THÔNG BÁO: Sắp tới Gió dự định mở đơn viết truyện, nếu mọi người ủng hộ thì hãy cho chúng mình biết ở comment nhé. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và follow Gió
__________________________________
Editor: Rain
Beta-er: Triêu Nguyên
Ly Thiên Thu gọi điện thoại cho tôi, nhưng cậu vẫn không nói lời nào.
Tôi nói “Này này này” một lúc lâu, lại nhìn màn hình di động một chút, phát hiện cậu vẫn chưa cúp máy. Tôi cho là cậu không cẩn thận ấn nhầm, vô tình gọi điện thoại cho tôi.
Vì thế tôi liền định kết thúc cuộc gọi, lúc tôi đang chuẩn bị cúp máy, Ly Thiên Thu mới nói chuyện: “Ngủ ngon.”
...Gọi riêng cho tôi chỉ để nói hai chữ ngủ ngon? Sợ tiền điện thoại quá ít rồi hay sao? Đầu tôi đầy xuất hiện một nùi vạch đen.
Tôi cố gắng áp giọng mình mình trở nên nhu hòa một chút, cũng chúc lại cậu một tiếng: “Ách, mơ đẹp nhé.”
“...” Ly Thiên Thu im lặng một chút, sau đó trầm thấp “Ừ” một tiếng rồi cúp máy.
Đúng là không thể hiểu nổi Ly Thiên Thu mà. Rõ ràng không lâu trước đây cậu ta còn vô cùng tức giận, bây giờ tâm trạng lại tốt lên.
Tôi đặt điện thoại lên bàn, lật sách một chút nhưng vẫn không thể tĩnh tâm đọc sách được.
Đến bây giờ tôi vẫn luôn không hiểu nổi Ly Thiên Thu, nếu giấc mơ kia là thật, vậy tôi phải làm thế nào mới khiến Ly Thiên Thu hạnh phúc đây?
Giấc mơ kia rất dài, tôi chỉ nói một phần trong đó với Toàn Tuyền Tuyền mà thôi, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện mà tôi vẫn chưa nói với Toàn Tuyền Tuyền. Ví dụ như là trong mơ tôi và Ly Thiên Thu từng đính hôn với nhau, còn có...Sau khi cậu ta chết, tôi đã vì tình mà chết theo, tôi cầu xin thần làm cho tôi gặp lại cậu ở kiếp sau, tôi nguyện ý trở thành người hầu của cậu, giúp cậu tìm được hạnh phúc...
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đều lục tục rời khỏi phòng học. Trước khi đi, Tiền Trác gõ gõ cái bàn của tôi, khó hiểu nói: “Cậu còn đang làm bài thi? Cậu rất muốn vào đại học?”
Tôi đang kiểm tra lại đáp án, nghe thấy lời của Tiền Trác, tôi kiên định mà trả lời: “Đương nhiên là tôi muốn vào đại học rồi!”
“Vào đại học có cái gì tốt chứ? Không phải cậu lại luôn học tập thôi sao? Cả ngày đọc sách thú vị đến thế à?”
Tôi ngẩng đầu, trừng cậu ta: “Không học tập thì cậu muốn vào đại học bằng cách nào?”
Tuy rằng tôi không biết sau khi vào đại học thì mình có thể làm cái gì, nhưng tôi tin là sau khi lên đại học, tôi có thể khiến bản thân trở nên càng tốt hơn.
Tiền Trác chỉ phải nói: “Vậy thì cố lên!”
Không cần cậu nói, tôi đương nhiên cũng sẽ cố gắng. Tôi đã bế quan tu luyện lâu rồi, bây giờ trạng thái vẫn không được ổn lắm, nhưng so với trạng thái vẻ mặt mộng bức trước kia thì tốt hơn không ít rồi.
Thời gian thi đại học càng ngày càng đến gần, tôi cũng càng ngày càng căng thẳng hơn.
Diêu Tiểu Nguyệt đã đến tìm tôi vài lần, chủ yếu là muốn tìm tôi đi ra ngoài chơi, đương nhiên với điều kiện là có Ly Thiên Thu đi cùng.
Nhưng mà vì sự nghiệp mai sau, tôi cố hold nỗi tiếc hận trong lòng, từ chối lời mời của mỹ nhân. Tôi bảo cô ấy và Ly Thiên Thu đi chơi là được rồi, không cần dẫn theo tôi, tôi còn chúc bọn họ chơi vui vẻ nữa.
Không hiểu sao Ly Thiên Thu lại không đồng ý, không có tôi đi cùng thì cậu sẽ hoàn toàn được thả cỏ bên cạnh Diêu Tiểu Nguyệt mà? Tôi cũng đã từng gọi điện thoại khuyên bảo cậu về việc này: “Cậu với cô ấy không phải là bạn bè sao? Bạn bè đi ra ngoài chơi một chút thì có làm sao đâu?”
Ly Thiên Thu không để ý tới tôi, cũng không nói chuyện với tôi. Tôi biết cậu không vui, chờ đến lúc tôi chấp nhận số phận rồi chuẩn bị cúp máy, cậu lại bỗng nhiên mở miệng: “Tớ và cô ta không phải là bạn bè. Tớ chỉ biết cô ta thôi.”
Lời này của cậu có chút lạ. Vì theo đuổi cậu, Diêu Tiểu Nguyệt không ngừng lấy lòng tôi, lại không ngừng tìm cơ hội ở chung với cậu. Cô ấy sợ Ly Thiên Thu không chịu đi ra ngoài chơi với mình nên còn mạnh mẽ kéo theo tôi làm cái bóng đèn nữa đó thôi.
Tục ngữ nói, nữ theo đuổi nam cách tấm màn, hơn nữa Diêu Tiểu Nguyệt còn là một cô gái xinh đẹp, được theo đuổi mà cậu lại không hề động tâm chút nào cả. Tôi cũng cảm thấy tiếc nuối thay Diêu Tiểu Nguyệt nữa.
Nhưng mà tôi gì thừa hơi đến nỗi lo chuyện bao đồng như vậy? Tôi đang nỗ lực ôn tập vì đợt kiểm tra thử cuối cùng ở cấp ba. Bởi vậy tối hôm nào tôi cũng đều cày đề ở trong nhà đó!
Tôi tự giác kìm nén, ai rủ ra ngoài chơi, tôi đều không đi.
Ly Thiên Thu cũng từng muốn dùng BBQ để dụ dỗ tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn kiên định mà từ chối. Đáng tiếc Ly Thiên Thu làm bạn bè tốt nhiều năm như vậy của tôi, lại không hiểu được tấm lòng hiếu học này của tôi, cậu còn hỏi tôi: “Cậu đã chịu phải đả kích gì rồi à?”
Đối với lời này, tôi vô cùng khinh bỉ trả lời cậu: “Kẻ hèn trầm mê vào trong học tập, không thể tự kiềm chế được.”
Ly Thiên Thu hỏi tôi: “Tôi dạy cho cậu nhé?”
Bởi vì trước đó Ly Thiên Thu không dạy được tôi, được thôi, tôi luôn không học được tri thức nà Ly Thiên Thu dạy cho mình, cho nên lần này tôi vô cùng quyết đoán mà từ chối: “Không cần.”
Có vẻ như bạn học Ly không tin vào chỉ số thông minh của tôi cho lắm, nên dù tôi có từ chối cậu đi chăng nữa thì gần như tối nào cậu cũng đến phụ đạo cho tôi.
Đương nhiên, một người có trái tim bằng pha lê như cậu sẽ phải gánh chịu đủ bất lực khi kém cặp một người có bộ não như tôi.
Thật ra tôi cũng vô cùng ngại, tôi nói với cậu: “Tớ quen học thuộc đề rồi, nếu cậu thực sự muốn giúp tớ thì cậu giảm giới hạn kiến thức xuống đi! Thật ra cậu không cần ngày nào cũng đến đây giảng bài cho tớ đâu, dù sao tớ cũng không học được.”
Có lẽ bởi vì tôi nghi ngờ năng lực dạy học của câu, cậu có chút không vui, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.
Cậu làm hết một lượt tất cả bài thi của tôi, sau đó dùng bút đỏ đánh dấu lại chỗ quan trọng trong đề bài, để tôi học thuộc đáp án. Đáp án của cậu so với đáp án trong cả bộ sách tham khảo thì đơn giản hơn nhiều, tôi học thuộc cũng vã hơn trước kia.
Ly Thiên Thu dường như cũng rất hy vọng tôi có thể thi đậu đại học, cậu rất cố gắng đốc thúc tôi học tập, tối hôm nào cũng cùng tôi học tới đêm khuya.
Mẹ tôi thấy cậu tận tâm phụ đạo tôi như vậy, không đành lòng nhìn cậu một mình về nhà mỗi đêm khuya, cho nên để cậu ở lại nhà tôi vài ngày.
Lúc tôi học thuộc đề đến đêm khuya, sau đó nhịn không được muốn ngủ gật, tôi có thể chú ý thấy cậu ngồi đối diện lật một tờ rồi một tờ tài liệu học tập, cậu đang giúp tôi tìm đáp án đơn giản nhất của đề thi.
Tôi chống cằm, rũ mi mắt nhìn cậu, hỏi: “Ly Thiên Thu, cậu nói xem trình độ của tớ thật sự còn có thể cứu sao?”
Ly Thiên Thu ngước mắt nhìn về phía tôi, mấy ngày nay cậu thức đêm cùng tôi, cũng đã hiện ra quầng thâm mắt, nhưng mà cặp mắt đen nhánh kia của cậu vẫn vô cùng sáng ngời.
“Có thể cứu.” Cậu nhàn nhạt mà mở miệng.
Được học thần có thành tích đứng đầu của trường khẳng định, tôi lập tức có một chút tin tưởng. Tôi ngồi thẳng lưng, trịnh trọng gật gật đầu: “Lão nương sẽ nhận lời khen của cậu.”
Biểu tình lạnh lùng của Ly Thiên Thu hơi nhu hòa một chút, cậu vươn tay xoa xoa mái tóc của tôi, sau khi xoa mái tóc tôi thành cái ổ gà mới hài lòng thu tay về.
Tôi lấy một tờ giấy vẽ ra, dùng bút màu đen ký tên lên trên, loạt xoạt vẽ vài thứ, lại dùng bút chì vẽ nhân vật tô màu. Chẳng bao lâu sau, tôi đưa tranh chân dung vừa vẽ xong đưa cho Ly Thiên Thu: “Cậu ấn dấu tay lên trên đi.”
Tôi vẽ chân dung Ly Thiên Thu trên đó, hai bên chỗ trống còn viết một dòng chữ ——- “Lên Thanh Hoa”, “Đi đại học Bắc“.
Ly Thiên Thu thắc mắc nà nhìn tôi.
“Tôi đang làm bùa hộ mệnh. Tôi sẽ treo nó trên đầu giường, có lẽ có thể phù hộ tôi vào đại học?”
“Cậu thật là...” Ly Thiên Thu nghe thấy lời của tôi, cười một chút. Môi mỏng hồng nhuận gợi lên, lộ ra hàm răng tuyết trắng chỉnh tề. Hơi thở lạnh nhạt quanh thân cậu cũng vì nụ cười này mà trở nên dịu dàng hơn, tựa như băng tuyết tan rã thành nước suối, gió xuân phất tới, thổi bay từng vòng gợn sóng.
“Đừng nhúc nhích! Ngồi yên!” Tôi bỗng nhiên hét to một tiếng, nhanh chóng lấy di động ra.
Ly Thiên Thu bị tôi dọa nên vẫn không kịp thu lại ý cười, tôi vội mở camera ra, “Tách” một tiếng, rốt cuộc cũng chụp được bộ dáng mỉm cười của Ly Thiên Thu.
Tôi kích động đến quên cả buồn ngủ, đắc ý giơ di động lên để Ly Thiên Thu xem ảnh chụp: “Tôi chụp được rồi! Thật may mắn! Tôi may mắn như vậy chắc chắn có thể thi đậu đại học!”
Ly Thiên Thu nhanh chóng thu lại ý cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, rũ mắt xuống không nhìn tôi, thanh âm cũng trở nên cứng rắn: “Bớt làm chuyện vô nghĩa đi.”
Tôi còn lâu mới để ý tới cậu, mặc kệ cảm xúc của cậu trở nên phức tạp cỡ nào, mặc kệ bây giờ cậu ngượng ngùng cỡ nào, tôi cũng sẽ không an ủi cậu, việc cần làm hiện tại là nhanh chóng up hình ảnh này lên trên Weibo, tránh để cậu lại xóa ảnh chụp của tôi.
Ly Thiên Thu không cần tôi an ủi, bởi vì rất nhanh cậu lại nở nụ cười, tươi cười tốt đẹp như ánh mặt trời đầu tiên sau cơn lũ, trận mưa, ấm áp lại sáng lạn. Cậu vươn tay dùng sức xoa loạn tóc tôi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ngốc nghếch...”
Tôi không biết vì sao cậu lại cười, có chút ngơ ngẩn mà nhìn cậu, tôi cảm nhận được bây giờ câu rất vui vẻ, không, là cực kỳ vui vẻ. Tâm trạng của tôi cũng vui vẻ theo cậu, trái tim tựa như lơ lửng ở trên mây, nhẹ nhàng bay lượn, không có chút trọng lượng nào, không có một chút mất tự nhiên nào.
Rốt cuộc cậu cũng vui vẻ. Tuy rằng tôi không biết vì sao cậu bỗng nhiên vui vẻ như vậy, nhưng mà có thể làm cậu vui vẻ, loại cảm giác này thực sự rất tốt.
Tôi nghĩ đến Ly Thiên Thu vì tôi mà chết trong mơ kia, tôi nghĩ đến ước định giữa mình và thần trong mơ...Tôi không tự chủ nắm lấy tay Ly Thiên Thu, thành khẩn mà thỉnh cầu: “Xin cậu sau này nhất định phải luôn vui vẻ thế này nhé.”
Lời nói có lẽ hơi khó hiểu này của tôi làm Ly Thiên Thu có chút không phản ứng kịp, tay cậu cứng đờ, rất nhanh đã rút tay ra. Sau đó, cậu nhanh chóng đứng lên, hơi lắp bắp mở miệng: “Tớ, tớ mệt rồi, ngủ ngon.”
Dứt lời, cậu xoay người rời khỏi.
Tôi một mình ở phòng khách, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, cái loại ngọt ngào sắp tràn ra khỏi lồng ngực này...
A! Từ từ, cảm xúc của Ly Thiên Thu có chút lạ à nha!
Tôi kết nối với cảm xúc của Ly Thiên Thu nhận được cảm xúc kỳ quái này của cậu, bỗng nhiên tôi nổi lên một lớp da gà.
Cảm xúc của Ly Thiên Thu khiến người khác không hiểu được suy nghĩ của cậu, còn làm người khác cảm thấy buồn nôn như vậy.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, không chờ tôi làm xong bộ bài thi mà Ly Thiên Thu mua cho tôi thì lần thi khảo sát chất lượng cuối cùng của cấp ba đã kết thúc rồi. Giáo viên đều nói thành tích khảo thí lần này ở cái dạng trình độ gì, thành tích thi đại học của chúng ta cũng sẽ ở cái dạng trình độ đó.
Nhưng mà tôi nhìn chằm chằm bài thi có vô số dấu gạch lớn màu đỏ kia của mình, tôi hận không thể đập bàn khóc lóc.
Mẹ nó, lại thi rớt. Quả nhiên, mặc kệ tôi cố gắng như thế nào thì vẫn là thi rớt.
Vào buổi tối hôm biết thành tích kia, Ly Thiên Thu gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi thi thế nào. Thật ra lúc đầu tôi muốn từ chối trả lời, nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã phụ đạo nhiều bài tập như vậy cho tôi rồi, nên tôi vẫn nói cho cậu.
“Ly Thiên Thu, có lẽ tớ không thi đậu đại học được đâu.” Tôi tiếc nuối mà nói: “Mẹ tớ đã tìm một công việc tốt cho tớ rồi, nếu như tớ không thể thi đậu đại học thì tớ sẽ trực tiếp đi làm ở công ty mẹ tôi.”
Ly Thiên Thu nghe thấy lời của tôi, quả nhiên còn thương tâm hơn tôi, khiến cho trái tim tôi cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
“Thật ra không thì đậu đại học cũng không sao cả.” Tôi có ý muốn an ủi cậu: “Toàn Tuyền Tuyền ngay cả cấp hai cũng không lên được nữa mà, không phải vẫn sống rất tốt sao?”
Chỉ cần tôi có một trái tim muốn trở thành thục nữ, mặc kệ tôi không lên được đại học thì tôi cũng sẽ cố gắng tiến về hướng trở thành thục nữ.
Cũng không thể nói tôi không thi đậu đại học có nghĩa là tôi không đọc sách nữa được. Tôi còn có thể dùng thời gian rảnh nỗ lực học tập, nâng cao giá trị của bản thân.
Bởi vì thi rớt kì thi thử, tôi buồn bực không vui mấy ngày liền.
Tiền Trác nhìn bộ dạng muốn chết lại không chết kia của tôi, nhanh nhẹn nói muốn mời tôi đi hát karaoke giúp tôi thả lỏng tâm trạng một chút.
Cái tên đại mập mạp Tiền Trác này vẫn luôn luôn keo kiệt, hiếm khi cậu ta mới nói mời khách, đương nhiên tôi không thể không đi nha.
Vì thế, tôi liền hẹn với vài đồng học gặp mặt lúc tám giờ tối ở XXX.
Tôi về nhà thay đồng phục ra, buộc tóc lên, lúc muốn ra ngoài thì Ly Thiên Thu liền gọi điện thoại cho tôi.
“Đêm nay có rảnh không?” Tâm tình cậu thấp thỏm hỏi tôi.
“Không rảnh.” Tôi dứt khoát mà trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính không thích hơn người, cô ấy không biết như thế nào mới gọi là thích nên khi cô ấy cảm giác được cảm xúc của trúc mã, cô ấy sẽ cảm thấy khó hiểu, cảm thấy muốn nổi da gà. Bởi vì những cảm xúc đó là thuộc về trúc mã, mà không phải thuộc về cô ấy ( tốt thôi, ta thừa nhận cô ấy thần kinh thô, EQ thấp)
Mặt khác, áng văn này hơi dài, tổng cộng được tạo thành từ ba cuốn chuyện xưa, phần vườn trường, phần xã hội, còn có phần kiếp trước. Các anh chị em có thể coi đó như là ba phần truyện ngắn riêng biệt, phần vườn trường sắp kết thúc rồi! Còn có vài chương nữa thôi, kết cục chắc chắn là HE!