Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 38: Chương 38: Chương 15.2




Hoàng Tử Hà gật đầu nhíu mày: “Nhưng gia chắc cũng biết, giờ các tiết độ sứ đã rục rịch không yên, tôi e rằng...”

“Là chuyện của Chấn Vũ tiết độ sứ Lý Vịnh ư?” Lý Thư Bạch thong dong hỏi: “Yên tâm đi, hắn xuất thân thương nhân, lúc cầm quân đánh trận không thu phục được thuộc hạ, chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

Nhìn thái độ bình thản của y, Hoàng Tử Hà không khỏi lo lắng: “Nếu thánh thượng vin vào đó mà quy tội cho gia, e rằng tiết độ sứ các nơi cũng dính dáng đến gia, gia lại phải gánh thêm tội.”

“Đã mang bấy nhiêu tội rồi, thêm nữa cũng có sao đâu.” Lý Thư Bạch sợ cô nghĩ nhiều bèn chuyển chủ đề: “Dạo này ta hồi tưởng lại rất nhiều việc, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu hôm ấy trên gác Tường Loan, Thất đệ làm cách nào biến mất trước mắt chúng ta.”

“Ngạc vương biến mất, ắt có mánh lới. Nhưng kẻ đứng sau bày ra màn kịch biến mất này mới là mấu chốt. Tôi tin rằng đó cũng chính là hung thủ sắp đặt cái chết của cha con họ Trương, cùng một cách thức, đúng là muốn người ta không liên tưởng cũng khó.”

Nói rồi Hoàng Tử Hà giơ tay phải lên ấn vào hoa văn cỏ lá cuốn trên cây trâm, rút trâm ngọc bên trong ra. Cô vạch một đường thẳng trên mặt bàn, rồi ấn ngón tay vào đoạn cuối: “Giờ chúng ta đã đi đến đây, mà căn nguyên của mọi chuyện, ắt là từ...”

Ngón tay cô vòng lại nơi khởi đầu, dừng ở đó: “Cái chết của Kỳ Lạc quận chúa.”

Song Lý Thư Bạch lắc đầu: “Không, phải bắt đầu từ bốn năm trước, khi ta đến Từ Châu.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, khẽ nói: “Hoặc có lẽ bắt đầu từ hơn mười năm trước, ngày tiên hoàng qua đời.”

Lý Thư Bạch gật đầu, trỏ vào phần đầu đường thẳng: Ngày tiên hoàng băng hà, con cá đỏ. Sau đó mới đến vạch mốc thứ hai: Từ Châu, loạn Bàng Huân, lá bùa.

Mốc thứ ba: Cuối hè năm ngoái, Kỳ Lạc quận chúa qua đời.

Tình hình xoay chuyển đột ngột, biến cố càng lúc càng dồn dập.

Mốc thứ tư: Đông chí năm ngoái, Ngạc vương mất tích.

Mốc thứ năm: Mồng một Tết, Ngạc vương chết.

Mốc thứ sáu: Hôm nay, cha con Trương Hàng Anh chết.

Ngoài những mốc lớn này, Hoàng Tử Hà lại thêm vào vô số chuyện nhỏ nhặt nữa.

Con cá đỏ của Mộc Thiện đại sư, thanh kiếm năm xưa của Tắc Thiên hoàng đế, bức ngự bút tiên đế ban cho Trương Vĩ Ích...

Cô cầm cây trâm ngọc, lặng lẽ nhìn đường thẳng vạch trên bàn, cùng những dấu mốc càng về cuối càng thêm chi chít, chỉ quan sát và nghĩ lại những sự việc ấy, cũng đủ khiến người ta chẳng lạnh mà run.

Lý Thư Bạch cũng cúi xuống nhìn đường thẳng nọ cùng những vạch đánh dấu, chẳng khác nào một mũi tên càng lúc càng áp sát, giờ đã đến sát mi mắt.

Hàng mi lay động như bị mũi tên vô hình bắn trúng, bất giác nhắm nghiền lại, y im lặng giây lát mới nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Hôm nay cô làm sao vào được đây?”

“Vương Tông Thực đưa tôi đến, nói rằng muốn tặng tôi một món quà.”

“Để cô gặp ta cũng tính là quà ư?” Y ngước lên.

Hoàng Tử Hà ngẫm nghĩ, đang định nói thì Lý Thư Bạch đã giơ tay ngăn lại.

Y cầm chiếc khăn tay bên cạnh nhúng nước trà rồi lau đường thẳng trên bàn đi. Hoàng Tử Hà ngớ ra, đang định hỏi thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chân rất khẽ, có người đang bước lên hành lang.

Y hất cằm ra hiệu cho cô lánh vào bên trong, đoạn nhanh nhẹn đổ trà trong chén cô sang chén mình, dùng khăn lau sạch ly trà úp xuống khay.

Tiếng chân đến gần, một giọng quen thuộc vang lên: “Bệ hạ, hành lang này gần nước nên trơn trượt ẩm ướt, bệ hạ phải cẩn thận...”

Hoàng Tử Hà nấp dưới cửa sổ phòng bên, đương nhiên nhận ra giọng Từ Phùng Hàn, hoạn quan thân cận bên cạnh hoàng đế. Người y tháp tùng, hẳn là đương kim thánh thượng.

Mười mấy người rầm rập băng qua song cửa ngay trên đầu, khiến cô bất giác co người lại, nín thở.

Lý Thư Bạch đứng dậy ra cửa đón. Hoàng đế nhìn quanh rồi khen: “Tứ đệ, phong cảnh nơi này đúng là thoát tục, đệ ở đây thấy sao?”

Lý Thư Bạch liền thưa: “Ngồi ngắm hoa rơi, nằm nghe nước chảy, phong vị thực không sao tả xiết.”

Hoàng đế gật đầu nắm lấy tay y: “Cảnh sắc nơi này thực đẹp. Hôm nay trẫm đến đây, cũng là muốn xin đệ một ly trà.”

“Thần đệ không dám.” Lý Thư Bạch vội mời ngài ngự ngồi trên, rồi chính tay rót trà dâng lên. Khi chọn chén, bàn tay y lặng lẽ lướt qua chiếc chén Hoàng Tử Hà đã dùng, lấy cho hoàng đế chén khác.

Hoàng đế tươi cười bưng ly trà lên mũi khẽ ngửi rồi nhận xét: “Vạn sự trên đời đều suy từ đây mà ra cả. Tứ đệ thông tuệ xuất chúng, ngay pha trà cũng sâu sắc hơn người thuờng.”

“Bệ hạ quá lời, chẳng qua nơi này khung cảnh thanh u, làm nổi bật hương vị thực sự của trà thôi.” Lý Thư Bạch thản nhiên đáp, nhìn xuống ly trà trong tay, ly trà này đã bị đỗ lẫn cả trà của Hoàng Tử Hà vào, xưa nay y ưa sạch sẽ, không bao giờ đụng đến thứ của người khác, nhưng thấy hoàng đế không chịu uống trà mình pha, bèn thong thả uống luôn ly trà lẫn.

Hoàng đế cả cười, đưa mắt cho Từ Phùng Hàn. Từ Phùng Hàn hiểu ý, bèn cùng tất cả người hầu lùi ra khỏi phòng, lánh thật xa.

Đợi tiếng chân đi xa, hoàng đế mới lên tiếng: “Giờ không còn ai nữa, chúng ta thân thiết một chút chẳng sao, Tứ đệ cứ gọi ta là đại ca đi.”

“Thần đệ không dám.” Lý Thư Bạch vội thoái thoác.

“Có gì không dám, lẽ nào trong nhà đế vương không còn huynh đệ nữa ư?” Hoàng đế đặt ly trà xuống thở dài, “Anh em chúng ta tổng cộng mười mấy người, kẻ chết yểu, kẻ qua đời lúc đương độ tráng niên, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, chỉ còn lại trẫm, đệ, Cửu đệ và Thập đệ... Thực không ngờ đệ và Thất đệ lại liên tục hiểu lầm nhau, đến nước này...”

Thấy hoàng đế nghẹn ngào thương cảm, nói không nên lời, Lý Thư Bạch bình tĩnh đáp: “Bệ hạ hiểu lầm thần đệ rồi. Thần đệ và Thất đệ, tuy bị người ta xúi bẩy ly gián dẫn đến hiểu lầm nhau, song chẳng có thù oán gì không tháo gỡ được cả.”

Hoàng đế trầm ngâm nhìn y, chậm rãi nói: “Nhưng người người đều nói hôm ấy ở đằng sau chùa Hương Tích, đệ đã sát hại Thất đệ ngay trước mắt bấy nhiêu người... Tất cả mọi người ở hiện trường hôm ấy đều có thể làm chứng rằng đệ đã giết Thất đệ.”

Lý Thư Bạch nhìn xuống ly trà trong tay, im lặng.

“Tứ đệ, Thất đệ xưa nay yêu mến kính trọng đệ, hai người cũng rất thân với nhau, rốt cuộc đệ đã làm gì mà khiến Thất đệ tin tưởng đệ nhất phải liều cả mạng sống vạch trần tội lỗi của đệ trước mọi người?” Giọng hoàng đế trầm thấp, chất chứa đau thương, “Tứ đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì, mà bất chấp cả tính mạng của Thất đệ?”

“Bệ hạ cho rằng thần đệ mưu hại Thất đệ ư?” Lý Thư Bạch bình thản hỏi.

“Trẫm không muốn, cũng không dám tin!” Ngài ngự nhíu mày, giọng rầu rầu, “Nhưng trên gác Tường Loan, trẫm đã chính tai nghe thấy Thất đệ mắng mỏ đệ; đệ sát hại Thất đệ ở chùa Hương Tích, lại có hơn trăm quân Thần Sách làm chứng, bảo trẫm làm sao tin được đệ nữa đây?” Có lẽ vì quá kích động nên nói xong mấy câu này, hoàng đế bật ho sặc sụa.

“Thần đệ chỉ muốn hỏi bệ hạ một câu thôi.” Lý Thư Bạch đặt ly trà xuống, trầm tĩnh hỏi: “Hôm ấy ngay trước mặt mọi người, Thất đệ đã gieo mình từ gác Tường Loan cao ngất xuống, theo lý thì không thể sống được, vậy mà tại sao một người đã chết, lại xuất hiện ở sau chùa Hương Tích?”

Hoàng đế sầm mặt xuống, trông rất khó coi. Ngài ngự chằm chằm nhìn Quỳ vương vẫn ung dung bình thản, chậm rãi giải thích: “Có lẽ là liệt tổ liệt tông trên trời linh thiêng, phù hộ Thất đệ thoát nạn.”

“Bệ hạ là vua một nước mà cũng tin mấy lời mê tín chuyên để lừa gạt đám dân quê ư?” Ánh mắt Lý Thư Bạch trong veo, giọng nói như gió trên mặt nước, “Thực ra, một người bất luận là hoàng thân quốc thích hay thường dân áo vải, cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, không thể chết đến hai lần được. Bởi vậy, nếu Thất đệ chửi rủa thần đệ rồi gieo mình tự vẫn là thật, vậy thì người bị đệ giết ở chùa Hương Tích hôm ấy không phải là Thất đệ; còn nếu người chết ở sau chùa Hương Tích là Thất đệ, vậy kẻ đứng trên gác Tường Loan chửi mắng đệ khuấy đảo giang sơn ắt không phải là Thất đệ nữa. Bệ hạ nói có phải không?”

Giọng y rất ôn hòa chậm rãi, song hoàng đế lại cau mày, day day huyệt thái dương, ngã người ra lưng ghế, nghiến răng nhắm nghiền mắt lại.

“Bệ hạ thánh minh quyết đoán, nếu muốn định tội thần đệ, thì thần đệ chỉ muốn hỏi, rốt cuộc mình mắc tội gì? Bức tử Thất đệ trên gác Tường Loan, hay giết Thất đệ ở chùa Hương Tích trước mặt hơn trăm quân Thần Sách? Rốt cuộc tội của đệ là gì?”

Trán hoàng đế nổi gân xanh, hồi lâu mới rít qua kẽ răng: “Hai tội này... có khác gì nhau?”

“Dĩ nhiên là khác rồi.” Lý Thư Bạch thong dong rót cho ngài ngự thêm một ly trà, giọng rành mạch chậm rãi như nước chảy ngoài song, “Nếu bệ hạ buộc tội đệ ép chết Thất đệ trên gác Tường Loan, vậy thì không lâu sau Thất đệ lại xuất hiện ở chùa Hương Tích, nên tội danh này không thể định được; nếu bệ hạ buộc tội đệ giết Ngạc vương ở chùa Hương Tích, vậy kẻ dùng cái chết vu cáo thần đệ trên gác Tường Loan là ai? Sao biết được lần này có phải lại là giả chết vu cáo hay không? Vụ này không thẩm vấn điều tra lại thì không ổn.”

Nói đến đây, thấy sắc mặt hoàng đế đã vô cùng khó coi, Lý Thư Bạch mỉm cười: “Tâu bệ hạ, xem ra cái chết của Thất đệ còn rất nhiều nghi vấn, thần đệ quyết không thể hồ đồ đền mạng cho Thất đệ như thế được.”

Hoàng đế dằn tay lên bàn, thong thả nhả ra mấy chữ: “Đệ muốn... thế nào?”

“Thần đệ bất tài, nhưng thiên hạ rộng lớn, người tin tưởng đệ chắc cũng còn một hai kẻ. Thần đệ rơi vào cảnh này, chỉ còn vươn cổ chờ chém, nhưng bệ hạ cũng phải cho người trong thiên hạ một tội danh khiến họ tâm phục khẩu phục, bằng không muôn dân thiên hạ ắt sẽ tìm hiểu chân tướng bên trong, đến lúc đó e lại làm xôn xao trong triều ngoài nội, chuốc thêm phiền phức.” Nói xong, y im lặng nhìn hoàng đế, đợi ngài ngự phản ứng.

Trong phòng lặng phắc, chỉ có tiếng gió khe khẽ bên ngoài, hoa bay xào xạc, sóng gợn lăn tăn.

Mặc cho hoa rơi như tuyết, Lý Thư Bạch vẫn ngồi bất động trước mặt hoàng đế, nét mặt không hề thay đổi, bình thản trầm tĩnh.

Trái lại, sắc mặt hoàng đế càng lúc càng khó coi, thậm chí còn tái ngắt đi, mồ hôi lấm tấm trên trán, thân thể không kìm được run lên khe khẽ.

Thấy hoàng đế đau đớn, Lý Thư Bạch nhổm dậy, toan bóp đầu giúp: “Bệ hạ có bệnh, sao còn phải đích thân đến đây thăm thần đệ làm chi? Cứ cho người truyền vào triệu kiến có phải hơn không?”

Hoàng đế ôm đầu rên rỉ, đẩy tay Lý Thư Bạch ra, yếu ớt gọi: “Phùng Hàn...” Tiếng gọi đã nhỏ, lại như hụt hơi, song Từ Phùng Hàn vốn ở tít ngoài xa đã chạy ngay vào, thấy hoàng đế như vậy thì vội vã lấy lọ thuốc trong tay áo ra, cho ngài ngự uống hai viên, chiêu bằng nước trà.

Lý Thư Bạch lạnh lùng đứng nhìn, đợi Từ Phùng Hàn đỡ hoàng đế ngả người xuống sập nghỉ mới đi đến bên hỏi nhỏ: “Bệ hạ long thể bất an, sao ngươi không ngăn người đừng xuất cung?”

Từ Phùng Hàn nhăn nhó đáp: “Quỳ vương điện hạ, bệ hạ quan tâm vương gia, đã định triệu kiến hỏi han việc này từ lâu. Nhưng người người trong cung đều khuyên rằng vương gia bị giam lỏng ở đây, lại bị muôn người oán hận, nếu tới gặp bệ hạ thực rất không ổn. Vì vậy bệ hạ mới phải giấu giếm tất cả mọi người tới thăm gia, tình nghĩa anh em sâu nặng như thế, lão nô làm sao khuyên nổi?”

Lý Thư Bạch nhìn hoàng đế đang chau mày đỡ trán nằm trên sập, thở dài không nói gì nữa.

Đợi cơn đau đầu của ngài ngự qua đi, Từ Phùng Hàn dè dặt hỏi: “Bệ hạ đã muốn khởi giá về cung chưa?”

Hoàng đế gật nhẹ đầu, khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.

Lý Thư Bạch bình thản khom lưng: “Để thần đệ tiễn bệ hạ.”

Hoàng Tử Hà nín thở, hoàng đế đi khỏi đã lâu vẫn chưa dám động đậy.

Mãi tới khi Lý Thư Bạch bước vào, ngồi xuống bên cạnh, cô mới giật mình thở hắt ra, thấy lưng ướt đẫm mồ hôi.

Lý Thư Bạch vỗ nhẹ vai cô nói nhỏ: “Bệ hạ đã nổi sát tâm rồi, cô mau về đi, kẻo lại gặp rắc rối.”

Hoàng Tử Hà nắm chặt lấy tay y, run run hỏi: “Vậy còn gia?”

“Ta đã nói rồi, ta ở đây vươn cổ chờ chém, ngồi yên đợi chết mà thôi.” Y nắm chặt tay cô, mười ngón đan vào nhau, mỉm cười như có như không, “Nếu ta bỏ trốn, người trong thiên hạ sẽ coi ta là hung thủ giết hại Ngạc vương, dù giữ được mạng sống cũng ô danh một đời, cái chết không rõ nguyên do của Thất đệ cũng thành ra vô nghĩa.”

Hoàng Tử Hà chăm chú nhìn gương mặt điềm đạm mà kiên định của y, buột miệng hỏi: “Sự thật lẽ nào quan trọng hơn tính mạng sao?”

Lý Thư Bạch phì cười, vuốt tóc Hoàng Tử Hà hỏi: “Nữ thám tử đứng đầu thiên hạ sao lại hỏi một câu thế này?”

Hoàng Tử Hà cắn môi, lặng lẽ gật đầu: “Gia nói phải... Bất luận sự thật là gì, bất luận thế lực sau màn lớn đến đâu, thì điều duy nhất tôi có thể làm được là truy tìm sự thật, để Ngạc vương dưới suối vàng được yên nghỉ.”

“Huống hồ sự thật lần này còn liên quan đến an nguy của ta, phải không nào?” Y mỉm cười nhìn cô, nghĩ ngợi rồi lại nuối tiếc lắc đầu, “Thực ra cô ở cạnh Vương Uẩn cũng khá an toàn. Dù sao hiện giờ thế lực cô phải đối mặt còn mạnh hơn tưởng tượng nhiều đấy.”

“Tôi không sợ. Từ khi rời Thục, một mình lên Trường An đuổi theo gia, tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Hoàng Tử Hà chống cằm, tựa song ngắm nhìn hoa rơi như tuyết, rồi ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch, nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm đang nhìn mình, chậm rãi tiếp: “Đã đi bước này, thì coi như suốt đời không thể quay đầu lại nữa.”

Gả vào nhà giàu sang hiển hách, sống yên ổn một đời, giúp chồng dạy con... tất cả những điều đó, khi leo lên lưng Na Phất Sa nhằm thẳng hướng Bắc, cô đã bỏ lại sau lưng.

Từ đó về sau, cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác. Trước mắt chỉ toàn mây mù mờ mịt, bước chân giẫm xuống khi là cỏ thơm, khi là gai nhọn. Lúc mây mù trước mặt tan đi, có lẽ là vực sâu, cũng có lẽ là đường quang...

Nhưng bất luận có gì, cô cũng sẽ ngẩng cao đầu đối diện, dẫu có ngàn vạn khó khăn cũng chẳng sờn lòng. Bởi đây là con đường cô lựa chọn. Bởi người đồng hành cùng cô, là Lý Thư Bạch.

Còn nhớ năm ngoái, lá đỏ như hoa, sáng lạn chói mắt, núi Nam sông Bắc tiễn đưa cô. Còn giờ đây cô đang ngồi bên cạnh Lý Thư Bạch, đã là hoa rơi như tuyết.

“Bất luận ra sao, ít nhất hôm nay chúng ta vẫn còn ngồi bên nhau. Gia, tôi, còn cả một trời hoa nở ngoài kia nữa. Ít ra cũng không phụ tháng năm.”

“Món quà vừa rồi ngươi có thích không?”

Quay về xe ngựa, Vương Tông Thực thản nhiên hỏi.

Hoàng Tử Hà cúi đầu cảm tạ: “Thích lắm, Tử Hà đa tạ Vương công công.” Nếu hôm nay không nghe được hoàng đế nói chuyện với Lý Thư Bạch, làm sao cô biết được hoàng đế đã thôi vờ vịt, sinh lòng muốn giết y, cũng làm sao biết được tình cảnh của y đã khó khăn đến thế này.

Tuy Lý Thư Bạch lấy mâu của người đâm vào thuẫn của người, tạm thời giải trừ được thế nguy, nhưng nếu đã muốn truy cứu thì thế nào chẳng có cớ. Giờ trong triều ngoài nội đều bị sách động, người đời ai cũng nghi ngờ Lý Thư Bạch, muốn vu thêm tội có gì là khó.

Dường như nhìn thấu tâm tư cô, Vương Tông Thực bèn hỏi: “Ngươi có biết vì sao hôm nay bệ hạ lại đích thân đến thăm Quỳ vương không?”

Hoàng Tử Hà không đáp, chỉ ngước lên nhìn y.

“Ta đã nói rồi thôi, hiện giờ tiết độ sứ các nơi đều rục rịch nổi dậy, Thần Sách quân tuy có thể trấn giữ Trường An, nhưng quân lính đóng ở các nơi lại do Quỳ vương nắm giữ. Giờ hoàng thượng bệnh nặng, thái tử còn nhỏ, trước tình thế ấy...” Nói tới đây, Vương Tông Thực nheo mắt quan sát cô, “Chẳng biết thái độ của bệ hạ với Quỳ vương thế nào?”

Đường phố Trường An bằng phẳng, xe ngựa chỉ hơi lắc lư nhè nhẹ. Hoàng Tử Hà trầm tĩnh ngồi im, đáp ngắn gọn: “Bệ hạ... có vẻ muốn giải quyết việc này thật nhanh.”

Vương Tông Thực chăm chú quan sát, thấy cô không có thái độ hay lời lẽ gì khác, mới nói: “Yên tâm đi, dù bệ hạ là đế vương, cũng có rất nhiều việc không thể làm theo ý mình được.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu: “Vương công công nói phải.”

“Hơn nữa, những gì có thể làm sau chuyện này còn nhiều, không chỉ hoàng thượng, mà cô, tôi, cũng có thể... thậm chí...” Vương Tông Thực đưa mắt nhìn lại phường Tu Chính đằng sau, rồi mới thong thả nói tiếp, “Rất nhiều người sẽ nắm lấy cơ hội này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.