Trái Tim Máu

Chương 6: Chương 6




“Này đi kiểu gì vậy hả?”

Cô gái trước mặt Chiro tức giận lên tiếng. Cô không thèm liếc cô ta một cái thản nhiên phủi váy chuẩn bị bỏ đi.

“Thái độ này là sao chứ? Cô biết tôi là ai không?”

Dường như sự tức giận của cô ta đã lên đến đỉnh điểm.

“Thôi nào Maria kệ cô ta đi!”

“Đúng đó, chắc cô ta bị điếc.”

Những cô gái đằng sau đỡ Maria dậy mỉm cười đầy nịnh nọt.

“Không được, cô đứng lại cho tôi.”

Cô gái tên Maria liền kéo tay Chiro. Cô liền quay đầu lại lạnh nhạt lên tiếng:

“Không được chạm vào tôi.”

Lúc này Chiro mới nhìn kĩ cô gái trước mặt, cô ta mang đôi mắt màu đỏ nhạt, mái tóc màu đen uốn xoăn ở phía cuối ngọn tóc, khuôn mặt xinh đẹp kiêu sa của tiểu thư quý tộc. Cô ta cũng không thấp hơn Chiro là mấy có lẽ cũng ngang tuổi của cô.

Về phía Maria, cô kinh ngạc nhìn Chiro. Lần đầu tiên cô thấy người có màu mắt khác biệt như vậy, một đôi mắt lục bảo rất đẹp. Nhưng cô ta là người nước nào? omwindy chỉ có hai màu mắt là màu đỏ và xanh, nước Sakura cũng chỉ có màu đen và màu nâu.

“Oa màu mắt cô đẹp thật đó!”

Maria cảm thán quên luôn cả vụ va chạm vừa nãy. Chiro ngớ người nhìn cô ta.

“Cậu tên gì? Ở đâu? Là người nước nào? Tôi là Maria – piper, con gái bá tước Tony – piper.”

“Ừ, chào.”

Chiro không thèm để ý đến cô liền bỏ đi.

“Thôi nào Maria kệ cô ta đi, chúng ta về phòng làm lại tóc thôi, rối hết rồi.”

Maria liền gạt tay bọn họ ra chạy về phía Chiro.

“Ê, đợi đã.”

“…”

“Cậu tên gì vậy?”

“Chiro – Sakura.”

“Cậu là cô công nương bí ẩn đó sao? Tôi tưởng cậu phải hai mươi tuổi ồi chứ!”

“…”

“Sao vừa này tôi không gặp cậu nhỉ? Đừng nói với tôi là cậu ngồi cùng bàn với đám người lớn kia đâu. Ngồi ở đấy chán lắm! Đáng lẽ cậu phải sang phòng dành cho trẻ em của chúng tôi chứ. Ở đó có rất nhiều bánh ngọt và gấu bông.”

Chiro vẫn tiếp tục im lặng bỏ ngoài tai những lời của Maria.

“Nè, cậu có nghe tôi nói không?”

“Không!”

“Chiro, làm bạn với tôi đi!”

“Không!”

Lời nói nhẹ nhàng của Chiro vừa thốt ra khiến mặt Maria méo xệch.

“Tại sao chứ?”

“Có bạn rất rắc rối!”

“Cậu ngốc quá, có bạn sẽ thấy vui hơn và hạnh phúc hơn. Cậu biết đấy tình bạn cũng giống như một cây kẹo vậy rất ngọt ngào… bla… bla…”

Trong lúc Maria còn đang lải nhải với đống lí thuyết của mình thì Chiro đã bỏ đi từ lâu rồi.

******

Do không quen thuộc với nơi này nên cô nhanh chóng bị lạc, giờ cô có chút ân hận vì không đi cùng Maria rồi. Chiro liền tiến về phía trước chợt nhận ra có ánh sáng nhạt ở trong khu vườn. Chắc chắn có người! Chiro nhìn xung quanh, khu vườn này hình như lâu rồi không có người chăm sóc. Vén những cành cây khô khốc ra đập vào mắt cô là khuôn mặt của một người con trai. Trông cậu ta không lớn lắm chắc cũng hơn cô một hai tuổi. Cậu nhóc rất đẹp, có thể nói là một vẻ đẹp cô độc, mái tóc màu cà phê đã che gần nửa khuôn mặt nhưng cũng để lộ ra sống mũi cao thẳng cùng làn môi mỏng. Dù nhỏ tuổi nhưng cậu ta lại có nét gì đó trưởng thành, có lẽ một phần giống cô. Chiro tiến sát lại gần người con trai đó, cậu ta đang ngủ hình như là đang gặp ác mộng, cặp lông mày của cậu ta nhíu lại mồ hôi thì đầy trên trán.

Kin dường như chìm đắm trong cơn ác mộng không muốn thoát ra. Suốt hai năm nay trong giấc ngủ của cậu luôn xuất hiện thảm kịch năm ấy. Mẹ! Em gái! Tất cả đều là một bi kịch. Tất cả chỉ do bản thân cậu mang họ Stomwindy. Chợt một cơn mát lạnh truyền từ trán cậu. Kin nheo mắt rồi khẽ mở ra, trước mắt cậu là một cô gái. Dưới ánh sáng của bột dạ quang cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt của Chiro và màu mắt của cô ấy. Điều đầu tiên Kin nghĩ tới là cô khác xa những người khác. Da Chiro rất trắng, nó luôn làm những người đối diện với cô liên tưởng đến màu của tuyết, nếu không phải màu mắt của cô là màu lục bảo thì chắc chắn người khác sẽ bị quyến rũ nhưng rất tiếc là ít ai dám nhìn vào mắt cô lâu như vậy ngoại trừ cậu. Cả Kin và Chiro đều biết hai người giống nhau, đều cô độc nhưng cả hai người cũng rất khác nhau. Mặc dù Chiro luôn cô độc nhưng cô vẫn biết dịu dàng quan tâm đến người thân của cô còn Kin, đáy mắt cậu chỉ có hận thù và được phủ lên một lớp băng dày.

Chiro nhìn người con trai vừa mở mắt lòng không dấu nổi ngạc nhiên. Vì sao ư? Vì đôi mắt của cậu là màu bạc, một màu vừa đẹp đẽ lại vừa lạnh giá. Rất nhanh sau đó cô lấy lại bình tĩnh liền rút ngón tay dí trên trán cậu lại.

“Ngủ không nên nhíu mày.”

Cô lên tiếng chậm rãi quan sát phản ứng của người trước mặt. Trời rất lạnh mà cậu ta chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không có cảm giác sao?

“Đi!”

Kin lạnh lùng lên tiếng.

“Tôi muốn hỏi đường về cung điện!”

“Biến mau!”

“Đường về cung điện.”

Chiro kiên trì nhắc lại. Rồi cả hai chìm vào im lặng.

“Rẽ trái, đi thẳng.”

Cuối cùng Kin cũng lên tiếng. Chiro đạt được mục đích khẽ gật đầu.

“Cảm ơn!” – Cô quay lại nhét vào tay cậu cái gì đó rồi quay lưng bỏ đi không quên để lại một câu. – Coi như quà cảm ơn.

Kin nhìn theo bóng cô gái thật lâu rồi mở tay mình ra là một bông hoa tuyết. Kin nhìn xuống chỗ Chiro vừa đứng, có vài giọt máu, cô ấy bị thương sao? Nhờ ánh sáng của bột dạ quang cậu có thể thấy rõ những giọt máu màu đỏ thẫm, đôi mắt Kin lóe lên tia phức tạp miệng khẽ lẩm bẩm:

“Trái tim màu đỏ thẫm sao!”

Trở lại với Chiro, cô vừa rời khỏi chỗ của Kin liền nhận thức ra một điều. Không phải vương quốc này rất ghét người có màu mắt khác họ sao? Tại sao cậu ta lại ở đây, còn ở trong cung điện nữa chứ? Nhưng nhanh chóng những suy nghĩ này bị tiếng nhạc thổi bay mất. Là tiếng đàn violin, tiếng đàn mặc dù rất hay nhưng cũng rất buồn điều này khiến Chiro tò mò về người đánh đàn. Cô bước theo tiếng đàn liền thấy một người thiếu niên đang đánh đàn. Dưới ánh trăng chàng trai trở nên thật đẹp đẽ. Mái tóc cà phê di chuyển theo điệu nhạc, đôi mắt nhắm nghiền lại. Dáng đứng của anh rất đẹp nhưng cũng rất buồn. Dưới bầu trời tuyết anh đứng một mình kéo đàn violin, cô đứng ở đó nhìn anh chằm chằm.

“Xin lỗi đã làm phiền em sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang lên khiến cô giật mình. Lúc này Chiro mới nhìn rõ khuôn mặt của anh, quả nhiên rất đẹp. Anh ta sở hữu một đôi mắt màu xanh lam, một màu xanh êm dịu tựa như bầu trời khiến lòng Chiro cảm thấy yên bình. Cô khẽ lắc đầu lên tiếng:

“Không.”

“Vậy à.”

Chàng trai mỉm cười nhìn cô, anh ta có thể nhìn thấy màu mắt xanh lục của cô nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi khinh miệt hay ngạc nhiên chỉ đơn giản là cười với cô.

“Hình như tay em bị thương.”

Lời nói của anh khiến cô ngạc nhiên mình có lẽ lúc nãy bị va vào cành cây nào đó khiến da bị xước. Chàng trai đánh violin chỉ cười nói cô đợi anh sau đó liền bỏ đi. Không biết là anh không nhìn thấy hay cố tình không nhìn thấy những giọt máu vương trên tay cô. Nhưng đó là anh còn cô, điều này vốn khiến Chiro chú ý. Tại sao màu máu của cô lại lạ đến vậy? Từ nhỏ đến lớn lúc nào ba mẹ cũng bao bọc cô không cho cô bị thương nên từ lúc sinh ra Chiro chưa nhìn thấy máu bao giờ. Cô chợt nhớ lại một lần cô cùng mẹ nói chuyện:

“Mẹ, vì sao thấy con cầm đồ sắc nhọn liền không cho con cầm?”

“Vì nó rất nguy hiểm! Con có thể bị thương hoặc chảy máu.”

“Không sao đâu con lớn rồi!”

“Con không biết rằng nếu con bị mất máu quá nặng thì sẽ không có nhóm máu nào chuyền được cho con đâu, với lại mẹ cũng không muốn con biết con là…”

“???”

Cả người Chiro bỗng chốc cứng đờ. Dường như cô đã đoán được gì đó nhưng lại cố phủ nhận. Đức vua Stomwindy luôn cố ý nhằm vào cô, ba mẹ không để cho cô bị thương, điều này chẳng phải quá rõ rồi sao. Cô hít một hơi thật sâu đưa tay ra trước ánh trăng, dưới ánh sáng mờ ảo những giọt máu đỏ thẫm hiện ra trước mắt cô. Chiro kinh hãi trợn tròn mắt, đây là sự thật, cô là trái tim màu đỏ thẫm và ba mẹ của cô cũng biết. Chiro cố trấn tĩnh bản thân, bây giờ không phải lúc để cô sợ hãi nhân lúc người kia chưa về cô phải nhanh chóng lau sạch vết máu sau đó tìm mẹ để hỏi. Cô liếc mắt nhìn đống tuyết dưới chân sau đó ngồi xuống nhẹ nhàng dùng chúng chà sạch.

“Xin lỗi đã để em chờ lâu.”

Một lúc sau chàng trai quay lại với hộp cứu thương. Anh ta liền kéo cô ngồi lên ghế rồi bắt đầu sát trùng.

“ em lạnh quá, em đứng ở ngoài bao lâu vậy?” “Không biết!”

Chiro chưa thoát khỏi chấn động chỉ đáp lại cộc lốc. Anh cũng không hỏi cô nhiều chỉ chuyên tâm băng bó vết thương. Mây đen che mất mặt trăng khiến khắp nơi tối lại Chiro khẽ run nhẹ.

“Em sợ bóng tối sao?”

“…”

Bị đoán trúng tim đen Chiro chỉ im lặng không nói gì. Từ khi sinh ra mọi người rất ít tiếp xúc với cô vì thế Chiro luôn ở trong phòng với bóng tối vì thế dần dần cô bắt đầu sợ bóng tối. Đương nhiên vì lúc nãy có ánh trăng nên cô mới dám đi dạo bây giờ thì…

Thấy cô không trả lời anh khẽ cười nhẹ sau đó lấy ra một chiếc vòng màu xanh lam đeo vào tay cô. Chiro ngạc nhiên nhìn chiếc vòng, nó đang phát sáng tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đẽ dịu dàng giống như anh.

“Sau này không cần sợ bóng tối nữa.” – Anh ta xoa đầu cô rồi đứng lên nói tiếp. – “Xong rồi, lần sau đừng có để bản thân bị thương nữa.”

“Cảm ơn.”

Chiro nở một nụ cười với anh, đây là cô cười thật lòng không hề giả tạo. Sau đó cô liền đưa tay ra lên tiếng:

“Chiro – Sakura”

“Em chính là công nương dòng họ Sakura sao? Qủa nhiên rất đặc biệt.” – Anh bật cười rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. – “Anh tên Sky, Sky – Stomwindy.”

“Bluesky.”

Cô bất giác lên tiếng khiến Sky hơi ngạc nhiên sau đó anh dịu dàng gật đầu:

“Em có thể gọi anh như vậy, chỉ một mình em thôi.”

Như một thói quen Sky lại đưa tay lên xoa đầu cô, mùi hoa lưu li trên người anh tỏa ra khiến lòng cô bình thản nhưng không lâu sau trời bắt đầu trở lạnh Sky dẫn cô về phía cung điện nơi mọi người đang khiêu vũ.

*****

Chiro và Sky vừa đi thì một bóng người bước ra. Đôi mắt màu đỏ giờ đây đã tràn ngập nước mắt, cô đã thấy Sky quan tâm Chiro. Lòng cô chợt nhói lên cảm giác khóc chịu khiến cô không thở được. Cô khẽ thì thầm trong nước mắt.

“Tại sao? Tại sao lại là Chiro?”

Cô nên làm gì đây. Cô sẽ ghét Chiro ư?

****

y và Chiro đến thì buổi tiệc cũng đã kết thúc. “Cũng đã muộn rồi hay là mọi người ở lại đây đi.”

Robert mỉm cười nhìn về phía Chiro khiến cô cảm thấy hoảng loạn. Nỗi lo vừa nãy lại dân trào.

“Ông, chúng ta mau về thôi.”

Cô kéo vạt áo ông lên tiếng. Cô tuyệt đối không thể ở nơi này quá lâu.

“Sao vậy Chiro?”

Thấy sắc mặt con gái không được tốt, Yumi tay ôm Shiro đang ngủ say quay sang nhìn cô.

“Con ổn ta mau về thôi.”

Cô lắc đầu đôi mắt như cầu xin mẹ mình. Cuối cùng Yumi Chiro và Shiro bất đắc dĩ phải trở về trước với lí do Chiro không được khỏe. Chiro ngồi lên xe khẽ liếc nhìn Sky, anh cũng mỉm cười nhìn cô đôi mắt có chút luyến tiếc. Xe của Chiro không về cung điện mà về biệt thự của cô, trên đường đi khuôn mặt Chiro trở nên tái xanh mong muốn về đến nhà để hỏi rõ sự việc vừa bước đến cổng Chiro liền dừng lại.

“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một câu được không?”

“Chiro, có gì vào nhà nói. Bây giờ ngoài trời lạnh lắm.”

Yumi thoáng lo sợ trước biểu hiện của con gái mình, dường như nó đã biết gì đó. Chiro cúi gằm mặt liền ngẩng mặt lên đôi mắt trở nên ướt át.

“Con có phải là Trái tim màu đỏ thẫm không?”

*****

“Vậy con bé chính là trái tim màu đỏ thẫm?”

Tay cầm li rượu vang, Robert mỉm cười đầy nguy hiểm. “Đúng vậy.”

“Tốt lắm, nhưng ta sẽ chưa giết nó vội vài tháng nữa là sinh nhật con bé ta sẽ chuẩn bị một món quà.”

Ông ta bật cười, uống sạch li rượu. Ai đã nói cho ông ta thân phận của Chiro? Là Harry, Kin hay Sky?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.