“Vâng, Vương công công cũng từng dặn tôi rằng trứng A Già Thập Niết rất khó ấp nở, vì thông thường mọi người không biết cách. Thế nên hôm nay thấy chúng đẻ trứng, tôi phải báo ngay với công công.”
Vương Tông Thực nhìn bánh pha lê trong tay cô: “Lẽ ra cô cứ bảo Uẩn Chi, giờ ta không đem theo bình đựng.”
“Cái này chẳng phải chỗ nào cũng có ư?” Nói rồi cô quay lại nhìn quanh trong phòng, tiện tay cầm một cái hũ, đổ cả cá lẫn trứng từ bình pha lê sang, sau đó lại múc ít nước vào bình pha lê, thò tay vào hũ vớt hai con cá lên bỏ lại vào bình.
Cuối cùng cô đặt bình pha lê lên bậu cửa, giao hũ cho Vương Tông Thực rồi ngồi xuống bên bàn, cầm một miếng bánh ngọt đưa lên miệng.
Vương Tông Thực nãy giờ vẫn đứng yên quan sát, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Không rửa tay ư?”
Hoàng Tử Hà khựng lại, nhìn tay mình rồi đáp: “Sáng nay tôi vừa thay nước trong bình, vẫn sạch lắm mà.”
Vương Tông Thực nheo mắt nhìn chằm chằm mấy ngón tay cô.
Đầu ngón trỏ trái thon dài của cô dính một hạt trứng cá nhỏ, trông như một mảy bụi đỏ đậu trên móng tay hồng hồng, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.
Nhưng cô vẫn thản nhiên cầm bánh, hạt trứng cá dính vào lớp bánh, lẫn với đám vừng rắc bên trên, không thấy đâu nữa.
Cô nhỏ nhẹ cắn miếng 1 miếng, nhìn sang y: “Sắp đến trưa rồi, công công có muốn ăn chút điểm tâm không?”
Vương Tông Thực trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt bất giác lại dừng ở chiếc bánh nọ. Cô vẫn hồn nhiên không nhận ra, chuẩn bị đút cả nửa miếng bánh còn lại vào miệng.
“Bỏ xuống.” Vương Tông Thực lạnh lùng ra lệnh khiến cô ngẩn ra, nhìn miếng bánh trong tay rồi lại ngơ nhác nhìn sang y.
Vương Tông Thực thoáng nhíu mày thật khẽ, quan sát vẻ mặt cô, rồi hỏi: “Ngươi biết rồi ư?” Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng mở to mắt: “Gì cơ ạ?” Ánh mắt Vương Tông Thực dừng ở miếng bánh trên tay cô, nhưng không nói thêm gì.
“Cái này ư?” Cô bèn giơ miếng bánh lên rồi bỏ luôn vào miệng. Miếng bánh chỉ to bằng ngón tay cái, cô nhai rất thong thả, nhưng mặt Vương Tông Thực đã tái hẳn đi.
Kẻ xưa nay vẫn ung dung chậm rãi như loài rắn ngủ đông, lúc này lại rảo bước đi đến, tóm lấy cổ cô, vỗ vào lưng, trầm giọng ra lệnh: “Nôn ra mau.”
Hoàng Tử Hà nôn khan mấy tiếng, vùng vẫy toan giằng khỏi tay y. Nhưng lực tay Vương Tông Thực rất khỏe, cô không sao thoát được, cuối cùng bị y ép phải nôn ra miếng bánh vừa ăn.
“Sai người đến hiệu thuốc mua gỗ la phù và trúc đào về nghiền mịn, cứ hai canh giờ uống một lần, một ngày hai tiền, uống suốt 1 tháng.” Vương Tông Thực buông cô ra, dặn.
Hoàng Tử Hà sờ lên chỗ cổ bị bóp, phân vân hỏi: “Vương công công, trúc đào có độc mà?”
Vương Tông Thực lạnh lùng đáp: “Uống một chút không chết nổi đâu, quá lắm là thổ tả khó chịu thôi.”
“Có khó chịu nhiều không? Ví như… so với người bị A Già Thập Niết ký sinh trong cơ thể, ai khó chịu hơn?” Hoàng Tử Hà bình thản hỏi.
Gương mặt tái nhợt lạnh lùng của Vương Tông Thực lần đầu lộ ra vẻ kinh hoàng. Y trừng trừng nhìn cô, như không dám tin.
Hoàng Tử Hà cũng nhìn thẳng vào mắt y, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
“Hừm...” Cuối cùng Vương Tông Thực nén tất cả kinh hoàng và giận dữ lại, lạnh lùng hỏi: “ Sao ngươi biết?”
“Mộc Thiện đại sư từng qua lại với Vương công công, đã dùng thuật nhiếp hồn xúi giục Vũ Tuyên giết hại cha mẹ tôi.” Hoàng Tử Hà bình thản đáp, “Bấy giờ, kẻ cùng Mộc Thiện đại sư bày ra kế này là Tề Đằng, từng hỏi Vũ Tuyên: ‘Ngươi có nhớ con cá đỏ của ta đâu rồi không?’”
Vương Tông Thực cười nhạt, khoanh tay nói: “Mộc Thiện thì biết cái gì? Cá đã ấp nở, dù sao cũng quen sống trong môi trường nước, hễ đưa vào cơ thể người là chết, chỉ có tác dụng nhất thời thôi. Sao bì được trứng ấp trực tiếp trong cơ thể người, có thể ký sinh rất lâu, thần không biết quỷ không hay, thay đổi cả con người.”
Hoàng Tử Hà cắn môi nhìn y chằm chằm: “Vương công công thù oán gì với nhà họ Trương vậy? Vì sao cứ hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng họ?”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Cô đã vén bức màn ngăn giữa đôi bên, nhưng y trái lại càng thêm bình thản, “Dưới gầm trời này, những kẻ biết được bí mật về A Già Thập Niết, không phải chỉ có mình ta.”
Cô hơi ngửa mặt lên, đôi mắt vẫn gắn chặt vào y không chớp: “Nhưng thư đồng A Trạch bên cạnh công công từng liên hệ với Trương Hàng Anh.”
“Trương Hàng Anh cũng là người bên cạnh Quỳ vương.” Y nhìn thẳng vào mắt cô, trầm tĩnh lạ thường.
Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu rồi tiếp tục ngẫm nghĩ.
Vương Tông Thực ung dung sửa lại tay áo, nói tiếp: “Ngươi cũng biết đấy, dựa vào thân thủ của ta, đây lại là nhà ta, nếu sau khi bị ngươi vạch trần, ta thẹn quá hóa giận thì người không có cơ hội sống đâu.”
Hoàng Tử Hà không đáp, quay đầu nhìn ra tán cây dập dềnh theo gió ngoài cửa sổ.
“Vì ngươi đã sớm biết ta không phải hung thủ thật sự đằng sau. Hiện giờ trong triều, đối thủ lớn nhất, đấu đá với ta lâu nhất chính là Quỳ vương, không sai. Nhưng đặt trong tình cảnh khác, chúng ta cũng có thể dựa vào nhau mà tồn tại. Đặc biệt là bây giờ, Quỳ vương phủ và nhà họ Vương, chẳng qua chỉ là bên nào bị hủy trước mà thôi, phải không nào?”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng Tử Hà vẫn phải gật đâu. Quả như y nói, nếu trong triều không tồn tại một kẻ như Vương Tông Thực, có lẽ nhiều năm trước, Quỳ vưỡng cũng sẽ vô duyên vô cớ lìa đời như các vương gia khác, chứ sao có thể nổi lên dưới thời Hàm Thông được.
“Bằng không, ngươi cho rằng vì sao ta phải giúp người?” Ánh mắt lạnh lùng của Vương Tông Thực chậm rãi lướt qua cô, “Ngươi là người quan trọng với Quỳ vương, cũng là người quan trọng với nhà họ Vương. Bất luận sau này người theo Quỳ vương hay gả cho Uẩn Chi, nhà họ Vương đều có lợi, đúng là một vụ mua bán đáng để đầu tư.” Hoàng Tử Hà im lặng giây lát, cuối cùng cũng đứng dậy, vái y một vái.
“Ngươi không cần cảm tạ vì ta quả thật rất thích ngươi, nếu ngươi thực sự là hoạn quan Dương Sùng Cổ, ta nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn cách giành lấy ngươi về bên cạnh mình.” Lần đầu tiên Vương Tông Thực mỉm cười thực lòng, khiến vẻ âm trầm cũng giảm bớt đôi phần, “Ngươi biết rõ ta quý mến ngươi, cũng tính được ta nhất định sẽ cứu ngươi.” “Không hề, tôi đánh cược thôi. Dù sao, nếu tôi chỉ gặng hỏi công công, nhất định chẳng thu được gì hết.” Thấy Vương Tông Thực thản nhiên thổ lộ tất cả, Hoàng Tử Hà cũng chìa ngón tay ra cho y xem chấm đỏ nhỏ như hạt bụi, “Thực chất tôi chỉ chấm ít bột phấn làm từ hoa nhài tím nghiền ra rồi dùng nước hoa anh thảo nhuộm thành màu đỏ thôi, không hề có độc, công công yên tâm.”
“Chỉ từ một câu nói của Tề Đằng mà ngươi đoán được bí ẩn về A Già Thập Niết, thật là hiếm có.” Vương Tông Thực cười xòa, rồi sực nhớ ra một chuyện, bèn tiếp, “Trước đây ta giao trẩm độc cho Tề Đằng, vốn muốn hắn giám sát Phạm Nguyên Long và Mộc Thiện đại sư, ai ngờ hắn lại gây ra tội lớn, chuyện này cũng do ta sơ suất, mong ngươi thứ lỗi.”
Hoàng Tử Hà biết từ lâu Tề Đằng có quan hệ với nhà họ Vương, trẩm độc là vật trong cung, đương nhiên khó tránh liên quan tới Vương Tông Thực, nhưng thấy y thành thật kể rõ như thế, cũng chẳng biết nói gì, đành lắc đầu tỏ ý muốn tránh chủ đề này.
“Tử Hà cũng chỉ đoán thôi, tôi cảm thấy trạng thái điên cuồng của Ngạc vương điện hạ và cha con họ Trương đều rất khó lý giải. Cùng lúc ấy, tôi nghĩ tới một truyền thuyết về A Già Thập Niết nghe được từ xưa, tương truyền loài cá này là do Long Nữ nhất thời lơ đãng khi quỳ trước Phật Tổ mà hóa thành.” Hoàng Tử Hà quay sang nhìn đôi cá đang lặng lẽ bơi trong bình, chậm rãi nói: “Nhất thời lơ đãng, thần trí mông lung... Không có lửa sao có khói, đã có truyền thuyết ấy, ắt loài cá này phải liên quan tới trí tâm của con người, có lẽ là một loại độc kỳ dị khiến người ta phát điên chăng?”
“Không, không khiến người ta phát điên đâu.” Vương Tông Thực chầm chậm lắc đầu, “Huống hồ, tuy là độc, nhưng cũng không chết người.”
Hoàng Tử Hà nhíu mày, “Dạo ở Thục, tôi từng thấy người ta trồng a phù dung, nghe nói là thứ cỏ trị được bách bệnh, truyền từ tây Vực vào. Tuy dùng làm thuốc rất tốt, nhưng nếu dùng nhiều sẽ sinh ra cảm giác lâng lâng bay bổng, trước mặt chỉ thấy mờ ảo mơ màng, thậm chí có kẻ còn nghiện ngập đến mất mạng.”
“Phải, A Già Thập Niết cũng vậy, nó sẽ khiến người ta sinh ra cố chấp, không ngừng khuếch đại điều mình coi trọng, dẫn tới cực đoan cuồng vọng, đến chết mới thôi.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: “Có thể dùng để thao túng người khác không?”
“Không thể, A Già Thập Niết chỉ có thể khuếch đại ý nghĩ vốn có trong lòng người ăn phải, chứ không thể gieo rắc bất cứ ý niệm nào cả.”
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Thế nên dù vừa rồi tôi nuốt trứng cá vào, cũng không thể bị người ta khống chế, càng không thể cho rằng Quỳ vương làm điên đảo xã tắc, đến mức phải tìm trăm phương ngàn kế sát hại vương gia, đúng chứ?”
“Dĩ nhiên không thể. A Già Thập Niết chỉ khuếch đại điều ngươi coi trọng nhất, ví như quyết tâm bảo vệ Quỳ vương bất chấp tất cả, từ đó ảnh hưởng tới suy nghĩ của ngươi về những người khác, chẳng hạn, cho rằng ta là hung thủ nên sẽ tìm mọi cách liều mạng với ta.” Vương Tông Thực cười nhạt đáp.
Hoàng Tử Hà bình thản cười với y: “Mong công công bỏ qua cho Tử Hà.”
Vương Tông Thực chỉ cười.
Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, Vương Tông Thực phủ nhận việc giết hại cha con họ Trương, đồng thời cho biết A Trạch bên cạnh mình là tai mắt ngầm, tức là đã chỉ rõ hung thủ thật sự đằng sau.
Có điều cha con họ Trương sau khi trúng độc A Già Thập Niết trở nên điên cuồng, lại khăng khăng cho rằng Quỳ vương sắp làm khuynh đảo Đại Đường, e rằng có liên quan đến bức họa ở nhà họ, hay nói cách khác, có liên quan đến những điều Trương Vĩ Ích tai nghe mắt thấy trong cung năm xưa?
Cô đang ngẫm nghĩ thì Vương Tông Thực lại nói: “Về Quỳ vương, ta có việc này phải nói với ngươi.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, quay sang nhìn y.
“Có lẽ ngươi cũng nghe nói, các bậc cao niên từ mấy chục phường trong kinh đã cùng ký tên dâng thư, thỉnh cầu nghiêm trị Quỳ vương, chắc hẳn mấy ngày nay sẽ là quãng thời gian mấu chốt để bệ hạ quyết định xem nên xử lý Quỳ vương thế nào.” Vương Tông Thực ngồi xuống bên bàn thong dong tiếp, “Nhưng có lẽ ngươi chưa biết, hôm nay bệ hạ lại phát bệnh đau đầu, thái tử đến hầu hạ, khóc đến gần ngất xỉu. Bệ hạ hỏi sao lại đau lòng đến thế, thái tử bèn đáp, Tứ hoàng thúc mưu đoạt thiên hạ, nhi thần chỉ e sau này không còn phụ hoàng che chở, khó mà giữ được mình.”'
Hoàng Tử Hà biến sắc nói khẽ: “Người bên cạnh thái tử thật quá hiểm ác.”
“Đúng thế, thái tử còn nhỏ, hiểu được gì chứ? Chẳng phải là bị người bên cạnh xúi bẩy hay sao. Hoạn quan thân cận nhất bên cạnh thái tử là Điền Lệnh Tư, chí cả tài hèn, ngấp nghé Thần Sách quân đã lâu, tưởng rằng một người leo lên là bảo hộ được cả kinh kỳ bình an.” Giọng Vương Tông Thực lạnh lùng, song vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, thong dong nói như kể chuyện phiếm, “Chẳng qua chỉ hầu hạ một đứa trẻ mười hai tuổi, được sủng hạnh đôi chút, vậy mà dám dạy thái tử điện hạ gọi mình là ' á phụ', bệ hạ cũng chỉ cười cho qua, không trị tội.”
Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, thiên tử nhu nhược, lâu nay đều để hoạn quan nắm giữ quyền lớn. Tiên hoàng Tuyên Tông nhẫn nhịn bao năm mới giét được Mã Nguyên Chí, đương kim hoàng thượng lại dựa vào Vương Tông Thực suốt mười mấy năm nay, nếu không phải Quỳ vương tự mình đứng lên, e rằng Trường An hiện giờ vẫn là cảnh hoạn quan một tay che trời.
Có điều hoạn quan dù sao cũng là hoạn quan, có khoa trương thanh thế tới đâu, cũng không thể mưu toan soán vị, đoạt ngôi làm vua được. Nhưng Quỳ vương lại là vương gia, luận về xuất thân địa vị đều đủ tư cách ngồi lên ngai vàng. Nếu hoàng đế bình an khỏe mạnh thì chẳng nói làm gì, song giờ ngài ngự như ngọn nến trước gió, mà Quỳ vương lại đang trẻ tuổi khỏe khoắn, thái tử mới mười hai tuổi làm sao chống nổi đối thủ mạnh như thế?
Nếu đổi cô là hoàng đế, e rằng cũng không tránh khỏi nghi ngờ Quỳ vương. Dẫu sao, Lý Thư Bạch muốn giành lấy thiên hạ cửu châu, được vạn dân triều bái, đều dễ như trở bàn tay.
Càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng rịn ra đầm đìa. Vắt óc nghĩ mãi, cô vẫn không tìm ra lí do gì để hoàng đế tha mạng cho Lý Thư Bạch.
Vương Tông Thực cũng im lặng, trầm ngâm quan sát cô.
Hoàng Tử Hà gắng gượng định thần lại, tiếp lời y: “Công công việc gì phải bận lòng về Điền Lệnh Tư? Kẻ này vốn không đáng ngại, chưa từng đắc thế, chỉ ỷ vào thái tử thân cận với mình từ nhỏ mà huênh hoang, chẳng qua là một kẻ ngu xuẩn. Bệ hạ chắc cũng cho rằng, thà hoạn quan bên cạnh thái tử ngu ngốc huênh hoang còn hơn là thâm trầm sâu sắc.”
“Muốn trừng trị cũng không mấy tốn sức, phải không?” Vương Tông Thực cười nhạt, phủi phủi áo, “Ví như bệ hạ mất mười bốn năm, rốt cuộc vẫn không trị nổi ta.”
Hoàng Tử Hà im lặng, thực không biết nên trả lời thế nào.
“Bệ hạ biết rõ ta và Quỳ vương xưa nay bất đồng quan điểm, vậy mà lại giao việc này cho ta, dĩ nhiên có dụng ý riêng.” Y đứng dậy, khoan thai nói, “Còn về đám dân ngu vô tri dâng thư kia, ngươi chẳng cần bận tâm, ta đã nhận lệnh cai quản việc này, sao có thể để mấy kẻ thường dân làm ảnh hưởng được.”
Hoàng Tử Hà cũng đứng dậy theo, còn chưa lên tiếng, y đã rút trong tay áo ra một bản tấu sớ chìa cho cô hỏi: “Bức thư này, theo ý ngươi nên xử lý thế nào?”
Hoàng Tử Hà cúi đầu: “Bệ hạ đã lệnh cho công công xử lý việc này, ắt công công sẽ sắp xếp ổn thỏa, Tử Hà không dám nhiều lời