Lương Cảnh vắt hết óc cũng không nhớ nổi cữu cữu của mình với người này có liên hệ gì, bất quá y vừa bảo có, thế thì cũng không tệ.
“Các hạ cùng Hề Xuyên đã là cố nhân, việc ta sở cầu có thể cân nhắc lại một chút không?”
“….. Thôi được, Hề Xuyên phóng bút ghi lung tung lên sổ sách, bản thân không đến đòi, phải để ngoại tôn qua thu lợi tức.” Yến Tê cúi đầu nghĩ ngợi, nhưng vẫn đồng ý.
Nghe ý tứ trong lời y, hẳn là đối với Hề Xuyên có điều thua thiệt. Lương Cảnh khó hiểu nói: “Tiên sinh cùng cữu cữu đến tột cùng là quan hệ như thế nào?”
Yến Tê cười nói: “ Chuyện của trưởng bối, tiểu bối tốt nhất không nên biết làm gì.” (bị lừa tềnh chớ dề, tôi biết lắm mà, cậu cháu hai người này toàn đi thả dê người ta không:v:v)
Lương Cảnh nhìn khuôn mặt mềm mại muốn búng ra nước của y, có chút bực bội.
Yến Tê không hiểu vì sao lại liếc nhìn Đoan Mộc Nhan, bỡn cợt nói: “Đoan Mộc công tử, không phải bảo muốn dựng nhà sao? Nếu như đã muốn ở lại, vậy thì hiện tại bắt tay vào làm là tuyệt vời rồi đó.”
Đoan Mộc Nhan không ưa điệu bộ ngạo mạn thế này của y, hừ lạnh một tiếng, đối với Lương Cảnh nói: “Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi.”
“Vậy ta…….” Lương Cảnh đang muốn nói, nhưng lại nhìn thấy Yến Tê đối với y liên tục nháy mắt, liền đem câu nói nuốt trở vào.
Đoan Mộc Nha đi xa rồi, Yến Tê mới hắng giọng một cái: “Tiểu Lương a…..”
Lương Cảnh khóe miệng giật giật: “………”
“Một mỹ nhân độc địa như vậy lại đem giữ trong cung”, Yến Tê híp mắt cười nói, “Cũng may mà ngươi chịu đựng nổi a.”
“Trưởng bối, các hạ vẫn là nói vấn đề chính đi.” Lương Cảnh ho nhẹ một tiếng, cười nói.
Yến Tê nghiêm mặt nói: “Tán công như tán hồn, mặc dù không đến nỗi tam hồn thất phách (ba hồn bảy vía) mất hết, cũng tránh không được thần trí bị hao tổn. Ngươi nếu như đã yêu thích vị mỹ nhân trơ như khúc gỗ, không biết ý tứ kia (chém đó ;’)), ta cũng có thể giúp ngươi một tay.”
Lương Cảnh cau mày nói: “Ta nghĩ, lợi tức các hạ nói đến không chỉ như vậy đi.”
Yến Tê nhìn hắn một lúc, lắc lắc đầu: “Biện pháp thì có. Người bị tán hồn, dùng hồn một người khác thế vào.”
Lương Cảnh yên lặng nghe y nói, không thể tưởng tượng nổi.
“May mà ngươi gặp được ta.” Yến Tê hơi chớp mắt, “Sư phụ truyền cho ta một con hồn cổ, có thể thực hồn dịch phách, cũng có thể bởi vì hồn sinh hồn. Đưa nó vào cơ thể một người mà nuôi dưỡng, thổ nạp (thải ra nạp vào) hồn phách mà sinh trưởng, chờ thời gian tinh hồn kết thành, lại đem nó đưa vào cơ thể người còn lại, liền có thể đem một phần hồn phách của người kia hoàn chỉnh trở lại.” (nuôi trong cơ thể mà sao lấy ra lấy vào dễ dàng vậy, chả lẽ dính nó trên người như ve chó à,-_-lll, lạy hồn)
“Trong quá trình này, người nuôi dưỡng phải chịu rất nhiều thống khổ, tâm can như bị xé nát.” Yến Tê khóe miệng khẽ nhếch khinh bỉ, “Ngươi cao quý như thế….., tội gì lại đi dằn vặt chính mình.”
“Cũng chỉ là nếm chút khổ sở, coi như thể nghiệm tình hình thiên hạ bách tính thôi.”
Yến Tê liếc nhìn y một cái: “Trước đem hồn phách tản đi, lúc đầu tâm trí sẽ như đứa trẻ ba tuổi. Cổ trùng ở trong người theo thời gian sẽ tăng trưởng, sẽ từ từ khôi phục lại nguyên trạng. Ngắn thì mấy tháng, lâu là ba bốn năm cũng có thể —— nhưng cũng không đến nỗi không có linh nghiệm.”
Lương Cảnh nói: “Liền theo ngươi nói.”
“Hai yêu cầu.”. Yến Tê đưa ra hai ngón tay.
Thứ nhất, thi thuật cần thiết đồ vật, chỉ cần Lương Cảnh tự mình chọn mua, Yến Tê hết thảy mặc kệ.
Thứ hai, không được đối với người khác tiết lộ y cùng Hề Xuyên có quen biết.
Điều kiện thứ nhất Lương Cảnh tự có thể lĩnh hội, nhưng cái thứ hai khiến Lương Cảnh thoáng chút do dự, nhưng cũng chỉ biết tạm thời đè nén lại nghi hoặc trong lòng.
“Không biết khả năng bơi của ngươi ra sao, ta chỗ này cũng chỉ có một cái bè trúc có thể dùng vượt biển. Còn nếu không, thì tiểu mỹ nhân của ngươi chỉ có thể cùng ta sống nương tựa lẫn nhau rồi.” Yến Tê trên mặt thoáng hiện vẻ gian xảo, “Tránh khỏi màn sương mặc dù có tốn chút sức, nhưng cũng không phải là không có cách, ngươi phải nhớ kĩ cho ta, ta không có kiên nhẫn mà nói lại lần hai.”
Thừa dịp Đoan Mộc Nhan chưa về, Yến Tê vội vã đem tất cả việc đều dặn dò, lại nói: “Ngươi lấy cái dao găm trên bàn lại đây.”
Lương Cảnh lấy từ trên bàn đến một thanh đoản đao bình thường không có gì đặc biệt, Yến Tê cầm lấy trong tay, cắt một đường trên đầu ngón trỏ của mình, lại nắm lấy ngón tay của Lương Cảnh cũng cắt lấy một đường.
Yến Tê sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, hàm răng mạnh mẽ cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn dùng sức cắn rách luôn nó, dường như đang phải chịu thống khổ rất lớn. Động tác trên tay thế nhưng lại cực nhanh, Lương Cảnh còn không biết y đã làm những gì, liền cảm giác đầu ngón tay có chút ngứa ngáy, nhưng ngay lập tức biến mất.
“Một chút đau đớn vặt vãnh, cổ trùng vậy là đủ rồi.” Yến Tê đè nén thanh âm run rẩy, biểu hiện mang theo tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người, “Đúng rồi, ngoại trừ đan sa ở ngoài, lại mua chút rượu, loại mạnh nhất.” (bỏ cổ trùng rồi đó hả o.O)