Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 12: Chương 12: Chương 5.2




“Vì Vương Tông Thực là trung úy Tả hộ quân của Thần Sách quân, trong kinh nghiệm hiện giờ, binh lực của bộ Binh chẳng bằng một nửa y. Chắc hẳn cả kinh thành này cũng chỉ mình y có gan gây áp lực với ta thôi.”

Hoàng Tử Hà hiểu ngay: “Thánh thượng muốn đoạt binh quyền của gia ư?”

“Ừm, giờ trong nha cấm quân phía Bắc, trừ Thần Sách quân và Ngự Lâm quân ra, chính là quân Thần Vũ, Thần Uy do ta lập ra từ những binh lính ở Lũng Hữu chuyển đến. Ngay cả mười sáu vệ quân Nha Nam vẫn kiềm chế tiết độ sứ các nơi, vốn dĩ sau loạn An Sử chỉ còn danh hão, cũng là ta đánh Từ Châu xong cùng các tiết độ sứ xây dựng lại, chỉ mình ta khống chế được thôi.” Y nhíu mày nói khẽ, “Thế nên, tuy ta không có quân đội riêng, nhưng quả thật là cái gai trong mắt cái dằm trong tim triều đình.”

Hoàng Tử Hà không nhịn được phản bác: “Năm xưa khi gia gây dựng hai lực lượng này, tăng cường sức mạnh cho hoàng thất kiềm chế Vương Tông Thực, chắc hẳn hoàng thượng cũng phải ủng hộ chứ.”

“Đúng thế, nhưng giờ người hoàng thượng chọn không phải là ta.” Y lặng lẽ cúi đầu nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau, nét mặt thoáng buồn, “Giấu tài mới là đạo lập thân, nào phải ta không biết? Tiếc rằng hoàng tộc suy vi, nên mấy năm nay ta đành đứng ra chèo chống, việc gì cũng đến tay. Vậy mà giờ xem ra, vẫn là đi lầm đường.”

“Gia không lầm. Nếu không có gia chèo chống vãn hồi uy thế hoàng gia, thì dưới gầm trời này còn ai kiềm chế nổi Vương Tông Thực nữa? Thuận Tông, Hiến Tông, Kính Tông, có ai không mất mạng vào tay hoạn quan, thiên hạ chỉ biết có hoạn quan, chẳng biết đến hoàng thất, làm sao biết được bi kịch năm xưa có tái diễn hay không?”

Thấy cô ra sức biện bác, y rốt cuộc cũng mỉm cười, khẽ vuốt tóc cô thì thầm: “Nếu thánh thượng cũng nghĩ như cô có phải tốt không.”

Vương Tông Thực đến, chỉ đem theo thiếu niên hầu cận nọ. Nhìn có vẻ rất ung dung thoải mái, như đi thăm nom bình thường. Song vừa ngồi xuống, câu đầu tiên y thốt ra đã khiến Hoàng Tử Hà đứng sau Lý Thư Bạch phải nhíu mày.

Y nói: “Hạ quan lần này đến đây, là ý của thánh thượng.”

Lý Thư Bạch liền hỏi: “Chẳng hay thánh thượng có gì sai bảo?”

Vương Tông Thực ngả người vào lưng ghế, khoé môi cong lên nửa cười nửa không: “Việc này vốn chẳng liên quan gì tới hạ quan, nhưng trong kinh ai dám tuỳ tiện mạo phạm vương gia? Cuối cùng việc khổ sai này lại rơi xuống đầu hạ quan.”

“Nói vậy hẳn là việc rất quan trọng rồi.”

“Vương gia biết đấy, chuyện hôm qua đã lan truyền khắp trong triều ngoài nội. Những lời ong tiếng ve này chẳng hay ho gì với gia, mà muốn bịt miệng đám dân đen cũng không phải dễ dàng. Dù sao, Ngạc vương đã chỉ mặt mắng gia náo loạn triều đình, làm nghiêng ngả thiên hạ trước bấy nhiêu người.”

Lý Thư Bạch chỉ im lặng lắng nghe, không nói nửa lời.

Thấy y không đáp, Vương Tông Thực thản nhiên đứng dậy hành lễ: “Giờ đã đến kỳ ba năm đưa quân đi trấn thủ, mười sáu vệ nha Nam đang lần lượt thay tướng, nếu vương gia bằng lòng để triều đình điều phối các tướng, đồng thời giao trả binh quyền hai quân Thần Uy Thần Vũ, trong triều ngoài nội sẽ biết vương gia không có ý mưu phản, tin đồn nhảm ắt lắng xuống ngay, đám dân đem ngu muội kia cũng hiểu được tấm lòng trung quân ái quốc của gia...”

“Vương công công cứ luôn miệng nói đến đám dân đen ngu muội, đã là ngu muội thì họ nghĩ thế nào có liên quan gì đến bản vương?” Lý Thư Bạch nở nụ cười hiếm hoi, thong dong cắt lời Vương Tông Thực.

Khoé môi Vương Tông Thực cũng nhếch lên nửa cười nửa không: “Hạ quan biết vương gia sẽ không dễ dàng chấp thuận. Nhưng thánh ý khó trái, hiện giờ vương gia lại bị vô số người chỉ trích, nếu cứ án binh bất động, e rằng khó ăn nói với người thiên hạ.”

“Người thiên hạ có đến ngàn vạn, già trẻ trai gái hiền ngu đủ cả, bản vương làm sao quản nổi?” Lý Thư Bạch thản nhiên cười nói, “Huống hồ Vương công công hẳn cũng biết, gần đây bản vương liên tục bị hành thích, nếu ngay mấy người trong tay còn không nắm giữ được, e rằng sớm muộn cũng gặp nguy. Sống trên đời ai không tiếc thân chứ? Bản vương cũng chẳng còn cách nào, đành phụ lòng người trong thiên hạ vậy.”

“Nếu vương gia không gật đầu, hạ quan cũng đành bẩm báo tất cả với thánh thượng.” Nói rồi Vương Tông Thực chắp tay hành lễ với y, “Còn chuyện này nữa, vì Đại Lý Tự không tiện can thiệp, nên thánh thượng đã phái hạ quan và bộ Hình cùng điều tra, xin vương gia vui lòng chỉ giáo để chúng hạ quan dễ bề làm việc.”

Lý Thư Bạch đương nhiên biết là chuyện gì, song cũng chẳng nói toạc ra, chỉ gật đầu: “Chuyện dó dĩ nhiên.”

“Cái chết của Ngạc vương điện hạ, có liên quan gì đến vương gia chăng?”

“Bản vương cũng rất muốn biết việc đó. Dù sao bản vương cùng Ngạc vương lớn lên bên nhau, tình cảm cũng không thể nói là không thân thiết.” Y vẫn bình thản, chỉ thoáng vẻ thương tiếc, “Bản vương tự thấy mình chưa từng làm việc gì không phải với Ngạc vương, ai ngờ trước lúc lìa trần Ngạc vương lại loan ra tin đồn như vậy, khiến người thiên hạ hiểu lầm bản vương, thực là khó hiểu.”

Nghe y bình thản thuật chuyện, lại nhớ đến nỗi đau đớn của y trong đêm Ngạc vương gieo mình từ gác Tường Loan xuống, Hoàng Tử Hà không khỏi chạnh lòng.

Thực ra, y có lẽ là người quan tâm Ngạc vương nhất trên đời, vậy mà giờ đây chỉ có thể nói về Thất đệ của mình bằng thái độ thản nhiên như thế.

Cặp mắt nheo nheo của Vương Tông Thực liếc qua gương mặt Lý Thư Bạch rồi lại cụp xuống, y hỏi: “Chẳng hay lần cuối cùng vương gia gặp Ngạc vương là khi nào?”

“Đầu tháng này.”

“Bấy giờ thái độ Ngạc vương đối với vương gia có gì lạ không?”

“Không hề.”

“Vương gia có thể thuật lại tình hình khi ấy cho hạ quan nghe không?”

“Ta tìm được chiếc vòng tay của Trần thái phi thất lạc bên ngoài bèn đưa trả lại cho Thất đệ, Thất đệ cầm về cúng trước linh vị mẫu phi.”

Lý Thư Bạch không nói thừa một chữ, quả thật hết sức hợp lý, khiến Vương Tông Thực đành đứng dậy thi lễ: “Đa tạ vương gia, hạ quan sẽ đến phủ Ngạc ngay, xem có vật chứng nào hữu ích không, mong rằng sớm ngày trả lại được sự trong sạch cho vương gia.” Lý Thư Bạch giơ tay lên, tỏ ý tiễn khách.

Vương Tông Thực đứng thẳng dậy, nhìn lướt qua Hoàng Tử Hà, gương mặt xưa nay vốn lạnh băng bỗng lại thoáng nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng biết Hoàng tiểu thư đã cân nhắc kỹ việc đó chưa?”

Hoàng Tử Hà không ngờ y lại hỏi câu này ngay trước mặt Lý Thư Bạch, nhất thời giật nảy mình, không biết đáp thế nào.

Vương Tông Thực tuy đã ngoài ba mươi, nhưng thường ngày dưỡng thân rất tốt, da dẻ trắng như ngọc, lúc này mỉm cười lại thấp thoáng phong thái liễu xuân phơ phất như Vương Uẩn, chỉ khác là đôi mắt vẫn sắc lạnh, khiến người ta sởn tóc gáy: “Nếu cô đã cân nhắc kỹ, thì cùng ta tới phủ Ngạc vương điều tra đi.”

Hoàng Tử Hà chần chừ nhìn sang Lý Thư Bạch.

Lý Thư Bạc đương nhiên không biết Vương Tông Thực lúc trước đã nói gì với cô, y chỉ lặng lẽ nhìn cô, không hỏi han thêm, song đã đủ làm Hoàng Tử Hà chột dạ, sợ sệt cúi gằm mặt nhìn đầu ngón chân.

Nét mặt Vương Tông Thực lại lộ ra nụ cười như có như không: “Mong vương gia bỏ qua cho, nếu Hoàng tiểu thư vẫn là tiểu hoạn quan phủ Quỳ, thì để tránh tai tiếng, không thể tiếp cận với vụ án này. Vì thế cô ấy tìm tới hạ quan, nhận lời sẽ cân nhắc về hôn sự với Vương Uẩn, nếu vậy cô ấy sẽ thành người nhà họ Vương, phu nhân hữu thống lĩnh Ngự Lâm quân, con dâu thượng thư bộ Hình, thân phận không có gì đáng ngờ, đương nhiên có thể cùng chúng ta điều tra phá án.”

“Khỏi cần.” Lý Thư Bạch rời mắt khỏi Hoàng Tử Hà, hờ hững đáp, “Việc này đã có Vương công công và Vương thượng thư xử lý, phủ Quỳ lo lắng làm gì? Càng không cần một tiểu hoạn quan chen vào làm vướng tay vướng chân.”

“Đã vậy, mọi chuyện đều theo vương gia định đoạt.” Vương Tông Thực hành lễ thêm lần nữa, rồi quay người thong dong đi khỏi.

Trong phòng chỉ còn Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà, y chìa tay về phía chiếc ghế trước mặt, ý bảo cô ngồi xuống.

Hoàng Tử Hà nơm nớp ngồi xuống ghế, lặng lẽ cúi đầu nhìn mấy ngón tay xoắn vào nhau. Lòng cô rối như tơ vò, lại chẳng biết phải giải thích ra sao, đang hoang mang lưỡng lự thì nghe Lý Thư Bạch hỏi: “Tại sao?”

“ Tôi... chưa hề nhận lời.” Cô vội thanh minh, “Vương công công bảo tôi cân nhắc lại hôn sự với Vương Uẩn, thì sẽ cho tôi tham gia vụ này. Tôi đến cầu kiến là muốn thăm dò xem ông ta là địch hay là bạn, sao có thể thẳng thừng cự tuyệt được, đành tìm cách hoãn binh, nói rằng sẽ cân nhắc. Ai ngờ ông ta lại bóp méo lời tôi ngay trước mặt vương gia.”

“Vậy tại sao cô lại tự ý chạy đến tìm Vương Tông Thực?” Lý Thư Bạch nhíu mày, chợt nghĩ đến một chuyện, giọng y cũng lạnh hẳn đi, “Cô không thể gặp được y, trừ phi nhờ Vương Uẩn dẫn tới.”

Môi Hoàng Tử Hà mấp máy, ngập ngừng hồi lâu vẫn không thốt nổi nên lời.

“Cô không tin ta, hay là nghi ngờ năng lực của ta? Lý Thư Bạch ta còn cần một cô gái giúp đỡ hay sao?” Y lạnh lùng hỏi, giọng đầy vẻ giận dữ.

Hoàng Tử Hà mím môi lắc đầu, rồi ngẩng lên nhìn y đăm đăm, giọng tuy khẽ khàng, nhưng cuối cùng vẫn phân bua rành rọt: “Tuy gia luôn dốc sức bảo vệ, không muốn tôi phải chịu gió táp mưa sa, nhưng tôi không thể giương mắt nhìn gia một mình gánh vác tất cả được. Tôi không muốn làm đóa hoa trên gấm trong đời gia, mà chỉ nguyện làm một gốc cây sánh vai bên gia, nếu gió mưa ập tới, cũng có thể che mưa gió cho nhau.”

Y chậm chãi lắc đầu: “ Nhả bọt cứu nhau, sao bằng lưu lăng sông hồ mà quên nhau(1).”

(1) Trích từ Nam Hoa kinh của Trang Tử, kể về hai con cá sống trong đầm nước, khi đầm cạn, hai con không ngừng phun nhớt làm ướt để giúp nhau sinh tồn, nhưng cuộc sống ấy chỉ kéo dài chút hơi tàn thoi thóp, sao bằng cả hai con cùng bơi ra sông lớn, thỏa chí vẫy vùng, con nào có đường con nấy, đôi bên không cần nhớ đến nhau. Ý nói không nên cố kéo dài một mối quan hệ ràng buộc nhau một cách khổ sở như thế, thà rằng buông tay mỗi người tìm một con đường riêng cho mình, không liên can đến nhau nữa, ai vui phận nấy.

“Nhưng chỉ còn một mình tôi, đối diện với cả thế gian phồn hoa vô hạn mà không sao quên nổi gia, thì có nghĩa gì đâu.” Cô ngước nhìn y, dịu giọng hỏi: “Lẽ nào gia không cho rằng, trước cục diện này, nhà họ Vương là đồng minh tốt nhất của chúng ta ư?”

Dưới đôi mi dài của cô, cặp mắt sáng rực như sương sớm mùa xuân đăm đăm nhìn y không chớp. Nơi đáy mắt ấy là mênh mang bóng hình y. Lúc này đây, y chẳng cần hỏi cũng biết, trong mắt cô, y quan trọng hơn cả thế gian.

Dường như, một sợi dây nào đó trong tim bỗng rung lên bần bật, y gần như không khống chế nổi đôi tay, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, đời này kiếp này không bao giờ chia lìa nữa.

Nhưng cô chỉ là một sợi khói trong gió, một bông tuyết giữa suối nước nóng, một đóa lan mong manh dễ tàn.

Mong manh đến nỗi hễ chạm vào là tan mất.

Những lời Vương Uẩn nói hôm đó lại văng vẳng bên tai y.

“Vậy tiếp theo gia định thế nào? Có bao giờ gia nghĩ Hoàng Tử Hà ở bên cạnh mình sẽ gặp phải chuyện gì chăng? Gia cho rằng trong tình cảnh này vẫn có thể bảo vệ nàng bình yên vô sự hay sao? Đương nhiên vương gia tài ba xuất chúng, tính toán như thần, nhưng trước mệnh nhà vận nước, sinh mạng con người chỉ như cỏ rác, huống hồ là một thiếu nữ không nơi nương tựa. Có lúc chỉ sơ sẩy một ly, lại làm gãy cả bụi lan đấy.” Đời này, y chưa từng bảo vệ một ai. Mấy năm nay phong ba bão táp, người bên cạnh tử thương vô số, y đã xem thường mọi thứ, nhưng giờ đây, những chuyện ám sát, hành thích, độc dược, cạm bẫy, nhiếp hồn....kia, đều có thể lần lượt ập xuống cô.

Dù có vang danh thiên hạ, thông tuệ vô song, nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ yếu ớt mười bảy tuổi đầu. Dù có muốn làm một gốc cây cành lá sum sê, thì cũng làm sao chống nổi sấm sét giáng xuống, lửa trời thiêu đốt?

Cuối cùng, y đành ngoảnh mặt đi, tránh né đôi mắt trong veo như sương xuân của cô, đứng dậy ra cửa ngắm hàng tùng bách trước sân.

Cả hai đều không nhận thấy tuyết bên ngoài đã lất phất bay. Sắc trời ám u, tuyết lông ngỗng lả tả rơi, rải đầy đất như ngọc vỡ.

Nhìn mưa tuyết bay đầy trời, y bỗng trầm giọng nói: “Cô đi đi.”

Hoàng Tử Hà từ từ đứng dậy, hoảng hốt hỏi: “Gì cơ?”

“Nếu cô vì ta mà cầu viện nhà họ Vương, thì dù giúp được ta, cũng có ý nghĩa gì đây? Cô tưởng là giúp ta, thực ra lại khiến ta trở thành trò cười cho người đời.” Ánh mắt y dán chặt vào trận tuyết, nhìn cả khoảng sân phủ đầy tuyết trắng, “Ta phải gây áp lực với nhà họ Vương mới đổi được tự do cho cô, sao giời cô lại định chọc gậy bánh xe, phá hủy kế hoạch của ta?”

“Nhưng theo tôi thấy thế lực chúng ta đang phải đối đầu quá mạnh, rất có thể còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hai ta. Bởi thế, để cả hai có thể yên ổn rút lui, dù phải dùng đến những thủ đoạn gia khinh bỉ, dù phải đắc tội với nhà họ Vương, tôi cũng chấp nhận, hơn nữa, còn sẽ làm thật tốt!” Cô áp tay lên lồng ngực phập phồng vì kích động, ép mình điều hòa hơi thở, “Vì tôi tin rằng, đây là lựa chọn tốt nhất, không chỉ với gia và tôi, mà còn với cả nhà họ Vương. Dù dùng chút thủ đoạn, song chỉ cần đạt được mục đích, thì chẳng phải lựa chọn tốt nhất ư?”

“Quân tử có việc làm được, có việc không làm được.” Giọng Lý Thư Bạch trầm trầm mà xa cách, nghe còn có vẻ lạnh lùng, “Điều duy nhất ra muốn cô làm, là rời khỏi đây. Cô ở đây lại trở thành điểm yếu của ta.”

“Sao lại cho rằng tôi sẽ thành điểm yếu của gia? Chỉ cần gia bằng lòng, tôi cũng có thể theo gia rong ruổi, quyết không rớt lại sau nửa bước.” Đoạn cô cắn môi, “Gia khỏi cần khích tôi, tôi sẽ không thành gánh nặng của gia đâu.”

Y thở hắt ra, thẫn thờ nhìn gió tuyết bên ngoài. Hiên nhà đã ngăn sương chắn tuyết, song không ngăn nổi hơi lạnh ùa vào.

“Ta nói rồi đấy, cô đi đi.” Y quay người bước đến trước bàn, trải một tờ giấy trắng ra, chặn thước ngọc lên, “Mùa đông ở Trường An khí hậu rất khắc nghiệt. Nhưng hiện giờ ở Nam Chiếu hoa vẫn nở khắp nơi, thời tiết ấm áp như mùa xuân. Quân đồn trú ở đó đều là người tin tưởng được, cô có thể cầm thư của ta và lệnh bài phủ Quỳ xuôi Nam thưởng hoa, đợi ta quay về.”

Hoàng Tử Hà không nói một lời, chỉ đẩy thước ngọc ra. Tờ giấy tức thì cuộn lại, khiến y không cách nào hạ bút.

Lý Thư Bạch liếc cô rồi lẳng lặng dùng thước ngọc cán phẳng tờ giấy lần nữa, hờ hững khuyên: “Đất Thục cũng được, Giang Nam cũng được, thậm chí Lũng Hữu cũng được, cô thích chỗ nào?”

“Đừng đuổi tôi đi.” Cô chặn tay lên bàn, giọng run rẩy, “Tôi chỉ muốn ở cạnh gia thôi, như thế cả hai đều bình an.”

Y gác bút, nhìn thẳng vào cô: “Tử Hà, cô tưởng họ không biết cô là cách tốt nhất để tấn công ta ư? Giờ ta đuổi cô đi, là muốn tốt cho cô, cũng là tốt cho ta. Thế nên, cô nhất định phải đi, càng sớm càng tốt.”

“Không phá được vụ án Ngạc vương, tôi sẽ không đi.” Cô lắc đầu nhìn y đầy kiên quyết, “Chỉ cần Vương Tông Thực cho phép tham gia vào vụ này, nhất định tôi sẽ phá được bí ẩn việc Ngạc vương biến mất, đồng thời giúp gia rửa sạch tiếng xấu, tiện thể tra xét nguồn cơn lá bùa và con cá nhỏ !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.