Mặt trời lặn, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo, Đoan Mộc Nhan trong giấc mộng vô ý thức hướng đến lồng ngực ấm áp của Lương Cảnh mà dán vào, Lương cảnh liền lấy một kiện áo khoác, đem hắn chặt chẽ bao lấy.
Hoàng hôn dần buông, cảnh tượng trước mắt cũng càng ngày càng không nhìn rõ, Lương Cảnh mặc dù đã nghiên cứu rất nhiều sách về việc đi thuyền, nhưng lại không có cơ hội thử nghiệm, giờ khắc này chỉ còn vầng trăng khuyết phía xa bầu bạn, nhìn mặt biển một màu đen thẫm, trong lòng cũng đột nhiên dấy lên một chút bất an. Không biết từ khi nào, phía trước đã thành một mảng hỗn độn, ánh trăng chiếu rọi phía trên, ngờ ngợ có thể mình ra một mảng màu trắng mông lung.
Phương hướng hoàn toàn không tính sai, nghĩ đến có khi chính là màn sương mà Mạnh Trúc cùng nhà đò nói đến.
Đoan Mộc Nhan cũng đã chợp mắt được một lúc, Lương Cảnh liền đem người đánh thức.
Đoan Mộc Nhan dường như đã ổn hơn rất nhiều, ấn ấn trán ngồi dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút xanh lên: “…… Ngày càng đen như vậy.”
Lương Cảnh không rõ: “Ta chưa bao giờ phát hiện ngươi sợ tối.”
“Không, chỉ là mặt nước đen kịt thế kia, cảm giác đặc biệt khó có thể chịu đựng.” Đoan Mộc Nhan lông mày nhíu chặt.
“Phía trước có lẽ là sương mù dày, hiện tại lại là đêm tối, chỉ sợ đưa tay không thấy được năm ngón, phía dưới lại có dòng ám lưu không rõ, cẩn thận nhiều hơn.”
Đoan Mộc Nhan hít một hơi thật sâu, cật lực đem cảm giác ớn lạnh quăng đi, đáp: “……Ân.”
Thân thuyền từ từ đi vào trong sương, lúc đầu còn thấy ánh trăng chiếu sáng, bây giờ xung quanh toàn một màu đen thẫm, Đoan Mộc Nhan nhắm mắt lại, dùng lực nắm lấy tay Lương cảnh, chốc lát cũng không dám buông ra.
Lương Cảnh cũng nắm chặt lấy tay hắn, suy nghĩ một chút nói: “Hay là nói chuyện gì đó đi, sẽ không cảm thấy sợ nữa.”
“Nói cái gì?”
Lương Cảnh liền nói đến chuyện lúc y còn nhỏ ở Đông cung. Võ lâm nhân sĩ từ nhỏ đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, tất nhiên là vô cùng cực khổ, nhưng y chính là được nuôi dưỡng để trở thành một đế vương tài đức, ngày ngày luyện tập lục nghệ, mệt nhọc tâm trí.
Đang nói đến vì sao lại bị Thái Phó trách phạt, thân thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội, nghiêng hẳn về một bên.
“Lương Cảnh!” Đoan Mộc Nhan cả kinh nói.
Lương Cảnh định thần nói: “Ngươi đứng qua bên này, đem thuyền ổn định.”
May mà có y tâm tình ổn định, Đoan Mộc Nhan phản ứng nhanh chóng, thay đổi trọng tâm miễn cưỡng đem đò nhỏ ổn định trở về. Thế nhưng không thể nào điều khiển được, đò không ngừng xoay vòng tại chỗ, lại không biết sóng từ đầu đập vào mạn đò, nước biển mặn chát không ngừng bắn lên mặt Đoan Mộc Nhan.
Đoan Mộc Nhan giật mình, suýt nữa lui về sau mà bước hụt ra ngoài thuyền, sau khi cắn răng gượng lại cơ thể, nghĩ lại liền toàn thân run rẩy, thân thuyền không ngừng xóc nảy mãnh liệt lại nghe thấy Lương Cảnh gọi hắn, miễn cưỡng đáp lại nói: “Ta không sao.”
Mặc dù cơ thể vẫn còn có thể chống đỡ, nhưng một con đò nhỏ yếu ớt như vậy không biết sẽ chống chịu được bao lâu, hơn nữa trước mắt một chút ánh sáng cũng không có, nếu rơi xuống nước, chỉ sợ không có cơ hội sống sót.Đoan Mộc Nhan tinh thần xao động, không tự chủ được mà tâm hoảng ý loạn, hoài nghi bản thân có hay không phải chôn thây trong bụng cá.
Sức người đã không thể khống chế, chỉ biết bỏ mặc cho dòng ám lưu mãnh liệt đem thuyền đẩy qua lại, khiến Đoan Mộc Nhan bị rung lắc đến hô hấp đình trệ, hoang mang lo sợ.
Bên trong bóng tối đen nghị, một bàn tay nắm được cổ tay của Đoan Mộc Nhan, thanh âm của Lương Cảnh xuyên qua tiếng nước truyền vào tai hắn: “Nắm lấy ta.”
Đoan Mộc Nhan như vớ được nhánh cỏ cứu mạng, trở tay nắm lấy y. Nhưng mà đò nhỏ, sau thời gian uống cạn tuần trà, không ngừng lung lay kịch liệt, rốt cuộc không chịu nổi chấn động, liền vỡ nát.
Đoan Mộc Nhan chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ đi, cái lạnh thấu xương dần dần thấm vào trong người, lan ra toàn thân, nước biển mạnh mẽ tràn vào miệng, cơ hồ có cảm giác chết đuối đến nơi. Vô ý thức ở trong nước mà vẫy đạp, bàn tay vẫn còn siết chặt lấy cánh tay Lương Cảnh, một chút cũng không hề xê dịch, trong lòng suy nghĩ, chung quy cũng coi như sống chết cùng nhau rồi.
Lương Cảnh lôi hắn theo dòng nước mà mò mẫm bơi về phía trước, Đoan Mộc Nhan bị y kéo đi cũng hướng phía trước mà bơi tới, khó khăn ngửa đầu tiếp khí, mơ mơ hồ hồ thầm nghĩ, hiện tại chỉ cần một khắc, một khắc thôi, chỉ là muốn nhìn thấy dáng dấp người thương nhiều hơn một tí, đáng tiếc chính là không thể.
Hắn toàn thân lạnh lẽo, tâm càng lạnh đến bi thương, không cách nào khắc chế được nước mắt chảy xuống.
Liền như vậy vô tri vô giác giãy dụa hồi lâu, thể lực cùng tâm lực đều cạn kiệt, hôn mê mất đi ý thức.