Hạ tuần tháng tám, theo lời hứa Dung Kỳ hoàn thành xong công
việc, đưa Tiểu Ái đến Pháp.
Trạm dừng chân đầu tiên của họ là Paris, sau khi xuống máy
bay, họ ở lại đó một đêm rồi liền đến ga tàu Lyon. Từ đó đến Provence mất
khoảng ba tiếng đồng hồ.
Provence nằm ở miền nam nước Pháp, là một khu vực rộng lớn,
kéo dài từ bờ biển Địa Trung Hải tới tận khu vực đồi núi nội địa. Nơi này có
rất nhiều di sản kiến trúc thời Trung Cổ, khiến thành phố tràn ngập hơi thở của
thời La Mã cổ đại. Phong cảnh độc đáo, lãng mạn với cấu trúc bình nguyên, khe
núi và lâu đài cổ. Thời tiết tuy thất thường, nhưng vào những ngày có ánh nắng
ấm áp, bầu trời lại vô cùng trong xanh.
Họ không ngủ tại khách sạn lớn, mà tìm một nhà trọ bình dân
ở Simiane-la-Rotonde.
Trước khi đi du lịch, Tiểu Ái đã từng lo rằng du lịch tự cấp
sẽ gặp nhiều khó khăn, vì thế đã lên mạng tra cứu thông tin và in một số tài
liệu. Nhưng không ngờ, ngay đến bảng chỉ đường Dung Kỳ cũng không cần xem, lên
xuống đổi xe đều vô cùng thông thuộc. Sau khi đến thị trấn Simiane, giữa rừng
hoa màu tím bát ngát, anh gõ cửa một căn nhà ba tầng có tường trắng xám và mái
hiên màu vàng cam.
Người mở cửa là một phụ nữ nông thôn lớn tuổi, vừa thấy Dung
Kỳ thì lập tức vui mừng, ôm anh thắm thiết và nói một loạt tiếng Pháp, Tiểu Ái
hơi sững người, thầm nghĩ người đàn bà Pháp này quá nhiệt tình. Đang suy nghĩ
có nên đổi một nơi khác không thì qua sự giới thiệu của Dung Kỳ, bà ta quay
sang trao cho cô một cái ôm thắm thiết.
"Xin chào! Tôi là Sophia. Chào mừng cô đến đây!"
Sau vài câu tiếng Trung không chuẩn, bà lại tuôn ra một tràng tiếng Pháp, khiến
cô nghe mà không hiểu gì cả.
Trong căn nhà nhỏ giản dị giữa nông thôn này, họ nhận được
sự tiếp đãi rất nhiệt tình. Người phụ nữ Pháp dành cho hai người một căn phòng
sạch sẽ, ngăn nắp, trang trí đơn giản, một chiếc giường lớn có cột giường theo
kiểu châu u, một chiếc lò sưởi cũ và tủ quần áo. Căn phòng còn có một ban công
hướng nam, đặt bàn tròn sắt và ghế, từ ban công có thể ngắm nhìn rừng hoa màu
tím và hoa hướng dương màu vàng vây quanh ngôi nhà.
Chiều tối, người đàn ông chủ nhà bận rộn với việc đồng ánh
quay về, thấy Dung Kỳ, ông ta vui mừng chạy đến ôm anh. Trước bữa tối, Tiểu Ái
không nén nổi tò mò liền hỏi có phải anh đã quen họ từ lâu rồi không?
Dung Kỳ mỉm cười: "Trước đó anh từng sống một thời gian
ở đây." Tiểu Ái còn muốn hỏi thêm, nhưng bà chủ nhà đã chuẩn bị xong bữa
tối. Bánh mì nướng thơm phức, quệt dầu ô liu và pho mát mùi vị tuyệt vời, ngoài
ra còn có canh cá hương vị đậm đà. Thực ra đây là những món ăn rất đơn giản,
nhưng do khác biệt về văn hoá vùng miền mà cách làm có khác nhau, khiến cho bữa
tối bày trước mặt trông thơm ngon không gì sánh bằng.
Người phụ nữ lớn tuổi lấy giá cắm nến, rồi thắp vài ngọn nến
lên. Căn phòng nhỏ bỗng ánh lên những tia sáng vàng nhạt, khiến nó tràn ngập
mùi vị lãng mạn ấm áp.
Thời tiết Provence tháng tám vô cùng dễ chịu, không quá nóng
cũng không quá lạnh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Khi màn đêm buông
xuống, gió thổi từ cánh đồng đến, xuyên qua chiếc cửa sổ vòm đang mở, Tiểu Ái
cảm nhận được mùi oải hương và hương hoa cỏ thanh khiết bay đến tràn ngập căn
phòng. Cặp vợ chồng người Pháp vừa tán gẫu vừa thong thả thưởng thức bữa tối,
thỉnh thoảng họ còn nhìn vào mắt nhau vô cùng trìu mến.
Tiểu Ái lén nhìn người bên cạnh, dưới tia sáng lờ mờ, anh
giống như một bức tượng điêu khắc tao nhã, tuyệt đẹp, làn da trắng trẻo, mịn
màng. Dù chỉ với áo may ô và quần jean thoải mái, cả người anh vẫn toát lên vẻ
trầm tĩnh, thanh khiết. Anh đang nói chuyện với đôi vợ chồng người Pháp, song
như cảm nhận được ánh nhìn của Tiểu Ái liền quay đầu sang nhìn cô chăm chú, đôi
mắt đẹp hơi nheo lại, mang theo những tia sáng lấp lánh sâu thẳm khiến cho
người ta tim đập loạn xạ: "Có chuyện gì sao?"
Tiểu Ái bỗng suy nghĩ miên man trong đầu, tất cả những gì
nghĩ được lúc này đều liên quan đến những cảnh lãng mạn sắp xảy ra trong chuyến
du lịch này. Khuông mặt Tiểu Ái bỗng đỏ ửng, cô lúng túng ngoảnh mặt đi, ra sức
cốc vào đầu mình. Thật là! Còn đang ăn tối mà đã nghĩ nhiều như vậy, cô thật là
háo sắc!
Nhưng nghĩ lại, đó cũng là chuyện bình thường mà, vì công
việc nên họ đã mấy tháng không gặp nhau, vừa gặp đã vội lên xe, lên máy bay,
ngay cái đêm ở Paris cũng vì mệt mỏi mà vội đi ngủ, một chút lãng mạn cũng
không có.
"Em không thích ăn những món này sao?" Dung Kỳ đặt
một chiếc bánh mỳ đã quệt dầu ô liu vào trong đĩa của Tiểu Ái: "Dầu ô liu
ở đây rất nổi tiếng, em ăn thử đi!"
Mùi ô liu trộn lẫn với bách ly hương, bạc hà và chanh toả
ra, khiến cơn thèm ăn của Tiểu Ái nổi lên, nhưng vẫn cố nhướn mày làm bộ làm
tịch nói với anh: "Thật sự ngon sao? Anh không lừa em chứ?" Tiểu Ái
liếc nhìn những ngón tay thon dài của Dung Kỳ nũng nịu: "Em muốn anh đút
cho em."
"Em đã bao nhiêu tuổi rồi?" Hàng lông mày đẹp khẽ
nhíu lại.
"Vậy em không ăn nữa, cùng lắm thì chết đói!" Tiểu
Ái tỏ vẻ ngang bướng.
Anh bất lực, đành đưa bánh mì đến bên miệng cô, nào ngờ cô
không vừa lòng: "Miếng to như vậy, em ăn thế nào được chứ? Phải nhỏ hơn
một chút!"
Dung Kỳ lắc đầu, tách một miếng nhỏ ra, rồi một lần nữa đưa
đến miệng cô. Trong đôi mắt đen nháy của Tiểu Ái hiện ra ý cười giảo hoạt, cô
há to miệng, ăn miếng bánh mì đồng thời ngậm cả ngón tay anh, đầu lưỡi linh
hoạt nhân cơ hội đó còn liếm vào những đầu ngón tay.
Dung Kỳ sững người, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nếp nhăn
trên trán dãn ra, anh đưa tay đặt vào chỗ tựa lưng ghế của cô rồi nói:
"Bên miệng em có vết dầu."
Tiểu Ái vội đưa tay lau nhưng mãi vẫn không được: "Chỗ
nào vậy anh?"
"Chỗ này." Anh nói nhỏ, sau đó cúi đầu xuống, liếm
khoé miệng màu hồng nhạt của Tiểu Ái. Vô cùng kinh ngạc, Tiểu Ái vừa che miệng,
vừa nhìn cặp vợ chồng người Pháp đang ngồi đối diện: "Sao anh lại làm như
thế trước mặt người khác chứ?" Cô oán trách.
"Chẳng có can hệ gì, đây là nước Pháp, không ai biết
chuyện của anh và em." Những ngón tay của anh bắt đầu chạm vào mái tóc
xoăn dài của Tiểu Ái: "Ở nơi này, chúng ta là một đôi tình nhân bình
thường."
"Thật sao?" Tiểu Ái chớp chớp mắt, suốt chặng
đường đi, trước mắt người khác, cô luôn khuôn phép giữ khoảng cách với anh, nếu
biết sớm, cô đã khônng phải khổ sở như vậy rồi!
Dung Kỳ cười, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp. Người phụ nữ
lớn tuổi ngồi đối diện mỉm cười nói với họ một câu bằng tiếng Pháp, Tiểu Ái
không hiểu, chỉ thấy Dung Kỳ lắc đầu.
Cô vội hỏi anh bà Sophia đã nói gì.
"Sophia hỏi em có muốn thử rượu Anisette bà ấy tự ủ
không?" Nói xong anh liền thấy hối hận khi nói điều này với Tiểu Ái. Quả
nhiên, người tửu lượng kém nhưng lại có gan uống rượu kia lập tức gật đầu với
người phụ nữ lớn tuổi: "Muốn, muốn, muốn! Tôi muốn uống!"
Bà Sophia hiểu được, liền lấy một bình rượu Anisette lớn,
Dung Kỳ ngăn không kịp, chỉ có thể lạnh giọng cảnh cáo Tiểu Ái giữ chừng mực.
Chừng mực? Ngoài mặt thì Tiểu Ái ngoan ngoãn đồng ý, nhưng
trong lòng lại đang vui như Tết. Chừng mực là thứ mà từ khi cất tiếng khóc chào
đời đến nay, cô chưa từng để ý đến. Rượu Anisette vừa mở ra. Tiểu Ái cùng với
đôi vợ chồng già đó uống sảng khoái, rượu này khá nặng, chưa đến nửa giờ Tiểu
Ái đã bắt đầu say.
Vẻ mặt Dung Kỳ vô cùng bất mãn, nhưng chỉ có thể ôm cô lên
tầng.
Tuy nhiên, sau khi về phòng lấy quần áo đi tắm, Tiểu Ái
không chịu bước ra khỏi cửa, đòi phải tắm trong phòng bằng được. Trong căn nhà
nhỏ kiểu cũ này chỉ có hai phòng tắm, một ở tầng hai còn phòng kia ở tầng ba,
phòng của hai người không có cửa thông với phòng tắm. Dung Kỳ kiên nhẫn giải
thích cho Tiểu Ái, nhưng anh có thể trông chờ một con sâu rượu nghe hiểu được
sao?
Dung Kỳ tức giận, kéo Tiểu Ái đi, nhưng cô lại cắn lên cánh
tay anh.
"Dung Tiểu Ái!" Lửa giận bốc lên, cánh tay đang ôm
lưng Tiểu Ái tăng thêm lực, kéo cô từ cửa phòng ném lên giường. Anh xoa cánh
tay bị cắn định mở cửa nhưng lại bị cô níu chặt, ngã ngồi về phía mép giường.
"Anh đã nói với em không được uống rượu. Nhìn bộ dạng
em thế này có thể chấp nhận được không?..." m thanh tức giận của Dung Kỳ
bỗng dưng im bặt, cô nàng uống say bất ngờ ngồi lên đùi anh, vòng tay sau cổ
hôn môi anh.
Đôi môi linh hoạt mang theo mùi rượu nhiệt tình dào dạt, vừa
chạm đến môi đã đưa đầu lưỡi mạnh dạn luồn vào, cùng với đầu lưỡi anh quấn
quýt. Anh nhíu mày nhìn Tiểu Ái, hàng lông mi chớp chớp như cánh bướm ấy vừa
dày vừa cong vút. Anh nhắm mắt lại, những ngón tay đang giữ lấy eo cô từ bỏ ý
nghĩ đẩy cô ra.
Tiểu Ái càng hôn càng sâu, cơ thể bắt đầu không ngồi yên,
bàn tay cũng trượt xuống, cởi quần áo của anh.
Sắc mặt Dung Kỳ bỗng thay đổi, mạnh mẽ trở mình đè cô trên
giường, từ bị động chuyển thành chủ động, cùng ôm hôn cô. Lần này, cảm xúc của
hai người vô cùng thăng hoa. Có lẽ do nhiều tháng chưa gặp đã khiến họ nhớ
nhung thèm muốn như vậy. Họ vuốt ve, hôn nhau, lôi kéo quần áo của nhau, thậm
chí quần áo còn chưa được cởi hết, anh đã vùi sâu vào trong cơ thể cô.
Cảm xúc dâng trào mãnh liệt khiến Tiểu Ái rên rỉ không
ngừng. Cô mở mắt nhìn lên khuôn mặt hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh, thờ ơ mọi
khi của anh, thấy cảm xúc tuôn trào vô cùng tươi mới, chân thực khiến cô không
ngừng run rẩy, tim đập loạn xạ...
Động tác của anh bắt đầu kịch liệt hơn, hơi thở dồn dập cùng
với tiếng rên rỉ khiến hai cơ thể như hoà làm một, chân tay quấn chặt lấy nhau,
từng giọt mồ hôi lăn ra rồi hoà quyện. Khi đang vùi sâu trong cơ thể của nhau,
hai người chỉ hận không thể biến đối phương trở thành một bộ phận của mình.
Tiểu Ái chợt nhớ đến trước kia, khi đó anh còn nghĩ là anh ruột của cô, anh đã
phải dùng vẻ mặt lạnh lùng như thế nào để nhìn mình? Muốn yêu mà không thể yêu,
khát khao được ôm cô vào lòng nhưng không thể dang đôi tay ra, không biết lúc
đó tâm trạng anh như thế nào?
Một loạt động tác mãnh liệt khiến Tiểu Ái không khỏi nhíu
mày, trên khuôn mặt đẹp trai, phi phàm ngoài dục vọng còn có sự bất mãn:
"Em đang nghĩ đến ai?" Giọng anh khàn khàn, mang theo hơi thở dồn
dập, nghe vô cùng quyến rũ.
Tiểu Ái đưa tay chạm nhẹ vào những giọt mồ hôi trên ngọn tóc
màu đen của anh, khẽ kêu lên: "Anh trai, em..."
Đôi mắt màu trà chợt vút lên sắc kỳ dị, hàng lông mày đẹp
ngập tràn màu u ám, anh hung hăn hôn Tiểu Ái, dường như muốn nuốt tất cả giọng
nói và hơi thở dồn dập của cô.
Tiểu Ái cảm giác như lưng của mình đau đến mức sắp gẫy, cô
nghĩ chắc anh tức giận chứ nếu không sẽ chẳng làm cô đau đến vậy. Anh thật là,
cũng không nghe cô nói hết câu, bây giờ đang cùng với anh trên giường cô còn có
thể nghĩ đến ai chứ... Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Tiểu Ái đã không còn suy
nghĩ được gì nữa, động tác điên cuồng của anh khiến cô như một chiếc thuyền nhỏ
lênh đênh trên mặt biển giữa mưa gió bão bùng, ngoài sự nhấp nhô, du dương của
cơ thể ra thì trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng...
Trời đã sáng, xuyên qua khe hở của rèm cửa nhìn ra ngoài,
Provence đang chào đón một ngày mới trời quang mây tạnh. Tiểu Ái đã thức dậy từ
lâu, nhưng cơ thể rã rời, ngay cả sức lực để động đậy cũng không có. Hôm qua cô
mượn rượu để quấn lấy anh, kết quả bị anh giày vò một đêm, bây giờ bộ dạng mới
thành ra thế này, đây liệu có được gọi là gậy ông đập lưng ông không?
"Em còn chưa dậy à?" Thân hình cao lớn đến bên cửa
sổ, kéo rèm cửa ra, những tia nắng tràn vào, rọi chiếu lên giường. Tiểu Ái lập
tức vùi mặt vào gối, liên tục kêu chói mắt. Kêu gào được một lúc, thấy anh
không lên tiếng, cô nhẹ nhàng nheo mắt nhìn anh. Trong ánh nắng buổi sáng tràn
ngập mùi hương hoa cỏ, Dung Kỳ đứng thẳng, tinh thần sảng khoái, khuôn mặt góc
cạnh thon gọn như ngọc khắc, chiếc áo sơmi trắng được mạ thêm vầng sáng, nhìn
anh càng đẹp trai hơn bao giờ hết.
Thật bất công! Tiểu Ái nắm góc chăn nức nở, tại sao hai
người quấn quýt một đêm, anh thì tinh thần vẫn sung mãn như vậy, còn cô thì
giống như cá chết nằm sõng soài không thể động đậy được.
"Tại sao, tại sao?" Tiểu Ái cảm thấy vô cùng uỷ
khuất, rõ ràng đều là anh nỗ lực, tại sao người mệt lại là cô.
"Cái gì tại sao?" Dung Kỳ chau mày, khom người bế
cô lên cùng với chiếc chăn mỏng.
"Anh làm gì vậy?" Tiểu Ái hơi hoảng sợ, lẽ nào
muốn cô mang bộ dạng như thế này đi ăn bữa sáng hay sao?
Anh không lên tiếng, chỉ bế Tiểu Ái ra khỏi phòng, đi vào nhà tắm cuối hành lang, trong chiếc bồn tắm bằng gỗ bóng loáng đã ngập nước nóng. Anh vứt chiếc chăn đi trong tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Ái, đặt cô vào bồn tắm.
Nước nóng đủ độ ấm bao lấy cô, chân tay mỏi nhừ lập tức thấy thật dễ chịu, cô nằm trong bồn cười khúc khích: "Điều anh đang làm giống như đang đóng phim dài tập đó. Trong phim "An phượng lãnh nguyệt" cũng có một cảnh như vậy, cảnh quay rất đẹp nhưng khán giả lại không hề biết, lúc Minh Phỉ bế em, liên tục kêu nặng, trên đường còn đánh rơi em mấy lần..." Dưới anh mắt dần u ám của anh, tiếng cô thấp dần xuống. Biết mình lại nói những điều không nên nói, Tiểu Ái lập tức mỉm cười giảng hoà: "Ha ha ha... Nước ấm dễ chịu thật đó! Anh có muốn vào thử không?" Lời nói vừa dứt, cô liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Nếu như lúc này anh thật sự cởi quần áo bước vào, thì hôm nay cô còn sống nổi không?
Dung Kỳ nhìn cô thờ ơ, đứng dậy nói: "Em ngâm mình một lúc, quần áo ở bên này, tắm xong thì xống dưới nhà ăn sáng, chiều nay chúng ta còn phải đến Aix-en-Provence. Nếu muốn xem hoa oải hương thì em tự tính toán thời gian cho phù hợp." Nói xong, anh xoay người bước ra khỏi nhà tắm.
"Cái gì, giọng điệu gì vậy?" Tiểu Ái trợn trừng mắt: "Tuy anh không cởi quần áo bước vào bồn tắm, em rất vui mừng, nhưng một cô gái xinh đẹp đang không mặc gì đưa ra lời mời như vậy, đáng lẽ anh không nên tỏ vẻ mặt này chứ! Hừ! Tảng băng vẫn là tảng băng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!"
Tiểu Ái mắng mỏ một lúc rồi lặn xuống nước thổi bong bóng.
Provence tháng tám là mùa hoa nở. Cánh đồng hoa oải hương mênh mông như đại dương trải rộng toàn thung lũng, những bông hướng dương màu sắc tươi sáng xoè ra những cánh hoa xinh đẹp. Bầu trời xanh biếc trong veo, không khí thanh ngọt, màu tím và màu cam như nhảy múa trước mặt cô, tựa như phong cảnh trong giấc mộng. Cuối cùng Tiểu Ái cũng biết tại sao Pháp lại nổi tiếng là một đất nước lãng mạn, và cô cùng nhận ra phong cảnh lãng mạn nhất không phải ở Paris, mà là ở Provence.
Cả buổi sáng Tiểu Ái bận rộn với việc chụp ảnh, rừng hoa tím và cam, thung lũng hoa với đủ các sắc màu, bầu trời xanh êm đềm và những đám mây mềm mại như bông, còn có bóng dáng màu trắng đang chầm chậm tản bộ giữa rừng hoa.
Hôm nay, Dung Kỳ rất yên lặng. Từ ống kính nhìn ra, dưới ánh nắng, bộ quần áo màu trắng của anh gần như trong suốt, khuôn mặt hoàn mĩ của anh hơi ngẩng lên, nhìn về nơi xa xăm, không biết đang nghĩ gì. Cô lén chụp anh rất nhiều, lúc trên xe đến Aix-en-Provence cô mở xem từng bức, liên tục nói mình có tài năng thiên phú của thợ ảnh.
Những lời lẩm bẩm một mình của cô không hề thu hút sự chú ý của Dung Kỳ. Anh chỉ chuyên tâm lái xe, ánh mắt chưa từng hướng về phía cô. Tiểu Ái buồn rầu, tuy cô chủ động nói chuyện với anh, anh vẫn đáp lại, nhưng cô luôn cảm thấy kể từ sáng hôm nay, anh có chút gì đó kì lạ, dường như tâm trạng đã giảm sút rất nhiều. Tiểu Ái cảm thấy hơi buồn, liền đặt máy ảnh xuống bắt đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa kính.
Đây là chiếc ô tô Ford kiểu cũ của đôi vợ chồng chủ nhà. Sau bữa cơm, Dung Kỳ liền đưa hành lý gọn nhẹ của họ lên xe. Tiểu Ái rất kinh ngạc, sao anh lại có thể lái xe của người khác đi, và cô còn lo lắng họ có thể sẽ lạc đường, Provence khá rộng, đường ở nông thôn lại rắc rối phức tạp. Nhưng vài tiếng sau, Tiểu Ái phát hiện ra lo lắng của mình chỉ là thừa, bởi họ đã thuận lợi đến được Aix-en-Provence. Tiểu Ái nghĩ rằng, trước đây anh đã từng đến Provence, nếu không anh sao có thể thuộc đường xa như vậy được, biết lâu đài cổ ở đâu đẹp, nơi nào có phong cảnh như tranh...
Aix-en-Provence là thành phố của các trường đại học và thành phố suối nổi tiếng, đồng thời nó cũng được biết đến bởi lối kiến trúc Phục Hưng nghệ thuật.
Ngồi trong xe, Tiểu Ái có thể thấy khách du lịch từ nhiều quốc gia, đa phần hành lý của họ đều gọn nhẹ, tiện lợi, cùng người yêu đi dạo trên các tuyến đường. Sau khi dừng xe, Dung Kỳ đưa cô đến đại lộ Mirabeau sạch sẽ, tuyệt đẹp.
Đại lộ Mirabeau còn được gọi là đại lộ suối phun, rải rác là các cung điện, tượng điêu khắc và vô số suối phun tuyệt đẹp từ thế kỷ mười tám. Hai bên đại lộ trồng rất nhiều ngô đồng Pháp cao lớn, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây, nghịch ngợm trêu đùa những người đi trên đường. Bên đường có rất nhiều quán nước ngoài trời, không khí trên đường phố lộng lẫy đã có sức hút lớn đối với Tiểu Ái. Cô liền kéo Dung Kỳ chọn một quán cà phê có tấm che nắng màu trắng ngoài trời rồi ngồi xuống.
Dung Kỳ thành thạo dùng tiếng Pháp chọn thực đơn. Người nữ bồi bàn liên tục nhìn anh bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Tiểu Ái.
Dung Tiểu Ái chống cằm, không ngừng lắc đầu. Những cảnh tượng như thế này cô đã quá quen thuộc rồi, suốt chặng đường, bất luận là người trong nước hay nước ngoài; ở sân bay hay nhà hàng, khách sạn, dù là thị trấn hay làng quê, những ánh mắt nóng bỏng như thế này chưa bao giờ dừng lại.
Đúng vậy, với khí chất và khuôn mặt xuất chúng đó của Dung Kỳ, có thể khiến cho tất cả mọi người, từ nam đến nữ, từ người Trung Quốc đến người nước ngoài, thậm chí từ người già đến trẻ nhỏ đều gục ngã. Chỉ cần đi cùng anh, Tiểu Ái lập tức biến thành một chủ thể trong suốt, vô hình.
"Trước đây anh đến Provence mấy lần rồi?" Tiểu Ái không nén nổi lòng hiếu kỳ.
"Một lần." Anh giúp Tiểu Ái cho thêm đường, sữa, khuấy đều rồi mới đẩy đến trước mặt cô.
"Chỉ một lần? Vậy mà anh lại có thể lái xe một mạch từ đó đến nơi này sao?" Tiểu Ái tấm tắc, vô cùng ngạc nhiên.
"Nhưng lần đó anh lại ở đây hai tháng." Thấy vẻ mặt hoá ra là vậy của Tiểu Ái, Dung Kỳ khẽ mỉm cười. Cô uống xong một ngụm cà phê, đang định hỏi tiếp thì anh lại nói: "Em có đói không? Nếu đói thì gọi thêm chút gì đó để ăn, hôm nay chúng ta sẽ không ở lại Aix-en-Provence."
"Nhanh như vậy sao?" Tiểu Ái mếu máo.
"Anh đã đặt khách sạn hướng ra biển."
Tiểu Ái nghe thấy biển thì mắt lập tức sáng lên: "Khách sạn hướng về Địa Trung Hải? Còn đợi gì nữa, bây giờ đi đến Nice luôn!"
"Không cần vội, ăn xong hãy đi, vẫn còn kịp!"
Phía xa xa, một mảng màu xanh biếc sâu lắng, mĩ lệ, dịu dàng tựa viên ngọc bích tuyệt đẹp, cùng với bầu trời trong xanh hợp thành một đương chân trời thấp thoáng, mờ nhạt. Ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua từng hàng dừa hiền hoà. Bờ biển màu xanh lam rộng lớn hình vòng cung, những con phố cổ vẫn còn lưu lại vết tích của thời đế quốc La Mã cổ đại... tạo nên một bức hoạ tuyệt mỹ - Nice, thiên đường nghỉ mát của nước Pháp.
Tối qua, khi đến Nice thì đã muộn, cả người lại mệt mỏi nên Tiểu Ái vừa đặt xuống gối liền ngủ say. Sáng nay thức dậy, cô mới phát hiện ra thành phố này không ngờ lại đẹp đến thế.
Sau khi ăn sáng tại khách sạn, hai người đến con đường náo nhiệt gần biển nước Anh. Đó là đại lộ được xây dựng ven biển, tập trung rất nhiều khách sạn. Tuy thời gian còn sớm, nhưng trên bãi biển đã có rất nhiều người đẹp đến tắm nắng rồi.
Bãi biển khoả thân là điều mà Tiểu Ái muốn biết từ lâu, chỉ đáng tiếc trong nước không có. Dung Kỳ không có hứng thú với những chuyện này, kế hoạch ban đầu của anh là đi dạo ở viện bảo tàng của Nice, tuy nhiên anh không thể chống lại sự cố chấp của Tiểu Ái nên đành đi cùng cô đến bãi biển, tìm ô dù che nắng và ghế ngồi, gọi đồ uống và nằm xuống nghỉ ngơi.
Trên bãi biển cũng có người mặc đồ bơi, nhưng đa số nam nữ đều khoả thân nằm trên đó. Họ thậm chí không cần dù che nắng, mà chỉ phủ một chiếc khăn lớn ở trên bãi, xoa kem chống nắng và bắt đầu phơi nắng. Từ vị trí của Tiểu Ái có thể thấy, khắp nơi là một mảng lóng lánh, đa phần là những chàng trai cô gái xinh đẹp với thân hình bốc lửa, cũng không ít các cặp vợ chồng trung niên thân hình mập mạp. Vỗn dĩ Tiểu Ái không thích màu da của mình, nhưng thấy những người nước ngoài cố gắng như vậy chỉ để phơi thành màu da đồng cỏ, màu lúa mạch hoàn mĩ, cô vô cùng đắc ý.
Tiểu Ái lén nhìn trộm Dung Kỳ, mắt anh đã nhắm lại. Cô cười gian xảo, bắt đầu cởi chiếc áo thun và váy ngắn trên người. Sáng nay, lúc ở trong phòng, Tiểu Ái đã lên kế hoạch đi bơi, nhưng sau khi Dung Kỳ thấy mấy bộ đồ bơi của cô, liền nhíu mày ngăn cản khiến cô tức giận vô cùng. Nhưng thật không công bằng, cô đã tốn rất nhiều tiền để chuẩn bị đồ bơi chỉ là muốn được xinh đẹp khi ở bãi biển, vì một câu nói không cho phép của anh sao có thể làm hỏng chuyện chứ?
Không cho cô mặc đồ bơi ra ngoài thì cô mặc bikini.
Tiểu Ái ném quần áo xuống, xoa xong kem chống nắng thì cầm điện thoại chụp bốn phía. Lúc đầu cô vẫn lo lắng bị Dung Kỳ phát hiện, đặt chân lên nước biển một lúc thì lại ngoảnh đầu kiểm tra, nhưng anh vẫn nhắm mắt nằm ở đó dường như đã ngủ say.
Tiểu Ái thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại tạo ra đủ các loại tư thế và nét mặt để chụp ảnh, định đến tối sẽ gửi cho Tư Nhã để cô ấy ngưỡng mộ. Chiếc bikini màu tím đậm phác hoạ những đường con thon thả, duyên dáng của cô. Một lúc sau, mấy chàng trai nước ngoài bị cô thu hút đi tới, lấy cớ muốn nhờ cô chụp ảnh, rồi bắt chuyện tán gẫu. Tiếng Pháp thì cô không biết, nhưng tiếng Anh cũng tạm được, sau khi biết Tiểu Ái là diễn viên Trung Quốc, họ liền không ngớt khen cô xinh đẹp, có khí chất, muốn chụp ảnh chung với cô. Tiểu Ái vui vẻ bằng lòng, tạo tư thế đang định chụp thì thấy cách đó không xa, bóng hình với ánh mắt thân thuộc kia không biết từ khi nào đã đứng ở đó, phản ứng đầu tiên của cô là hoảng hốt. Tuy nhiên khi nhìn lại, trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
Trong mắt cô lúc này, Dung Kỳ chính là quái vật. Cho dù không có biểu cảm, không trang điểm gì thì anh vẫn đẹp trai như nhân vật trên trang bìa của tuần san thời trang Paris. Huống hồ nơi này, đâu đâu cũng là đàn ông ngoại quốc cơ bắp cuồn cuộn, chỉ riêng mình anh một bộ quần áo mỏng màu trắng, dáng vẻ điềm tĩnh, màu da trắng như ngọc, đường cong rắn chắc, bóng loáng, cộng thêm khuôn mặt phương Đông xuất chúng và mái tóc đen, đôi mắt màu trà thần bí, không làm người khác chú ý cũng khó.
Mấy cô nàng xinh đẹp để trần nửa thân đánh bóng chuyền, đang cật lực mời anh tham gia, họ kéo anh, vòng một căng đầy gần như dán lên cánh tay.
Mặt trời rất chói mắt, Tiểu Ái không thấy rõ nét mặt anh, chỉ biết anh không hề từ chối họ mà còn vui vẻ nói chuyện với họ nữa.
Lại như thế rồi! Mỗi lần có người đẹp đến gần, anh không biết tránh xa một chút. Lần này còn là những cô nàng để trần nửa thân. Hừ! Bò sữa thì giỏi lắm sao? Củ đậu thì có gì đáng xem chứ, bọn họ có thì cô cũng có! Tiểu Ái cúi đầu nhìn ngực của mình, tuy không to bằng họ, nhưng cũng núng nính, gợi cảm, đủ dùng rồi mà? Khi Tiểu Ái đang nghiến răng nghiến lợi thì chàng trai ngoại quốc bên cạnh biểu ý cô nhìn vào ống kính, cô vội ngẩng đầu lên, trong giây phút bấm máy, chàng trai đó nhanh chóng ôm chặt vai, hôn lên má cô một cái.
Hic? Tiểu Ái quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, chàng trai đó mỉm cười thân thiện rồi hỏi cô ở đây bao lâu, cô muốn nhập bọn với họ không?
Tiếng sét ái tình? Trong đầu Tiểu Ái chợt vụt lên những từ đó, cùng lúc, một ánh mắt lạnh băng chiếu vào tấm lưng trần của cô. Còn chưa kịp quay đầu lại thì cô đã bị một cánh tay thon dài, cường tráng giữ lấy eo kéo vào lòng.
"Xin lỗi, cô ấy còn có việc!" Tiếng Anh trong trẻo, giọng nói trầm tĩnh, lịch sự, chỉ có cô mới nghe thấy sự sắc nhọn mãnh liệt đằng sau sự trầm tĩnh kia. Cô hướng về chàng trai ngoại quốc nói lời xin lỗi rồi vẫy tay tạm biệt, cánh tay trên eo lại siết chặt hơn, cô quay đầu đúng lúc đối diện với đôi mắt màu trà đang bùng lên lửa giận.
Tiểu Ái bị Dung Kỳ giữ lấy eo, một mạch lôi về chỗ chiếc dù che nắng, anh vứt áo thun cho cô, lạnh lùng nói: "Mặc vào!"
Tiểu Ái ban đầu còn hoảng sợ, nhưng nghe thấy câu nói lạnh lùng của anh và nghĩ lại mấy cô nàng khoả thân kia, không nhịn được hừ một tiếng: "Có phải em không mặc quần áo đâu!"
"Em mặc hay không mặc?" Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn ngập sự ép buộc.
Tiểi Ái nổi giận, vứt áo thun đi: "Không mặc là không mặc! Những người ở đây đều khoả thân đó thôi, dựa vào cái gì mà em không được quyền mặc đồ bơi chứ?"
Dung Kỳ yên lặng nhìn cô giây lát: "Anh đã từng nói với em không được tuỳ tiện bắt chuyện với đàn ông không quen biết!"
Tiểu Ái bĩu môi, cô biết ngay là lúc nãy anh đã nhìn thấy, nhưng như thế thì làm sao nào? "Từng nói thì sao, anh không phải cũng tuỳ tiện với phụ nữ đó thôi!”
"Đó là hai chuyện khác nhau." Lúc nãy sau khi tỉnh dậy, thấy quần áo cô để lại, Dung Kỳ đoán ngay rằng cô bằng mặt mà không bằng lòng, trộm mặc đồ bơi đi chơi. Thực ra, anh không phải là người không nói lí lẽ, chỉ là khi ở khách sạn thấy mấy bộ đồ bơi vô cùng mát mẻ của cô anh vô thức không đồng ý. Bây giờ nghĩ lại có lẽ thấy bản thân thật sự hơi nghiêm khắc, dẫu sao thì cô vẫn còn trẻ, vẫn thích đẹp, thích náo nhiệt, anh không nên lúc nào cũng quản quá chặt. Tuy nhiên, lúc ở bờ biển thấy Tiểu Ái như vậy, anh mới phát hiện ra mình không nên mềm lòng. Cô mặc một bộ bikini ít vải, lại còn có những chàng trai lạ nói chuyện, quàng vai bá cổ chụp ảnh, lúc đó lửa giận trong lòng anh dâng lên cuồn cuộn.
Còn về những người phụ nữ cô nói, anh không hề để ý đến họ, lúc mấy cô gái nước ngoài tìm anh rủ đánh bóng chuyền, anh chỉ lịch sự nói với họ vài câu từ chối mà thôi.
"Hai chuyện khác nhau? Nghĩa là sao, anh định "cả vú lấp miệng em" hả?" Tiểu Ái khoanh tay, dùng âm mũi nói.
"Em muốn nói cái gì? Bản thân làm sai, còn dám quay lại trách anh? Không cho phép em bắt chuyện với đàn ông khác bởi vì em không biết bảo vệ bản thân, giống như vừa nãy, em có thể đẩy chàng trai nước ngoài kia ra khi cậu ta hôn em không? Em có kịp phản ứng không?"
"Anh còn nói được những lời đó à? Nếu không phải thấy anh nói cười với mấy cô mỹ nữ kia thì em làm sao sơ xuất như vậy được." Thấy anh chỉ biết nói cô không biết tự nghĩ đến mình, cô càng tức giận hơn: "Anh chỉ biết bắt em phải nghe anh cái này, cái nọ, khiến em một chút tự do cũng không có. Trong khi anh thì ngược lại, miếng ngon dâng tới miệng không từ chối."
"Em nói cái gì?" Sắc mặt Dung Kỳ bỗng lạnh như băng.
"Nói anh miếng ngon dâng tới miệng không từ chối, chỉ cần là phụ nữ, một chút phẩm cách cũng không có!" Tiểu Ái tuôn hết những lời bực tức trong lòng ra, nói xong mới phát hiện ánh mắt vô cùng đáng sợ của anh tưởng chừng có thể nuốt sống cô ngay lập tức.
"Dung Tiểu Ái!" Anh túm lấy tay Tiểu Ái, năm ngón tay bám chặt vào da thịt cô, đau đến mức cô phải dậm chân: "Dung Tiểu Ái! Anh đối với em... Thật sự không còn lời nào để nói nữa!" Anh không muốn trong lúc tức giận mà ra tay với cô, vì thế hất cô ra rồi xoay người bước đi.
"Đi đi, đi đi!... Để xem em còn quan tâm đến anh nữa không..." Tiểu Ái xoa những vết hằn đỏ trên cánh tay, căm phẫn mắng khẽ.