Lương Cảnh vẫn chưa nghiên cứu kĩ về phương pháp bát môn thôi diễn, cũng may có thể từ dịch số chi đạo mà suy ra, cũng có thể mò mẫm ra một chút môn đạo.
Huống hồ…… Cảnh tượng trước mắt khiến Lương Cảnh có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Đoan Mộc Nhan cõng Lương Cảnh trên lưng mà đi, Lương Cảnh khí lực khôi phục chút ít, liền vô luận như thế nào cũng muốn xuống khỏi lưng hắn, Đoan Mộc Nhan không thể làm gì khác hơn là dìu lấy y chậm chậm đi tới.
Trong rừng rậm này, những vật còn sống có thể chế biến một bữa ăn ngon cũng không nhiều, thực sự không biết tại sao Yến Tê lại có thể sống nhiều năm trên đảo như vậy.
Lương Cảnh được Đoan Mộc Nhan dìu đi, cả hai đi theo con đường phán đoán của Lương Cảnh mà đi tới, thế nhưng khung cảnh trước mắt so với trước không hề có sự thay đổi, cứ như cả hai đã tiến vào quỷ đả tường vậy (không xác định rõ phương hướng, mơ hồ xoay quanh tại chỗ).
Đoan Mộc Nhan không nhịn được nói: “Đi thế này thật sự có thể đi được ra ngoài ư?”
“Trận pháp này, so với cái ta gặp khi bé cơ hồ là cùng một bài trí.” Lương Cảnh khẳng định.
Sở dĩ y đối với những thứ này cảm thấy hứng thú, bởi vì lúc Lương Cảnh còn nhỏ, có người ở trước mặt y bày một sa bàn trận tên gọi là Sơn Xuyên Phong Nguyệt. Lương Cảnh bởi vì bị trận pháp phức tạp này hấp dẫn, nên từ đó mới nghiên cứu cùng Chu Dịch.
Đáng tiếc người kia không lâu sau đó cũng biệt vô âm tích, không chút tin tức, thậm chí ngay cả nhà cũng không quay về, Lương Cảnh tìm y khắp nơi nhưng vô vọng,rốt cuộc cũng chỉ học được một phần của Sơn Xuyên Phong Nguyệt trận pháp.
Trận pháp Sơn Xuyên Phong Nguyệt, chính là từ bốn yếu tố đơn giản núi, sông, gió, trăng cấu thành nên, trong trận biến đổi khôn lường, khiến người thán phục, nhưng trận pháp này nếu không có một lượng lớn nhân lực của cải thì không thể bày trận. Nhưng trận pháp trên đảo này, chẳng qua chỉ là Nguyệt trận, bởi vậy dù cho chỉ có một người, tiêu hao chút thời gian cũng có thể bố trí thành.
Đoan Mộc Nhan chỉ đơn giản nói một câu: “Bát môn cửu tinh chi lưu, ta không hiểu.”
Lương Cảnh dù sao cũng rảnh rỗi, liền giảng giải cho hắn: “Trận này tên là Nguyệt trận, nhìn từ trên xuống giống như là mặt trăng đêm mồng một…….”
Y hết sức giảng giải một trận, Đoan Mộc Nhan cau mày nghe, cũng không biết có nghe lọt tai hay không, chỉ thấy hai mắt lơ mơ.
Bỗng nhiên, Đoan Mộc Nhan bất thình lình giơ tay lên nói: “Im lặng.”
Lương Cảnh chỉ biết cảm thán hắn không phải là người biết tự kiềm chế bản thân, không chút vui vẻ mà im miệng, Đoan Mộc Nhan sắc mặt lại trở nên nghiêm túc hẳn nói: “Ở phía trước, ta nghe thấy hình như có dấu hiệu sự sống.”
“Không phải là…….” Lương Cảnh nghi ngờ nói, “Đến hướng phát ra âm thanh thử đi.”
Đoan Mộc Nhan cùng y trao đổi ánh mắt, lên tinh thần mà theo tiếng động đi tới.
Đi được vài bước, chẳng những nghe được âm thanh tiếng lá xào xạt, mà còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước chảy, mặc dù chưa nhìn thấy gì, nhưng phiền muộn lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Bỗng nhiên Đoan Mộc Nhan không đi tiếp nữa, lại ấn ấn mu bàn tay Lương Cảnh, ra hiệu cho y cũng dừng lại.
Lương Cảnh đợi một lúc, cũng nghe thấy trong gió truyền tới tiếng bước chân.
Rất nhanh, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt hai người. Có lẽ, đối phương cũng nhìn thấy Lương Cảnh cùng Đoan Mộc Nhan, nhưng vẫn không nhanh không chậm, từ từ đi đến.
Đoan Mộc Nhan quan sát rất kĩ, người đến kia y phục hình dáng với cấu tạo có chút kì dị, chỉ là vẻn vẹn một mảnh vải thô sẫm màu bao trùm toàn thân, tay chân đều để lộ ra bên ngoài, lộ cả một mảng da thịt, có chút giống người Man, nhưng dung mạo hoàn toàn là mang dáng dấp của người Lương, nhìn khuôn mặt, so với hắn còn trẻ hơn vài phần, giống như còn chưa đến tuổi thiếu niên. Ngũ quan đoan chính, con mắt nhỏ dài, lúc đầu nhìn không có gì nổi bật, nhưng càng nhìn lâu vài lần, lại cảm thấy con mắt trong veo sáng hoắc đến dị thường, khí chất thông minh nhanh nhạy phả vào mặt.
Đối phương đi đến gần, cách mấy trượng hỏi: “Người nào?”
Lương Cảnh cố nén tâm tình kích động, lễ độ nói: “Các hạ có phải là Yến tiên sinh không?”
Thiếu niên kia nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng, nhíu mày nói: “Đúng, ta chính là Yến Tê.”