Dung Kỳ không nói cho Tiểu Ái biết tại sao lại muốn đến đây,
cô chỉ nghe lời anh lên xe. Tiểu Ái nghĩ anh muốn đem những chuyện quan trọng
nói với người đã không còn trên đời này nữa và cũng có lẽ là người duy nhất anh
có thể nói. Giống như lần trước, anh đưa cô đến nơi này là muốn trước khi anh
đi để mẹ được nhìn thấy cô.
Trong lòng Tiểu Ái hiểu rõ, chuyện giữa cô và anh khiến cho
người đời khiếp sợ đến nhường nào. Chỉ có người mẹ ruột đang nằm dưới nấm mồ
kia, mới có thể làm thính giả duy nhất, lắng nghe tất cả những lời anh chưa
từng dám thừa nhận với cô.
Dưới màn sương mỏng, người phụ nữ trong bức ảnh trên nấm mồ
càng hiện rõ sự tao nhã và xinh đẹp. Tiểu Ái nhìn người bên cạnh có đôi mắt và
khuôn mặt giống hệt, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ: Dù chúng ta không thể nào
yêu nhau, nhưng chúng ta vẫn có thể dựa vào nhau để sống. Dù là ở bên cạnh,
nhưng đối với anh và cô, liệu có phải là tương lai quá xa vời không?
Rất nhiều năm về sau, Tiểu Ái thường nhớ lại chuyện xảy ra
vào buổi sáng hôm đó. Nếu như họ không đến nghĩa trang, nếu như trên núi sương
mù không phủ dày đặc như vậy, liệu họ có biết được điều mà có lẽ đến giây phút
cuối cùng của cuộc đời vẫn không hề hay biết?
Hóa ra, họ lại có thể yêu nhau.
Trên thế giới này luôn có những điều bất ngờ có thể xảy ra.
Khi hai người chuẩn bị bước đi, Tiểu Ái nói muốn ngồi ngắm màn sương xinh đẹp
này thêm chút nữa, không ngờ sau đó, cô đã thấy một người. Người đó dường như
không có mối liên hệ gì với thành phố và ngôi mộ này. Thế nhưng ông ấy lại xuất
hiện trước mộ của mẹ anh. Sương núi càng lúc càng dày hơn, dường như che khuất
hai người họ dưới những tán cây.
Cho tới khi ông ấy cất tiếng nói thì lúc đó họ mới phát hiện
ra. Người này là Hoắc Hoài Kỳ. Cũng như Tiểu Ái, Dung Kỳ không biết nhiều về
người này. Hoắc Hoài Kỳ là nhân vật truyền kì trong giới điện ảnh, hai mươi
tuổi đã tỏa sáng trong giới showbiz Hồng Kông, những tác phẩm của ông đã ảnh
hưởng tới cả một thế hệ. Ông rất coi trọng sự nghiệp của mình, dù đã debut gần
ba mươi năm, nhưng những tin scandal lại rất ít. Hoắc Hoài Kỳ giao thiệp rộng
rãi với những người trong nghề, những nhân vật tầm cỡ hầu như đều là bạn bè của
ông. Và xung quanh có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng ông vẫn chưa kết hôn.
Trong mắt mọi người, Hoắc Hoài Kỳ vẫn là một người đàn ông độc thân.
Cuộc sống đời tư của ông luôn là một dấu chấm hỏi. Trước đó
có rất nhiều tin đồn nói ông đã kết hôn, thậm chí cũng có con. Tuy nhiên, tất
cả những điều đó đều không có bằng chứng rõ ràng, chẳng qua chỉ là những tin
đồn nhảm mà mọi người rỉ tai nhau thôi.
Thế nhưng hôm nay, Hoắc Hoài Kỳ lại bất ngờ xuất hiện ở nơi
này, trước ngôi mộ của người phụ nữ không có chút quan hệ gì, thở dài lặng lẽ,
chậm rãi và mệt mỏi nói ra những chuyện vụn vặt gần đây. Giọng điệu rất tự
nhiên, như đang nói chuyện phiếm, ông ta cứ nói như thế, không cần có người đáp
lại. Hết nói về những chuyện bây giờ, ông ta lại nhắc tới những chuyện trước
đây.
“… Nếu như lúc đó anh biết em đang mang thai, thì làm sao
anh có thể đi chứ?... Em nói xem, nếu lúc đó anh ở lại, thì hiện tại chúng ta
sẽ như thế nào? Có khi chúng ta còn có cháu rồi nhỉ? Nhã Khanh, em luôn kiên
cường như vậy, tại sao cuối cùng lại dùng tính mạng của mình để đánh cược với
anh? Nhã Khanh… Nhã Khanh…”
Nhã Khanh, Tiêu Nhã Khanh. Chính là tên của người phụ nữ
trên bia mộ.
Tiểu Ái kinh ngạc trợn tròn mắt, cô có cảm giác như đang đọc
kịch bản của phim tình cảm. Lẽ nào Hoắc Hoài Kỳ, người có thể hô phong hoán vũ
trong giới điện anh lại là người tình của Nhã Khanh sao? Nghe Hoắc Hoài Kỳ nói,
lúc đó Nhã Khanh còn đang mang thai đứa con của ông ấy. Chắc không phải, Dung
Kỳ anh ấy… Tiểu Ái lập tức nhìn người đang đứng phía sau, anh nắm chặt cổ tay
cô như muốn nói bây giờ đừng lên tiếng.
Hoắc Hoài Kỳ đang trầm giọng nói tiếp, thì trên bậc thềm có
người bước tới, có lẽ là người đi cùng đến để nhắc nhở ông ta về thời gian.
Trời không còn sớm nữa, mặc dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng nghĩa trang là
nơi công cộng, thỉnh thoảng sẽ có người đến, khuyên ông nên cẩn thận thì hơn.
Hoắc Hoài Kỳ lại thở dài, đem bó hoa trong tay đặt trước mộ, xoay người cùng
người đó xuống núi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ái mới dám lên tiếng: “Nhã Khanh,
người mà ông ấy vừa nói tới, đứa bé trong bụng bà ta chắc không phải là anh
chứ? Nói như vậy, lẽ nào Hoắc Hoài Kỳ mới là… cha đẻ của anh sao?”
Dung Kỳ sững người quay lại, không thể tin vào tai mình. Đôi
mắt anh tựa như nước biển, cuồn cuộn nhìn cô tràn ngập sự hoài nghi.
Lúc đó, cả hai người đều cùng nghĩ về một chuyện: Nếu điều
đó là sự thật, nếu Hoắc Hoài Kỳ mới chính là bố đẻ của anh, vậy thì giữa họ
thực ra không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Thế nhưng, chuyện đó liệu có khả năng không?
Tiểu Ái không ngờ, Dung Kỳ lại có thể bình tĩnh đến mức bình
thản đưa cô về nhà ăn cơm. Gần đây họ thường xuyên về nhà, bố mẹ rất vui mừng.
Họ vẫn cho rằng Dung Kỳ xảy ra chuyện gì đó nên mới gửi về nhà số tiền lớn như
vậy. Lúc này, thấy anh bình an vô sự, sau khi hỏi thăm mấy câu, họ cũng thở
phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ái ngồi bên cạnh mỉm cười, thầm nghĩ anh chàng này
không hổ danh là đạo diễn, kỹ thuật diễn xuất vô cùng xuất sắc. Ngày hôm đó khi
cô kéo anh từ sây bay về, ngoài laptop ra, toàn bộ đồ đạc của anh đã được
chuyển qua đường hàng không sang Mỹ, mấy hôm nay đang nhờ bạn của anh bên đó
chuyển về. Tất cả quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt… đều là những đồ mới
mua cả.
Trời lạnh, ông Dung vốn định đi làm muộn một chút, lần này
có cớ nên càng vui mừng mà ở nhà, lôi Dung Kỳ chơi mấy ván cờ.
Tiểu Ái ngồi bên cạnh nhìn họ chơi cờ, trong lòng không khỏi
sốt ruột. Cô nhìn Dung Kỳ rất lâu, nhiều lần muốn hỏi bố về chuyện của Nhã
Khanh nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của anh chặn lại.
Trên đường quay về thành phố S, anh nói với cô, đây là
chuyện quan trọng, trước khi làm rõ mọi chuyện, không nên để bố mẹ lo lắng.
Tiểu Ái liên tục bĩu môi. Gì chứ? Cô chỉ muốn làm rõ quan hệ
giữa cô và Dung Kỳ thôi mà, sao anh cứ xem cô như người không hiểu chuyện vậy?
Cô không tin là trong lòng anh không sốt ruột.
Dung Kỳ dường như không sốt ruột thật, liên tiếp mấy ngày
đều bận rộn không thấy bóng dáng đâu, khiến Tiểu Ái tối nào cũng chỉ ăn qua loa
vài thứ để lấp đầy dạ dày.
Thôi Thái Dạ vẫn hàng ngày nghĩ đủ lý do để lừa cô đi chơi,
nhưng đáng tiếc sau hai lần, anh ta không còn lừa được cô nữa. Mấy cớ anh ta sử
dụng đều đã bị cô nhìn thấu, sau đó thì khéo léo tìm cách tránh xa.
Sau một thời gian chờ đợi, cuộc thi tuyển ở công ty Tinh Hải
cũng có kết quả. Cô đã trúng tuyển và trở thành nhân vật nữ chính thứ hai trong
bộ phim cổ trang dài tập. Tiểu Ái vô cùng vui mừng, lập tức đến thành phố Z lấy
kịch bản, đồng thời gặp mặt nhân viên ban chế tác.
Địa vị của nhân vật nữ chính thứ hai hoàn toàn khác so với
trước kia. Những diễn viên khác và nhân viên ban chế tác đối xử với cô rất lịch
sự. Đêm hôm đó Tiểu Ái rất vui, vì người ta mời rượu nên cô đã uống liền mấy
ly. Tiệc rượu xong cũng đã khuya, những người trong đoàn phim giúp Tiểu Ái thuê
phòng tại khách sạn.
Khi Tiểu Ái thức dậy, trời đã sáng rõ. Cô vội kiểm tra quần
áo và túi xách thì thấy mọi thứ vậy ổn, quần áo chỉnh tề, tiền và thẻ không
thiếu cái nào, xem ra không bị người khác giở trò đồi bại.
Tiểu Ái lục điện thoại trong túi xách ra để xem giờ và không
khỏi ngạc nhiên. Có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ. Trong đó, hơn mười cuộc của Thôi
Thái Dạ, hai cuộc của Tư Nhã, ba cuộc của Trân Gia, còn lại đều của Dung Kỳ.
Sao vậy? Lẽ nào tối qua thế giới đại chiến hay sao? Tại sao tất cả mọi người
đều tìm cô vậy?
Điểm qua một dãy cuộc gọi nhỡ của Dung Kỳ, trong lòng Tiểu
ái không khỏi cười trộm. Biết sốt ruột rồi à? Ai bảo anh mấy ngày nay bận rộn
không thấy bóng dáng đâu, cô cũng có lúc bận đến đêm không về nhà đó. Cô giận
dỗi, không chịu gọi điện trước cho anh mà chọn gọi cho Tư Nhã.
Con bé đó vừa nhận điện thoại liền quát cô một trận, rồi
liên tục kêu cứu: “Cứu mình với! Tại sao mình lại khổ như vậy chứ? Sao mỗi lần
họ không liên lạc được với cậu, lại đem mình ra hành hạ như vậy? Một mình Thôi
Thái Dạ thì chẳng sao, đằng này còn cả anh trai cậu, rồi ngay cả Trân Gia, vừa
gặp mình một lần cũng hỏi cậu có ở bên cạnh không? Sớm biết như vậy thì hôm đó
mình đã không cho cô ta số điện thoại rồi! Sao số mình khổ thế này?”
Tiểu Ái nghe đến nỗi đầu óc quay cuồng, lần oán thán này
thật sự có thể ví với nước sông Hoàng Hà.
Lúc Tiểu Ái định gọi cho Trân Gia, thì tiếng chuông cửa bất
ngờ vang lên. Cô nghĩ là phục vụ phòng, nhưng không ngờ cửa vừa mở thì lại thấy
khuôn mặt điển trai hơi hốc hác của Thôi Thái Dạ.
Còn chưa kịp định thần, cô đã bị anh ôm vào lòng. Trong mùi
nước hoa Eau de Cologne quen thuộc còn kèm theo mùi thuốc lá nồng nặc và hình
như có cả mùi sương đêm. Cô ngẩng đầu lên, thấy những sợi râu lởm chởm trên cằm
Thôi Thái Dạ, trong lòng không khỏi sững sờ. Lẽ nào cả đêm qua anh không ngủ?
Tiểu Ái đập vào bả vai Thôi Thái Dạ, muốn anh buông cô ra,
anh nới lỏng đưa tay ra phía sau đóng cửa lại, vẫn ôm cô không chịu buông.
“Thôi Thái Dạ, anh như thế này…”
“Em đã tham gia đoàn làm phim “An phương lãnh nguyệt đúng
không?” Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Anh nhớ trong hợp đồng của chúng ta đã viết rõ
trong vòng năm năm em không được tự động nhận phim cơ mà!”
“Đúng vậy! Tôi đã vi phạm hợp đồng, nhưng anh cũng chưa hoàn
thành đúng trách nhiệm của một người quản lý. Anh có dám nói mình không mượn
việc công làm việc tư không?” Một lần nữa Tiểu Ái đẩy anh ra nhưng lại bị anh
ôm chặt hơn. Thôi Thái Dạ trừng mắt nhìn cô, trầm mặc một lúc, rồi dần dần thả
lòng nét mặt: “Được rồi! Chuyện này anh không truy cứu nữa. Tối qua đã xảy ra
chuyện gì, tại sao lại đặt phòng ở đây?”
“Anh yên tâm! Tôi không bị người ta làm gì đâu. Những người
trong đoàn làm phim đều rất quan tâm tôi, vì ăn cơm với họ muộn nên tôi đã ngủ
lại đây.” Tiểu Ái không hài lòng, cố gắng gỡ những ngón tay đang ôm lấy eo mình
ra nhưng không tài nào gỡ được, cô tức giận: “Thôi Thái Dạ! Anh có buông tay ra
không thì bảo! Tôi không còn là bạn gái anh nữa rồi! Tôi… tôi đã có bạn trai
mới, anh còn tiếp tục như thế này, tôi sẽ lật mặt anh thật đó!”
“Bạn trai mới?” Anh hừ cười: “Bên cạnh em có được mấy người
đàn ông, có muốn lừa anh thì cũng phải tìm cái cớ nào khéo léo một chứ! Được
rồi, cũng không còn sớm nữa, em đi đánh răng rửa mặt, chải đầu đi rồi anh đưa
em về.”
Cô không ngờ, vừa về đến thành phố S, Thôi Thái Dạ liền đưa
cô đến cửa hàng quần áo nữ cao cấp, tạo cho cô một phong cách hoàn toàn mới,
trang phục đoan trang, nhã nhặn, tóc duỗi thẳng, khuôn mặt trang điểm nhẹ
nhàng. Tiểu Ái không khỏi ngạc nhiên, liên tục hỏi, nhưng anh ta nhất quyết
không nói, chỉ bảo cô ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó, Thôi Thái Dạ đưa cô đến một khách sạn năm sau của
thành phố S, chính là nơi mà lần trước Trân Gia đã từng mời cô đến. Hóa ra,
khách sạn này cũng là một trong những sản nghiệp của Thôi gia.
Trong phòng ăn thượng khách trên tầng cao nhất của khách
sạn, cô thấy một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng đang ngồi chờ ở đó. Vừa thấy cô
và Thôi Thái Dạ bước vào, họ liền dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Tiểu Ái một cách chăm
chú.
Trán Dung Tiểu Ái đẫm mồ hôi, hai người này chắc không phải
bố mẹ của Thôi Thái Dạ đấy chứ? Ngay cả cách này mà anh ta cũng dùng đến sao?
Chẳng phải một khi đã gặp bố mẹ hai bên thì coi như đã thành chuyện rồi còn gì?
Tiểu Ái lập tức định bỏ đi, nhưng lại bị Thôi Thái Dạ ôm
chặt eo, cưỡng ép ngồi xuống ghế.
Tiểu Ái trừng mắt nhìn, anh lại gần, nói khẽ vào tai cô: “Họ
hiếm khi đến đây, lần này chính là muốn gặp em. Xưa nay em không phải thích
đóng phim hay sao? Hôm nay đóng tốt vở kịch này, chuyện phim “An phương lãnh
nguyệt” anh sẽ không truy cứu nữa.”
Tiểu Ái bĩu môi, cũng ghé sát vào tai anh nói: “Tôi sẽ tính nợ với anh. Vốn dĩ do anh lấy việc công để làm chuyện tư nên tôi mới tự đi nhận phim. Hơn nữa, sau này nếu tôi tự nhận những phim khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc anh sắp xếp, thì anh không được phản đối.” Hơi thở mềm mại của cô phả lên tai anh, ẩm ướt mà ấm áp, gần như anh có thể cảm nhận được cảm giác tiếp xúc với môi cô, tâm hồn anh bay bổng như quên hết tình hình hiện tại.
“Này!” Tiểu Ái lay lay anh: “Nếu anh không đồng ý, vậy thì tôi đi nhé!”
“Được, cứ như vậy đi!” Anh định thần trở lại.
Tiểu Ái hít một hơi dài, lúc quay đầu lại, trên môi đã gắn một nụ cười rực rỡ, tràn đầy sức sống: “Bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt, cháu chào hai bác! Cháu là Dung Tiểu Ái!”
Bố của Thôi Thái Dạ không hề ngang ngược như Thôi Quốc Phong. Ông rất thân thiện, trong bữa ăn luôn mỉm cười nhìn bọn cô. Thôi Phán Nho là con trai thứ tư trong gia tộc họ Thôi, tính tình trầm tĩnh, vốn dĩ là người có ít scandal nhất trong Thôi gia.
Vợ chồng Thôi Phán Nho lâu nay không quan tâm nhiều đến chuyện kinh doanh của gia tộc, mà chủ yếu đi du lịch khắp thế giới, số lần gặp mặt Thái Dạ cũng không nhiều. Tuy gia đình họ có tiền, nhưng việc nan giải nhất trong nhà vẫn là chuyện hôn nhân đại sự của con trai. Trước đây anh chưa từng nhắc đến chuyện bạn gái, ông nội anh đối với việc này yêu cầu rất cao, những lần trước thấy anh chưa nghiêm túc với ai nên ông cũng không quan tâm nhiều. Chỉ có lần này, Thôi Quốc Phong khăng khăng nhúng tay vào, thậm chí còn không tiếc tiền cho tìm người bạn gái đầu tiên của Thôi Thái Dạ là Vy An về.
Vy An năm đó là người mẫu nổi tiếng ở Mỹ, lúc yêu Thôi Thái Dạ, cô còn chưa đầy hai mươi tuổi, là một người hướng ngoại. Vì không được Thôi Quốc Phong yêu thích nên ông ta đã ngấm ngầm đổi năm trăm nghìn nhân dân tệ để đuổi Vy An đi. Bây giờ lại cho người tìm về, chẳng qua là mượn cớ để đuổi Tiểu Ái mà thôi.
Con bé Lộ Sa rốt cuộc có phải là con của Thôi Thái Dạ không vẫn còn chưa rõ, nhưng anh đã tỏ rõ quan điểm của mình với họ, bất luận thế nào, người mà anh muốn lấy vẫn là Dung Tiểu Ái. Thôi Quốc Phong dù có sử dụng thủ đoạn nào thì anh cũng không quan tâm.
Đến đây thì Tiểu Ái đã hiểu, hóa ra hai người này hôm nay đến là để làm thuyết khách, chẳng trách Thôi Thái Dạ có thể đồng ý bỏ qua cho cô việc tự động nhận phim. Nhưng cô không hiểu, dù cô có diễn thành công trước mặt bố mẹ anh thì sẽ thế nào chứ?
Thế sự vô thường, hiện tại cô không yêu anh, cho dù thật sự yêu, nhưng chuyện sau này thì ai có thể bảo đảm được.
Nhưng Thôi Thái Dạ vì nặng lòng mà sắp xếp cả chuyện này khiến cô không khỏi suy nghĩ. Sau khi tiễn ông bà Thôi Phán Nho đi. Tiểu Ái vỗ vào vai Thôi Thái Dạ tỏ ý mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, nói có việc phải làm, rồi bước vào thang máy lên tầng tìm Trân Gia.
Không ngoài dự tính, Trân Gia quả nhiên vì chuyện của Văn Nhã Địch mà tìm cô. Tính cách Trân Gia tuy không giống cô và Tư Nhã dám yêu dám hận, lần này cô ấy muốn chia tay song cuối cùng vẫn không làm được. Tuy nhiên, điều khiến Trân Gia đau khổ nhất là Văn Nhã Địch lại chủ động nói lời chia tay, lí do là hiện tại anh ta đã có tình cảm với vị hôn phu của mình, nên không muốn lừa dối cô ấy.
Trân Gia khóc một đêm, hai mắt đã sưng húp. Vừa thấy Tiểu Ái, Trân Gia liền ôm lấy co, vừa khóc vừa kể lể cả một buổi chiều. Trong thời gian đó chuông điện thoại Tiểu Ái vang lên mấy lần, nhưng Trân Gia đều không cho cô nghe, cương quyết muốn Tiểu Ái chuyên tâm ở bên.
Lúc rời khỏi khách sạn, Tiểu Ái mở điện thoại ra xem, những cuộc gọi đến đều là của Dung Kỳ. Lúc này những hờn giận trong lòng với Dung Kỳ đã sớm tiêu tan. Nhớ đến việc mình mất tích một ngày một đêm, Tiểu Ái không biết sẽ bị anh mắng thế nào, nhưng cô lại chưa muốn về nhà. Đúng lúc đó Tư Nhã gọi điện đến nói muốn Tiểu Ái mời cơm chúc mừng nhận được phim mới. Hai người họ kéo nhau đi ăn, sau đó đến quán bar nơi cả hai đã từng làm thêm hàn huyên chuyện trò.
Hiện giờ trong giới điện ảnh, Tư Nhã cũng được xếp vào hàng diễn viên khá nổi. Ông chủ quán bar thấy họ liền nhiệt tình đón tiếp, còn mời các cô uống bia. Hôm qua Tiểu Ái say rượu, hơn nữa nghĩ đến việc lát về nhà còn có một trận đánh mắng đang chờ nên cô không dám uống.
“Cậu thôi đi! Lần nào gan uống rượu của cậu chẳng lớn hơn mình, hôm nay cậu sao vậy hả?” Tư Nhã cương quyết dúi một chai bia cho cô: “Đừng miễn cưỡng, chỉ một chai thôi, sẽ không làm cậu say đâu! Uống đi, sau đợt này mình sẽ phải xa cậu, đến một thành phố khác mấy tháng để đóng phim, bọn mình sẽ không được gặp nhau trong một thời gian dài.”
Tư Nhã hơi rầu rĩ, trong lòng Tiểu Ái bỗng thấy chua xót. Hai người ôm nhau, người đánh, kẻ véo, như thể đang quay về hồi mới vào đại học, trong sáng, ngây thơ, vô ưu vô lo.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cả hai đều đã và đang cố gắng hết mình trên con đường thực hiện ước mơ. Dù vất vả, đắng cay thế nào, các cô đều sẽ chấp nhận. Đó chính là con đường mà các cô lựa chọn, dù có khó khăn thế nào các cô cũng sẽ dũng cảm tiến lên phía trước.
Trước khi bước vào nhà, Tiểu Ái liên tục nhai kẹo cao su cho bớt mùi rượu, cứ nghĩ đến Dung Kỳ, cô lại thấy sợ. Dung Tiểu Ái vốn được coi là người dám làm dám chịu, vậy mà chỉ với một Dung Kỳ nhỏ bé, cô lại mất hết can đảm thế sao? Trước đây cô chưa biết anh có ý với mình, giờ biết rồi, đáng lẽ cô không sợ anh nữa mới phải chứ!
Tiểu Ái chầm chậm bước đến cửa nhà, vỗ vỗ hai má vì rượu mà ửng hồng, vừa rút chìa khóa ra thì cửa đã được kéo từ bên trong.
Trái tim nhỏ bé của Tiểu Ái ngay tức khắc đập loạn liên hồi.
Thứ nhất, do cô sợ, cả đêm không về cùng với việc không nhận điện thoại, như thế đã phạm vào đại kị của anh.
Thứ hai, cô như đang bị “điện giật”. Dung Kỳ sau khi chuyển về, quần áo vẫn còn ở Mỹ nên anh chỉ tùy ý mua vài chiếc áo len và áo khoác, đã lâu cô không thấy dáng vẻ anh ăn mặc chỉnh tề như thế này. Bộ vest kiểu truyền thống, bên trong là áo sơ mi trắng, cà vạt hơi nới lỏng, để lộ xương quai xanh gợi cảm và phần da thịt rắn chắc, nhẵn bóng, cộng thêm sự sắc bén, lạnh băng vốn có trên khuôn mặt. Cả người anh vừa toát lên vẻ đẹp trai, vừa tỏa ra sự lãnh khốc, làm cho cô bị “điện giật” đến mức đầu óc mụ mị, mất phương hướng.
“Vào đi!” Anh nhíu mày kéo Tiểu Ái vào trong.
Tiểu Ái lúc này chợt nhớ, khi vẫn chưa biết anh không phải là anh trai cô. Mỗi lần khi thấy anh, trong lòng chỉ có căm ghét và bài xích, bây giờ nghĩ lại, cô mới phát hiện ra dù sao con nhóc Tư Nhã mồm quạ đen kia đã nói trúng. Quả nhiên vì yêu anh trai mà cô tác oai tác quái, cố ý bôi nhọ anh là vì anh không để ý đến cô, khiến cô bị giày vò, nên chỉ có thể tìm cách đó chỉ là để tự an ủi bản thân.
“Hôm qua…” Dung Kỳ vừa nói được hai chữ, lập tức đã bị Tiểu Ái chặn lại.
“Hôm qua là do em không tốt, đến thành phố Z, vì quá vui mừng nên uống mấy ly. Em bị say nên vì thế ở lại một đêm tại khách sạn đó. Nhưng mà em xin thề, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra cả. Chiều nay Trân Gia thất tình, em ở bên cô ấy một buổi chiều.” Cái miệng khéo léo màu hồng phấn nói không ngừng nghỉ, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đang ra sức giải thích với bố mẹ.
Tiểu Ái vừa nói vừa không ngừng liếc mắt nhìn anh, nhưng vừa chạm vào đôi mắt sâu thẳm đó cô lập tức trốn tránh. Cuối cùng khi không nói được gì nữa, cô cứ lắp ba lắp bắp dựa vào anh, còn kéo một góc áo vest của anh nũng nịu.
Những ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, khuôn mặt hoàn mĩ, lạnh lùng của anh áp sát lại gần: “Em lại uống rượu đúng không?”
Tiểu Ái mắt chữ A mồm chữ O, cô đã nhai hết một hộp kẹo cao su, mà anh vẫn còn ngửi thấy sao? Nhưng dưới ánh đèn, nhìn anh trong khoảng cách gần thế này, trái tim cô không khỏi đập loạn liên hồi.Thật sự không thể tưởng tượng nổi, anh đẹp trai, lại có đầu óc nhưng tại sao lại thích cô chứ? Mà còn biết rõ kết quả nhưng vẫn thích cô, thật không hiểu rồi!
“Em đờ đẫn gì vậy?” Anh chú ý đến quần áo trên người cô, quần áo của nhãn hiệu này không ít hơn sáu con số, cô tất nhiên không thể mua nổi: “Quần áo của em là từ đâu ra?”
“…” Cô sao lại quên mất cái này chứ! Tiểu Ái vội vàng gật đầu, cúi xuống nói: “Là Thôi Thái Dạ nhất quyết lôi em đi mua, là vì…”
“Cởi ra!” Lông mày anh nhíu lại.
“Anh để em nói xong đã nào! Em chẳng qua chỉ là…”
Anh lập tức ra tay cởi cúc áo của cô, nhưng vừa cởi được mấy nút anh lại kéo cô vào phòng, bật điều hòa, kéo rèm cửa sổ lên rồi cởi tiếp. Tiểu Ái mấy lần định nói đều bị anh trừng mắt lạnh lùng. Cô bất lực, chiều cao thì cách biệt quá lớn, cộng thêm thể lực cũng yếu hơn anh rất nhiều nên chỉ có thể để mặc anh thay quần áo của mình. Phía trên, cô mặc một chiếc áo len mỏng bó sát người, nhưng thân dưới chỉ mặc một chiếc quần tất màu đen. Đây là loại quần tất mỏng, nên ngay cả màu sắc của quần lót bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tiểu Ái cảm thấy bây giờ cô rất giống với gái gọi đóng phim AV của Nhật Bản…
Dung Kỳ mặt không đổi sắc, lấy một chiếc váy ngủ vừa dài vừa dày từ trong tủ ra, quấn chặt người Tiểu Ái từ đầu đến chân. Tiếp đó, anh bảo cô ngồi lên mép giường, rồi quỳ xuống tháo chiếc boot dài, sau đó lấy một đôi dép lê bảo cô đổi.
Sau khi mọi thứ hoàn tất, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm khắc: “Em nghe rõ đây, về sau Thôi Thái Dạ hay bất kể người đàn ông nào khác tặng đồ thì em đều không được phép lấy!”
“…” Vậy chẳng phải là cô lỗ to hay sao?
“Còn nữa, cấm cửa là mười giờ, ngoại trừ công việc, nhưng phải báo cáo với anh trước. Không có chuyện gì đặc biệt thì không được đi suốt đêm không về, không được phép không nghe điện thoại. Không được dùng những cách không chính đáng để có được công việc, không được dựa vào scandal để tăng danh tiếng, điều quan trọng nhất là không được bắt chuyện với những người đàn ông lạ.”
“…”
Thấy Tiểu Ái vẫn đờ đẫn, giọng điệu anh lạnh lùng: “Nghe thấy chưa vậy?”
Tiểu Ái run lập cập, vô thức gật đầu lia lịa, nhưng vẫn không cam chịu nói: “Sao có thể như vậy chứ? Dù em không nói chuyện với người ta, nhưng em xinh đẹp như thế này sẽ có nhiều người đến bắt chuyện với em, lẽ nào em không được gặp gỡ người khác hay sao?”
“Rất đơn giản, cứ nói em đã có bạn trai rồi!” Giọng anh rất bình tĩnh, dường như coi đó là lẽ đương nhiên.
“Linh tinh!” Tiểu Ái bĩu môi: “Ai mà tin chứ? Thôi Thái Dạ chính là người đầu tiên không tin đó. Hôm nay em nói với anh ta như vậy, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý đến lời của em.”
“Vậy cứ nói với anh ta, người đó là anh.”
Tiểu Ái trợn trừng mắt: “Anh điên rồi sao?” Bản thân cô còn phải mất rất nhiều thời gian để thích ứng với chuyện này, vậy mà anh còn muốn cô nói với Thôi Thái Dạ, đầu óc của Dung Kỳ có lẽ tám phần có vấn đề rồi. “Anh đừng quên, anh là anh trai ruột của em!”
Dung Kỳ nhướn mày, lấy một thứ đặt trên tủ đưa cho cô. “Bắt đầu từ bây giờ, không phải nữa rồi!”
Tiểu Ái vô cùng kinh ngạc, ngẩn người nhìn anh, phát hiện ra anh không hề nói đùa. Cô lập tức mở thứ đang cầm trong tay, bên trong là bản báo cáo đối chiếu AND. Những ký hiệu và từ ngữ y học khác cô đều không hiểu, nhưng cô hiểu độ tương đồng của hai bản báo cáo này đều là 99,9%!
“Cái này…” Cô líu lưỡi.
“Một bản là của anh, một bản là của Hoắc Hoài Kỳ.” Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt, nhưng trong sâu thẳm lại như đang cuồn cuộn sóng vỗ. Trước giờ, anh vẫn kìm nén tình cảm của mình sau vỏ bọc lạnh lùng và bình thản.
Đó là biển cả mênh mông sâu thẳm, có bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu nhớ nhung, cô hoàn toàn không thấy rõ. Từ nhiều năm nay, chúng luôn bị vây nhốt, bị ép buộc dồn vào nơi sâu nhất của ký ức. Đôi mắt cô cũng như tất cả mọi người, chỉ có thể thấy sự lạnh lùng, băng giá hiện rõ ở bên ngoài, giống như một lớp hổ phách, từng tầng từng lớp tích tụ lại thành những nhớ nhung bao bọc lấy năm tháng thanh xuân. Đến cuối cùng, dưới lớp vỏ bọc ấy rốt cuộc đang che giấu điều gì?
Ngày ấy, khi anh hiểu rõ những cảm xúc trong trái tim mình, cuộc sống đen tối cũng từ đó mà ập tới. Không được yêu, không được dịu dàng, càng không thể che chở. Anh biết, một khi đã bắt đầu, thì sẽ không thể nào khống chế được bản thân, cũng có khi không có ngày dừng lại. Anh không được bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, không được mất đi tự chủ, mà chỉ có thể đem tất cả khóa chặt ở trong lòng. Không nghe, không nhìn, không nghĩ…
Cuối cùng, anh quyết định bỏ đi. Lúc đó anh từng nghĩ nếu có thể đến một nơi thật xa đó sẽ là lựa chọn tốt nhất. Anh tin năm tháng trôi qua, khi một ngày quay lại nơi này, anh có thể thoải mái làm một người anh trai bình thường của cô ấy. Thậm chí, còn có thể thoải mái ôm vai cô, nghe cô kể về chuyện tình yêu ngọt ngào và cả sự nghiệp của cô nữa. Nhưng không ngờ, cái đầu lạnh của anh không thể nào gạt bỏ được những tình cảm ẩn sâu trong trái tim mình.
Bao nhiêu xa xôi cũng là bấy nhiêu nhung nhớ. Vào cái ngày anh gặp lại cô, cuộc sống ba năm không chút màu sắc trước khi dường như sống lại. Cô vẫn như trước, là một cô bé trong sáng, dạt dào sức sống, nhưng cũng dễ bị kích động, đôi khi giở trò xấu với anh mà còn sợ bị anh phạt.
Những con sóng cảm xúc bị phong tỏa ở tận sâu trái tim đang không ngừng vùng vẫy, kêu gào, chỉ muốn lập tức phá bỏ xiềng xích. Tuy nhiên, anh biết đó là điều không thể, nên chỉ còn cách duy nhất là dùng sự lạnh lùng để đối xử với cô.
Cho tới ngày hôm qua, khi lấy được kết quả xét nghiệm, anh mới biết, ác mộng cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc.
“Tiểu Ái.” Anh khẽ vuốt má cô, lúc đầu còn nhẹ sau đó dần mạnh tay hơn khiến cô thấy đau. Có rất nhiều chuyện trong quá khứ Tiểu Ái không hề biết, song anh không muốn nhắc lại.
Anh ôm chặt cô vào lòng: “Tiểu Ái, hóa ra chúng ta… có thể yêu nhau!”