Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 48: Chương 48: Chương 20.2




Lý Thư Bạch gật đầu: “Sau đó ta bắt đầu coi trọng lá bùa, vì không tin những loại khóa bình thường, bèn đi đặt riêng chiếc hộp cửu cung này. Muốn mở khóa hộp cần rất nhiều thời gian, hơn nữa trong lúc chế tạo, ta đã chọn ngẫu nhiên tám mươi mã chữ, cứ nghĩ như vậy có thể đặt nó trong tầm mắt để trông coi, ai ngờ vẫn bị giở trò.”

“Phải, nhìn bề ngoài nếu không biết trình tự sắp xếp mã chữ, sẽ phải thử mấy vạn lần mới mở được hộp, dù học thuộc mật mã cũng phải lần lượt sắp lại đống mã chữ hỗn loạn kia theo trình tự mới có thể mở ra, thực không sao nhanh được. Huống hồ chiếc hộp này lúc nào cũng ở trong tầm mắt gia, dĩ nhiên không kẻ nào to gan nhường ấy, cũng chẳng có nhiều thời gian đến thế để mở hộp tráo bùa.” Hoàng Tử Hà gật đầu.

“Nhưng nếu có hai chiếc hộp y hệt nhau thì khác. Những người thân cận bên cạnh ta như Cảnh Dục và Trương Hàng Anh, chỉ cần có cơ hội ra vào là có thể tráo đổi hộp trong nháy mắt, không ai phát hiện được. Trong lúc tráo đổi, nếu không kịp sắp lại đống mã chữ lộn xộn trên hai hộp cho giống nhau, cũng có thể giải thích rằng trong lúc quét dọn vô ý làm mã chữ dịch chuyển là xong.” Nói đoạn, Lý Thư Bạch lại ngẫm nghĩ: “Có điều mật mã mở hộp là ta chọn ngẫu nhiên, thợ mộc làm hộp có thể liếc qua, nhưng ta không tin ông ta nhớ được trật tự của tám mươi chữ trong khoảng thời gian ngắn như thế.”

“Đúng thế, tuyệt chiêu nhìn qua là nhớ của Quỳ vương, người trong thiên hạ ai mà bì được. Nếu Hoắc sư phụ kia có khả năng ấy, cần gì phải vất vả cả đời, cuối cùng còn chết không rõ nguyên do?” Nói rồi, Hoàng Tử Hà rút trong tay nải mình mang đến một miếng cưng cứng, đặt trước mặt y, “Tôi tìm được thứ này trong đống dụng cụ Hoắc sư phụ để lại cho đồ đệ.”

Lý Thư Bạch cầm lên xem, nhíu mày hỏi: “Keo ong ư?”

“Đúng, chính là keo ong. Thường nói những thợ mộc tay nghề kém sẽ trát keo ong vào khe mộng, nhưng Hoắc sư phụ lừng danh kinh thành sao lại cần tới thứ này?” Hoàng Tử Hà ngồi xuống trước mặt, chống cằm hỏi y.

Lý Thư Bạch nhìn vào mắt cô, từ từ thở hắt ra: “Bản dập.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đúng vậy. Khi đi tìm thợ mộc cho gia, Cảnh Dục cũng đã mua chuộc ông ấy. Khi hộp sắp làm xong, mời gia đến đặt mật mã, ông ta đã rải một lớp keo ong mỏng và mềm lên bệ gỗ, rắc mùn cưa lên trên. Đợi gia sắp xong mã chữ, ông ta lật úp tất cả mã chữ xuống, đóng thanh đồng vào, dưới sức nện của búa, cách một lớp vải dầu và mùn cưa, những mã chữ bằng gỗ lần lượt in dấu xuống lớp keo ong, nông sâu rõ ràng cả. Đợi gia cầm hộp đi khỏi, ông ta tháo vải dầu, gỡ keo ong ra, chải sạch mùn cưa là thấy ngay những chữ gia chọn ngẫu nhiên là gì. Sau đó ông ta có thể làm nhái một chiếc hộp y hệt, giao cho Cảnh Dục.”

Lý Thư Bạch gật đầu: “Vậy là đã hoàn thành hai chiếc hộp giống hệt nhau, hộp liên hoa bên trong lại chỉ có hai mươi tư điểm, càng đơn giản hơn, đúng là thứ đồ tinh xảo phòng được quân tử chứ không thể phòng tiểu nhân. Cảnh Dục mỗi lần chỉ cần dùng lá bùa đã chuẩn bị, tráo đổi với lá bùa vốn có của ta là xong.”

“Cảnh Dục công công nhiều năm nay ắt phải hết sức thận trọng. Giữa các lá bùa hẳn cũng có những khác biệt nho nhỏ, nhưng vì liên tục đổi màu, nên không dễ nhận ra. Song hắn ta phải hết sức giữ gìn bảo vệ hộp cửu cung, vì chỉ một va chạm nhẹ sẽ tạo thành khác biệt giữa hai chiếc hộp. Nếu là người khác cũng chẳng sao, nhưng với người có trí nhớ siêu phàm như gia, có thể tạo thành sơ hở trí mạng.” Lý Thư Bạch thở dài: “Có điều ta phục nhất là hắn rất có trước có sau, bấy nhiêu năm nay lúc nào cũng cúc cung tận tụy, dù chết cũng là chết vì ta.”

“Nhưng trước khi chết, còn sắp xếp Trương Hàng Anh thay thế mình hầu hạ gia, phải không nào?” Hoàng Tử Hà nhẹ giọng hỏi lại: “Tôi vẫn nghi ngờ sự thay đổi của họ có liên quan đến Mộc Thiện đại sư.”

Lý Thư Bạch gật đầu: “Ừm... nếu Trương Hàng Anh không đến Thục, có lẽ giờ vẫn sống vui vẻ.”

Hoàng Tử Hà chống cằm nói khẽ: “Tiếc rằng trước khi chân tướng bại lộ, Mộc Thiện đại sư đã chết. Chết rất đúng lúc, khiến tất cả suy đoán không thể chứng thực được nữa.”

“Nhưng khi Trương Hàng Anh vu cáo cô, Mộc Thiện đại sư đã chết, sự thay đổi lần này do đâu mà ra?”

“Là con cá đỏ.” Hoàng Tử Hà đáp khẽ nhưng đầy quả quyết: “Trước đây tôi từng thấy một quả cầu nhỏ bằng đá rỗng ruột trong phòng Cảnh Dục công công, bên trong còn có vết nước. Tôi nghĩ nhất định Cảnh Dục đã cất trứng cá trong đó, vào thời khắc cuối cùng thì chọn trúng Trương Hàng Anh, để A Già Thập Niết ký sinh trên người huynh ấy.”

Lý Thư Bạch gật đầu, ánh mắt dừng ở con cá nhỏ đang ngủ yên dưới đáy nước: “A Già Thập Niết, nhất thời lơ đãng, tình cờ xuất hiện cạnh những người chết bất đắc kỳ tử...”

Nhìn đôi mắt trong suốt cùng vẻ mặt kiên quyết của cô dưới đèn, y bất giác hít sâu một hơi mới ngăn được trái tim đang đập rộn lên: “Hiện giờ... là thời cơ vạch trần tất cả ư?”

Cô ngước lên nhoẻn cười: “Phải, vụ án này kết thúc rồi.”

Sắp đến giờ Mão, tuy trời vẫn lờ mờ tối, song đã tới lúc phải vào cung bái kiến thánh thượng.

Lý Thư Bạch chỉnh lại áo mũ, để người bên cạnh chuẩn bị sẵn những thứ như cuốn sách(2) và hốt bản(3). Khi dẫn người ra đến cổng, y thấy Hoàng Tử Hà đã đứng đó đợi sẵn.

(2) Sách dạng thẻ tre.

(3) Vật dụng dài và dẹt, làm bằng ngà, các quan lại thường cầm trong tay khi lên chầu, muốn tâu trình gì thì viết luôn lên hốt cho khỏi quên, khi tâu trình thì cầm hốt bước lên.

Cô mặc đồ hoạn quan màu đen, thắt lưng xanh, búi tóc thật chặt rồi dùng mũ sa chụp lên trên. Gương mặt tai tái không son phấn càng làm nổi bật hàng mi dày rợp. Dương Sùng Cổ lại trở về bên cạnh y.

Lý Thư Bạch gật đầu với cô, người phía sau bèn giao tất cả đồ đạc cho Hoàng Tử Hà. Cô nhận lấy rương đồ, chuẩn bị lên ngựa, nhưng thấy Lý Thư Bạch liếc mình, đành ngoan ngoãn tụt xuống, theo y lên xe.

“Đầu xuân lạnh lẽo, trời còn chưa sáng, cô có chịu nổi không?” Đợi cô ngồi xuống chiếc ghế thấp như cũ, y mới hỏi đùa.

Hoàng Tử Hà ôm cái rương đựng đủ thứ linh tinh chớp mắt nhìn y, song chỉ cười.

Y lườm cô, không nói không rằng.

Chỉ nghe cô lẩm bẩm: “Cứ như quay lại năm ngoái vậy... chuyện cũ lặp lại.”

Lý Thư Bạch khoanh tay ngồi dựa vào thùng xe, khóe môi cong lên: “Bấy giờ kẻ nào đó nấp trong xe, bị ta vạch trần thân phận còn mặt dày mày dạn không chịu xuống, lại đòi ta giúp đỡ.”

“Nhưng qua một năm, cuối cùng tôi vẫn hoàn thành lời hứa, giúp gia tìm ra bí mật về A Già Thập Niết, đúng không nào?” Cô chống cằm nhìn con cá nhỏ đặt trên bàn hệt như lúc xưa, hỏi y.

Lý Thư Bạch chăm chú nhìn cô, khẽ gật đầu: “Trong đời ta đã giao kèo với rất nhiều người. Nhưng lợi nhất vẫn là vụ giao kèo với cô.”

“Tình thế hiện giờ vẫn chưa biết tôi có giúp được gì cho gia không, sao gia đã biết mình được lợi?”

“Dù không giúp được, nhưng đời này nhờ thế mà gặp được cô, cũng đủ rồi.”

Y nói rất thản nhiên, vậy mà lòng Hoàng Tử Hà lại dậy sóng. Cô ngước nhìn y, chỉ thấy hơi ấm bao phủ quanh mình, không sao đáp được.

Xe ngựa từ từ chậm lại, đã đến cung Đại Minh.

Lý Thư Bạch đứng dậy ra khỏi cửa, đứng trên xe nhìn về phía cung Đại Minh thấp thoáng dưới ánh đèn, rồi ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà ôm rương bước ra, đứng sánh vai bên cạnh y.

Gió sớm cắt da, gào rít ập đến, rồi lại phần phật lướt qua.

Lý Thư Bạch nắm lấy tay cô: “Đi thôi, hôm nay diễn một vở kịch hay cho tất cả cùng xem.”

Hoàng Tử Hà theo Lý Thư Bạch vào từ cổng Đan Phượng, nhằm thẳng hướng Bắc.

Qua kênh Long Thủ, vào cổng Chiêu Huấn, theo hành lang Long Vĩ đi lên, điện Hàm Nguyên đã sừng sững trước mắt. Hai gác Tê Phượng, Tường Loan hai bên huy hoàng lộng lẫy như đôi cánh bao lấy điện Hàm Nguyên ở giữa, dưới nền trời lam thẫm trước bình minh, càng thêm tráng lệ nguy nga, khí thế ngất trời.

Thực ra những năm gần đây hoàng đế thường lên triều ở điện Tuyên Chính, nhưng hôm nay rước cốt Phật ra khỏi cung, người trong triều lẫn trong cung đều tề tựu đến tiễn, nên mới mở điện Hàm Nguyên.

Nhờ ánh đèn lồng chạy dài suốt dọc hành lang Long Vĩ, Vương Uẩn đứng dưới gác chỉ thoáng trông đã thấy Hoàng Tử Hà. Y bất giác biến sắc, bước đến bên cạnh giữ lấy tay cô.

Hoàng Tử Hà đang xách rương, ngẩng lên thấy y cũng chỉ hơi ngạc nhiên rồi khom người cúi đầu thi lễ: “Vương thống lĩnh.”

Vương Uẩn sầm mặt, hạ giọng hỏi khẽ: “Sao cô lại đến đây?”

Hoàng Tử Hà hơi hếch cằm về phía Lý Thư Bạch đã bước lên hành lang Long Vĩ: “Tôi theo Quỳ vương đến.” “Vương gia vừa rời Tông Chính Tự đã đến tìm cô ư?” Hoàng Tử Hà lắc đầu: “Không, sau khi Vương thống lĩnh đi khỏi, hôm qua tôi đã đến tìm gia.”

Vương Uẩn trừng trừng nhìn cô, gân xanh rần rật nơi thái dương. Thấy sắc mặt y quá đáng sợ, nhưng người bên cạnh đều lấm lét, song Hoàng Tử Hà rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Uẩn Chi đâu để tâm đến lời hứa với tôi, nên... tôi đành phụ lòng thôi.”

Y trợn trừng mắt nhìn cô như giẫm phải gai, giọng vỡ vụn. “Cô... cô biết những gì rồi?”

Giọng cô rất khẽ, nhưng hết sức rành rọt: “Những gì tôi biết, Quỳ vương cũng biết rồi.”

“Vậy mà các người... vẫn dám vào cung?”

“Gia muốn đi, nên tôi cũng theo gia.” Cô ngoái đầu nhìn lên bậc thang cao nhất. Lý Thư Bạch đang đứng đó, rất gần đại điện, tuy bị nhiều người phía sau che khuất, nhưng cô vẫn biết, y đang ở đó. “Gia dám đặt cược mạng sống để truy tìm chân tướng, tôi cớ gì còn tiếc tính mạng này?”

Song Vương Uẩn dường như không hề nghe thấy, chỉ trừng trừng nhìn cô không chớp, gằn giọng hỏi: “Thế nên, cô đến bên cạnh ta, chỉ vì hắn ta?”

Hoàng Tử Hà im lặng giây lát rồi ngoảnh đi, nhìn xuống sàn gạch xanh thênh thang dưới thành lâu: “Lúc tôi nhận lời cùng về Thục, là chân tâm thành ý.”

Thế nên, tất cả trách nhiệm, vẫn phải quy lên y ư?

Vương Uẩn nhìn trừng trừng gương mặt nghiêng của Hoàng Tử Hà, định độp lại, nhưng thấy vẻ bi thương trên mặt cô lại không sao cất nên lời, đành hầm hầm buông tay ra: “Đã vậy, ta sẽ thành toàn cho cô.”

Cả sảnh đường rợp sắc áo đỏ áo tía, chỉ mình Hoàng Tử Hà là hoạn quan hạng bét, mặc đồ xanh đen. Canh tư vừa qua, trời mới tảng sáng, trong điện Hàm Nguyên đã đèn đuốc sáng choang. Hai căn gác hai bên vì không có ai nên chỉ treo mấy ngọn đèn lồng nhỏ, cũng không cắt người canh gác.

Hoàng Tử Hà gật đầu với Lý Thư Bạch rồi xách đèn lồng chạy thẳng về phía gác Tường Loan. Y phục sẫm màu giúp cô lẫn vào bóng đêm, các thị vệ canh gác cũng chỉ để tâm đến quan viên lên xuống hành lang Long Vĩ, không ai phát hiện ra có người lẻn đến gác Tường Loan.

Mãi tới khi Hoàng Tử Hà trèo lên lan can, cao giọng gọi “bệ hạ”, các quan viên áo đỏ áo tía đang xếp thành hàng trước cửa điện mới nhận ra có điều không ổn.

Mọi người lũ lượt nhìn sang gác Tường Loan, thấy Hoàng Tử Hà đứng trên hàng lan can xa nhất, phía sau là bầu trời xanh thẫm. Bóng cô lắt lay trước gió, tay áo bay phần phật, như sắp bị gió cuốn đi.

Mọi người chưa kịp nhận ra là ai thì Vương Uẩn vừa bước lên hành lang Long Vĩ đã trông thấy cô, y ngây người rồi gầm lớn: “Điên rồi à! Mau xuống đây!”

Hoàng Tử Hà giơ tay ra hiệu với y: “Xin Vương thống lĩnh đừng qua đây, nếu thống lĩnh chạy sang, tôi sẽ nhảy xuống đấy!”

Thị vệ phía sau Vương Uẩn không biết cô là ai, bèn mắng: “Tên hoạn quan ở đâu ra thế, điên rồi à? Thống lĩnh, để tôi chạy sang kéo gã xuống!”

“Không... không ai được sang bên đó.” Vương Uẩn tím mặt dang tay ngăn tất cả thị vệ sau lưng lại. Y ngoái nhìn Lý Thư Bạch, thấy Quỳ vương vẫn ung dung đứng giữa đám đông trước cửa điện, bình thản nhìn Hoàng Tử Hà.

Lửa giận phừng phừng bốc lên đầu Vương Uẩn, đương điên lên vì giận dữ thì nghe mấy đại thần bên cạnh thì thào: “Thế này... chẳng phải giống hôm ấy Ngạc vương gieo mình xuống gác Tường Loan ư?”

“Đúng thế! Thực không ngờ chuyện cũ lại tái diễn gần như y hệt. Có điều bấy giờ Ngạc vương trỏ mặt mắng Quỳ vương ép chết mình, còn giờ lại đổi thành tiểu hoạn quan bên cạnh Quỳ vương...”

“Này... lẽ nào tên tiểu hoạn quan này cũng định tố cáo Quỳ vương như những người trước đây?” Kẻ nói ra câu này, rõ ràng không chỉ nghĩ tới cảnh Ngạc vương nhảy lầu, mà còn liên tưởng đến thảm kịch Trương Vĩ Ích nhảy xuống từ thành lâu.

“Suỵt, Quỳ vương còn đang ở đây kìa...” Người khác hạ giọng thì thào.

Vương Uẩn nhìn gương mặt thản nhiên của Lý Thư Bạch, lại nhìn thân hình chao đảo trong gió của Hoàng Tử Hà, trái tim như thót lên đến cổ họng, nhưng không dám cử động cũng không dám quát thét, đành đứng trơ mắt nhìn.

Chỉ nghe giọng Hoàng Tử Hà văng vẳng từ xa: “Tâu bệ hạ cùng các vị đại thần! Nô tài xin diễn lại những hành động của Ngạc vương hôm ấy để chứng minh, nếu trời cao có linh, nô tài cũng có thể bay lên thành tiên, hóa thành khói xanh tan biến.”

“Nói bậy! Một tiểu hoạn qua như ngươi có tài đức gì mà mơ tưởng thành tiên?” Nhưng nói vậy thì... Ngạc vương đã thành tiên, làm sao lại chết trong tay Quỳ vương ở sau chùa Hương Tích được?

Vương Uẩn bất chợt nảy ra ý nghĩ này, bèn đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người ngạc nhiên ra mặt, hẳn cũng cùng suy nghĩ với mình. Cuối cùng y không nhịn nổi nữa, quát lên: “Mau xuống đây cho ta! Gác Tường Loan cao như thế, cần gì phải dùng cả tính mạng để vạch trần một chuyện như vậy chứ!”

“Vương thống lĩnh chớ lo, cũng khỏi cần chạy xuống dưới tìm thi thể làm gì, vì nô tài nhất định sẽ biến mất như Ngạc vương, không còn dấu vết...” Chưa dứt câu, cô đã vung mồi lửa trong tay, trỏ xuống đất nói: “Ngạc vương đốt trụi mọi thứ Quỳ vương tặng mình, nô tài cũng nguyện đốt hết những vật tùy thân, chư vị, xin cáo từ!”

Vừa nói, cô vừa ngả người ra sau, gieo mình vào màn đêm.

Mồi lửa trong tay rơi xuống, đống đồ đã vẩy dầu nháy mắt cháy bùng lên, nuốt chửng bóng tối, đồng thời hắt sáng làm bầu trời vừa tang tảng đỏ rực lên.

Không ngờ cô lại gieo mình xuống nhẹ nhàng tùy tiện như thế, Vương Uẩn gào lên, đỏ hoe mắt lao đến gác Tường Loan.

Các thị vệ phía sau cũng hớt hải chạy theo. Cả đám người chạy đến phía gác Tường Loan, nơi cô nhảy xuống, song chỉ thấy một đống đồ đang cháy phừng phừng.

Y lao đến lan can nhìn xuống, nhưng sàn gạch xanh bên dưới chẳng có gì cả.

Vương Uẩn ngây người bò ra lan can hồi lâu, trông thấy hai thị vệ đứng canh gần đó, ngay dưới hành lang Long Vĩ, liền gào lên hỏi: “Hai người các ngươi có thấy ai rơi xuống không?”

Hai người kia ngẩng lên thấy y, bèn cao giọng đáp lại: “Bẩm thống lĩnh, không thấy ai cả!”

“Không có à?” Vương Uẩn hỏi gặng.

“Vâng.”

Vương Uẩn ngơ ngẩn quay lại, chợt bắt gặp một người đứng sau cây cột, giữa nền trời xanh xám buổi bình mình, lặng lẽ nhìn mình. Kẻ nọ vận đồ hoạn quan xanh đen, dung mạo như ngọc, chính là Hoàng Tử Hà.

Thấy y ngoái lại, Hoàng Tử Hà bèn gạt đầu chào: “Đa tạ Vương thống lĩnh quan tâm.”

“Cô... cô không nhảy xuống ư?” Vương Uẩn chưa hết sợ hãi, nhưng thấy cô lành lặn đứng đó thì không nén nổi mừng vui, vẻ mặt không biết là kinh ngạc hay mừng rỡ.

“Vâng, tất cả chỉ là trò che mắt thôi.” Hoàng Tử Hà xách chiếc rương đã nhẹ bớt một nửa lên, cùng y quay lại. Các đại thần vừa tận mắt chứng kiến cô nhảy xuống, giờ lại thấy cô cùng Vương Uẩn trở lại, không mất một cọng tóc, đều ngạc nhiên hết sức.

Lý Thư Bạch lờ Vương Uẩn đi, chỉ bảo Hoàng Tử Hà: “Mau giải thích cho các vị đại nhân nghe, ngươi, hay nói cách khác là Ngạc vương, làm cách nào biến mất trên gác Tường Loan đi!”

“Vâng.” Hoàng Tử Hà hành lễ với các quan viên xung quanh đang tò mò nhìn mình, thong thả giải thích: “Thực ra đây là một trò che mắt đơn giản thôi. Cần ba điều kiện: một là chỉ dùng vào buổi đêm, vì nếu trời sáng thì nhìn qua là bị vạch trần; hai là sau khi xong việc phải đốt một đống lửa, mới xóa sạch được dấu vết, không bị người ta phát hiện; ba là, nhất định phải mặc đồ màu tối, tốt nhất là màu đen.”

“Dương công công đừng úp mở nữa, mau nói cho chúng ta biết đi.” Người vừa cất tiếng là Thôi Thuần Trạm vốn tính nôn nóng, lại là thiếu khanh Đại Lý Tự, rất tò mò về việc này, “Hôm ấy bản quan cũng là một trong những người chứng kiến, nhưng nghĩ nát óc mà không ra cách Ngạc vương điện hạ biến mất.”

“Rất đơn giản thôi. Chẳng biết các vị có để ý không, nhưng Ngạc vương điện hạ và tôi đã chọn hai vị trí lan can không giống nhau. Khi mọi người tập trung trên gác Tê Phượng, Ngạc vương điện hạ đã chọn lan can bên trái của gác Tường Loan, từ chính diện nhìn sang thì xa gác Tê Phượng bên phải nhất. Còn tôi trèo lên lan can đằng sau gác Tường Loan, cũng là vị trí chính diện xa nhất mà các vị từ điện Hàm Nguyên nhìn sang.” Nói rồi, Hoàng Tử Hà lấy trong rương một cuộn tranh, giũ ra, “Vì muốn áp dụng cách này cần treo sẵn một bức họa. Mà tranh là một mặt phẳng, nếu nhìn từ chính diện thì có thể khớp, chứ nếu nhìn từ bên cạnh sẽ thấy ngay một tờ giấy mỏng, còn lừa được ai nữa.”

Trong tay cô là một bức họa nền đen, khoảng trắng trên tranh giống hệt hàng lan can, chỉ hơi nhỏ hơn một chút. Cô mở thanh gỗ sau bức họa ra, lại kéo ra một giá gỗ đã gấp gọn chặn lên, ra hiệu cho mọi người xem.

Những người đứng bên cạnh bức họa vẫn thản nhiên, nhưng người đứng chính diện lại kinh hoàng nhận ra, nền tranh đã hòa làm một với bầu trời đêm, khoảng trắng khớp với hàng lan can ngọc thạch phía sau, còn Hoàng Tử Hà đứng trên giá gỗ phía sau bức tranh, nhìn từ chính diện lại như đứng trên lan can vậy.

Không ai nhìn ra được thực ra phía trước lan can còn một hàng lan can được vẽ. Cô hơi lảo đảo vì giá gỗ dưới chân không vững, nhưng nhìn lại như chới với đứng trên lan can.

“Tôi nghĩ bấy giờ Ngạc vương đứng dậy đi về phía gác Tường Loan, bày bức tranh đã giấu sẵn ở đó ra, khiến mọi người chú ý, rồi cao giọng chửi mắng Quỳ vương, sau khi đạt được mục đích thì nhảy xuống phía sau...” Nói rồi, Hoàng Tử Hà ngửa người ra sau, lập tức biến mất sau bức tranh, “Nhìn thì như rơi khỏi lan can, thực ra thân thể đã đáp xuống nền đất sau bức tranh, bình an vô sự.”

“Vậy những đồ nghề bỏ lại thì sao? Lúc thu dọn, nhất định sẽ khiến người ta chú ý!” Thôi Thuần Trạm hỏi ngay.

“Thế nên phải viện một cái cớ, ví như đốt hết những thứ Quỳ vương tặng khi trước chẳng hạn. Giấy thì khỏi nói, gỗ cũng đã tẩm đẫm dầu, gặp lửa là cháy, bấy giờ Ngạc vương điện hạ chỉ cần cởi bộ áo tím bên ngoài ném vào đống lửa rồi nấp trong một góc tối trên gác Tường Loan là xong. Vì hôm đó, tôi đã để ý thấy một việc lạ lùng, hầu như tất cả mọi người đều mặc áo đơn trắng, chỉ mình Ngạc vương điện hạ mặc áo màu đen. Tím phối với đen nhìn sẽ rất tối, thông thường không ai phối đồ như vậy, sao Ngạc vương lại làm thế?”

“Vì... áo đơn màu trắng rất nổi trong đêm... Màu tím thì đỡ hơn, nhưng nếu Ngạc vương vẫn mặc nguyên bộ áo tím đi ra, sẽ bị phát hiện ngay.” Một người run rẩy đoán.

“Phải, thế nên Ngạc vương mới mặc áo đơn màu đen nấp trong bóng tối. Đợi toán thị vệ đầu tiên chạy đến, Ngạc vương sẽ khoác bộ giáp xanh đã chuẩn bị trước lẩn vào đội ngũ, nhân lúc hỗn loạn rời khỏi gác Tường Loan, ra khỏi cung, đến chùa Hương Tích.” Hoàng Tử Hà ném những vật dụng trong tay đi, cao giọng nói: “Bí ẩn của việc bay lên thành tiên, hiến thân cho triều đình xã tắc, chỉ là như thế.”

Giữa không khí lặng phắc, mọi người len lén nhìn Lý Thư Bạch, nhưng chẳng ai dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

Rốt cuộc là vì sao, hay là do kẻ nào sai bảo, mà Ngạc vương phải mạo hiểm trả giá đắt như vậy, để vu hãm Quỳ vương?

Cái chết của Ngạc vương ở phía sau chùa Hương Tích, có phải cũng có ẩn tình sâu xa như thế này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.