CHƯƠNG 113:ĐÊM TRONG NÚI (1)
Chuyện xảy ra trên đường quay về sơn trang Thiên Hương chỉ là chút lông gà vỏ tỏi ngoài ý muốn.
Cố Trầm Chu nói xong địa chỉ với người trẻ tuổi ngồi trong BMW xong liền tiếp tục lái xe, chở Hạ Hải Lâu quay về sơn trang Thiên Hương.
Trong thời gian nửa năm, sơn trang Thiên Hương vẫn có người chăm sóc, Cố Chính Gia thỉnh thoảng cũng sẽ mời bạn bè đến đây tổ chức vài party nhỏ, bởi vậy nên nơi này được trông nom rất tốt.
Cố Trầm Chu dừng xe ở bên ngoài, đưa Hạ Hải Lâu lên thẳng tầng ba của sơn trang.
Đây là nơi mà trước đó Hạ Hải Lâu chưa từng đặt chân đến, đợi hai người bước lên đoạn cầu thang trải thảm màu vàng nhạt cuối cùng dẫn đến tầng cao nhất, Hạ Hải Lâu lập tức nhướn mày: Toàn bộ tầng nhà có diện tích khoảng bốn trăm năm mươi mét vuông ngoại trừ một phòng tắm ra thì hoàn toàn không có gì, vị trí dựa sát tường có một chiếc giường lớn được đặt làm đặc biệt – thực chất theo kích cỡ của nó mà nói thì đây càng giống loại giường nhỏ cho người trong sàn nhảy vui chơi hoan lạc hơn – dù có năm người nằm bên trên quay cuồng cũng sẽ không rơi xuống giường; bên cạnh giường lớn là một chiếc đàn dương cầm màu đen có phủ khăn lụa trắng toát bên trên, phía trên dùng một đóa hồng màu lam chẹn lại. Nhìn về phía cầu thang liền thấy một bộ sô pha cỡ lớn cùng thiết bị giải trí, cửa sổ sát đất đối diện với cầu thang ít nhất cũng phải lớn bằng cả một bước tường của mấy căn phòng bình thường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất có thể thấy mấy chiếc ghế nằm đặt trên ban công thỉnh thoảng lại rung nhẹ lên trong gió đêm.
Những thứ này đều không phải thứ đặc biệt nhất.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu di chuyển trên trần nhà, chuyển qua cửa sổ sát đất cùng vách tường một lát, sau đó theo đầu cầu thang bằng gỗ lướt thẳng tắp lên nóc nhà – ở phía trên chiếc thang có một chiếc cửa sổ được trổ ngay trên nóc. Mà phần mái nhà xung quanh chiếc cửa sổ này được dùng toàn bộ kính ghép thành, đứng ở giữa tầng nhà nhìn lên liền thấy bầu trời cùng cây cối, sao cùng trăng, toàn bộ khung cảnh không sót một thứ gì.
“Ngay từ đầu đã xây như thế này?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
“Đương nhiên là không.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Sửa lại lúc nào?”
Hạ Hải Lâu hỏi tiếp.
“Sau khi quyết định yêu đương với cậu.”
Cố Trầm Chu lại đáp.
Cũng may hiện giờ Hạ Hải Lâu không uống nước, nhưng cho dù không đang uống nước thì hắn cũng bị sặc nước miếng của chính mình:
“Anh nói gì?”
“Sau khi quyết định chơi với cậu.”
Cố Trầm Chu thản nhiên sửa miệng.
“Anh cảm thấy tôi sẽ thích loại phong cách này?”
Hạ Hải Lâu có chút buồn bưc.
“Tôi cảm thấy…”
Cố Trầm Chu hơi dừng lại.
“Phong cách cậu thích tôi nhất định không ưa nổi, vì thế tôi chọn lựa thứ ở trung gian.”
Giờ phút này, hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ về căn phòng SM kia của Hạ Hải Lâu. Cố Trầm Chu không tiếp tục đề tài nguy hiểm này nữa mà đi đến trước tủ quần áo, cầm một chiếc áo choàng tắm từ bên trong ra, nói với Hạ Hải Lâu một câu ‘Cậu ngồi trước đi’ rồi đi về phía phòng tắm.
Hạ Hải Lâu thờ ơ ‘ừ’ một tiếng, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm bên ngoài: Thực ra cũng chẳng có gì đáng xem, mặt nhà bên này nhìn về phía rừng cây trên núi Thiên Hương, cây cối trên đỉnh núi rậm rạp, vì đang là mùa đông nên phần lớn lá cây đều đã trút xuống, liếc mắt nhìn một lượt chỉ thấy tất cả đều là chạc cây tua tủa chĩa lên trời, xa xa chỉ có một hai đốm sáng lấp lóe, tuy rằng biết đó là đèn đóm trong thành phố ở phía xa xa, nhưng nhìn thoáng qua lại càng giống ma trơi trong rừng hơn, rất rợn người.
Hạ Hải Lâu lại đi về phía cầu thang gỗ, hắn bước từng bước một lên, mỗi khi đặt chân xuống bậc lại có một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Tầng nhà này không cao không thấp, độ cao khoảng chừng ba thước hai, cao rộng thoáng đãng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái – nhất là sau khi toàn bộ nóc nhà được đổi thành mặt kính – hắn đi xuống bên dưới trần nhà, ngẩng đầu lên liền thấy trên cửa kính thủy tinh có cắm chìa khóa, đẩy lên trên liền mở được cửa kính ra bên ngoài.
Hơi nặng một chút.
Hạ Hải Lâu đánh giá sức nặng cùng tính an toàn của tấm kính có thể mở ra được này, lại bước thêm một bậc thang nữa ló đầu ra bên ngoài cửa sổ: Ừm, trên trần nhà đều là mái bằng, lúc vui vẻ thực ra có thể đặt một chiếc ghế dựa trên này… Chỉ trong vài giây, một ý tưởng còn chưa thực sự hình thành trong đầu đã vụt tắt, Hạ Hải Lâu chợt rụt đầu về, xoa xoa hai má bị gió lớn thổi đến cứng lại của mình, hắt xì một cái thật mạnh!
Lúc này trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước ào ào.
Trong lòng Hạ Hải Lâu cũng ngứa ngáy khó nhịn, hắn đi xuống khỏi cầu thang gỗ, nhìn lướt qua chiếc giường lớn hình tròn màu đỏ – cái này chắc chắn là làm theo sở thích của Hạ Hải Lâu – rồi đi đến phía trước chiếc dương cầm màu đen đặt ở vị trí cạnh giường.
Nước sơn đen bóng cùng những đường cong đặc biệt trên thân đàn khiến chiếc đàn dương cầm này dù đang nằm im vẫn toát lên cảm giác nặng nề của thời gian lắng đọng.
Hạ Hải Lâu theo thói quen mở tủ rượu ra trước, lấy từ bên trong ra một chai rượu nho đỏ còn chưa mở nút, rút nắp gỗ ra rót đầy nửa chiếc ly thủy tinh chân cao, tay tùy tiện đặt lên đàn dương cầm, gạt bông hồngmàu lam chẹn trên trên tấm vải lụa màu trắng – hắn tuyệt đối không tin thứ này là do Cố Trầm Chu đích thân chuẩn bị – rồi nâng nắp đàn dương cầm lên ngồi xuống, năm ngón tay xòe ra, nhảy nhót trên phím đàn tạo thành mấy âm tiết.
Âm điệu du dương vang lên trong căn phòng trống trải, nhất thời dồn dập như nhịp trống che lấp hoàn toàn tiếng nước trong phòng tắm, lại chợt nhẹ nhàng chậm rãi như tiếng mưa rơi, tí ta tí tách hòa vào trong tiếng nước, lúc nhanh chóng lúc chậm rãi, lúc mềm mại lúc nặng nề. Hạ Hải Lâu đặt cả hai tay lên trên phím đàn trắng đen đan xen, đàn một khúc ‘Marriage D’Amour’ mà hắn từng đàn cho Cố Trầm Chu nghe.
Giai điệu yêu thích quen thuộc lập tức vang lên bên tai.
Giống như tiếng hót của sơn ca, nhẹ tựa tiếng ca của dạ oanh, như khoảnh khắc nhành hoa nở rộ nơi đầu tường, tựa như ngàn vạn quầng sáng xuất hiện khi đám bọt nước bắn tung lên dưới ánh mặt trời.
Thân thể Hạ Hải Lâu chậm rãi lắc lư theo hai bàn tay đang đánh đàn, vẻ mặt hắn giờ phút này hoàn toàn với khúc đàn dương cầm: Hắn vốn không hề tập trung, ánh mắt chậm rãi dạo chơi không mục đích khắp căn phòng, có lúc sẽ dừng lại ở một điểm hơi lâu chút, có khi lại nhanh chóng di chuyển khắp mọi nơi, vẻ mặt coi như bình tĩnh, ẩn sâu trong ánh mắt lấp lánh lại hiện lên vẻ ngạo mạn khinh thường.
Lúc Cố Trầm Chu đi từ trong phòng tắm ra đã nhìn thấy một màn này.
Đây là lần thứ hai Hạ Hải Lâu chơi đàn dương cầm trước mặt anh, anh cũng không thể phán đoán hiện giờ chơi đàn là tốt hay không tốt với Hạ Hải Lâu, anh cũng không thể nhận biết vẻ mặt của đối phương từ phía sau lưng.
Nhưng hẳn là thờ ơ đi.
Cố Trầm Chu đi về phía hộp đàn violon đặt ở trong góc phòng, mở hộp, cầm chiếc đàn violon của mình đặt ở bên trong ra.
Mấy thứ này đối với Hạ Hải Lâu mà nói cũng chỉ là tùy tiện phất tay chơi một chút lúc vui vẻ khi gặp được một tình nhân coi như thuận mắt mà thôi, đợi đến khi những người ban phát chút ‘tâm tình tốt’ này biến thành người chịu đựng sẽ rất khó giữ tiếp được phần ‘tâm tình tốt’ này.
Chỉ cần hắn muốn, chắc chắn sẽ có.
Chỉ là một thứ có thể tùy tiện bẻ gãy rồi vứt bỏ như đá sỏi bên đường, như mảnh lá cây rơi rụng, ai cần phải đi quý trọng?
Cho dù có người đưa đến tận trước mặt hắn thì hắn cũng lười nhìn một cái. Nếu như được người ta trân trọng đặt lên đĩa rồi mới đưa đến…
Hạ Hải Lâu sẽ cảm thấy buồn cười, phẫn nộ, hay là gì khác?
Cố Trầm Chu không quá chắc chắn.
Nhưng anh thực chất cũng không đặc biệt để ý.
Bởi lẽ anh có đầy đủ ‘tâm tình tốt’, anh là người ban phát.
Ngón tay đặt trênthân đàn, gác chiếc đàn violon lên bả vai, Cố Trầm Chu niết nhẹ chiếc vĩ đặt lên dây đàn, bắt đầu nhẹ kéo.
Điệu nhạc trầm thấp phát ra từ đàn violon đột nhiên gia nhập, chậm rãi từ tốn lại hòa hợp một cách hoàn mĩ với tiếng nhạc trong vắt vui tươi do đàn dương cầm tấu lên.
Giống như muốn góp mặt vào sự yên tĩnh vui thích này, ánh trăng xuất hiện sau khi mặt trời khuất bóng lập tức ló ra.
Một thế giới hoàn chỉnh trọn vẹn cũng từ từ xuất hiện trong tiếng nhạc trầm bổng vấn vít.
Một khúc đàn nhanh chóng kết thúc.
Hạ Hải Lâu ấn xuống một âm tiết cuối cùng, nghiêng đầu nhìn sang liền thấy Cố Trầm Chu đang đứng bên cạnh mình. Anh khoác áo choàng tắm, đàn violon gác trên bả vai, một bên mặt tựa lên thân đàn, một bàn tay cầm vĩ vừa hạ xuống, bàn tay còn lại dường như vẫn vương lại một chút rung động nhẹ nhàng.
Giờ phút này thực sự rất đẹp.
Ngọn gió phóng khoáng rong chơi khắp núi đồi, phần lớn cây cối đã rụng lá nhưng tán lá trên một vài loại cây thường xanh vẫn xào xạc cười vui trong tiếng gió. Mảnh trăng khuyết tựa dây cung giống như vừa nhảy vọt từ trên ngọn cây lên giữa không trung, tựa như một mảnh pha lê lấp lánh được khảm lên bầu trời mênh mông cao vút rồi chạy đến tận chân trời xa xôi, ngước mắt lên liền thấy ánh sao như những con mắt sáng rực soi sáng bóng đêm; vươn tay lên phía trên có cảm giác như có thể ôm hết cả trời sao lẫn ánh trăng vào lòng.
Hạ Hải Lâu vốn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng tiếp đó hình như có một bàn tay dịu dàng cẩn thận che kín miệng của hắn, khiến cho những lời nói vốn chuẩn bị rời khỏi miệng lại nhẹ nhàng lùi về trong cổ họng.
Cố Trầm Chu đặt đàn violon trong tay xuống, anh vươn tay cầm lấy nửa ly rượu vang đỏ Hạ Hải Lâu rót ra lúc trước lên nhấp một ngụm, lại khom người xuống ghé sát đến gương mặt Hạ Hải Lâu, chạm nhẹ vào đôi môi Hạ Hải Lâu một cái.
Hạ Hải Lâu chợt muốn bật cười, tiếp xúc nhẹ nhàng phớt qua này không hiểu sao lại khiến hắn nhớ đến nụ hôn của cá: Loài cá chính là như thế, luôn kết bạn theo từng đôi từng đôi một, chạm miệng rất thường xuyên nhưng lại chỉ chạm một cái cực kì đơn thuần liền lập tức tách ra, quả thực là ngốc nghếch đến đáng yêu.
Nhưng hiện giờ hắn chính là một trong đám ngốc nghếch đáng yêu đó.
Vừa nghĩ như vậy, bong bóng ngọt ngào ‘ùng ục’ xuất hiện trong đầu Hạ Hải Lâu dường như còn xen lẫn loại vị khác, có chút chua chua lại xen lẫn vị hơi mằn mặn, cực kì cổ quái.
Cố Trầm Chu đương nhiên không thể chỉ chạm nhẹ một cái đã bỏ qua cho Hạ Hải Lâu.
Khoảng cách giữa hai người cực kì gần gũi, anh vốn không thể nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Hải Lâu nhưng thân thể lại giống như tự biết mình phải làm như thế nào, khi khóe môi Hạ Hải Lâu vì nhớ đến nụ hôn của cá mà hơi hơi nhếch lên, Cố Trầm Chu chuẩn xác vươn đầu lưỡi đẩy khớp hàm của đối phương ra, đút hơn phân nửa chỗ rượu vang đỏ đang nằm trong khoang miệng mình cho đối phương.
Chất lỏng màu đỏ sậm không tránh khỏi rớt xuống vài giọt khi môi lưỡi quấn quít, từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ nối đuôi lăn xuống khi hai chiếc cằm thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, hơn một nửa ở lại trên chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết của Cố Trầm Chu, hơn nửa còn lại chảy thẳng xuống theo cần cổ đang vươn thẳng lên của Hạ Hải Lâu, chui vào trong vạt áo rộng mở thấm ra từng đốm đỏ hồng lần lượt xuất hiện trên chiếc áo giống như hoa anh đào nở rộ.
Uống xong một ngụm rượu đỏ có hương vị khác hẳn bình thường, Cố Trầm Chu đỡ lấy phần eo Hạ Hải Lâu dùng lực thêm một chút, lại xoay người một vòng, Hạ Hải Lâu liền ngồi lên phím đàn dương cầm, còn anh đứng ở phía trước đàn dương cầm.
Âm tiết hỗn loạn vang lên giống như tiếng một đám chim nhỏ bị kinh sợ, trong giây lát đã tung cánh bay tán loạn với đám bạn bè vừa cùng đậu trên ngọn cây, từng đám lông vũ đủ màu sắc tung bay khắp nơi dưới ánh mặt trời.
Hạ Hải Lâu chăm chú nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu vươn tay tùy tiện ấn hai nốt nhạc trên đàn dương cầm rồi hôn lên cằm Hạ Hải Lâu, vẫn là nụ hôn phớt nhẹ nhàng nhưng có xen lẫn thêm cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, là Cố Trầm Chu đang vươn đầu lưỡi ra liếm hết chút dịch rượu còn sót lại trên cằm Hạ Hải Lâu.
“Thích không?”
Anh hỏi Hạ Hải Lâu, nụ hôn đã đi từ trên cằm đối phương xuống thẳng chỗ cổ họng.
Bởi vì động tác của Cố Trầm Chu, Hạ Hải Lâu không thể không ngẩng đầu lên, hắn nhìn bầu trời đêm đằng sau tấm kính trong suốt gắn trên trần nhà – ánh trăng trên bầu trời đêm nay không sáng tỏ lắm, ánh sao lại đặc biệt nhiều, lấp la lấp lóe trên không trung tản ra những mạt sáng thần bí nhất.
“Ừm…”
Cổ họng hắn phát ra một tiếng hừ thấp nhẹ nhàng, một bàn tay sờ soạng trên đàn dương cầm, đầu tiên là mạnh mẽ đè chặt bàn tay trái còn đang di chuyển trên phím đàn của Cố Trầm Chu, tiếp đó lại túm lấy một ngón tay của Cố Trầm Chu nhấc lên đặt ở giữa ngón trỏ cùng ngón cái của mình để mân mê, sau đó lại dùng mấy ngón tay khác lần lượt bổ sung cho giai điệu mà Cố Trầm Chu đàn ra lúc trước.
Môi Cố Trầm Chu hơi nhếch lên, tay phải anh rời khỏi phần eo của Hạ Hải Lâu di chuyển đến trước ***g ngực đối phương, nhẹ cởi bỏ từng nút thắt một.
Làn da màu tiểu mạch dần dần thoát khỏi sự trói buộc của quần áo mà lộ ra.
Cố Trầm Chu dùng răng nanh cắn mở quần áo rồi chợt cắn một cái lên vai Hạ Hải Lâu, lực không quá mạnh nhưng vị trí lại vừa khớp với chỗ mà vừa rồi Hạ Hải Lâu cắn lên vai anh.
Lúc bị cắn còn cảm thấy đau đớn, nhưng đầu lưỡi vừa đảo qua, cảm giác đã chuyển thành hơi tê dại.
Không đợi Hạ Hải Lâu phân biệt rõ sự tê dại này rốt cuộc là truyền đến từ làn da hay từ sâu bên trong cơ thể, Cố Trầm Chu đã tiếp tục hôn xuống, cho đến khi ngậm lấy điểm nhỏ trên ngực đối phương.
Không mềm mại như phụ nữ, dường như cũng không hề giống như khi anh làm cùng Chu Hành lúc trước.
Giờ phút này, Cố Trầm Chu phát hiện ra sự kiên nhẫn của mình đã tăng lên đến mức cực hạn. Anh ngậm núm vú của Hạ Hải Lâu, đầu tiên dùng nước bọt thấm ướt rồi mới chậm rãi liếm mút, nhấm nháp thưởng thức từng chút một, phân tích vị hơi mặn trên làn da của Hạ Hải Lâu, phân biệt mỗi một lần thay đổi của điểm nhỏ trước ngực Hạ Hải Lâu đang nằm trong khoang miệng anh: Từ bằng phẳng thành gồ lên, từ mềm mại chuyển sang cứng rắn nhưng vẫn mang theo cảm giác mềm mềm…
Hạ Hải Lâu nghe thấy tiếng thở dốc và rên rỉ của chính mình. Hắn không muốn che giấu, lại nâng chân lên câu lấy chiếc đai lưng đang thắt áo choàng tắm của Cố Trầm Chu.
Nút thắt bị kéo mở dễ dàng, Hạ Hải Lâu cúi đầu thấp xuống một chút nhìn lướt vào bên trong chiếc áo choàng tắm của Cố Trầm Chu, tiếp đó lại bởi vì nhìn thấy đối phương vẫn còn mặc quần lót mà khẽ cười nhạo một tiếng.
Cố Trầm Chu không bận tâm đến Hạ Hải Lâu, sau khi đã phân tích đầy đủ các dạng biến hóa của núm vú nằm trên ***g ngực Hạ Hải Lâu rồi, anh tiếp tục lần tìm đến nơi tiếp theo: phần xương sườn nằm dưới ***g ngực được làn da che phủ; phần eo cùng cơ thịt rắn chắc do rèn luyện mà có; còn có phần phía dưới vùng eo, chính là thứ đang nằm giữa hai phần đùi phẳng phiu.
Ác ma đã có một lần kinh nghiệm mê hoặc thành công, nếu muốn bắt tù binh nhân loại một lần nữa cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nụ hôn khẽ mà Cố Trầm Chu đặt lên người Hạ Hải Lâu cũng không hề dừng lại, cằm anh lướt qua đám lông loăn xoăn của Hạ Hải Lâu liền cảm thấy hơi ngứa, môi lại đi về phía nơi đang tản ra nguồn nhiệt.
Sau đó, Cố Trầm Chu rất dễ dàng phát hiện nơi anh đụng chạm lên đang run rẩy cực kì hưng phấn.
Anh ngẩng đầu, ôm lấy phần eo của Hạ Hải Lâu rồi lùi về đằng sau vài bước, hai người quấn quít lấy nhau cùng ngã lên chiếc giường lớn.
Chiếc giường lớn màu đỏ rực ấm áp giống như đang tạo ra một cảnh mộng hồng phấn vấn vít, nhanh chóng dâng lên khắp bốn phía vây lấy hai người.
Bàn tay của Cố Trầm Chu đặt lên đầu nhọn của Hạ Hải Lâu, anh dùng thêm chút sức, lòng bàn tay có vết chai bắt đầu chậm rãi cọ lên vị trí mẫn cảm nhất của đối phương.
Hạ Hải Lâu hít một hơi thật dài, lúc cắn một cái lên vành tai Cố Trầm Chu thì cũng đồng thời vươn tay chạm lên phần eo hở ra của đối phương, ngắt mạnh một cái!
Cố Trầm Chu có qua có lại mà cong năm ngón tay, cầm hẳn lấy thứ kia của đối phương mà vỗ về chơi đùa.
Toàn bộ căn phòng rộng lớn vô cùng im lặng, cửa sổ đóng chặt đến mức không nghe thấy cả tiếng gió, chỉ có tiếng hít thở dồn dập của Hạ Hải Lâu là thường xuyên vang lên.
Nhưng sự im lặng như vậy lại có vẻ rất hợp lý, tựa như Cố Trầm Chu đang thắp từng ngọn lửa trên người Hạ Hải Lâu, từng đóm từng đóm, từng đám từng đám, vừa nóng bỏng vừa thiêu đốt con người, thừa nhận mỗi giây phút đều muốn thét lên chói tai, mỗi giây mỗi phút đều như ngừng thở, chăm chú cảm nhận làn sóng vui vẻ nóng rực tiếp theo.
Một bàn tay của Cố Trầm Chu đi dọc theo cột sống của Hạ Hải Lâu xuống bên dưới, dần dần trượt đến vị trí đốt xương cùng, nhưng không lập tức đi vào ngay mà mở tay ra nắm lấy bờ mông của đối phương. Khác hẳn với sự mềm mại và đầy đặn của phụ nữ, Cố Trầm Chu bóp mạnh vài cái mới cảm thấy cơ thịt của đối phương có sự biến hóa theo lực tay của mình.
Anh ghé sát bên tai Hạ Hải Lâu:
“Dáng người rất được.”
Hạ Hải Lâu ngước mắt lên liếc Cố Trầm Chu một cái, bởi vì bộ phận có nhu cầu cấp bách cần được giải phóng đang được chăm sóc đặc biệt nên toàn thân hắn toát lên vẻ biếng nhác chứ không điên cuồng như mấy lần trước, giống một con mèo bự đang nằm sưởi dưới ánh nắng mặt trời, lười biếng vung vẩy cái đuôi giống như một chiếc roi dài của mình chờ kẻ không sợ chết đến chải lông cho nó.
Quả thực có người không sợ chết chạy đến chải lông cho nó.
Cố Trầm Chu đưa ngón tay dính đầy dịch trơn đẩy vào trong cơ thể Hạ Hải Lâu từng chút từng chút một, cơ vòng nơi cửa vào siết chặt lấy ngón tay Cố Trầm Chu, tầng tầng lớp lớp cơ thịt trong cơ thể cũng trùm lên, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ không ngừng tăng cao, có lẽ còn có cả nhiệt độ do thân thể trần trụi của hai người dán chặt vào nhau nữa –
Khoảnh khắc Hạ Hải Lâu phát tiết trong tay anh, thứ đã đứng dậy thẳng tắp của Cố Trầm Chu cũng đi vào trong cơ thể đối phương.
Tựa như đánh vỡ một tầng khoảng cách trong suốt, cũng giống như đã mở ra được một ổ khóa.
Dường như còn có hơi kì quái.
Cảm giác ngẩn ngơ nháy mắt qua đi, trong đầu hai người đồng loạt xuất hiện ý nghĩ như vậy.