Trái Tim Máu

Chương 29: Chương 29: Kẻ Si Tình




“Robert! Xem ra ông đã biết tất cả rồi.”

Harry bình thản như có chuẩn bị trước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Phải, ta đã biết nhưng ta không ngờ ông lại phản bội ta. Ta từng coi ông là bạn.”

“Bạn ư?” – Harry cười lạnh. – “Từ lúc thành vua ông vốn không coi tôi là bạn rồi. Robert, tôi khuyên ông nên dừng lại đi. Sớm muộn gì cô gái đó cũng giết ông mà thôi.”

“Câm miệng!”

Robert hét lên đôi mắt không dấu nổi sợ hãi. Con bé vốn không thể, mãi mãi không thể giết được ông.

“Ông đã đánh mất chính mình rồi! Ông lợi dụng mọi thứ xung quanh mình không tin bất cứ ai nữa. Kể cả hoàng hậu, ông làm thế nghĩ rằng bà ta sẽ yêu ông chứ?”

“Im đi!”

Hắn hét lên chĩa súng về phía Harry. Những Harry vẫn mỉm cười thản nhiên.

“Ông đang sợ hãi phải không? Ông sợ mình sẽ bị giết?”

“Câm mồm! Vương vị là của ta không ai có thể cướp được.”

Hắn gào lên bắn hai viên đạn về phía Harry. Nụ cười trên môi ông vẫn không biến mất ngược lại càng đậm hơn. Ông sắp được gặp cô rồi.

“Còn ngươi thì sao? Yêu một người con gái mà không dám nói. Hà cớ gì phải vất vả bảo vệ đứa con gái của cô ta với kẻ khác?”

“Yêu, là để cho người mình yêu được hạnh phúc!”

Sắc mặt ông trở nên tái nhợt. Có lẽ mất rất nhiều máu rồi.

“Nhảm nhí! Ông muốn đến bên cô ta sao? Được ta sẽ cho ông toại nguyện!”

Đoàng.

Ngay lập tức một viên đạn ghim trúng tim của Harry. Ông mất đà ngã xuống nền tuyết lạnh. Robert nhìn ông rất lâu rồi bước qua bỏ lại một nụ cười khinh khỉnh.

“Đó là cái giá của kẻ phản bội!”

“Ông không còn là Robert nữa rồi.”

Harry khẽ lên tiếng. Bước chân Robert chậm lại nhưng sau đó tiếp tục bước đi. Màn đêm lạnh giá, Harry nằm trên nền tuyết đôi mắt dần trở nên mơ hồ. Ông đã nhìn thấy cô ấy, Yumi trong bộ váy trắng bước đến cạnh ông mỉm cười dịu dàng.

“Đã làm phiền anh rồi.”

“Yumi, xin lỗi đã không thể tiếp tục bảo vệ Chiro được nữa.”

“Không sao, rồi con bé sẽ vượt qua. Bây giờ anh có muốn đi cùng em không?”

“Yumi, đợi anh!”

Ở một nơi nào đó, tất cả sẽ bắt đầu lại tựa như những ngày đó…

“Vì sao anh lại ngồi đây một mình?”

“Mọi thứ quanh anh đã thay đổi, anh muốn mọi thứ trở lại như cũ.”

“Cho anh này.”

“Bánh ư? Sao lại cho anh?”

“Chỉ cần cắn một miếng thì sức mạnh của anh sẽ tăng lên gấp mười lần.”

“Cảm ơn em.”

“Thôi tạm biệt anh nhé, em ở tiệm bánh đối diện nếu muốn anh có thể

đến.”

“Cảm ơn em! Anh là Harry, còn em?”

“Yumi!”

*****

Một cơn gió thổi qua khiến Chiro khẽ run lên cô ngước nhìn những bông tuyết đôi mắt trở nên buồn bã.

“Harry!”

“Chị vẫn chưa ngủ hả?”

“Jendy!”

Cậu mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô. Mỗi lần ngồi cạnh Chiro lắng nghe hơi thở của của cô lòng cậu lại cảm thấy yên bình.

“Em rất ghét ông ta nhưng không hiểu tại sao nhìn thấy ông ta chết em lại cảm thấy tim nhói đau.”

“…”

“Em đúng là kẻ ngốc mà, vì sao lại thấy thương hại cho một kẻ mình căm ghét chứ!”

“Jendy…”

“Chị, em có thể gọi chị một tiếng Chiro được không?”

“Được.”

Chiro gật đầu ánh mắt tĩnh mịch như hồ thu khiến trái tim Jendy rung động.

“Chiro… Chiro… Chiro!”

Cậu liên tục gọi tên cô không hề dừng lại. Chiro im lặng đưa tay xoa đầu cậu như vỗ về một đứa trẻ.

Dường như cả hai người không hề phát hiện ra sự có mặt của Cherry. Cô cứ đứng nhưng trời trồng nhìn chằm chằm hai con người trước mặt. Nếu như người mình yêu hạnh phúc liệu mình có thực sự hạnh phúc hay không?

*****

“Công nương!”

Mika lao nhanh vào phòng Chiro với vẻ hớt hả.

“Chuyện gì vậy?”

Cô bước vào tay cầm một cốc capuchino nóng đang bốc khói nghi ngút.

“Cô nghe tin gì chưa? Hôm nay báo thông báo hoàng tử Sky và con gái bá tước Piper – Maria sẽ đính hôn với nhau. Còn nữa Harry, ông ấy chết rồi!”

Choang.

Ngay lập tức cô lao nhanh ra khỏi nhà. Dù Mika có gọi cô như thế nào Chiro cũng không quay đầu lại cứ chạy liên tục. Chợt một bàn tay giữ cô lại khiến cả người Chiro ngã vào lòng của người đó.

“Kin?! Cậu tránh ra!”

Chiro vùng vẫy.

“Bình tĩnh đi!”

Kin lên tiếng. Nhưng Chiro không thể, cô không thể bình tĩnh lại được. Chẳng phải Sky đã hứa sẽ cùng cô sống một cuộc sống yên bình hay sao? Tại sao lại thành như vậy? Cô rất muốn hỏi anh rất muốn nghe anh phủ nhận!

“Đừng làm điều dại dột nữa! Em không thể giết được ông ta đâu.”

“Tránh ra đi! Cậu làm sao hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ? Một kẻ không có tim như cậu chỉ biết nghe lời ông ta như một con robot mà thôi! Chính cậu đã giết chết Jiji, cậu vì ông ta mà việc gì cũng làm kể cả giết hại gia đình tôi! Bây giờ cậu lại giúp tôi, ân hận rồi phải không? À quên kẻ vô tình như cậu làm gì biết ân hận!”

Cả người Kin bỗng chốc cứng đờ. Cô nói cậu không có tim ư? Thấy Kin không có phản ứng Chiro định chạy đi nhưng Kin vẫn nắm chặt cánh tay của Chiro.

“Dù em có hận tôi như thế nào tôi cũng không bao giờ để em phải gặp nguy hiểm. Chẳng phải tôi đã giết người em yêu quý sao.”

Nhớ đến khuôn mặt Jiji lòng chiro lại xe lại. Phải, Kin đã giết Jiji, chính cậu ta đã giết người bạn thân nhất của cô! Chiro nắm chặt con dao trong túi, cô sẽ báo thù cho Jiji!

Phập.

Con dao cắm thẳng vào người Kin khiến cô bất giác giật mình. Cô nhìn máu nhuộm đỏ áo sơ mi của cậu mắt không giấu nổi kinh hoàng.

“Vì sao cậu lại không tránh? Cậu có đủ khả năng để tránh mà.”

“Tôi không thể tránh được vì đó là em…”

Cả người Kin ngã xuống nhưng may mắn được một cánh tay đỡ.

“Cậu chủ!”

*****

“Cậu thật là… Vì một cô gái mà suýt mất mạng!”

Hongo tức giận đóng hộp thuốc lại. Nhưng lúc này Kin chẳng quan tâm đến những lời nói của cậu, cậu nhắm mắt lại khuôn mặt không chút biểu cảm. Chợt chuông điện thoại vang lên, Hongo liếc nhìn Kin một cái rồi nghe máy.

“Alo, tôi nghe… à được rồi tôi sẽ nói lại với cậu ấy.”

Hongo tắt máy rồi quay sang nhìn Kin mặt biến sắc.

“Đức vua gọi cậu, ông ấy muốn gặp cậu.”

Kin không nói gì chỉ lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.

“Cậu đang bị thương nặng sẽ không sao chứ?”

“Bảo vệ cô ấy hộ tôi.”

Kin lên tiếng rồi bước ra ngoài. Hongo nhìn theo bóng của Kin khẽ thở dài, tại sao cậu cảm thấy bất an thế nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.