Một giờ đêm, khi Dung Tiểu Ái hoàn thành xong toàn
bộ cảnh quay trong bộ phim “Vũ điệu đào kép”, một nhân viên đưa cho cô
cốc cà phê chúc mừng. Trên những khuôn mặt tươi cười đó, khó có thể
nhận ra vẻ mặt phức tạp, vừa không hài lòng vừa suy đoán của họ
dành cho cô lúc chiều khi cô vừa đến đoàn phim.
Chỉ với một câu nói cứng rắn của Dung Kỳ: “Trong
đội ngũ nhân viên đoàn phim của tôi, không cần những người chỉ biết
ngồi buôn dưa lê, bán dưa chuột”, đã khiến nhân viên đoàn phim trong
lòng đang vô cùng hiếu kì lập tức thay đổi thái độ. Tiểu Ái vì thế
tiếp nhận những cảnh quay sau đó thuận lợi hơn rất nhiều. Tuy nhiên,
cô cũng không vì thế mà cảm kích anh. Nếu như không phải do anh, cô
chắc chắn sẽ không vứt bỏ công việc quay phim quan trọng như thế sang
một bên, bỏ đi một mạch hơn mười ngày.
Lúc đang tẩy trang trên xe, Tiểu Ái nhận được tin
nhắn của anh, anh muốn cô ở lại chỗ đoàn phim đợi anh để lát nữa anh
đưa cô về thành phố. Đọc tin nhắn, nỗi chua xót trong lòng Tiểu Ái
lại dâng lên cuồn cuộn. Trước đây, cô vẫn ngây thơ hi vọng anh sẽ quan
tâm đến mình, nhưng anh lại luôn ngoảnh mặt làm ngơ đối với cô, cô vào
đoàn làm phim lâu như vậy, thường xuyên quay phim đến đêm khuya, nhưng anh
chưa từng một lần quan tâm đến cô. Tiểu Ái ném mạnh di động vào túi,
cầm áo khoác rồi xuống xe.
Khi những bông tuyết đầu tiên rơi xuống, cô đang trên
đường quay về thành phố. Con đường này nửa đêm cũng thường có taxi
chạy qua, nhưng hôm nay là đêm ông Táo lên trời, tài xế dù không nghỉ ngơi thì
cũng chỉ chạy trong thành phố, hiếm khi lái xe đường dài. Đường về thành phố
có tới bốn làn đường, hai bên trồng toàn ngô, nếu vào mùa thu và mùa hạ sẽ vô
cùng lãng mạn nhưng hiện tại đang là mùa đông, cành trơ trọi, thân cây xiêu
vẹo trông chẳng có chút sức sống nào. Những bông tuyết rơi trên cánh mũi Tiểu
Ái lạnh buốt, rồi men theo đường mũi thấm vào tận tâm can khiến sự mệt mỏi
ban đầu trong cô dường như đã được xua tan đi. Cô chậm rãi ngẩng đầu, bầu trời
như mặt biển, với vô số những vệt nhỏ vụn bay lả tả xuống mặt đất.
Thành phố S và Z cách nhau không xa bởi cả hai đều nằm ở phía
đông nam. Mấy năm nay mùa đông ở đây vẫn rất lạnh nhưng tuyết lại ít rơi, cho
dù là có thì cũng là sau một trận mưa kèm theo tuyết rơi lất phất, không thể
tạo thành trận lớn được. Một trận tuyết xuất hiện đột ngột như thế này, thật
sự rất hiếm.
Tiểu Ái ngồi lên tảng đá ven đường, không gian tối tăm im
ắng, cô lắng nghe tiếng xào xạc của tuyết rơi, hết lần này đến lần khác hít
không khí lạnh vào phổi. Sự việc lần này xảy đến quá đột ngột, kể từ ngày hôm
đó đến nay, cô chưa từng ngồi một mình suy ngẫm giống như lúc này. Cũng có thể
do từ trong đáy lòng mình, cô đã cự tuyệt những suy ngẫm.
Trong không gian tối bỗng tỏa ra chùm sáng, Tiểu Ái hoảng
hốt, chiếc xe đi lướt qua cô, một lúc sau quay đầu lái trở lại. Một chiếc xe
thể thao màu đỏ chói mắt, là con R8 của Ando Ruki.
Cậu ta hạ cửa xe xuống, khuôn mặt góc cạnh tỏ sự ngạc
nhiên: “Oaa! Chị nửa đêm canh ba ở đây làm gì? Chắc không phải, không có ai đón
nên định đi bộ về thành phố đó chứ?”
Ando Ruki đáng ghét, hung hăng hống hách đã từng rất nhiều
lần chọc ghẹo cô, vậy mà vào lúc này khi thấy cậu ta, trong lòng cô lại có cảm
giác vui mừng. Dường như có thể quang minh chính đại từ bỏ việc suy ngẫm
về vấn đề nào đó mà thấy nhẹ nhõm.
“Cậu quay về thành phố chứ? Có thể cho tôi đi nhờ được
không? Tiểu Ái từ từ đứng lại, sau khi đến gần, cô mới phát hiện ra trên
xe ngoài cậu ta, vẫn còn người quản lý Nanka. R8 là xe hai chỗ ngồi, nên
đã đủ người ngồi. Tiểu Ái vén tóc, cười bất lực: “Ngại quá, tôi cứ nghĩ
trên xe chỉ có mình cậu!”
Tiểu Ái quay người định đi, chàng thiếu niên đột nhiên cất
giọng gọi cô, sau đó quay sang nói gì đó với người bên cạnh, sắc mặt Nanka
lập tức hơi nhăn nhó. Ruki sa sầm mặt xuống, rồi lại hướng về phía trước
nói mấy câu, sau đó nhìn chằm chằm Nanka. Vị quản lý đáng thương tiến thoái
lưỡng nan, cuối cùng cầm áo khoác bước xuống xe.
“Lên xe!” Ruki vui mừng vẫy Tiểu Ái, thấy cô còn đang đứng
ngây ngốc liền lập tức xuống kéo cô lên xe. Điều hòa trong xe mở đủ độ, ấm
áp như mùa xuân, Ando Ruki quay đầu xe, lái như bay về hướng thành phố.
“Cậu, cậu cứ như vậy mà bỏ mặc chị ấy bên đường sao?” Tiểu
Ái ngơ ngác: “Bên ngoài tuyết đang rơi. Hơn nữa, hiện tại cũng sắp hai giờ
rồi. Chị ấy quay về thành phố bằng cách nào?”
“Cái đó chị không cần bận tâm, mấy tên vệ sĩ phiền phức tự
khắc sẽ đến đón chị ta!” Ruki nói rồi đưa tay ra phủi đi những bông tuyết dính
trên tóc của cô: “Chị…”
Tiểu Ái sởn cả gai ốc: “Xin nhờ cậu đấy! Cậu có thể đừng
tiếp tục gọi tôi là chị nữa được không? Kiểu xưng hô này thật thiển cận!”
Cặp mắt phượng hẹp dài của Ando Ruki lườm Tiểu Ái một cái:
“Tâm trạng không vui à?”
“Đối mặt với cậu, tâm trạng tôi có thể vui được sao?” Bây
giờ phim đã đóng xong, cô hoàn toàn không cần phải che giấu sự ác cảm với
cậu ta nữa.
“Này! Chị bây giờ đang ngồi xe tôi đó!”
“Thì sao nào? Cùng lắm thì tôi xuống xe!”
“Tôi chưa thấy người đẹp nào ngang ngạnh như chị cả!”
Ruki nheo mắt lại, trong mắt lại, trong đáy mắt đen nháy tựa hồ đang
tính toán gì đó: “Đúng rồi, hôm nay cảnh phim của chị đã hoàn tất,
phải đi chúc mừng chứ, ông chú kia đâu rồi? Tại sao không đến đón chị?”
“Anh ta không phải là bạn trai tôi!” Tiểu Ái tháo khăn
quàng cổ, ngoảnh đầu lại nhìn Ruki: “Cậu không phải muốn chúc mừng tôi sao?
Muốn thì cứ nói, dù sao hôm nay tôi cũng muốn xả hơi một chút, đi hát
karaoke đi!”
“Hai chúng ta thôi ư?” Nụ cười trên khóe môi Ruki lộ ra phần
ám muội.
“Đúng vậy!” Tiểu Ái ngân dài giọng, gật đầu. Ruki nghe lời
lập tức tăng tốc, cho xe chạy về hướng thành phố.
Thực ra ngay từ lúc lên xe, Tiểu Ái đã hiểu tên nhóc đáng
ghét Ando Ruki này trong lòng đang toan tính gì. Chỉ là so với việc trở về căn
nhà khiến người ta ngộp thở ấy thì cô thà ở cùng với cậu ta còn hơn.
Trong phòng bao ở Parker, họ hát karaoke đến tận sáng. Ruki
đã uống khá nhiều, còn cô chủ yếu ngồi bên, hoặc là ăn gì đó. Tiểu Ái vốn nghĩ
thằng nhóc tự cao tự đại như Ando Ruki, tửu lượng nhất định không phải vừa, kết
quả cậu ta mới uống hai chai bia đã bắt đầu náo loạn, kéo cô bắt phải cùng hát
tình ca, sau đó suốt một đêm cậu ta cầm micro hát tưng bừng.
Tuy giọng Ruki trong trẻo, âm sắc cũng khá, nhưng khi hát
thực sự không có nhịp điệu gì cả, nói cách khác thì âm không tròn, hoàn toàn
không thể nghe nổi! Cậu ta còn một mực cho rằng mình đẹp trai, vừa hát vừa dùng
đôi mắt dịu dàng, quyến rũ để dụ dỗ cô, hại cô buồn nôn mấy lần.
“Thực ra tôi không muốn đóng phim! Không thích hóa trang
trung tính! Tôi rất muốn làm ca sĩ! Rất muốn hát! Muốn được tổ chức liveshow!
Nanka đáng ghét!...” Trước khi say, cậu ta dựa lên vai cô lẩm bẩm. Tiểu Ái thở
dài, trong giới nghệ thuật, ai cũng có ước mơ nhưng nào có thể làm theo ý muốn
của bản thân để từng chút một vươn tới đỉnh cao? Muốn nổi tiếng thì phải chịu
thỏa hiệp từ bỏ, cố chấp bảo thủ chỉ có kết cục là bị đào thải, vùi dập. Mọi
thứ đều phải tuân theo trào lưu thị trường, phải xem khẩu vị của khán giả thiên
về hướng nào. Để có ngưòi lăng-xê, đề cao, họ nguyện sắm vai thành một người
khác, đến lúc thật sự nổi tiếng rồi phát hiện không nhận ra chính mình nữa.
Phương pháp nhanh nhất để vươn tới đỉnh cao trong nghệ thuật đó chính là vô
nguyên tắc, giả dối và mặt nạ, còn đối với công ty quản lý thì nói gì nghe
nấy. Không muốn bị khống chế thì phải dùng tốc độ nhanh nhất để thành công!
Cô, một người luôn ôm hoài bão mà cố gắng được đến ngày hôm
nay có phải... cũng đã đến lúc phải từ bỏ những thứ gọi là nguyên tắc đó không?
Tiểu Ái cười mỉa mai, dùng đi động của Ruki gửi tin nhắn cho Nanka, sau đó cầm
áo khoác đẩy cửa bước ra ngoài.
Tuyết vẫn rơi, cảnh vật xung quanh đã nhuộm một màu trắng
thuần khiết. Trong tiểu khu không ít em nhỏ đang nghịch tuyết, cười đùa vui vẻ.
Tiểu Ái đứng ở cửa ra vào một lúc, mãi lâu sau mới rút chìa khóa mở cửa. Khi
cô bước vào, Dung Kỳ đang nấu bữa sáng trong nhà bếp. Chiếc điều hòa nhẹ nhàng
phả ra hơi ấm, trứng gà trong chảo chống dính kêu lên những tiếng lách tách.
Dung Kỳ không quay lại nhìn, chỉ chú ý vào động tác ở tay, tựa như lức này
chuẩn bị bữa sáng là việc quan trọng duy nhất.
Tiểu Ái cởi áo khoác ngoài và khăn quàng cổ, bước đến nhà
tắm đánh răng, rửa mặt. Lúc cô ra ngoài, bữa sáng đã được bày trên bàn ăn. Có
bánh mì kẹp trứng chiên và lạp sườn, còn có cả sữa bò ấm, hai phần ăn giống
nhau đặt ngay ngắn trên bàn. Dung Kỳ đã ngồi xuống, đang cầm cốc sữa, đôi mắt
màu trà lạnh lùng đang nhìn chăm chú những bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ,
không biết trong đầu anh đang suy nghĩ những gì. Tiểu Ái đi qua bàn ăn, đến bên
ghế sô-pha mềm mại, thuận tay mở ti vi xem. Một đêm không ngủ, cô rất mệt mỏi,
lúc này chỉ muốn ngồi xem tin tức.
“Lại đây ăn sáng!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến,
Tiểu Ái nằm trên ghế sô-pha co người lại, không nhúc nhích. Tiếp theo
có tiếng bước chân, những ngón tay trắng trẻo thon dài đưa đĩa bánh
mì và cốc sữa đặt lên chiếc bàn trà trước mặt. Tiểu Ái ngẩng đầu
lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà đang nhìn mình chăm chú. Tia nhìn
lạnh nhạt, ánh mắt xa cách, nhưng không vì chuyện Tiểu Ái suốt đêm không về
mà Dung Kỳ tức giận. Dây thần kinh cau có dần giãn ra, Tiểu Ái cầm cốc uống
từng ngụm, từng ngụm sữa.
“Uống xong rồi đi thu dọn hành lý, hôm nay về nhà ăn Tết,
đoàn phim đã nghỉ, chúng ta sẽ ở thành phố Z thêm được mấy ngày.” Anh ngồi
xuống cạnh chiếc bàn trà, từ vị trí của cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Tiểu
Ái cau mày, càng cúi đầu thấp hơn một chút: “Em không về, em còn có việc chưa
làm xong!”
Dung Kỳ cười lạnh vài tiếng: “Phim thì đã quay xong, quảng
cáo cũng sắp lên sóng, trường học đã nghỉ lễ, còn có chuyện gì em chưa làm
chứ?”
Tiểu Ái ngẩng đầu kinh ngạc: Tại sao ngay cả chuyện quảng
cáo mà anh cũng biết?
Đôi môi Tiểu Ái bỗng cong lên. Dung Kỳ ném mấy bức ảnh vào
lòng cô, lạnh lùng nói: “Đây là những bức ảnh anh đã ngăn chặn lại sáng nay!”
Tiểu Ái tập trung xem từng bức một, thấy vô cùng kinh ngạc khi đây là những bức
ánh nửa đêm hôm qua cô cùng Ando Ruki đến Parker.
“Anh, anh theo dõi em?”
“Anh không rảnh rỗi đến mức đó! Một parapazzi bám theo ban
nhạc rock and roll R.D, thấy cảnh này liền chụp lại. Cấp trên của anh ta là bạn
anh, vậy nên những bức hình này mới được ngăn chặn lại. Bằng không, em nghĩ
rằng bây giờ em có thể thanh nhàn như vậy sao?”
“Vậy thì đã làm sao? Em với cậu ta không làm gì cả!”
“Trước khi em quay về, anh và Nanka đã nói chuyện với nhau
qua điện thoại, nếu như bọn em thật sự làm gì...” Dung Kỳ ngồi trên sô-pha,
khom lưng tiến gần trước mặt Tiểu Ái, đáy mắt lạnh lẽo chợt vụt qua tia giận
dữ: “Em nghĩ rằng, em vẫn có thể bình tĩnh mà ngồi đây uống sữa được sao?” Hơi
thở của Dung Kỳ gần ngay sống mũi Tiểu Ái, mùi hương thoang thoảng của nước
dưỡng sau khi cạo râu quấn lấy cô, hơi thở thanh tĩnh quen thuộc lại khiến cô
không khỏi run rẩy.
“Ăn xong rồi thu dọn hành lý, anh không muốn nói đến lần
thứ ba!”
“Em ghét anh!” Tiểu Ái cắn môi, bất ngờ hướng về phía lưng
anh hét lớn.
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!” Anh không quay người
lại, chỉ hơi ngoảnh đầu, giọng nói lạnh nhạt đến mức không thể lọt tai: “Vả
lại chuyện này...”
Chuyện này, cho dù cô không nói thì anh cũng biết. Dịp Tết
này, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ tẻ nhạt.
Dung Kỳ bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn thu xếp thời gian
về nhà ăn Tết khiến bố mẹ rất vui mừng. Trong mắt họ, anh là đứa con trai thân
thiết nhất, ngoan ngoãn nhất trên đời. Tiểu Ái thì ngược lại, Tết năm ngoái cô
cùng bạn học đi du lịch nên chỉ gọi điện về chúc bố mẹ vào đêm giao thừa, vì
thế cô bị coi là không hiểu chuyện. Ông bà cô đã qua đời, họ hàng ở xa nên
không thường xuyên qua lại, vì vậy năm nào gia đình cô cũng ăn Tết tại nhà.
Trận tuyết lớn đã khiến mặt đường đóng băng. Để không ảnh
hưởng đến hoạt động giao thông, suốt đêm bộ đội có mặt trên các con đường cao
tốc cào tuyết mở đường. Tuy vậy, từ thành phố S đến thành phố Z vẫn mất hơn
bốn tiếng đồng hồ đi xe. Trong suốt bốn tiếng đó, Tiểu Ái đều nghiêng mặt, thu
người ngồi trên ghế phụ ngủ.
Đến thành phố Z, lại gặp phải ùn tắc giao thông diện rộng,
lúc hai người về đến nhà thì bà Dung cũng chuẩn bị xong bữa tối. Mặc dù chỉ có
bốn người, nhưng bố mẹ vẫn nấu cả một bàn thức ăn, đều là những món cô và
Dung Kỳ thích. Những ngày qua, Tiểu Ái do không được ăn uống tử tế nên nhìn
khuôn mặt gầy hẳn đi, mẹ thấy vậy rất lo lắng, ra sức gắp thức ăn cho cô.
Kết quả còn chưa ăn được mấy miếng, đã bị bố hỏi
một câu khiến cô suýt nữa nghẹn: “Heo con à, cái cậu Thôi Thái Dạ là
thế nào vậy?”
“Bố, bố làm sao lại biết!” Tiểu Ái vô thức nhìn Dung Kỳ
ngồi đối diện, cánh tay đang cầm đũa bỗng dừng lại, năm ngón tay đột nhiên
nắm chặt.
Phản ứng của anh khiến Tiểu Ái vô cùng khó chịu, cho dù cô
và Thôi Thái Dạ yêu nhau thật thì cũng không liên quan gì đến anh. Trong lòng
Tiểu Ái hừ lạnh vài tiếng, cô thầm nghĩ dù cùng đang ở nhà, anh cùng không thể
làm gì được nên mạnh dạn chọc tức anh.
“Bố à, anh ta là ông chủ của công ty người mẫu Sun, cũng
là người đang theo đuổi con gái bố đó.”
“Ông chủ của công ty người mẫu sao? Chính là giống kiểu hộp
đêm đó à?” Mẹ cũng lên tiếng hỏi.
“Sao bà còn quê mùa hơn cả tôi nữa vậy?” Bố Tiểu Ái lắc
đầu: “Đã bảo bà hàng ngày chịu khó xem tin tức giải trí rồi mà! Con trai, con
gái của chúng ta đều là người trong giới giải trí, người làm mẹ như bà mà
ngay đến công ty người mẫu cũng không biết!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mẹ à mẹ nói hơi quá rồi! Cái gì mà hộp
đêm, mẹ nghĩ rằng người ta là tú bà đấy à!” Tiểu Ái lập tức phụ họa theo:
“Vẫn là bố lợi hại! Cái gì cũng biết!”
“Bố tất nhiên là biết rồi! Người mẫu thôi mà! Tiểu Khả nhà
tầng dưới chính là người mẫu đó thôi.”
Tiểu Ái suýt chút nữa thì phun thức ăn ra ngoài: “Bố à!
Tiểu Khả múa cột ở quán bar đúng không?”
Một tràng cười nhẹ vang lên, Tiểu Ái ngạc nhiên quay đầu,
Dung Kỳ đang nhanh chóng thu lại nụ cười trên khóe môi. Anh cười sao? Lúc
trước vẫn còn đang tức giận, một lát sau đã cười, đồ thần kinh!
“Bố à, người mẫu trong công ty của Thái Dạ và Tiểu Khả là
hai kiểu khác nhau. Họ thường tiếp nhận những công việc chụp hình tạp chí
và trình diễn thời trang trên sàn catwalk, thỉnh thoảng làm diễn viên
nghiệp dư cho các MTV của ngôi sao, hoặc nhận đóng mấy cái quảng cáo.”
Dung Kỳ chậm rãi nói, thuận tay chỉ vào ti vi: “Quảng cáo sản phẩm
dưỡng da XX châu u kia, chính là do người mẫu công ty cậu ấy đóng.”
“Hóa ra tài giỏi như vậy đó!” Bố Dung Kỳ bừng tỉnh.
“Không phải ông nói biết sao?” Bà Dung lườm một cái,
sau đó mỉm cười với Dung Kỳ: “Tiểu Kỳ nè, nghe con nói như vậy, cái cậu
Thôi Thái Dạ kia con cũng quen à?”
Dung Kỳ lạnh lùng nhìn Tiểu Ái đang trừng mắt nhìn mình, mở miệng nói: “Bọn con là bạn bè, quen nhau ở Mỹ.”
“Hóa ra là bạn của con! Vậy thì tốt rồi, Tiểu Kỳ, mau nói với bố, cái cậu Thôi Thái Dạ kia là người như thế nào? Trên phương diện kết bạn gái, đối vối Tiểu Ái nhà chúng ta có phải là đang thật lòng không?”
“Bố! Chuyện này bố phải hỏi đương sự chứ! Anh trai không biết gì đâu.” Tiểu Ái lại trừng mắt với Dung Kỳ, đáng tiếc anh lại không để ý.
“Chuyện giữa cậu ấy và Tiểu Ái con biết không nhiều. Thái Dạ đối nhân xử thế khá được, không hề ra vẻ công tử nhà giàu, đối với bạn bè cũng tốt, chỉ có điều tốc độ thay bạn gái hơi nhanh.” Nói xong, anh quay sang Tiểu Ái nửa cười nửa không. Tiểu Ái tức giận cắn đũa, xem bộ dạng rất muốn mắng anh, nhưng vì bố đang ngồi bên cạnh cứ một câu hai câu nào là “Công tử đào hoa tuyệt đối không được”, nào là “Con cái nhà có tiền là bạc tình nhất”, khiến cô muốn mở miệng cũng không được.
Kế hoạch của Dung Kỳ là ở nhà nghỉ ngơi sáu hôm, tối mùng năm sẽ quay về thành phố S. Tuyết lại tiếp tục rơi hai ba ngày nữa nhưng không lớn bằng trận đầu tiên, chỉ là những trận tuyết nhỏ, vừa rơi xuống đã tan luôn.
Giống như những lần trước về nhà, bố luôn bận bịu với việc xem phim, mẹ thỉnh thoảng bảo Tiểu Ái đi chợ cùng, và Dung Kỳ người đang bận lộn trước máy tính hoặc đọc sách sẽ đảm bảo nhận việc lái xe. Kể từ lần vô tình gặp Lý Trân Gia ở Singapore rồi hòa giải mối quan hệ, Tiểu Ái thường xuyên liên lạc với cô ấy. Dịp Tết này, Trân Gia đưa bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ, bèn hẹn Tiểu Ái đi uống trà.
“Này, nhớ gọi cả anh trai cậu đó nhé! Đã bao năm rồi không gặp, cũng để mình thấy anh ấy bây giờ ra sao rồi.” Trước khi gác máy, Trân Gia còn đặc biệt dặn dò một câu. Tiểu Ái không vừa lòng, liền thoái thác nói nếu như anh không bận sẽ đến. Hôm uống trà dĩ nhiên là chỉ có một mình cô, còn Lý Trân Gia đưa theo bạn trai đến.
Đó là một người đàn ông dáng vẻ cao ráo, hơi gầy, da trắng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, song ánh mắt lại vô cùng sắc bén, nhìn rất quen mắt.
“...” Tiểu Ái cứng họng, đây rõ ràng là người đàn ông đã bắt cóc cô đến Singapore! Tên là gì Địch ấy nhỉ?
“Văn Nhã Địch, Hoa kiều Singapore, làm việc ở công ty Tiida, là một công ty IT rất nổi tiếng!” Lý Trân Gia hứng khởi giới thiệu, Tiểu Ái nhướng mày, ngành IT ư? Lại còn là công ty Tiida cơ à? Thật là nói dối không biết ngượng mồm mà! Sao có thể trùng hợp như vậy chứ, trên đất Singapore lại gặp được người quen, hóa ra người mà Lý Trân Gia đi bám đuôi chính là anh ta. Đáng tiếc, bám tới bám lui vẫn bị lừa xoay như chong chóng.
“Dung tiểu thư, lần đầu gặp mặt, xin chào!” Đối phương giơ tay về phía cô. Tiểu Ái nhìn anh ta từ đầu xuống chân một lượt, rồi nhếch mép lên: “Đâu phải lên ti vi, cần gì phải bắt tay bắt chân chứ!” Tiểu Ái cười vừa ngây thơ vừa trong sáng, nhưng nhất quyết không chịu động vào tay anh ta. “Còn nữa, hãy cứ gọi tôi là Dung Tiểu Ái, cách xưng hô Dung tiểu thư, tôi nghe thật sự không quen!”
Mỗi người họ chọn một món đồ uống, tán gẫu chuyện phiếm bình thường. Trân Gia là người vui vẻ nhất trong số ba người, dường như rất hài lòng với người bạn trai của mình, nụ cười luôn rực rỡ tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn. Tiểu Ái càng nhìn càng thấy khó chịu, lúc anh ta đi ra chỗ khác nghe điện thoại, cô lập tức thì thầm hỏi: “Cậu và anh ta yêu nhau bao lâu rồi? Quen nhau ở đâu? Anh ta đối xử với cậu có tốt không?”
Trân Gia phá lên cười: “Sao vậy, bây giờ cậu là mẹ mình đấy à?”
“Cười gì mà cười!” Tiểu Ái lườm nguýt.
“Được rồi! Cậu bớt lo nghĩ đi, mình biết người nào mới gặp cũng đều thấy ánh mắt ấy rất mạnh mẽ, tưởng chừng không dễ lại gần, nhưng thực tế tính tình anh ấy rất ôn hòa, đối xử với mình rất tốt!”
“Thế sao lần trước cậu còn chạy đến Singapore theo dõi anh ta?” Người phụ nữ mù quáng sa vào lưới tình, Tiểu Ái bất lực.
“Lại là chuyện đó à? Đó là vì mình sợ bị người khác cướp mất anh ấy mà thôi!” Trân Gia cúi đầu uống ngụm trà, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, lúc đó Tiểu Ái đang nhìn ra ngoài cửa sổ nên không để ý đến sự biến đổi cảm xúc trên gương mặt Trân Gia.
Khi Văn Nhã Địch quay lại, Tiểu Ái mở miệng trêu đùa: “Chúng tôi vừa nói về anh đấy. Có muốn biết chúng tôi đã nói chuyện gì không?”
“Tiểu Ái!” Trân Gia đỏ mặt, đưa chân đá cô một cái dưới gầm bàn.
Con nhóc chết tiệt, vẫn như trước đây, yêu đương vào là bỏ mặc bạn bè! Tiểu Ái đau đến mức phải nín thở. Văn Nhã Địch dường như đã quan sát được gì, đáy mắt đang cười chợt ánh lên tia nhìn sắc sảo.
Uống trà xong, Tiểu Ái định về nhà luôn, nhưng Trân Gia lại đề xuất đi ăn, muốn ăn gì đều cho Tiểu Ái chọn. Thực ra kế hoạch tối nay là Dung Kỳ sẽ đưa cả gia đình ra ngoài ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn còn nung nấu ý nghĩ phải chơi cho Văn Nhã Địch một trận, nên Tiểu Ái liền gọi điện cho mẹ, sau đó kéo Trân Gia chạy thẳng đến nhà hàng hải sản Lý Công Đê.
Giữa mùa đông mà ăn đồ hải sản thì thật là xa xỉ! Trước đây cô đã từng đến nhà hàng này, cũng đúng vào mùa đông, đồ hải sản trong đó toàn là thực phẩm cao cấp vẫn còn tươi nguyên. Nhà hàng còn có một vị trí rất đẹp, nhưng hóa đơn cao ngất ngưởng luôn khiến nguời ta sợ phát khiếp.
Trân Gia vừa đến nhà hàng liền véo Tiểu Ái: “Con nhóc chết tiệt, cậu ngay đến người đàn ông của mình mà cũng đem ra chém giết!”
“Chỉ nghe theo lời cậu thôi mà! Đây không phải là mình đang giúp cậu hay sao? Hồi cấp ba ai đã từng mách mình đến đây, nói đàn ông không thể cưng chiều, thỉnh thoảng cũng phải tạo cho họ chút áp lực. Chỉ mấy chục nghìn tệ thôi mà. Đáng gì chứ!”
Trân Gia tức muốn chết, lúc muốn động thủ, Văn Nhã Địch đã từ trong bãi đỗ xe đi ra, gọi hai cô cùng bước vào cửa chính.
Tiểu Ái liếc nhìn bóng lưng Văn Nhã Địch, kéo Trân Gia hỏi nhỏ: “Anh ta sống ở thành phố Z à?”
“Không phải, thường thì ở Singapore, khi thì đến thành phố khác, nhưng ở đây anh ấy cũng có nhà.”
“Hừ, nhân viên IT bây giờ đều nhiều tiền như vậy sao? Có nhà ở nhiều thành phố, lại còn mua cả xe Lexus LS, mặc dù không phải kiểu thông dụng, nhưng cũng hơi khoa trương đấy!”
“Rất đắt à? Không phải đều là bốn bánh thôi sao? Bố mình năm ngoái cũng mua một chiếc đó, cả bảo hiểm cho xe nữa mới hết gần một trăm hai mươi nghìn tệ...”
“…” Tiểu Ái đứng trước một Trân Gia mù về xe cộ thật sự không còn gì để nói: “Thôi, coi như mình chưa nói gì!”
Thực ra từ khi thấy xe của Văn Nhã Địch, Tiểu Ái đã biết người đàn ông này tuyệt đối sẽ không coi bữa cơm này là gì. Lúc gọi món, anh ta không chớp mắt gọi trước ba đĩa bào ngư, rồi đến các loại món nguội xẻ thân, từ tôm hùm đến cua biển cái gì cũng có.
Trân Gia hình như chưa từng cùng Văn Nhã Địch đến những nhà hàng kiểu này, lúc gọi món, Trân Gia muốn xem giá nhưng trên đó in một dòng chữ “theo giá thị trường”. Món nguội xẻ thân được đưa lên trước, Tiểu Ái ăn được hai miếng đã cảm thấy buồn nôn, mùa đông ăn hải sản thật sự rất lạnh. Tiểu Ái mất hứng bỏ xuống, ngẩng đầu lên đúng lúc thấy vẻ mặt khôi hài của Văn Nhã Địch. Lửa giận trong lòng Tiểu Ái lại bùng lên, thằng cha này rõ ràng cố ý mà. Lại có thể lấy mình hại người, quá vô vị! Được, hôm nay thử xem ai liều hơn ai!
“Anh chàng đẹp trai, lại đây!” Tiểu Ái hướng về phía nhân viên phục vụ ra hiệu, anh ta mặt mày tươi cười bước tới, cung kính khom người nghe yêu cầu. Tiểu ái cười, hào khí khua tay: “Lấy cho tôi hai bình rượu Ngũ Lương lại đây.”
“Phụt!” Trân Gia phụt cả thức ăn.
Rượu trắng kèm với hải sản là lựa chọn tuyệt nhất, hải sản lạnh, còn rượu trắng lại làm ấm lòng, ngoài ra còn có thể diệt khuẩn, phòng trừ thổ tả. Điều này thì ai cũng biết, nhưng Tiểu Ái trong lúc này hình như đã quên mất tửu lượng của mình.
Kết quả, lúc Tiểu Ái ăn hết món nguội, thì cũng đã bị rượu trắng hạ đo ván rồi. Với thể chất như cô, uống rượu say không bao giờ gục ngã, chỉ có thể hoạt bát hơn nhiều so với bình thường. Một mình Trân Gia hoàn toàn không đỡ nổi. Văn Nhã Địch, cau mày, đi lên phía trước đỡ bên còn lại, nhưng Tiểu Ái thực sự say khướt, chỉ có một đoạn từ chỗ ngồi đến cửa phòng ăn mà cũng đi mất mười phút. Cuối cùng không còn cách nào, dưới yêu cầu của Trân Gia, Văn Nhã Địch sa sầm mặt mày ôm ngang người cô.
Lúc ba người bước ra khỏi phòng ăn, bên phòng đối diện hành lang cùng đồng thời mở cửa, một thân hình cao ráo, lạnh lùng bước ra. Những sợi tóc đen rũ trước trán, đôi mắt màu trà trong suốt, lạnh lẽo, chiếc áo khoác dạ mỏng màu đen vừa vặn, còn cả khuôn mặt tuyệt mĩ khiến người ta vừa nhìn đã say mê kia nữa. Là Dung Kỳ! Trân Gia sững người, mặc dù vẫn biết anh đẹp trai, nhưng không ngờ chỉ sau mấy năm không gặp, khí chất anh 1ại điềm đạm, sâu lắng đến mức mê người như thế! Người đàn ông này quá được ưu đãi, rõ ràng sắp ba mươi tuổi, vậy mà không tìm thấy một chút dấu tích nào của tuổi tác. Không hề có nếp nhăn, nước da vẫn trắng ngần, láng mịn như trước. Chỉ có giơ tay nhấc chân thôi cũng đã hào quang chói lọi giống như minh tinh vậy, cô nàng phục vụ bên cạnh chăm chú nhìn đến nỗi mắt như sắp dính lên trên người anh rồi.
“Bố, mẹ, bữa cơm hôm nay được chứ ạ?” Phía sau anh vẫn còn hai người nữa, đó là bố mẹ anh, anh kéo cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu hỏi thăm.
“Ừ! Bữa cơm hôm nay rất ngon, Tiểu Ái không đến thật đáng tiếc!” Ông Dung vừa lòng hả dạ, khẽ lắc lắc đầu.
“Đúng vậy, con bé ranh mãnh này, từ sáng đến tối hùng hùng hổ hổ, đã bao tuổi rồi mà còn chưa biết chừng mực, nói không đến là không đến... Kìa! Tiểu Ái!” Cùng với tiếng gọi ngạc nhiên của bà Dung, ba người nhìn chằm chằm về phía người vẫn đang tiếp tục “vặn vẹo xoay người” trên tay Văn Nhã Địch.
Khuôn mặt bình tĩnh điềm đạm kia đột nhiên lạnh ngắt, Trân Gia vẫn còn chưa rời mắt khỏi khuôn mặt điển trai ngất trời của anh thì đối phương đã đi đến trước mặt Văn Nhã Địch.
“Anh Kỳ!” Trân Gia vội vàng lại gần: “Em là Trân Gia, bạn học của Tiểu Ái, còn nhớ em không?”
“Còn nhớ!” Dung Kỳ lãnh đạm trả lời, tầm mắt vẫn tập trung vào Tiểu Ái đang “vặn vẹo xoay người”, anh đưa tay ra, giọng nói hơi lạnh: “Có thể đưa cô ấy cho tôi rồi!”
“Vô cùng sẵn lòng!” Văn Nhã Địch cười giễu cợt, lập tức ném ngay “củ khoai nóng” này cho Dung Kỳ.
Tiểu Ái co người trong lòng Dung Kỳ, khẽ hé đôi mắt lờ đờ nhìn anh trong giây lát, đột nhiên cười ngốc nghếch, sau đó dựa sát vào ngực anh đỉ vào giấc ngủ.
Trân Gia để ý thấy khi Tiểu Ái mang vẻ mặt an tâm dựa vào Dung Kỳ ngủ, đôi mắt anh xưa nay vốn lạnh lùng, thờ ơ, trong nháy mắt lóe lên sự dịu dàng âu yếm.
Trân Gia lặng lẽ thở dài. Chẳng lẽ, anh ấy vẫn tiếp tục…? Từ năm đó đến giờ, hay từ nhiều năm trước đó rồi… Thực ra, rất nhiều chuyện cô biết rõ. Rõ ràng đã nhìn anh nhiều lần trong trạng thái như vậy, nhưng cô không hiểu được sự thật dưới đáy mắt lạnh lùng kia. Tiểu Ái chắc vẫn chưa biết. Cô rốt cuộc có nên nói với Tiểu Ái sự thật đằng sau những lời nói dối năm đó không?
Cơn đau đầu sau khi tỉnh rượu, là sự đau đớn mà Tiểu Ái không thể nào chịu đựng được, thế nhưng sau mỗi lần bình phục lại khăng khăng không chịu rút ra bài học.
“Mẹ! Khát nước!” Tiểu Ái nhắm mắt gọi, lập tức có người nâng nửa đầu lên, đưa cốc nước đến bên miệng, cô uống một hơi dài, lúc đó mới ấn huyệt thái dương mở mắt ra. Nào ngờ người ngồi bên giường không phải mẹ, mà là Dung Kỳ. Tiểu Ái lập tức thu người vào trong chăn. Dung Kỳ đặt chiếc cốc xuống, giọng nói có chút không vui: “Không biết uống thì đừng uống, uống say gây rối thì hay lắm hả?”
“Ai gây rối chứ?” Cô thò đầu ra phản kháng.
Dung Kỳ đang đứng bên cạnh giường từ từ nhìn xuống, những tia sáng mềm mại xuyên qua tấm rèm phòng ngủ chiếu lên thân hình anh, cả người anh như được bao phủ bởi ánh hào quang màu vàng kim, khiến người ta lóa mắt.
Tiểu Ái kéo chăn, trong lòng cảm thấy tự xót thương cho bản thân, trong tình huống này mà vẫn còn có tâm trạng thưởng thức thần thái của anh. Thật là hổ thẹn!
“Sao vậy, bây giờ lại biết trốn tránh không gặp người khác rồi à? Hôm qua thì sao, trong lòng người đàn ông xa lạ, không phải là rất biết lăn đi lăn lại đó thôi?"
Tiểu Ái sững người, tại sao chuyện này anh cũng biết vậy? “Ai là đàn ông xa lạ? Anh ta là bạn trai của Trân Gia!” Nói xong, Tiểu Ái hơi khó chịu: “Thật là, anh dựa vào cái gì mà lúc nào cùng hỏi tôi ở cùng với ai, anh đừng nghĩ rằng anh, anh… như thế nào thì tôi cũng như vậy! Anh là anh trai tôi đó, anh như thế… không cảm thấy bản thân rất biến…” Chữ cuối cùng dính ở đầu lưỡi không sao thốt ra được. Không phải cô không có dũng khí nói, mà thực sự cảm thấy quá thương tâm, quá khôi hài. Thế giới này cuộc làm sao vậy? Rõ ràng một khuôn mặt khiến ngưòi khác như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng có vô số phụ nữ theo đuổi, dù có cho thêm tiền cũng coi như không, nhưng tại sao lại làm ra những chuyện như thế với cô chứ? Lẽ nào... thấy cô đau khổ khó chịu là tất cả niềm vui của anh sao? Như thế thì có lợi gì cho anh chứ? Cô đã cố gắng mọi cách tránh xa anh, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra mãi mãi không thể rời khỏi tầm mắt của anh.
Ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ ấy, dường như biến thành một chìa khóa vô hình. Cô không nhìn thấy được, không mò được, thế nhưng đâu đâu cũng có sự xuất hiện của nó. Bất luận đang ở đâu cùng với ai, làm cái gì, cuối cùng cô vẫn không thể tránh được ánh mắt anh.
Cuộc sống như vậy, rốt cuộc phải tiếp tục như thế nào đây?