Xe ngựa nhiều ít gì cũng sẽ xóc nảy, Đoan Mộc Nhan nguyên bản gối đầu lên chân Lương Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Lương Cảnh một chốc lại một một chốc vuốt ve đỉnh đầu hắn, thoải mái không muốn mở mắt.
Một lát sau, có chút tò mò mà vén rèm xe lên, nói: “Ám vệ của ngươi đâu?”
“Hắn cưỡi ngựa đi theo phía sau.” Lương Cảnh kỳ quái nói, “Sao lại hỏi hắn?”
Đoan Mộc Nhan nhéo y một cái: “Ngươi không phải bảo đó là sư phụ ngươi sao?”
Lương Cảnh: “……. Đau.”
“Ai kêu ngươi miệng đầy lời nói dối.” Đoan Mộc Nhan xem thường nói.
Lương Cảnh chịu thiệt tự mình muốn đáp lễ, sờ sờ mặt hắn, cười trêu nói: “Tiểu Nhan, bộ dáng này của ngươi nhìn thật xinh đẹp.”
“Đẹp, đẹp gì chứ?” Đoan Mộc Nhan hất tay y ra, gò má ửng đỏ, không tự nhiên.
Đoan Mộc Nhan ngay từ đầu đã phải mặc trang phục nữ tử. Hắn khẽ chuyển động, tay áo dài màu vàng nhạt liền rũ xuống đầu gối Lương Cảnh, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng khiêu khích lòng người. Ống tay áo, vạt áo mặc dù không rườm rà hoa lệ như trang phục trong cung, nhưng lại khiến tăng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù Lương Cảnh cải trang cơ hồ sẽ không có ai nhận ra, nhưng Đoan Mộc Nhan lúc trước quanh năm hành tẩu giang hồ, những người biết hắn không phải là ít, mà bây giờ khắp thế gian không ai là không biết hắn còn sống, mà còn không thể tin rằng lại còn trở thành hoàng hậu, một khi nhận ra hắn, khó tránh khỏi cũng sẽ đoán ra ai như hình với bóng đi cùng hắn. Chưa kể vạn nhất xúi quẩy gặp phải đám người võ lâm chính phái tìm đến hắn, cũng sẽ không khỏi chuốc thêm phiền phức.
Cuối cùng Lương Cảnh đưa ra một cao kiến, dứt khoát để Đoan Mộc Nhan sa mạn che mặt, cùng y sắm vai phu thê tránh tai mắt của người khác.
Đoan Mộc Nhan lúc đầu không đồng ý, sau đó lúc thử quần áo lại bị Lương Cảnh nhìn chằm chằm, còn đặt tại trên bàn mà chiếm một cái tiện nghi thật lớn, trái lại ỡm ợ mà chấp nhận. Chỉ là từ lúc phải luôn mặc trang phục nữ tử hắn cứ không ngừng dựa dẫm vào người Lương Cảnh, Lương Cảnh cũng không thể gây khó dễ cho hắn, chỉ có thể quật cường tự mắt nhìn thẳng, bình thản, vì thế phải luôn kìm nén dục hỏa trong người.
“Ngươi xem ngươi khỏe mạnh thế kia, sao cả ngày cứ loanh quanh trước mặt ta thế?” Lương Cảnh xoa bóp mặt hắn, trên khuôn mặt trắng không tì vết chưa trang điểm kia, chỉ điểm một chút son đỏ trên môi, lại đặc biệt kiều diễm.
Đoan Mộc Nhan đâu chịu thừa nhận, nổi giận nói: “Ngươi chê ta phiền phức chứ gì.”
Lương Cảnh cười cười, ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi không biết chơi với lửa có ngày chết cháy à?”
“Ngôn ngữ ô uế!” Đoan Mộc Nhan hai tai đỏ bừng, buồn bực đem y đẩy ra.
Náo loạn một trận, Lương Cảnh bỗng nhiên nói: “Một đường này núi non hiểm trở, thế nhưng có thể cùng ngươi trải qua tất cả, cũng xem như đã là một chuyện vui.”
“Sơn sơn thủy thủy còn không phải là ngươi.” Đoan Mộc Nhan cười nhạo hắn, “ Vừa nghe đã biết không phải người từng chịu khổ. Thu phong đông tuyết, ngươi một mình ở thâm cung chỉ sợ không chịu nổi.”
Lương Cảnh bất mãn nói: “Không nói ta còn không biết người lại xem ta như vậy, dám bất kính với phu quân.”
Đoan Mộc Nhan nghe vậy nhướng mày: “Ai là phu quân?”
“Ngươi bộ dáng thế kia, chẳng phải chính là kiều ….thê của ta ư” Lương Cảnh còn chưa nói hết, lỗ tai đã bị nhéo đến đáng thương, chữ cuối cùng mang theo run rẩy mà phát ra, “Tiểu Nhan tha mạng.”
Đoan Mộc Nhan khẽ cười: “Chớ quên y phục này ngươi cũng phải mặc. Ngươi như thế lại làm càn, lại dám kêu ta là kiều thê của ngươi.” (kiều: kiều diễm, xinh đẹp. thê: nương tử, vợ)
Lương Cảnh: “………”
Thú một tuyệt thế cao thủ làm vợ, chính là một chút tôn nghiêm cũng không có.
Tưởng tượng bản thân mặc y phục kia, Lương Cảnh không khỏi một trận phát tởm.