từ tứ phía. Tiểu Ái thử rút tay ra, nhưng đó chỉ là mong muốn xa vời.
Tư Nhã và Minh Phỉ cũng không nói chuyện nữa, bầu không khí vừa nãy còn sôi nổi bây giờ tạm thời lắng xuống. Trong đầu Tiểu Ái bị ám ảnh bởi ánh mắt trước đó Dung Kỳ quét tới cô và Ando, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, cố tìm ra chủ đề nói cười với anh: "Giải này khá đẹp đó!"
Dung Kỳ liếc nhìn cô, không nói gì, nhưng lại tùy ý đặt giải thưởng vào tay cô.
Tiểu Ái ngạc nhiên
"Không phải là em thích nó sao?" Anh hững hờ nói.
"Nhưng cũng không đến mức đưa cho em ở đây, chốc nữa còn có tiệc chúc mừng, với lại đám phóng viên còn đang đợi anh chụp hình kìa!"
"Chẳng sao, anh cứ ngồi bên này."
"Nhưng người đi cùng anh hôm nay là Tử Lôi đó!" Lời vừa dứt, Tiểu Ái liền bị anh nắm chặt tay, không hài lòng cô giương mắt nhìn anh.
"Anh làm cái gì vậy, em quan tâm, rộng lượng như vậy mà còn chưa được à?"
"Quan tâm?" Anh cười như không cười: "Là muốn quan tâm đến chính em chứ gì? Đừng cho rằng vừa rồi anh không thấy việc thằng nhóc kia làm với em."
Mặt Tiểu Ái đông cứng lại: "Đó là do cậu ta cố ý chỉnh em."
"Vì thế tiếp theo em định tiếp tục để cậu ta chỉnh hả?" Anh hơi nheo đôi mắt đẹp lại, bên trong đó kèm theo chút cảnh cáo. Thấy cô không cãi lại nữa, giọng điệu anh dịu dàng đi đôi phần: "Lúc đến tiệc chúc mừng cứ đi theo anh, nghe thấy chưa?"
Tiểu Ái uể oải dạ một tiếng.
Đồng ý không có nghĩa là nhất định phải làm theo, tiệc chúc mừng bắt đầu chưa được bao lâu, Tiểu Ái nhân cơ hội người đông, sau khi nhét giải thưởng vào tay anh rồi lập tức xoay người lẳng lặng chuồn đi.
Tiểu Ái vốn dĩ đến đây là vì muốn hưởng thụ thảm đỏ và tiệc hội, đi phía sau anh không bị ánh đèn chớp của phóng viên thiêu chết mới lại đó.
Tiểu Ái tránh xa cánh phóng viên, tìm một góc tương đối yên tĩnh, khi chưa uống được mấy ngụm sâm panh, Ando Ruki không biết từ chỗ nào lại đến gần cô. Nhìn khuông mặt điển trai tươi cười của chàng thiếu niên đó, Tiểu Ái thấy đau đầu, lập tức quay đầu bước đi.
Bị Ando Ruki ngắm vào, tiệc chúc mừng hôm nay cô không thể nào ở lại được nữa, Tiểu Ái tuy không muốn nhưng hiện tại nếu không đi thì không biết cậu ra sẽ gây ra những chuyện ầm ĩ nào nữa.
Cô vội vàng chào Tư Nhã, đi xuyên qua phòng tiệc ồn ào, rồi hướng về phía cửa chính nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.
Phòng tiệc nằm ở phía sau hội trường trao giải, trời đã tối, màn đêm dày đặc được ánh đèn rực rỡ thắp sáng, buổi lễ long trọng mà hoa lệ này vừa bắt đầu. Bên trong đó không biết có bao nhiêu đạo diễn, diễn viên nổi tiếng, đã quy tụ giới truyền thông xuất sắc từ trên khắp cả nước. Bên ngoài hội trường, những khán giả nhiệt tình vẫn còn chen chúc chờ đợi, những nhân viên bảo vệ mặc áo đen bận rộn đi đi lại lại.
Tuy chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, nhưng trước đó cô cũng được ban tổ chức buổi lễ sắp xếp xe chuyên dụng đưa đến đây. Sau khi rời khỏi phòng tiệc, cô chạy thẳng đến gara chuyên dụng dưới tầng hầm. Nào ngờ vừa bước vào hành lang gara, Tiểu Ái liền thấy Ando Ruki đang đứng dựa ở cửa thang máy vẫy tay cười với mình. Vừa rồi chính vì trốn Ruki nên cô không đi thang máy, vậy mà vẫn bị cậu ta tìm được, cơn tức giận nổi lên, cô tiến lên phía trước đá vào chân cậu ta: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Vô vị quá mức rồi đó!"
Cậu ta nhanh nhẹn tránh, dường như còn thấy oan ức: "Do anh Aki nhà chị nhỏ mọn, chị đá tôi làm gì chứ?"
"Đã biết anh ấy nhỏ mọn mà còn trêu đùa, tôi không đá cậu thì đá ai đây hả?"
"Oa! Chị đánh thật đấy à?" Ruki tránh ngược tránh xuôi, trong hành lang tầng hầm yên tĩnh, tiếng động của hai người vô cùng vang vọng. Sau khi lẩn tránh tiếp, có vẻ như nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang nên Ruki vội vàng tỏ ý đình chiến. Tiểu Ái cho rằng cậu ta lại đang giở trò, nhân cơ hội đá cho cậu một cái, kết quả vừa quay đầu thì thấy mấy người bảo vệ mặc áo đen đeo kính râm đang đứng ở lối hành làng nhìn họ... Gặp phải quỷ rồi, giữa trời tối mà còn đeo kính râm.
"Là vệ sĩ của cậu à?" Tiểu Ái toát mồ hôi như mưa, liệu cô có bị vây đánh không đấy?
Ruki nheo mắt nhìn một lúc: "Không phải, mấy người này tôi không quen. Chắc là bảo vệ ở nơi này thôi!"
"Bảo vệ?" Ánh mắt của đối phương hướng về phía Tiểu Ái có phần không tốt lành, Tiểu Ái có cảm giác họ không phải bảo vệ, lúc đang hoài nghi, mấy người áo đen đó bước vội về phía cô, người đàn ông dẫn đầu nói năng không được lịch sự cho lắm: "Cô là Dung Tiểu Ái?"
"Đúng vậy, muốn ký tên sao?" Tiểu Ái nhếch lông mày.
Người đàn ông đó không nói gì, quay đầu nháy mắt ra hiệu với những người đi cùng phía sau, hai người lập tức bước lên tóm lấy tay cô, còn có một người cầm khăn bịt mồm cô.
Bắt cóc!?
Những người đó vốn dĩ không định bắt cóc Ando Ruki, chỉ thấy phiền phức khi Ruki gây rối nên đã đánh vào gáy, rồi kéo cậu ta đang hôn mê bất tỉnh trong chiếc xe tải.