Hơi thở y ngừng lại một nhịp, đôi tay ôm cô dường như cũng siết chặt hơn: “Y chịu dẫn cô đi gặp ta ư?” “Vương Uẩn đối với tôi rất tốt. Hơn nữa dù y có mưu mô gì, tôi cũng mặc kệ.” Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn y,“Giờ vụ án này đang bế tắc, nếu y muốn thừa cơ giở trò, không chừng đối với chúng ta cũng là cơ hội xoay chuyển.”
Lý Thư Bạch nhíu mày, nhìn ánh mắt dịu dàng của cô: “Lỡ như xoay chuyển không xong, lại cuốn cả cô vào thì sao?”
Hoàng Tử Hà nhếch môi cười: “Tôi sẽ cẩn thận mà.”
Y thở dài, buông tay ra: “Thực không hiểu nổi, cô cố chấp cứng đầu như thế, mà sao ta chỉ thích mỗi mình cô.”
Hoàng Tử Hà cúi đầu, hai gò má đỏ bừng lên: “Gia thích cũng thế, không thích cũng vậy, dù sao... tôi chỉ có thế thôi.”
Lý Thư Bạch lặng lẽ giơ tay vuốt nhẹ bờ má hồng mịn màng của cô. Cảm nhận được ngón tay y trượt qua má khiến cô hồi hộp vô cùng, thậm chí chỉ muốn nhắm mắt lại tránh né cơn hoảng loạn này.
Song y đã buông tay xuống, nhìn cô hỏi: “Cô vẫn ở cạnh Vương Uẩn đấy ư?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, lấy hai tay bưng má, hòng làm đôi má nóng bừng mau nguội lại.
Lý Thư Bạch nín lặng nhìn xuống, lo lắng và bất lực thoáng qua trong mắt. Nhưng chỉ giây lát, y đã ngoảnh đi, thản nhiên nói: “Cũng tốt, nếu giờ cô ở phủ Quỳ, không chừng lại bị liên lụy.”
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Tôi không sợ liên lụy, cũng sẽ hết sức cẩn thận, không để bị liên lụy đâu.”
Lý Thư Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cuối cùng y cũng lên tiếng: “Cô về đi, yên tâm đợi ta.”
Hoàng Tử Hà rời khỏi gian nhà y ở, đi dọc theo hành lang trở về.
Tiếng chân vang vọng trên mặt nước phía dưới, những cánh hoa lả tả rơi xuống, làm loang ra từng đợt sóng, rồi chẳng mấy chốc lại tan biến. Cô nhìn xuống mặt nước, cứ thế đi thẳng đến chỗ ngoặt hành lang, chợt bắt gặp Vương Uẩn đang đứng ngay dưới một cội mai nở rộ.
Trên vạt áo xanh biếc của y rụng đầy hoa mai trắng, như tuyết phủ núi xa, mây giăng trời rộng. Có điều, giữa khung cảnh tao nhã thư nhàn ấy, y lại có vẻ lạc lõng cô đơn, ngẩn ra nhìn những cành mai rủ thấp, hoa rộ đầy cành, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hoàng Tử Hà thoáng hồi hộp nghĩ thầm, chẳng biết có phải vừa rồi y đã trông thấy gì không?
Nhưng ngay lập tức cô lại nghĩ ra, hành lang bên ngoài có thể khuếch đại âm thanh, nếu y đến, nhất định họ sẽ nhận ra ngay.
Chẳng hiểu sao, cô vẫn hơi chột dạ, đành đứng dưới hành lang gọi khẽ: “Vương công tử.”
Vương Uẩn định thần lại, chậm rãi ngoái đầu nhìn cô, tức thì mỉm cười dịu dàng: “Về nhanh thế ư?”
Hoàng Tử Hà gật đầu, theo y đi dọc con đường mòn xuyên qua rừng mai ra ngoài.
Mai rụng như tuyết, cánh hoa rơi đầy đầu hai người. Vương Uẩn ngẩng lên nhìn hoa nở đầy cành, buột miệng: “Mấy hôm trước còn là trời băng đất tuyết, mới ấm lên vài ngày mà hoa đã nở rộ rồi.”
“Đúng thế, thời tiết ấm lạnh, vạn vật đều hay.” Hoàng Tử Hà trầm ngâm đáp. Cô giơ tay vin một cành hoa, từng đóa hoa nở rộ lần lượt lướt qua đầu ngón tay, cành lá vừa lay động, lớp lớp cánh hoa lại rơi xuống.
Vương Uẩn ngoái lại, thấy ánh nắng rực rỡ rọi qua lớp lớp cành hoa, phủ lên cô một vầng sáng chói mắt. Ánh mắt y nhìn theo hướng cánh tay cô giơ lên, một cánh mai trắng mỏng manh trượt vào tay áo cô.
Dường như cô chẳng hề nhận ra, vẫn thong thả đi tiếp.
Song trái tim y không nén nổi đập rộn lên. Nhìn đôi tay hơi giơ lên, nhìn tay áo cô, y bất giác ngẩn ngơ, chợt nghĩ, đời này kiếp này, liệu có khi nào y có thể nắm lấy bàn tay ấy, thuận theo cổ tay trắng ngần, gỡ cánh mai trắng ra khỏi ống tay áo giùm cô chăng? Nếu thực có ngày ấy, liệu đó có phải khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời y rồi?
Rời Tông Chính Tự, Vương Uẩn phải quay về Ngự Lâm quân, tiện đường cũng đưa Hoàng Tử Hà về.
Nhưng đúng lúc cô theo Vương Uẩn lên xe ngựa, phía sau chợt có người chạy tới gọi: “Hoàng tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
Hoàng Tử Hà ngoái lại, trông thấy Trương Hàng Anh từ bên đường chạy đến. Gã tới gần cô, cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Uẩn, hạ giọng hỏi: “Sao tiểu thư lại đi với Vương đô úy?...Tới thăm vương gia ư?”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên: “Sao huynh lại ở đây?”
Trương Hàng Anh vội đáp: “Hôm nay tôi được nghỉ nên đi dạo loanh quanh, thấy đông người tụ tập ngắm hoa mai bên bờ Khúc Giang, bèn lại xem có tìm được tung tích Tích Thúy không.”
“Tôi nghĩ giờ cô ấy vẫn phải mai danh ẩn tích, không tới những chỗ đông đúc đâu. Huống hồ cô ấy làm gì có bụng dạ nào ngắm hoa mai nữa.”
Trương Hàng Anh gật đầu, song không hề nhụt chí: “Cũng phải, vậy để tôi đưa tiểu thư về.”
Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi giây lát rồi ngoái lại bảo Vương Uẩn: “Hôm nay phải cảm ơn Vương công tử rất nhiều. Tôi còn chút việc phải làm, không dám phiền công tử nữa.”
Vương Uẩn cũng thoải mái đáp: “Ta phải tới Ngự Lâm quân xử lý vài việc, thứ cho không thể đi cùng cô nữa.”
Đợi xe ngựa Vương Uẩn đi xa, Trương Hàng Anh mới sốt ruột kéo tay áo Hoàng Tử Hà, lôi cô vào một con hẻm vắng người, hỏi dồn: “Y dẫn cô đến đây làm gì? Lẽ nào cô không thấy... có vấn đề gì ư?”
Hoàng Tử Hà thấy gã lo lắng, lòng cũng hơi rúng động, song ngoài mặt vẫn thản nhiên lắc đầu: “Có vấn đề gì đâu? Vương công tử giúp tôi vào gặp gia, mọi việc rất thuận lợi.”
“Thuận lợi thì tốt rồi... tôi chỉ lo cô xảy ra chuyện.” Trương Hàng Anh nhìn quanh, thấy không có ai mới nhẹ giọng tiếp: “Cảnh Dục từng nói với tôi rằng, vụ hành thích ở Thục, rất có thể liên quan tới nhà họ Vương.”
Hoàng Tử Hà không ngờ lúc này gã lại nói ra chuyện đó, ngước mắt nhìn lên, thấy ánh mắt gã nhìn mình đầy lo âu, bèn chậm rãi hỏi: “Việc này... huynh đã thưa với vương gia chưa?”
“Rồi, tôi đã nói với gia từ lâu, nhưng gia không tỏ vẻ gì. Dù sao Dục công công cũng chỉ phỏng đoán, không có chứng cứ xác thực.” Nói đoạn, gã lại len lén nhìn về phía xe ngựa Vương Uẩn đi khỏi, hạ giọng: “Giờ gia xảy ra chuyện, Vương đô úy lại chịu giúp cô mạo hiểm, tôi... tôi cũng rất muốn tin y, nhưng chỉ sợ có chuyện gì đó...”
Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, suy đoán của Trương Hàng Anh rất có lý, dù sao Vương Uẩn lén dẫn cô đến gặp Quỳ vương, nếu bị phát hiện, ắt cô không thể yên ổn.
Nhưng rốt cuộc cô chỉ cười đáp: “Tội danh của gia giờ đã rất nặng, có phạm thêm tội lén lút thăm nom cũng chẳng sao. Tôi là người phủ Quỳ khi xưa, lén đến thăm chủ, xét theo luật hay án cũ, nếu bị phát hiện chẳng qua phạt hai mươi trượng thôi, có gì mà to tát.”
“Tóm lại... lần này không sao thì tốt rồi, lần sau cô phải cẩn thận đấy.” Trương Hàng Anh thở phào dặn.
Tuy Hoàng Tử Hà vẫn chưa thôi nghi ngờ, nhưng thấy gã chân thành như vậy, lại nhớ đến những giúp đỡ và săn sóc của Trương Hàng Anh khi xưa, không khỏi thầm thở dài: “Trương nhị ca lo cho tôi quá, xin đa tạ.”
Trương Hàng Anh lắc đầu: “Có gì đâu, tôi chẳng giúp được gì cho gia và cô, chỉ biết hằng ngày ngồi lo lắng suông thôi.”
Hoàng Tử Hà sực nhớ ra một chuyện: “À phải, huynh có quen thầy thuốc nào ở Đoan Thụy Đường không? Giỏi chữa xương khớp càng tốt.”
Trương Hàng Anh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có, Hà đại phu là bạn thân với cha tôi, lừng danh kinh thành về tài nối xương đấy.”
“Hôm nay ông ấy có ở Đoan Thụy Đường không? Tôi muốn bốc ít thuốc.”
“Cô bị thương à?” Trương Hàng Anh vội hỏi.
Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Tôi đi bốc ít thuốc đau nhức xương khớp cho người khác thôi.”
Đoan Thụy Đường dù sao cũng là tiệm thuốc cả trăm năm tuổi, thầy thuốc ngồi quầy phải đến mấy chục vị. Hôm nay tình cờ Hà đại phu cũng có mặt, nghe cô nói là vết thương cũ nhiều năm, vì ẩm thấp mà phát bệnh, ông ta bèn kê một đơn thuốc, bảo cô đến quầy thuốc bốc.
Tủ thuốc ở Đoan Thụy Đường xếp thành một dãy dài, mười mấy người làm chuyên bốc thuốc tay cầm cân, bận tíu tít.
Nói gì cũng là hiệu thuốc lớn nhất nhì kinh thành, riêng nơi bốc thuốc đã là năm gian phòng thông nhau, bảy tám chục tủ thuốc kê thành dãy dài hun hút, cao hơn một trượng. Ngăn thấp phải ngồi thụp xuống bốc, ngăn cao thậm chí phải bắc thang leo lên mới với tới được.
Trương Hàng Anh quen biết người ở đây, nên đẩy đơn thuốc của mình lên đầu tiên. Người làm nhìn đơn, nhíu mày: “Hôm nay hết ma hoàng rồi, đang sai người ra phía sau lấy, hay là hai vị vào gian phòng đằng sau đợi chút đi. Một lát là có ngay.”
Trương Hàng Anh gật đầu, dẫn Hoàng Tử Hà vòng qua dãy tủ thuốc, vào gian phòng nhỏ phía sau. Trong này chất đống những vị thuốc đã qua sơ chế, thoang thoảng mùi thảo dược. Gã giới thiệu: “Đây là nơi sao thuốc của Đoan Thụy Đường, có điều chỉ dùng khi cần kíp, nên thường ngày chẳng có ai lai vãng, chúng ta ngồi nghỉ chân một lát.” Hoàng Tử Hà gật đầu, rồi ngồi xuống một chiếc ghế con trong góc.
Trương Hàng Anh ngồi thêm chốc lát, rồi dường như cảm thấy hai người ở chung một phòng có phần hơi ngượng ngập, bèn đứng dậy: “Để tôi đi xem ma hoàng đã đưa đến chưa.”
Hoàng Tử Hà ừm một tiếng, tựa đầu vào cột, cảm giác hương thuốc nồng nàn thấm vào cơ thể. Bên ngoài vang lên tiếng mở khóa tủ thuốc, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng người xướng danh. Đó là những người làm bốc thuốc gọi tên người bệnh.
Trong phòng ấm áp, mùi thuốc xực nức, những tiếng lao xao xung quanh như một khúc hát ru.
Suốt nửa tháng nay, vật lộn giữa những cuộc đấu tranh nội tâm không ngừng nghỉ, lúc này Hoàng Tử Hà mới từ từ nhắm mắt lại. Giữa màn đen trước mắt, cô trông thấy hoa mai trắng tả tơi rơi rụng, rồi lại thấy Lý Thư Bạch vận áo trắng đứng đó. Y thì thầm bên tai, đừng cử động, ta chỉ muốn ôm cô một lát thôi.
Vòng tay mạnh mẽ, giọng nói dịu dàng.
Chỉ chợp mắt chốc lát, mà còn ngọt ngào hơn một giấc xuân thu. Đầu cô càng lúc càng cúi thấp, đến khi sắp đập vào cột, thì giật mình sực tỉnh.
Hoàng Tử Hà mở bừng mắt, thấy ngay một cái xác lù lù trước mặt.
Chính là người làm ở quầy thuốc đã bảo cô vào đây đợi. Hắn nằm sấp dưới đất, máu ồng ộc tuôn ra từ cổ. Chỗ cô ngồi hơi trũng, nên máu chảy về phía ấy, như một con rắn đỏ tươi ngoằn ngoèo trườn đến dưới chân cô.
Nhất thời cô không biết đây là mộng hay thực, cho tới khi máu sắp chạm vào gấu váy, mới thấy đầu lạnh buốt, cuống quýt xách váy nhảy lên, tránh dòng máu đang chảy đến.
Đúng lúc đứng dậy, cô chợt nghe “keng” một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy thanh đoản kiếm đặt trên đùi đã rơi xuống đất, thân kiếm và vạt váy mình dính đầy máu.
Cánh cửa khép hờ tức thì bị đẩy bật ra, có người gọi: “A Thất, bên ngoài bận gần chết rồi, cậu ở trong này lâu thế làm gì...”
Chưa nói hết câu, người nọ đã trông thấy thi thể nằm dưới đất, máu chảy thành sông, còn Hoàng Tử Hà đang đứng ngây ra đó, mơ mơ màng màng. Xấp giấy gói thuốc người nọ bưng trên tay đổ tung tóe ra đất, hắn đờ người, rồi hét ầm lên: “Người đâu! A Thất... A Thất bị giết rồi!”
Nghe tiếng kêu, người bệnh đang xúm xít đứng chờ xung quanh bèn đổ xô đến, vây kín vòng trong vòng ngoài. Mấy tên người làm đang bốc thuốc cũng lũ lượt bỏ đồ trong tay xuống, vạch dám đông chen vào.
Hoàng Tử Hà giật bắn mình, tâm trí đang mơ màng cũng tỉnh táo lại đôi phần. Cô đang định ngồi xuống kiểm tra cái xác thì kẻ đầu tiên xông vào đã tóm lấy cô quát lên: “Ngươi chính là hung thủ! Ngươi giết A Thất!”
Người xung quanh lập tức xúm lại, hai người bẻ quặt tay cô ra sau lưng, rồi một kẻ khác rút dây thừng ra toan trói nghiến cô lại.
Hoàng Tử Hà vùng vẫy, hét lên: “Buông ra, tôi không giết người!” Kẻ phát hiện thi thể trỏ vào cô, thét lớn: “Không phải ngươi thì còn ai? A Thất chết trong phòng, mà ngoài ngươi ra trong này còn ai đâu?”
“Đúng thế, chúng ta đều ở ngoài bốc thuốc, không rời quầy một bước. Ngoài ngươi ra còn ai vào đây nữa chứ?”
“Không sai, chỉ có mình ngươi!”
Giữa đám đông nhốn nháo, Hoàng Tử Hà mở miệng toan cãi, nhưng sực nhớ chuyện gì đó, mồ hôi lạnh bỗng túa ra đầm đìa.
Cô đờ cả người, mặc cho họ đẩy vào tường, trói nghiến lại cũng không hề phản kháng, chỉ mở to mắt, trừng trừng nhìn kẻ đang khoanh tay đứng sau đám đông - Trương Hàng Anh.
Gã vốn cao lớn, khi đám đông ùn ùn phía trước chuyển động, cô thoáng thấy gương mặt gã lộ ra, bình thản đến mức chẳng buồn tỏ vẻ kinh hoàng hay lo lắng.
Mãi tới khi cô bị trói gô lại, mọi người xôn xao bàn tán định đưa lên quan, Trương Hàng Anh mới vạch đám đông hối hả chạy đến chắn trước mặt cô: “Các vị thúc bá đại ca, đừng đổ oan cho người tốt! Hoàng tiểu thư là bạn tôi, cùng nhau đến đây bốc thuốc, sao lại giết người được chứ?”
Một ông lão ăn mặc như quản lý cười lạnh lùng hỏi: “Hàng Anh, chẳng phải cậu không ở trong đó sao? Sao cậu biết không phải là cô ta? Trong phòng sao thuốc, trừ thi thể của A Thất ra, chỉ có mình cô ta, cậu bảo không phải cô ta, vậy thì là ai?”
“Nhưng... nhưng mà...” Trương Hàng Anh há hốc miệng, nhất thời cũng không biết phản bác thế nào, vội quay sang Hoàng Tử Hà, lắp bắp: “Hoàng tiểu thư không phải người như thế...”
Hoàng Tử Hà quay đi, không muốn nhìn mặt gã, chỉ hỏi viên quản lý: “Vừa rồi tôi ngồi trong phòng đợi ma hoàng, có thiếp đi một lát. Nếu lúc ấy có người khác lẻn vào, cũng có khó gì!”
“Hừ, ngươi nói nghe dễ thế!” Ông lão giơ tay trỏ cửa phòng nói: “Gian phòng này nằm sau dãy tủ thuốc, nếu có người lạ vào, những người bốc thuốc phía ngoài sẽ phát hiện ra ngay, đời nào cho vào? Ngay cả ngươi, cũng là vì Hàng Anh dẫn đến, mới cho vào đây ngồi đó.”
“Ngoài tôi ra, lẽ nào không có ai khác ra vào ư? Hoàng Tử Hà cắn môi, ánh mắt từ từ dừng lại ở Trương Hàng Anh, “Ít nhất, Trương Hàng Anh nhất định cũng có thể vào?”
Trương Hàng Anh há miệng, gượng gạo nói: “Nhưng... tôi, tôi không thể làm chứng cho cô được, vì tôi nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân, ở mãi trong một phòng với cô e rằng không ổn, nên sau khi đi ra không hề trở vào. Vừa rồi tôi ngồi ở băng ghế tít đầu kia dãy tủ, nghe A Thực bốc thuốc...”
Một kẻ, chắc là A Thực, gật đầu xác nhận: “Tôi cũng thấy Cương nị ca.” Đó là một cậu học việc thấp bé, nói còn hơi ngọng, “trương” lại nói thành “cương“. “Cương nị ca ngồi tán gẫu với tôi một lúc lâu, giữa chừng tôi chỉ đi lấy thêm ít thuốc thôi.”
Hoàng Tử Hà run run hỏi Trương Hàng Anh: “Vậy lúc cậu ấy đi lấy thuốc, huynh ở đâu?”
“Tôi vẫn ngồi cạnh cậu ấy... Bấy giờ A Thực vừa bốc thuốc vừa lầm bầm đọc các vị kê trong đơn, vì mấy vị đó mỗi vị ở một nơi, cách nhau rất xa, nên cậu ấy vừa bốc vừa phải nhẩm đọc mấy lần, tôi còn nhớ có bạch liễm, tế tân, bạch truật, bạch liên tâm, bạch phục linh, bạch phụ tử, bạch chỉ, đàn hương, đinh hương...”
A Thực gật đầu: “Đúng đúng, chính là các vị ấy, không sai.”
Quản lý vội vẫy tay gọi người giải cô lên quan phủ: “Ngươi còn định cãi cố nỗi gì! Mau giải đi thôi!”
Tức thì tất cả náo loạn lên, kẻ thì khóc lóc gọi tên A Thất, người thì nguyền rủa Hoàng Tử Hà, rất nhiều người xô cô thật mạnh.
Cô bị loạng choạng suýt thì ngã nhào. Trương Hàng Anh vội chắn trước mặt cô, nói với mọi người: “Các vị xin bớt kích động, đợi quan phủ đến rồi tính, tôi tin Hoàng tiểu thư không phải người như vậy đâu.”
Hoàng Tử Hà được gã che cho, dựa vào góc tường, nhìn tấm lưng rộng trước mặt, bỗng thấy bải hoải cả người. Cô giơ tay che mắt, gắng kìm dòng lệ, gọi khẽ: “Trương nhị ca...”
Trương Hàng Anh vừa giơ tay ngăn đám người, vừa ngoái lại nhìn.
Gã vẫn là Trương Hàng Anh cao lớn uy vũ, vẫn chắn trước mặt bảo vệ cô. Nhưng Hoàng Tử Hà biết, gã đã không còn là Trương nhị ca của mình nữa.
Cô hạ giọng nói nhỏ: “Chẳng trách, Tích Thúy bảo tôi... trốn đi.”
Trương Hàng Anh sững sờ, cơ mặt đanh lại. Cằm gã bạnh ra, từ từ quay đi.
Hoàng Tử Hà tựa đầu vào tường, má chạm phải mặt tường lạnh buốt. Hai tay bị trói đau rát, nhưng cô chẳng hề cảm thấy, chỉ đứng đờ ra đó bất động. Những tiếng chửi rủa cùng ánh mắt căm hận, trong mắt cô chỉ là hạt bụi, lòng cô còn mải hồi tưởng lại mọi chuyện từ khi quen biết Trương Hàng Anh đến giờ, tất cả vẫn sờ sờ ngay trước mắt, khiến lòng cô đau như dao cắt.