Trẫm Chính Là Không Dám Thú Ngươi A!

Chương 30: Chương 30




Giờ ta mới nhận ra, khả năng edit H của ta lại tệ đến vậy T>T. Một chương này, ta phải vật vã đến hai ngày mới xong, mà từ ngữ vẫn còn rất cứng.

Thành thật xin lỗi mọi người. Mà sao không ai comt hay thả tim cho ta thế, đau lòng lắm cơ. T>T

————-

Đoan Mộc Nhan sau khi tắm rửa xong, chỉ khoác lên người một lớp lụa đỏ mỏng manh, từ sau tấm bình phong đi ra.

Lớp lụa đỏ này vốn chỉ là lớp áo ngoài cùng, trên kệ bên cạnh còn treo một kiện y phục hoàn chỉnh, Đoan Mộc Nhan lại rất cố gắng làm quần áo mình trở nên xộc xệch, vừa nhìn liền không giống đàng hoàng.

Đồ từ trong cung mang ra tất nhiên đều là hàng thượng phẩm, mềm nhẹ tựa như khôngmặc, mặc dù không đến mức để lộ da thịt, nhưng lại khiến dáng vẻ mềm dẻo, hơi gầy của hắn phác họa vô cùng rõ nét. Mái tóc đen nhánh của hắn, còn ướt đẫm nước mà rũ xuống vai và cổ, lụa đỏ sáng rực lay động để lộ đôi chân trắng nõn không chút tì vết, vừa mỹ miều đến độ không chân thực, lại ngả ngớn khiến người ta muốn xé tan lớp lụa mỏng manh kia, tùy ý cợt nhả.

Lương Cảnh nghiêng người tựa vào trên giường, nghe tiếng nước chảy trong lòng đã ngứa ngáy không thôi, lúc này đây lại thấy Đoan Mộc Nhan một thân lụa mỏng khiêu khích, khóe miệng mang theo một tia tà ý mà đi tới, đóm lửa nhỏ trong lòng lúc này dường như đã bùng phát mà cháy lan khắp ngõ ngách, giọng có chút khàn khàn nói: “Ngươi thế này…………”

Đoan Mộc Nhan nghiêng người ngồi lên mép giường, vươn ngón tay thon dài chặn lấy môi Lương Cảnh, mắt phượng long lanh nước, hơi nheo lại mà nhìn y: “Mặc thế này, so với ban ngày mặc thế này vẫn là đẹp hơn phải không?”

Hắn dựa sát người lại, mùi hương quen thuộc liền phả vào mặt, nhẹ nhàng nhưng không thể không lưu tâm, như rất nhiều tiểu câu tử đem người ôm chặt lấy, không cách nào trốn thoát được. Lương Cảnh đặt tay lên đùi hắn, cảm thụ làn da trắng mịn ấm áp dưới lòng bàn tay, bụng dưới một trận co thắt, thành thành thật thật đáp: “…….. Tất nhiên mặc thế này rất đẹp, nhưng lại không thể để người khác nhìn thấy.”

“Nha?” Đoan Mộc Nhan khóe miệng khẽ cong lên, cười cười vươn người cắn lấy vành tai Lương Cảnh, thân mật nói, “Ngươi sẽ không xấu xa tới mức, khiến người khác đều muốn thấy ta xấu xí như thế nào chứ.”

Động tác cùng hàm ý trong lời nói của hắn đều quá phóng đãng, Lương Cảnh hơi chấn động, cố gắng khắc chế bản thân không bị hắn dụ dỗ theo ý muốn, nhéo nhẹ lên chân hắn, nói: “Ngươi cố ý muốn ta phát rồ đúng không?”

“Nhìn ra rồi.” Đoan Mộc Nhan liếm lấy vành tai y, lại đưa tay tại ngực Lương Cảnh không ngừng sờ loạn, đầu ngón tay không an phận trượt lên xuống, dịu dàng nói: “Tức rồi?”

“Ân.” Khiêu khích như vậy cũng là tình thú, Lương Cảnh hiểu rõ Đoan Mộc Nhan còn định làm gì tiếp theo, liền nhịn xuống kích động mà đem người trực tiếp đè xuống, giả vờ một bộ dáng không vui, tránh đi đôi môi đang định hôn lên má y.

Đoan Mộc Nhan vốn là chân trần, thấy thế liền bỏ lên giường, cầm lấy tay Lương Cảnh đặt lên ngực mình, thanh âm tràn đầy dụ dỗ: “Không nên tức giận, cho ngươi sờ sờ có được không?”

Lương Cảnh hô hấp không thông, thuận thế sờ lên hai điểm hồng nho nhỏ trước ngực Đoan Mộc Nhan, nơi đó vừa bị đụng vào liền run rẩy cương lên, dời đi ngón tay, còn có thể thấy một bên nhô lên dưới lớp lụa đỏ mỏng manh.

“Sao lại nhạy cảm như vậy?” Lương Cảnh dùng ngón tay, không ngừng mơn trớn xoa bóp nơi đó.

Đoan Mộc Nhan trầm thấp“Ân” một tiếng, oán giận nói: “Rõ ràng là do ngươi, ai bảo lại sờ chỗ đó của ta.”

Lương Cảnh khẽ cười nói: “Tiểu Nhan bảo ta sờ, ta từ trước đến giờ rất biết nghe lời phải a.”

“A……… Tiểu Nhan lại để cho ngươi hôn một cái.” Đoan Mộc Nhan choàng một cánh tay trắng mịn qua cổ Lương Cảnh, chủ động đem bờ môi mềm mại hôn lấy, lập tức bị Lương Cảnh giơ tay đè lại, môi lưỡi cùng hắn lưu luyến không rời.

Đoan Mộc Nhan cổ họng thoát ra tiếng rên rỉ, giống như còn sợ quấy rối không đủ, lại dùng mũi chân không ngừng sượt động trên người Lương Cảnh, eo vặn vẹo ma sát, hận không thể cả người như nước mà hòa tan trên người Lương Cảnh.

Lương Cảnh dù cho ý chí kiên định, cũng không nhịn được ái nhân khiêu khích như vậy, đưa tay muốn đem vạt áo buông lỏng của Đoan Mộc Nhan mà cởi bỏ.

Đoan Mộc Nhan nhưng lại “Ôi chao” một tiếng né ra, nhíu mày nói: “Đồ dâm đãng, cư nhiên lại muốn cởi y phục của ta.”

Lương Cảnh bật cười, bắt lấy cổ chân của hắn, thỉnh giáo nói: “Ta cợt nhả ngươi trước thì mới là dâm đãng chứ, đằng này là ngươi khiêu khích ta trước, này là có ý gì?”

Đoan Mộc Nhan mũi chân không biết từ lúc nào đã men theo xuống dưới khố y, bị Lương Cảnh bắt tại trận, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Nói không lại ngươi, ngươi……muốn cởi thì cởi đi.”

Hắn chơi đùa đến nghiện, làm cho Lương Cảnh giống như thật sự là người xấu vậy, Lương Cảnh thầm buồn cười, nhưng cũng không hề khách khí với hắn, đem y phục trên người lột ra, cúi đầu nhắm nhũ hoa phấn hồng đã trướng cứng kia mà cắn xuống, lại vuốt ve chiếc eo mềm mại của Đoan Mộc Nhan nói: “Bêu danh cũng đã mang, vậy thì cũng nên làm gì đó để bù đắp chứ nhỉ.”

“A…… Đừng cắn……” Đoan Mộc Nhan mi run rẩy, tay luồn vào mái tóc của Lương Cảnh, chịu không nổi vuốt ve.

Lương Cảnh ngược lại còn tăng thêm chút lực mút lấy, Đoan Mộc Nhan khoái cảm tê dại, eo như muốn nhũn ra, muốn đẩy Lương Cảnh ra nhưng tay lại không kìm được mà đem người đè xuống sâu hơn, run rẩy nói: “Bên….. Bên kia nữa a……”

Nhũ hoa bị Lương Cảnh gặm cắn, mút đến bóng loáng. Lương Cảnh tay hướng phía dưới nắm lấy dục vọng đã ngẩng cao đầu từ lâu của Đoan Mộc Nhan, tựa như an ủi mà xoa xoa, lại thuận tiện trượt tay đến cái miệng nhỏ ở giữa hai đùi kia, mới phát hiện nơi đó đã ướt át mềm mại, y không chút khó khăn đưa một ngón vào thăm dò.

“Tiểu Nhan, nơi này của ngươi đều ướt cả rồi.”

Lương Cảnh dùng ngón tay chậm rãi kiên trì mà mở rộng bên trong, từng lớp thịt nóng ẩm mềm mại bên trong, mỗi lần ngón tay rút ra, lại giống như tham lam mà co rút giữ lại, bên trong còn không ngừng chảy ra dịch lỏng trắng mịn, đem ngón tay đều thấm ướt đẫm.

Đoan Mộc Nhan phía sau bắt đầu thích ứng quen dần, bị ngón tay không ngừng quấy nhiễu khiến cả người như mềm ra, dục vọng tăng cao, lại cảm thấy phía sau vẫn chưa thỏa mãn, đuôi mắt cũng đã ủng hồng, hừ nhẹ nói: “A….. Muốn ngươi…. Mới…… Như vậy……..”

Vừa dứt lời, ngón tay bên trong cơ thể liền rút ra, Đoan Mộc Nhan cảm giác mất mát xâm chiếm không ngừng đưa đẩy eo, liền bị Lương Cảnh đặt trên người y, tách mở hai chân. Thân mật không chút kẽ hở mà dán chặt vào nhau.

Cảm giác được cự vật nóng bỏng mấp mé ở cửa huyệt, Đoan Mộc Nhan nhưng lại đưa tay đè lại y, thở dốc: “Cảnh ca ca…… Từ phía sau đến.”

Hắn chủ động trở mình, hai cánh mông trắng như tuyết nhếch lên, toàn thân đều mang tâm ý dụ dỗ. Lương Cảnh hít một hơi, nắm lấy eo của hắn, đem cự vật căng trướng đã có chút đau đớn mà mạnh mẽ đâm vào, không chút lưu tình mà luân động.

“……. Ô!” Đoan Mộc Nhan phát ra một tiếng rên rỉ bi thương, tay siết chặt lấy chăn, “Nhẹ một chút…….. Sẽ đau……..”

“Thật ư?” Lương Cảnh ngừng lại cao trào tình ái mãnh liệt, theo lời thả chậm động tác, từng chút từng chút xâm nhập vào.

Đoan Mộc Nhan khẽ cắn môi, Lương Cảnh thừa biết làm vậy hắn sẽ không thỏa mãn, nhưng keo kiệt không muốn chiều ý, coi như trả lại những gì mà y bị đùa cợt lúc nãy, khiến hắn vừa sảng khoái vừa khó chịu.

“Không…… Không đau. Cảnh ca ca…….”

“Gọi ta làm gì?” Lương Cảnh ghé sát vào tai hắn, ôn nhu cười nói.

Đoan Mộc Nhan nhẫn nhịn xấu hổ. Thân dưới một hồi không va chạm, cảm thấy có chút trống vắng, yếu đuối thỉnh cầu: “Ân…… Dùng sức, nhanh lên……..”

“Cảnh ca ca nghe không rõ.” Lương Cảnh lại nói.

“Nhanh lên…. Làm ta….. A!” Người phía trên động tác đột nhiên tăng nhanh, khiến Đoan Mộc Nhan khóc nức nở rên rỉ, hai tay nắm chăn càng dùng sức thêm, các khớp tay gần như trắng bệch.

Lương Cảnh nắm lấy tay hắn, cùng hắn mười ngón giao nhau. Lúc đạt đến cao trào, nhẹ nhàng hôn xuống vành tai Đoan Mộc Nhan: “Bảo bối, ta yêu ngươi.”

Đoan Mộc Nhan thần trí hỗn độn, nghe được tiếng của y, mới tìm về một tia thanh tỉnh, nghiêng đầu hôn lên mặt y một cái, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.