Đổng thái y được mời đến, cùng Lương Cảnh ầm thầm nói chuyện với nhau đã được một hồi lâu
Hắn tin rằng không có bệnh nào là không chữa được, nhưng những bệnh kiểu do võ công tâm pháp gây ra này, hắn chỉ là một thái ý văn nhược (nho nhã yếu đuối) thì làm sao mà hiểu được, chỉ có thể nói bó tay toàn tập.
Nhưng vẫn bảo, nghe nói ở ngoài Nam Hải có một hòn đảo tiên, trên đảo có một vịtiên y sinh sống, có thể sẽ chữa được tâm ma của Đoan Mộc Nhan.
Tin này khiến Lương Cảnh không ngừng suy nghĩ mấy ngày qua.
Người đã thất lạc một lần, nên không dám để Đoan Mộc Nhan một mình đến địa phương xa xôi ấy.
Nhưng y ở trong cung cũng đã hai mươi năm, số lần ra khỏi cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa phía sau luôn có nhiều người đi theo hộ tống, hầu hạ. Nếu muốn đi Nam Hải, đường xá xa xôi như vậy nhất định phải lên đường gọn gàng, mang theo một mình Lương Ảnh cũng là đã quá sức.
Càng phiền não chính là, bất kể muốn trì hoãn lại bao nhiêu thời gian, qua lại cũng là nửa năm, y nếu như cùng đi, việc triều chính phải giao cho ai quản lý đây?
Một mặt khổ não vấn vương việc này, một mặt lại dần dần lên kế hoạch, thăm dò tâm ý Đoan Mộc Nhan, chỉ sợ hắn nghe xong lại tức giận.
Lương Cảnh giúp hắn bôi thuốc trị thương, cũng thừa dịp lúc này thăm dò ý tứ.
Không ngờ chính là cả hai đều đồng thời mở miệng.
“Tiểu Nhan, trẫm có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.”
“Lương Cảnh, ta nghĩ tới một chuyện.”
Lương Cảnh chỉ đành phải nói: “Ngươi nói trước đi.”
“Cái này là do tà công mà thay đổi tâm tính, vậy nếu như đem võ công triệt để phế bỏ, thì có thể hay không khiến bản thân trở lại như trước.”
Lương Cảnh sững người chốc lát: “Nhưng ngươi từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ công của……..”
“Cũng không cần quan tâm điều này.” Đoan Mộc Nhan cười cười, “Chẳng qua là, mấy ngày gần đây ta nhớ lại tâm pháp này, mơ hồ nghĩ đến trên trang bị khuyết cuối cùng của tâm pháp có nói, công pháp này chính là kí sinh trên hồn phách người luyện, một khi phế bỏ, thần hồn thất lạc, bởi vậy những người luyện trước kia chưa bao giờ có tiền lệ tự phế bỏ.”
Thần hồn thất lạc?
Lương Cảnh không tin những chuyện ma quỷ, nhưng thuyết pháp này thấy thế nào cũng thật dọa người, vạn nhất thật sự đem hoàng hậu của y biến thành xấu xa hoàn toàn thì còn kinh khủng đến mức nào.
“Lời này không cho nói ra.”
Đoan Mộc Nhan còn muốn nói gì đó, Lương Cảnh liền ngăn lại nói: “Trẫm nghe nói Nam Hải có một vị tiên y, có lẽ có thể giúp ngươi.”
“Nam Hải……..” Đoan Mộc Nhan trầm tư chốc lát, “Nghĩ tới, thật sự có một dị sĩ ẩn cư biệt lập trên đảo, hình như gọi là Yến Tê.”
“Ngươi cũng biết người này?”
Đoan Mộc Nhan nhíu nhíu mày: “Không sai. Nhưng người này tính tình kì quái, không những khiến người tìm đến chữa trị phải chạy tìm khắp nơi, phương thức chữa trị cũng rất đảo hành nghịch thi (đi ngược lại, làm ngược lại), nghe nói cũng có thể chữa khỏi bệnh này rồi, lại sinh ra bệnh khác.”
“Dù sao vẫn là cách. Nếu như thật sự không giúp được gì, thì chúng ta lại trở về.” Lương Cảnh thấy vẻ mặt hắn cũng không bài xích, lại nói thêm, “Có chữa được hay không, đối với trẫm kỳ thực cũng không có gì khác nhau. Trẫm thực sự không muốn ngươi ủy khúc cầu toàn (chấp nhận một cách miễn cưỡng), ngày ngày chuốc phiền. Càng không muốn ngươi chỉ vì để vừa lòng kẻ hèn mọn như ta đây….mà lấy máu chứng thực.”
“Xem ra ngươi đã biết ta đêm đến khó ngủ.” Đoan Mộc Nhan thở dài, nhẹ nhàng đem tay được Lương Cảnh nắm lấy mà rút về, không đợi Lương Cảnh lên tiếng lại nói, “Đã như vậy, đi liền đi thôi. Tạm thời chấm dứt băn khoăn.”
Lương Cảnh không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy.
“Bảo bối, ngươi phải hiểu, ngươi bây giờ, trẫm cũng không có một tia bất mãn.” Y dè dặt nói.
“Ân. Ta biết.” Đoan Mộc Nhan chớp mắt, dựa vào trong lòng Lương Cảnh.
Lương Cảnh không nhịn được nâng lên gáy hắn, cắn cắn vào bờ môi mềm mại của hắn, hôn lấy.
Hồi lâu, Đoan Mộc Nhan giọng trầm thấp thở hổn hển nói: “Chỉ là ta chán ghét bản thân mình bây giờ …….”