Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 6: Chương 6: Chương 3.2




Hoàng Tử Hà ngoái lại. Đến giờ vẫn còn gọi cô bằng cái tên ấy, chỉ có Chu Tử Tần.

Hôm nay gã mặc áo xanh lục, nom nhã nhặn hiếm thấy, tiếc rằng lại đeo thắt lưng vàng nghệ, thực chẳng khác gì bó mạ buộc cọng rơm. Nhưng Hoàng Tử Hà chẳng hơi đâu soi mói, trái lại còn mừng rỡ ra mặt: “Sao Tử Tần cũng vào kinh?”

“Hẵng giải thích tại sao Sùng Cổ chẳng nói chẳng rằng bỏ lại ta chạy về kinh đã?” Gã chất vấn.

Hoàng Tử Hà cười rầu rĩ, thuận miệng vin cớ: “Công tử biết đấy, cứ ở đó cả ngày bị các bề trên răn dạy, ai mà chịu nổi.”

“Nói cũng phải, ôi chao, chúng ta đều bị người trên bức ép cả, ta thì hơn gì, còn ở đó thì toi đời!” Chu Tử Tần vừa nói vừa giơ tay dụi mắt, nước mắt rưng rưng, “Kể ra đúng là gay go to! Cha ta ép ta lấy vợ!”

Hoàng Tử Hà phì cười hỏi: “Là cô nương nhà nào vậy?”

“Cháu gái dòng thứ của ty thương quận Thục, nghe nói là một con cọp cái, nghe danh ta ham mê thi thể cũng không sợ. Ta đã lân la đò hỏi đám người hầu nhà đó, kẻ nào cũng nói cô ta hung hãn vô cùng, chữ nghĩa chỉ biết lơ mơ nhưng hay tay cứ lăm lăm hai con dao bầu, thoăn thoắt chặt thịt, còn có thể vác cả nửa con heo lên vai nhẹ như không! Sùng Cổ bảo cưới hạng người đó về có còn sống được nữa không!”

Hoàng Tử Hà ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô ta tên gì?”

Chu Tử Tần đã buồn còn thêm bực: “Tên quê một cục! Gọi là cái gì Lưu Nhị Nha! Nghe đã thấy khiếp rồi đúng không? Rõ ràng là cha ta thấy con gái nhà nào cũng sợ ta, nên vơ bừa lấy một con hổ cái, định chèn ép ta cả đời đây mà!”

“Ồ...” Hoàng Tử Hà gật đầu, “Đúng thế, xem ra việc lớn không thành rồi. Tuy cô ta rất xinh đẹp, tính tình cũng dễ thương, nhưng cái tên Lưu Nhị Nha thực khó nghe quá...”

“Sùng Cổ quen cô ả ư?” Chu Tử Tần sững người, rồi vỗ trán tự giải thích ngay, “À phải, đương nhiên là quen rồi. Trước đây Sùng Cổ là thiên kim nhà quận thú mà, nhất định đã gặp các tiểu thư nhà khác.”

Hoàng Tử Hà cười đáp: “Gặp thì gặp rồi, nhưng mới gần đây thôi.”

“Thôi thôi, không nói chuyện đó nữa, mau kể xem ả Lưu Nhị Nha kia có hung hãn đáng sợ như lời đồn không?”

“Có chứ, hệt như lời đồn, giết heo mổ dê cái gì cũng dám làm, người bình thường đừng hòng bắt nạt được.”

Chu Tử Tần đau đớn đấm ngực: “Chết ta rồi...”

“Không chỉ hung hãn, mà còn rất đanh đá, thích gọi người ta là bổ đầu đụt.”

“Hả? Mấy người đó sao giống nhau vậy, cứ thích bảo người ta đụt...” Nói đến đây, Chu Tử Tần mới định thần lại, ngây ra hồi lâu rồi lắp bắp: “Đụt... Bổ đầu đụt ư?”

“Đúng thế, cô nương đó rất giỏi dùng dao bầu, vác nửa con heo lên vai phăm phăm, thích gọi người ta là bổ đầu đụt, là con thứ hai trong nhà.” Hoàng Tử Hà cười cười nhìn gã.

Chu Tử Tần trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, đủ nhét lọt cả quả trứng gà: “Nhị... Nhị cô nương à?”

“Công tử thử nói xem?”

“Nhưng, nhưng chẳng phải cha mẹ cô ta mất cả rồi sao?”

“Hôm đó chẳng phải công tử cũng thấy tay Lưu Hỉ Anh béo đó tới tìm cô ấy, nói là họ hàng xa muốn nhận nuôi cô ấy ư? Theo tôi biết thì Tào ty thương quận Thục vừa xin nghỉ, thay chân ông ta hình như chính là Lưu ty thương ở Miên Châu đó.”

“Ta nào biết! Có nghe nói ty thương đổi người mới, nhưng xưa nay ta không quan tâm chuyện đó!” Mặt Chu Tử Tần bỗng đỏ bừng lên, “Lẽ lẽ lẽ lẽ lẽ nào là...”

“Công tử nói xem?” Hoàng Tử Hà vỗ vào lan can cạnh mình, “Công tử lặn lội ngàn dặm chạy trốn đến tận kinh thành, có phải định nhờ Quỳ vương nói giúp với lệnh tôn, hủy bỏ cuộc hôn nhân này không?”

Chu Tử Tần chống trán nín lặng.

Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Vậy bây giờ có muốn nhờ Quỳ vương nữa không?”

“Để... để ta nghĩ đã...” Lắp bắp một lúc, gã mới nặn ra được mấy chữ, “Dù sao... Tốt xấu gì... Nói thế nào cũng là người quen, nếu từ chối e là không ổn... Huống hồ Sùng Cổ cũng biết đấy, ít có cô nào không sợ thi thể lắm...”

“Công tử cứ cân nhắc thêm đi.” Hoàng Tử Hà cười đầy ẩn ý.

Thấy cô cười, Chu Tử Tần chỉ muốn đào lỗ chui xuống đất: “Làm... Làm gì cơ?”

“Chẳng làm gì cả.” Cô thản nhiên ngẩng đầu ngắm trời.

“Thực ra... Sùng Cổ thì cũng rất được...” Chu Tử Tần thở dài nói khẽ, “Chỉ là, chỉ là chúng ta gặp nhau không phải lúc, nên ta luôn coi Sùng Cổ là một tiểu hoạn quan, chúng ta cứ xưng huynh gọi đệ cùng quật mộ nghiệm thi là hay nhất.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu cười, chắp tay vái gã một vái rồi đứng thẳng dậy hỏi: “Bây giờ công tử sẽ về ngay Thành Đô, chấp thuận hôn sự chứ gì?”

“Không vội... Dù sao, dù sao cũng đính hôn rồi.” Gã bẽn lẽn nói, rồi lại sực nhớ ra một chuyện, “À phải, lá bùa của Quỳ vương là thực hả?”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: “Công tử cũng biết chuyện lá bùa ư?”

“Chứ sao, ta thấy có lẽ bây giờ cả kinh thành đều đồn ầm lên rồi ấy chứ?” Chu Tử Tần nhìn quanh ngó quất, thấy không có ai, bèn kéo cô vào một góc thì thào, “Tối qua ta mới về kinh, liền chạy ngay đến chợ Tây ăn bánh nang của Mã A Đại, món ta thích nhất.... Sùng Cổ đoán xem kết quả thế nào? Ta nghe thấy hai người ngồi ngay bên cạnh thao thao nói chuyện phủ Quỳ!”

Hoàng Tử Hà nhíu mày hỏi: “Họ nói sao?”

“Nghe đồn... Lúc Quỳ vương ở Từ Châu, đã giết chết Bàng Huân!”

“...” Hoàng Tử Hà ngán ngẩm, “Còn phải nghe đồn à? Chuyện này ai mà chẳng biết?”

“Sai rồi!” Chu Tử Tần úp úp mở mở ghé tai cô thì thầm, “Nghe đồn sau khi giết Bàng Huân, oan hồn của hắn liền nhập vào người Quỳ vương, hiện giờ trên người Quỳ vương không phải hồn phách của gia nữa, mà là Bàng Huân!”

Hoàng Tử Hà chẳng biết nói gì về tin đồn ma quái nhố nhăng này nữa.

“Họ nói rằng, Quỳ vương anh minh thần võ tài năng xuất chúng như vậy, sao có thể là người phàm được? Nghe nói gia được quỷ thần giúp sức, nên mới mưu trí hơn người, đọc qua là nhớ như vậy đấy!”

“Bằng chứng đâu?” Hoàng Tử Hà bực bội hỏi, “Lẽ nào gia thông minh hơn người là do quỷ thần giúp sức hay sao?”

“Ờ thì...”

“Huống hồ, lúc Quỳ vương còn niên thiếu, đã được tiên hoàng khen hết lời về trí tuệ thông minh. Tất cả các hoàng tử tròn mười tuổi đều được phong vương, ban phủ đệ rồi dọn ra khỏi cung, chỉ riêng Quỳ vương sau khi sắc phong vẫn được tiên hoàng giữ lại cung Đại Minh, đích thân dạy dỗ, bấy giờ Bàng Huân chẳng biết đang ở tận đâu kia!”

Chu Tử Tần gãi đầu nhăn mặt: “Nói cũng phải...”

Hoàng Tử Hà mím môi nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: “Còn gì nữa? Có ai nói gì nữa không?”

“À, nghe nói khi Bàng Huân nhập xác Quỳ vương, còn để lại cho gia một lá bùa định mệnh! Trên đó dự báo trước vận mệnh của Quỳ vương, cuối cùng Quỳ vương sẽ đâm ra lú lẫn, bị Bàng Huân khống chế, rốt cuộc...” Gã lại làm bộ thần bí nhìn quanh một vòng, rồi ghé tai cô nói nhỏ: “Khi trên lá bùa xuất hiện chữ 'vong', gia sẽ bị Bàng Huân đoạt mất ý thức, khiến cả thiên hạ nghiêng ngả theo!”

Hoàng Tử Hà đứng bật dậy, run rẩy hỏi: “Lời đồn ngoài phố... đã đến mức ấy rồi ư?”

Thấy sắc mặt cô rất khó coi, Chu Tử Tần vội xua tay rồi ra dấu bảo cô im lặng:

“Chẳng qua là đám người ngôi lê đôi mách nói bừa, việc gì phải cuống lên. Đừng... đừng nghiêm túc thế chứ...”

“Công tử không biết đấy...” Cô ráng sức hít thở, trán lấm tấm mồ hôi.

Kẻ loan tin về lá bùa, nhất định là người năm xưa đặt bẫy. Hiện giờ cả ba chữ đều bị khuyên tròn, hoa văn làm nền lờ mờ chữ “vong”, tin đồn cũng đã lan truyền khắp thiên hạ, chứng tỏ hắn đã bức ép Quỳ vương đến đường cùng.

Lời nhắn “họa từ Quỳ vương” ở phủ Ngạc, không hẹn mà lại phù hợp với giả thuyết giang sơn nghiêng ngả đang lan khắp phố lớn ngõ nhỏ một cách thần bí. Tấm lưới giăng sẵn từ ba năm trước, giờ đang từ từ thu hẹp lại, song kẻ thu lưới là ai thì họ vẫn chưa dám khẳng định.

Không có cả cơ hội liều một phen cá chết lưới rách.

Thấy mặt Hoàng Tử Hà tái nhợt đến đáng sợ, Chu Tử Tần cuống quýt kéo ao cô gọi khẽ: “Sùng Cổ.... làm sao thế? Ta chỉ nói bừa thôi... thật mà...”

Hoàng Tử Hà tựa vào bức tường phía sau, cố gắng hít thở. Chỉ thấy ngực lạnh buốt như có vô số sợi dây rối tắc nghẽn bên trong, không sao gỡ nổi. Dù muốn tìm cho được một đầu mối, nhưng tai cứ ù đi, những âm thanh nhốn nháo như vô vàn lưỡi gươm đâm vào tim, khiến cô chẳng biết bắt tay từ đâu, đành sợ sệt đứng yên, mặc cho đầu ong lên.

Chu Tử Tần đang sợ đến luống cuống tay chân thì nghe đằng sau có tiếng người, vội ngoái lại trông, thì ra mấy viên quan bộ Công đã bước ra, kẻ nào kẻ nấy mặt mày tươi tỉnh. Có mấy người quen trông tháy Chu Tử Tần thì mừng rỡ bước đến chào: “Tử Tần lại về kinh đấy à? Ở Thục không vui sao?”

“Ôi, Tiền huynh, Lương huynh, Ngu huynh...” Gã vừa tươi cười chào họ vừa lo lấng giật giật tay áo Hoàng Tử Hà, dường như vẫn hối hận vì trót kể những lời đồn bậy bạ cho cô.

“Đây chẳng phải là... Hoàng tiểu thư ư?” Mấy người kia đang vui vẻ nên cũng chào hỏi cả cô, “Vương gia ra ngay giờ đấy, tiểu thư đợi cho một lát.”

Hoàng Tử Hà gật đầu với họ.

Thấy ai nấy đều mừng rỡ ra mặt, Chu Tử Tần liền hỏi: “Trong kinh đồn rằng bộ Công phải xây một trăm hai mươi tòa tháp, túng tiền đến mức chỉ muốn đâm đầu xuống sông đào ngoài thành, sao hôm nay ai cũng tươi hơn hớn thế?”

“Vớ vẩn, mấy hôm nữa bộ Công chúng ta lại chẳng thừa tiền dựng thêm ba vòng lan can quanh sông đào ấy chứ!”

Chu Tử Tần chớp mắt: “Các vị không định đi cướp bộ Hộ đấy chứ?”

“Hừm, giờ bộ Hộ lấy đâu ra tiền? Còn chẳng phải nhờ Quỳ vương giải quyết giúp ư? Sáng mai sẽ ra cáo thị, triều đình rước cốt Phật vào kinh, dọc đường sẽ lập bảy mươi hai tòa tháp làm chỗ dừng chân cho cốt Phật. Thương nhân và kẻ sĩ trong thiên hạ nếu muốn rước cốt Phật tích công đức, có thể đấu giá nhận xây. Thử nghĩ mà xem, người lắm tiền đông như thế mà chỉ có bảy mươi hai suất, họ chẳng tranh nhau vỡ đầu ra ấy à?”

Kẻ bên cạnh tiếp lời: “Thế nên lần này xây bảy mươi hai tòa tháp rước cốt Phật, chẳng những bộ Công không phải bỏ một đồng, mà còn thu được một món bẫm ấy chứ...”

Chu Tử Tần bấy giờ mới vỡ lẽ, xoa cằm hỏi: “Đệ còn nghe nói, ngày cốt Phật vào kinh, người trong kinh phải chăng đèn kết hoa, dựng cổng chào dọc đường đám rước đi kia đấy...”

“Đương nhiên cũng có thể áp dụng quyên tiền như xây tháp, gì chứ người giàu có muốn làm công đức đông như kiến ấy mà!”

Nhìn người bộ Công hớn hở đi nghĩ công văn viết tấu chương, Chu Tử Tần đành ngoái lại bảo Hoàng Tử hà: “Hay thật... Quỳ vương vừa về, bao nhiêu vấn đề bèn được giải quyết hết!”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ đứng dưới bầu trời không, ngắm cảnh thu đìu hiu trước mắt, chậm rãi đáp: “Ích gì đâu...”

“Hả?” Chu Tử Tần ngạc nhiên nhìn sang, song cô chẳng nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu ngắm hoàng hôn cuối trời. Ánh vàng bao trùm cả Trường An, bóng chiều sắp phủ mờ Cửu Châu.

Đại điện lung lay sắp đổ, triều đình đã mục nát từ tận gốc rễ. Quỳ vương Lý Thư Bạch dù có tài ba nghiêng trời lệch đất, cũng có ích gì đâu.

Chẳng qua chỉ là bóng hoàng hôn phản chiếu cuối cùng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.