“Thật không ngờ cậu lại trở về.”
Chiro cùng Kin trở về nhà.
“Đừng tự ý hành động! Rất nguy hiểm.”
“Chẳng phải tôi vẫn qua đấy thôi!”
Cô bĩu môi. Lúc nãy, nhờ có Kin mà mọi người mới đặt niềm tin vào cô. Số
người gia nhập quân đội cũng tăng đáng kể. Nếu như vậy cô có thể giết
được Robert.
“Trời lạnh rồi!”
Cậu đặt tay lên đầu cô rồi bước đi.Khuôn mặt Chiro đỏ bừng. Tay của Kin thật ấm áp!
“Mau về thôi, chắc mọi người đang đợi chúng ta.”
Chiro liền kéo cậu đi. Cô không thể để Kin thấy bộ dạng của mình được! Nhưng
Kin lại không hề di chuyển. Cậu gục đầu vào vai cô khẽ thì thầm:
“Cảm ơn em!”
Thịch… thịch…
Giá như thời gian lúc này ngừng lại… Giá như em có thể ở bên tôi mãi như vậy…
*****
“Hai người đi đâu mà giờ này mới về?”
Mika nhíu mày nhìn Chiro và Kin. Nói có thể tự về được mà mất tận ba tiếng mới về đến nhà.
“Không có gì!”
Chiro áp úng khuôn mặt lại ửng lên. Không hiểu sao cô và Kin có thể đứng ở ngoài trời lâu như vậy nữa.
“Thôi nào Mika, nhờ có Kin mà công nương mới có thể lấy được lòng tin của mọi người mà.”
Miki mỉ cười rồi quay sang nháy mắt với Chiro.
“Mấy người đứng đó làm gì? Mau đi nấu cơm đi!”
Yamada cảnh cáo. Mika hừ một tiếng rồi bước vào trong bếp.
“Dù sao cũng cảm ơn cậu.”
Chiro mỉm cười nhìn Kin.
“Vì cái gì?”
“Việc của Jendy! Nếu không có cậu tôi cũng không biết nên nói thế nào.”
“Không hẳn, bà ấy vốn đã biết. Đó là linh cảm của người mẹ nhưng bà ấy lại không muốn em lo lắng nên mới làm vậy.”
Ánh mắt Chiro dần trở nên buồn bã. Có lẽ vậy, cô biết chuyện này không thể giấu được.
“Đây đâu phải lỗi của em!”
Kin vỗ đầu cô một cái rồi bỏ đi. Chiro nhìn theo bóng cậu trái tim đập liên hồi. Thứ cảm giác này là gì?
*****
“Tuyệt thật! Giờ thì tuyết rơi ngày càng nhiều rồi.”
Mika chán nản nhìn ra ngoài.
“Hôm nay có bão tuyết đấy! Chúng ta không nên đi đâu.”
Akira khẽ nhắc nhở rồi bước vào trong nhà.
“Ế, hình như công nương đi thăm binh lính thì phải. Nhưng chắc giờ cô ấy
cũng đến rồi.” – Mika tự trấn an bản thân rồi chạy vào bếp. – “Có ai
muốn uống trà không?”
****
“Giá như mình mang theo bản đồ!”
Chiro khẽ lầm bầm. Lựa chọn đi một mình quả là sai lầm. Cô bây giờ ân hận lắm rồi!
“Tuyết càng ngày càng dày rồi.”
Chiro ngẩng mặt lên nhìn trời. Kí ức cũ bỗng hiện ra.
“Ba, mẹ, Shiro, Jiji, nội! Đừng bỏ con.”
Khắp nơi toàn là máu nhuộm đỏ nền tuyết. Xác chết nằm khắp nơi.
Jiji nằm trên nền tuyết mỉm cười nhìn cô.
Phụt.
“Cẩn thận!”
Một giọng nói vang lên khiến Chiro giật mình. Một mũi tên đang lao nhanh về phía cô. Chưa kịp phản ứng thì một bóng đen lao tới đỡ hộ.
“Bluesky?!”
“Đồ ngốc, em đang làm gì vậy? Suýt nữa em bị đâm rồi chứ!”
Sky tức giận nhìn cô. Một tay anh ôm lấy vết thương đang rỉ máu.
“Ai cần anh đỡ đâu!”
Cô nhíu mày lên tiếng.
“Em nghĩ tôi có thể để em bị đâm sao?”
“…”
“Thôi được rồi, ở gần đây có một căn nhà bỏ hoang. Chúng ta mau đến đấy đi.”
Chiro gật đầu rồi chuẩn bị đứng dậy. Nhưng nhận ra cánh tay đang bị thương của Sky liền cúi người đỡ anh.
Đi được một quãng trước mắt hai người hiện ra một ngôi nhà gỗ nhỏ khá cũ.
Chiro đẩy cửa vào, mọi thứ bên trong thât giản dị. Chỉ một chiếc giường, một chiếc bàn và một tủ sách. Sky dường như đã quá quen với căn nhà này thản nhiên ngồi xuống giường.
“Đây là căn nhà hồi bé anh hay đến. Những lúc áp lực bởi công việc anh thường đến đây.”
Sky mỉm cười giải thích.
“Vậy sao, tôi tưởng anh rất thích công việc làm hoàng tử chứ!”
Chiro lục lọi hộc bàn lôi ra một hộp thuốc.
“Em nghĩ vậy sao?”
“Không hẳn vậy! Đưa tay ra đây.”
Chiro cầm lấy tay Sky bắt đầu băng bó. Anh nhìn cô chăm chú không thèm để ý đến vết thương trên tay mình.
“Bốn năm qua em sống tốt không?”
“Tôi… sống rất tốt!”
Chiro cố đè nén nỗi đau trong lòng vờ thản nhiên trả lời.
“Vậy à.” – Anh mỉm cười dịu dàng ánh mắt ánh lên tia đau xót. – “Còn anh thì lại khác. Anh luôn bị ám ảnh bởi em.”
Bàn tay đang băng bó bỗng dừng lại. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường
thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cả hai. Chiro nắm chặt cuộn
băng rồi tiếp tục băng bó.
“Chuyện đó đâu ảnh hưởng tới tôi.”
“Ha ha, em đã trưởng thành lên rất nhiều rồi!”
“Anh không hận tôi sao?”
“Vì cái gì?”
“Tất cả, tôi đã đứng sau vụ bí mật về thân phận của anh. Anh sẽ không thể trở thành vua.”
“Vua ư? Không được đâu, ông ta sẽ không bao giờ nhường ngôi cho ai hết. Đối
với ông ta ngôi vị cao hơn tất cả. Tôi cũng đã từng nghĩ như ông ta, đã
từng coi địa vị là trên hết cho đến lúc tôi gặp em…”
Bàn tay khẽ đưa lên vuốt ve lọn tóc của Chiro. Cô vô thức tránh né bàn tay
anh. Ánh mắt Sky hơi hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười tầm mắt dừng lại trên
chiếc vòng tay của Chiro.
“Cậu ta đối với em quan trọng vậy sao?”
“Không liên quan đến anh! Tôi đã băng bó xong rồi.”
Cô rụt tay lại ngoảnh mặt đi chỗ khác. Sky ngồi dậy tựa vào vai cô. Chiro giật mình muốn đẩy anh ra.
“Anh làm gì vậy?”
“Chỉ một chút thôi! Dù sao tuyết vẫn đang rơi nhiều.”
Sky nhắm mắt lại. Chỉ một chút thôi… để tôi có thể ở bên em. Cậu ta sẽ ở
bên em cả đời còn tôi chỉ cần ở bên em lúc này mà thôi…
*****
“Chiro đâu?”
Kin lạnh lùng lên tiếng. Mika nhíu mày nhìn cậu.
“Lúc nào cũng Chiro! Cô ấy đi thăm binh sĩ mà cậu cũng bám theo à? Cậu đúng là kẻ cuồng vợ.”
“Cô ấy… không… phải… vợ tôi.”
Hai tai Kin chợt đỏ bừng lên. Mika nhếch mép cười chế giễu.
“Ở hướng đông ý, mau đi tìm bà xã cậu đi! Trời sắp bão rồi!”
Kin không thèm trả lời liền chạy ra ngoài. Miki khẽ lắc đầu, Yamada đẩy đẩy gọng kính, Akira cười thầm.
“Vết máu!”
Kin dừng lại nhìn những vết máu lờ mờ trên nền tuyết. Là vết máu của Chiro
ư? Cậu nhíu mày bước theo vết máu ấy. Nó dừng lại trước một ngôi nhà gỗ
nhỏ.
“Tôi phải đi đây.”
Chiro đứng dậy chuẩn bị bước đi. Đúng lúc đó cánh cửa cũng được đẩy ra.
Sky hơi giật mình nhìn Kin nhưng ngay sau đó anh liền vươn tay ôm chặt lấy Chiro. Cả khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực Sky.
“Vì sao lại là cậu ta? Người em thích vốn là ta cơ mà! Cậu ta vốn đâu có
cảm xúc! Cậu ta chỉ là một kẻ không có tim mà thôi. Cậu ta không có khả
năng bảo vệ em. Ngay cả lúc em bị kẹt ở chỗ Meri hay bị mũi tên tấn công trên đường cũng là do ta cứu. Cậu ta vốn chỉ là người thứ ba!”
Cậu ta? Là Kin ư? Chiro cự quậy muốn vùng dậy nhưng Sky lại nắm lấy gáy cô
kéo sát vào mặt mình bờ môi phủ lên gò má. Tuy nhiên ở góc độ của Kin
thì lại giống như Sky hôn Chiro. Sky vẫn giữ nguyên tư thế đôi mắt nhìn
chằm chằm cậu đầy thách thức. Kin im lặng nhìn hai người trước mặt mình
rồi quay lưng bỏ đi. Chiro vùng dậy. Lúc đầu vì sợ động đến vết thương
nên cô không dám cự mình nhưng thế này là quá lắm rồi!
“Không phải! Kin là một con người ấm áp! Cậu ấy luôn bảo vệ cho tôi.”
Cô tức giận tay nắm chặt chiếc vòng màu trắng. Sky cười đầy khó hiểu nhìn cô.
“Rốt cuộc cậu ta đối với em là gì? Em có biết rằng cậu ta đã đến đây cách đây ba phút không?”
Cả người Chiro sững lại. Kin đã nhìn thấy ư? Cô liền lao ra khỏi cửa chạy
đi tìm cậu. Sky nhìn người con gái biến mất trong làn tuyết trắng khẽ
cười buồn.
“Dù ta có làm gì đi chăng nữa, người em chọn vẫn là cậu ta.”
Chiro chạy thật nhanh về bóng lưng đang dần xa cô. Cô sợ nếu cô dừng lại sẽ mất người đó mãi mãi.
“Kin!”
Cả người Kin liền khựng lại nhưng ngay sau đó lại đi tiếp.
“Chờ đã!”
Cô sợ hãi lao lên phía trước giữ lấy vạt áo Kin.
“Sắp bão tuyết rồi! Mau trở lại căn nhà đó đi!”
Kin lạnh nhạt lên tiếng. Chiro vẫn nắm chặt vạt áo cậu không chịu buông.
“Làm ơn, đừng đi!”
Vù… vù…
Gió thổi mạnh khiến chiếc mũ bay mất, mái tóc nâu trà xõa ra bay trong gió. Kin quay người lại ôm chặt lấy cô.
“Rốt cuộc người em thích có phải là tôi không?”
“Tôi…”
Cả người cô cứng đờ tim đập liên hồi. Kin im lặng rồi bỏ đi. Gió vẫn thổi, cả người cậu khuất sau màn tuyết. Cô đứng như trời trồng nước mắt không hiểu sao lăn dài.
“Việc cô gây ra, cô tự chịu thôi!”
Một giọng nói vang bên tai cô.
“Meri?”
“Cô vẫn chưa hiểu sao? Tất cả mọi lỗi lầm đều do cô!”
“Cô đang nói gì vậy? Tránh ra tôi cần phải đi tìm Kin.”
“Cô đừng tìm nữa! Cô chỉ gây rắc rối thêm thôi! Cô vẫn chưa hiểu
sao? Cái chết của gia đình cô, cái chết của bạn cô đều do cô gây ra. Nếu như cô không tồn tại thì họ đã không chết! Nếu như cô không có mặt trên đời này thì đất nước cô đâu có bị làm sao. Cả anh Sky và chị Maria nữa. Họ
cũng sẽ không đau khổ. Tất cả là tại cô!!”
Meri hét lên đầy phẫn nộ. Cả người Chiro như rơi vào khoảng không vô tận.
Tại cô ư? Tất cả lỗi lầm này đều do cô ư? Nếu như không có cô thì mọi
thứ sẽ bình yên sao?
“Cô phải chết! Nhất định cô phải chết!”
Meri gào lên nước mắt chảy dài trên mặt. Chiro vẫn chìm trong suy nghĩ của riêng mình không quan tâm đến những lời của Meri.
“Tôi phải chết ư?”
“Đúng, cô chết tất cả mọi thứ sẽ trở lại như cũ.”
Meri gật đầu khóe môi nở ra một nụ cười gian xảo. Cô từ từ rút ra một lọ thủy tinh màu tím rồi mỉm cười.
“Thứ bột này sẽ khiến cô ở gần người thân của cô.”
Màn tuyết lạnh giá. Nhìn người con gái nằm gục xuống đất Meri bật cười thích thú.
“Ha ha ha, cuối cùng cô cũng chết! Tôi đã giết được cô! Sẽ không ai cứu
được cô đâu.” – Nhưng rồi những giọt nước mắt rơi trên má Meri. – “Cô
thật ngốc, công nương.”
---------------------------------------
Tôi đang ở đâu đây? Sao mọi thứ đều trắng xóa như vậy?
“Chiro!”
“Mẹ!”
Chiro ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
“Sao con lại ở đây?”
“Con đã lựa chọn ở đây. Giờ con đang đứng giữa sự sống và cái chết. Con sẽ đi theo bên nào?”
“Con mệt mỏi lắm rồi! Mẹ con muốn đi cùng mẹ.”
Cô ôm lấy đầu mình khẽ rên.
“Được, đó là quyết định của con.”
Yumi thở dài rồi nắm lấy tay Chiro. Cả hai người bước dần về phía trước.
“Công nương làm ơn hãy quay lại đi!”
“Mika? Miki? Yamada? Akira?”
Cô ngạc nhiên nhìn bốn người đứng sau mình. Nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi. Nếu không có cô họ vẫn giành chiến thắng mà.
“Chị!”
“Jendy?”
Giờ lại là Jendy nhưng cô vẫn không thể.
“Chiro.”
“Mẹ!”
Cô ngạc nhiên nhìn Anna. Bà muốn níu giữ cô lại ư? Con xin lỗi.
“Chiro, em đừng đi!”
“Bluesky? Xin lỗi.”
“Chiro con muốn quay trở lại không? Giờ vẫn kịp.”
Yumi vuốt ve mái tóc con gái mình. Nhưng Chiro chỉ lắc đầu cô đã gây cho bọn họ quá nhiều đau khổ rồi. Cô vẫn tiếp tục bước đi không quay đầu lại.
Mọi người tạm biệt. Violetsun, tạm biệt!
“Em thử bước thêm một bước nữa xem!”
Một giọng nói vang lên.
-------------------------------------------------
Liệu lời tiên tri có thành sự thật? Chiro sẽ chết trước khi cuộc chiến xảy ra? Người cô chọn là ai, Kin hay Sky?