CHƯƠNG 120:ÁNH SÁNG NƠI CHÂN TRỜI (2)
Thời gian rơi từ độ cao hơn mười thước xuống đến làn nước thật sự chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Một giây trước gió vẫn còn thổi ào ào bên tai; giây tiếp theo, chất lỏng đen ngòm lạnh lẽo ập đến từ khắp bốn phía xung quanh tựa như một căn phòng tối om không chút ánh sáng, ‘ầm’ một tiếng đã khóa kín người ở bên trong.
Đợt huấn luyện của anh trong hai năm rưỡi ở nước ngoài có bao gồm đủ loại phương thức, trong đó quan trọng nhất chính là nhảy từ trên cao xuống biển để chạy trốn.
– Thế nhưng hạng mục huấn luyện này còn thiếu một điều: Làm cách nào để nhảy từ trên cao xuống mà cứu người!
Khi dòng nước đen ngòm ập đến từ bốn phương tám hướng, Cố Trầm Chu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cơ thịt của mình bắt đầu cứng ngắc và nhanh chóng co rút lại. Có lẽ là vì đã rất lâu không bơi vào mùa đông, anh có thể cảm giác một cách chính xác chút không khí anh hít vào trước khi chìm xuống nước đang va chạm cuồn cuộn trong ***g ngực hòa chung với tiếng tim đập thình thịch, bất cứ bên nào đều khiến Cố Trầm Chu thân là chủ nhân của thân thể này sinh ra chút cảm giác không kiên nhẫn.
Ánh sáng màu quất chợt lóe, chiếu rọi từ đáy nước lên phía trên.
Hai người một trước một sau nhảy xuống cùng một chỗ, thời gian nhảy xuống cách nhau cùng lắm cũng chỉ đến hai ba giây. Đợi đến khi vùng nước tối đen tạm thời bị ánh sáng tách ra, Cố Trầm Chu nhìn thấy Hạ Hải Lâu đang ở một nơi trước mặt mình cách đó không xa – đối phương dường như đã bơi đến gần mặt nước nhưng có vẻ như đang lúc chìm lúc nổi…
Sau khi áo phao cứu sinh mặc trên người phát huy tác dụng, tay chân Cố Trầm Chu tuy vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với sự rét lạnh dưới mặt nước, nhưng áo phao và sức nổi của chính bản thân ở trong nước đã đẩy anh lên dần phía mặt nước.
Một, hai, ba… Mười ba, mười bốn.
Khi thầm đếm đến nhịp tim đập thứ mười bốn, Cố Trầm Chu đã túm được cánh tay của Hạ Hải Lâu.
Tiếp đó, người bị anh túm được đã nổi lên đến mặt nước, Cố Trầm Chu vừa chạm vào Hạ Hải Lâu đã cảm thấy đối phương đang cố sức chống lại, nhưng khi anh cầm đèn pin đưa lên khỏi mặt nước thì Hạ Hải Lâu lại yên lặng.
Lần này chính xác là thật sự yên lặng: Không nói gì, không động đậy, hắn thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Cố Trầm Chu. Nếu không phải anh túm lấy đối phương cũng không cần quá cố sức, anh còn tưởng đối phương còn chẳng thèm đạp nước khiến bản thân không thể trồi lên khỏi mặt biển được.
Giờ anh cũng chẳng còn thời gian để bận tâm đến Hạ Hải Lâu, một cơn sóng đang ập đến từ phía trước, dù Cố Trầm Chu đã kịp thời nín thở nhưng vẫn có cảm giác mình bị sặc một chút nước. Anh nhân lúc cơn sóng chìm xuống mà hít sâu một hơi, vừa kéo Hạ Hải Lâu bơi về đằng trước vừa dùng bên tay cầm đèn pin đang đặt dưới nước lắc lắc về phía trước mặt. Khoảng ba năm phút sau thì trước mặt loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào, tiếp đó có một người hô lớn:
“Thấy rồi! Chỗ các cậu thuyền không đi vào được, bơi ra đây thêm một quãng rồi túm lấy mái chèo, chúng tôi sẽ kéo hai người lên thuyền!”
Vừa dứt lời thì đằng trước có ánh đèn pha loại nhỏ lóe sáng, Cố Trầm Chu đưa đèn pin trong tay lên cắn vào giữa hai hàm, một tay kéo Hạ Hải Lâu cố sức bơi về phía nguồn sáng.
Khoảng cách chỉ hơn ba mươi thước trên mặt nước lại cần thời gian bơi gấp ba lần bình thường, trong lúc này, những làn sóng hết lần này đến lần khác lại không ngừng đẩy hai người về phía sau, đợi đến sau khi một bàn tay của Cố Trầm Chu cuối cùng cũng bắt được mái chèo được đưa xuống dưới thì mái chèo rụt mạnh lại một cái, anh bị kéo đi hơn nữa thước.
Tiếp đó người trên thuyền ló người ra, tay trái của anh trở nên nhẹ bổng trước, Hạ Hải Lâu vịn trên tay anh được người kéo lên; tiếp đó thân thể anh cũng được lôi mạnh một cái, anh thoát ra được khỏi mặt nước trong tiếng nước ào ào rồi được người kéo lên trên thuyền.
“Được rồi, được rồi, đã cứu được người lên đây rồi, mọi người quay về thôi!”
Vị thuyền trưởng sau khi vớt được Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu lên thì thét to một tiếng, sau đó ông cầm hai chiếc áo bông dày trong khoang thuyền ra ném cho mỗi người một chiếc, tiếp theo mới quay lại chỗ động cơ điều khiển thuyền chạy về phía bờ biển.
Trong tiếng vang cực lớn và rung động liên hồi, nhờ vào ánh sáng trắng cực mạnh mà Cố Trầm Chu có thể nhìn thấy rõ ràng mái tóc của đối phương bết lại không ngừng có nước nhỏ xuống, anh cũng có thể thấy được gương mặt không có bao nhiêu cảm xúc của đối phương.
“Nơi tôi chọn thế nào?”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu đột nhiên vang lên.
Cố Trầm Chu nhìn theo ánh mắt đối phương về phía vách núi mà bọn họ vừa mới nhảy xuống trong đêm tối, giờ nó đã biến thành một đám đen kịt.
Giữa ban đêm tối đen như thế này thực ra cũng không thể thấy rõ ràng, nhưng bất kể là dựa vào tư liệu đọc được trên internet lúc trước hay là nhờ thông tin nghe được từ trong miệng những người thôn dân nơi này, Cố Trầm Chu vẫn có thể có được một khái niệm tương đối trực quan – hình dạng của bờ Nam trước mặt giống một chiếc lưỡi liềm khổng lổ, đầu nhọn của lưỡi liềm chỉ thẳng lên trời, tính khoảng cách thẳng tắp lên và bỏ qua độ cong thật dài thì vừa đủ để tách xa ra khỏi quần thể đá ngầm.
Nhưng nếu cân nhắc đến tính nguy hiểm của vùng biển rộng, cho dù biết rõ xác suất gặp phải đá ngầm khi nhảy xuống là cực nhỏ thì người dân sống trong thôn gần đây cũng chẳng có một ai muốn nhảy xuống.
Mà nếu không nhảy xuống đuổi theo từ chỗ mà Hạ Hải Lâu nhảy, muốn tìm một người giữa biển rộng ban đêm khó khăn biết bao nhiêu, cho dù Cố Trầm Chu không phải người sống lâu năm bên bờ biển cũng có thể hiểu rõ.
Nhất là người có thể nhảy xuống theo ngay phía sau Hạ Hải Lâu rốt cuộc có chuẩn bị đầy đủ hay không, còn có thể lớn tiếng kêu cứu cố gắng tìm đường sống hay không?
Nói ra một câu ‘Nơi tôi chọn thế nào?’ xong, dọc một đường đi này Hạ Hải Lâu không hề lên tiếng nữa.
Thế nhưng người đàn ông lớn tuổi lái thuyền chạy đi được nửa đường liền dùng chất giọng cực nặng khẩu âm cười nói:
“Nhóc con bơi lội khá đấy! Người bên cạnh cậu có phải gặp chuyện gì không mà nghĩ quẩn như thế?”
“Lúc trước từng luyện trong hai năm, giờ cháu bơi cũng không ổn lắm.”
Cố Trầm Chu mỉm cười trả lời câu hỏi của đối phương, lại bỏ qua câu hỏi về Hạ Hải Lâu.
Nhưng ông bác lái thuyền vẫn không nhận ra, đề tài tiếp tục xoay quanh Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu cùng nhảy xuống như trước:
“Cậu nhóc này, cậu nói xem vì sao bây giờ tuổi trẻ lại hay nghĩ quẩn như thế hả? Vừa đụng phải chuyện gì đó đã đòi chết không muốn sống, người to gan nhảy xuống cứu như cậu bác đã thấy không ít, có vài người liều mạng cứu được người ta lên rồi, kết quả là người được cứu còn mắng chửi người cứu mình, đây chẳng phải đáng táp nị* hay sao?”
(*Táp nị: Chỉ hành động chép miệng ngán ngẩm)
Ông bác kích động đến mức bật ra mấy từ tiếng địa phương.
Cố Trầm Chu thầm suy đoán, cảm thấy có lẽ câu cuối cùng mà ông bác nói hẳn là ‘Đây chẳng phải làm bậy hay sao?’
Lúc nói chuyện thì thuyền cũng tiến lại gần bờ, ông bác lái thuyền buộc thuyền bên bờ rồi nhảy xuống bờ cát trước, lại chỉ chỉ vào Hạ Hải Lâu vẫn không hề nhúc nhích, hỏi Cố Trầm Chu:
“Có cần giúp không?”
Cố Trầm Chu lắc đầu, tự mình đứng dậy xuống khỏithuyền, còn kéo cả Hạ Hải Lâu theo.
Hạ Hải Lâu đến giờ vẫn không thốt ra một lời, nhưng lúc này không hiểu sao hắn lại cực kì ngoan ngoãn, bị Cố Trầm Chu kéo liền đứng dậy đi từ trên thuyền xuống dưới bờ cát.
Cố Trầm Chu nhìn thẳng vào hai mắt Hạ Hải Lâu, sau khi xác định hắn sẽ không đột nhiên gây chuyện nữa thì mới đón lấy áo khoác và khăn quàng cổ mà người dân trong thôn chu đáo cầm từ trên vách đá xuống, rút mấy tờ tiền mặt trong ví da đưa qua:
“Thưa bác, giữa đêm hôm còn khiến mọi người phải cực khổ ra đây thật ngại quá, mong các bác các anh nhận lấy mua chút thuốc hút.”
Chủ thuyền vội vàng xua tay:
“Không cần, không cần, lúc trước cậu đã trả phí tổn thuê thuyền, mọi người cũng chẳng phải làm gì cả, vớt hai người lên còn không tốn đến mười lăm phút mà.”
Cố Trầm Chu vẫn khăng khăng đẩy tiền qua:
“Hôm nay là giao thừa, ngay đêm năm mới còn gây phiền phức thêm cho mọi người nữa, lúc trước là việc đương nhiên phải làm, hiện giờ là chút thành ý của cháu –“
Anh thấy chủ thuyền vẫn muốn từ chối bèn nói thêm:
“Bằng không, giờ mong bác nấu giúp cho chúng cháu hai bát canh gừng rồi đưa vào trong nhà gỗ kia cho chúng cháu.”
Chủ thuyền vừa lúc nhìn thấy mấy người lái thuyền lái ra ngoài đang lục tục quay về, thầm nghĩ bản thân mình không cần nhưng chưa chắc cũng có nghĩa là những người khác không cần, nên gật đầu nói:
“Được rồi, hai cậu vào trong đó chờ một chút, tôi kêu bà vợ ở nhà chuẩn bị cho hai người ít canh nóng.”
“Làm phiền bác rồi.”
Cố Trầm Chu nói. Anh cảm giác từ đầu đến chân mình đều đang cứng ngắc lại, cũng không dám đứng lâu thêm trên bờ biển mà vội xoay người kéo theo Hạ Hải Lâu đi về phía căn nhà nhỏ dùng để nghỉ ngơi cách đó mấy bước chân.
Lúc mới đến bãi biển này, anh đầu tiên là đi tìm ngư dân ở địa phương, sau khi tìm hiểu chính xác tình hình vùng nước ở dưới vách núi liền mua áo phao và thuê thuyền, còn đặt thuê thêm một căn nhà gỗ được dựng ở khu này dùng để sưởi ấm –
Mãi cho đến lúc này khoảng hai, ba tiếng nữa thì trời sáng, Cố Trầm Chu rốt cuộc cũng có một loại cảm giác tên là ‘Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc’.
Căn nhà gỗ được dựng ở trên một khoảnh đá nham gần sát bờ biển, lưng nhà dựa vào vách núi, trước mặt là biển rộng, phong cảnh khá đẹp nhưng khí hậu lại không quá tốt – chủ yếu là vì vừa đến mùa đông, gió lạnh từ phương Bắc thổi về ào ào quét qua đây, hơn nữa tiếng sóng biển luôn vang lên từ sáng đến chiều không ngừng nghỉ, ở đây một hai ngày còn đỡ, nếu ở suốt một thời gian dài thì không ai chịu nổi. Bởi vậy nhà ở của ngư dân nơi này đều xây bên chỗ kín gió ở bờ Nam, nơi này giao cả cho công ty du lịch đến khai phá, hai bên không hề có chút mâu thuẫn nào với nhau.
Hai người một trước một sau đi vào căn nhà gỗ, vừa mới mở cửa ra thì một luồng khí ẩm thấp đã phả thẳng vào mặt.
Cố Trầm Chu bật sáng đèn lên trước, vốn anh đã định đi về phía lò sưởi âm tường có chất hai đống củi ở bên cạnh, nhưng đi được hai bước mà vẫn thấy Hạ Hải Lâu đứng ngây ra ở cửa không hề nhúc nhích, anh đành quay lại dắt người kia đi đến chỗ ghế dựa, sau khi ấn người ngồi xuống ghế rồi anh mới cầm bật lửa trên bàn gỗ lên, châm mồi lửa ném vào trong lò sưởi. Chẳng mấy chốc, mấy đốm lửa nhỏ đã bùng lên thành ngọn lửa lớn thiêu đốt rừng rực trong lò sưởi âm tường.
Hơi nóng tỏa ra từ ngọn lửa cháy rực xua tan luồn hơi lạnh, Cố Trầm Chu đứng bên cạnh lò sưởi âm tường cuối cùng cũng thả lỏng cơ thịt căng cứng lại quá chặt chẽ. Anh đi đến bên cạnh Hạ Hải Lâu, lột hết toàn bộ quần áo ướt đẫm trên người đối phương xuống, lại lấy chiếc khăn tắm đặt trên chiếc giường gỗ ở góc phòng đến lau khô hết bọt nước dính trên người Hạ Hải Lâu, cuối cùng mới lại khoác áo choàng tắm và áo khoác của Hạ Hải Lâu lên người hắn.
Trong quá trình diễn ra một loạt động tác này, từ đầu tới cuối Hạ Hải Lâu đều không phát ra một lời nào.
Hắn lúc này khác hẳn hắn ngày thường, một điên cuồng phóng túng, một im lặng u ám… Giống như hai người không hề có liên quan đến nhau.
Cố Trầm Chu lo cho Hạ Hải Lâu xong mới kéo đối phương đến ngồi trước lò sưởi âm tường để sưởi ấm, anh thì ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Hạ Hải Lâu vừa mới ngồi một lúc mới hồi phục tinh thần, lại đứng dậy nhanh chóng thay quần áo. Trong lúc thay quần áo, Cố Trầm Chu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ căn phòng này có dạng hình vuông, rộng đại khái khoảng mười lăm thước vuông.
Phần lớn các đồ dùng trong căn phòng này đều được làm từ gỗ, lúc sờ lên lại cảm thấy có chút kì quái, có vẻ như chúng đều được phủ thêm một lớp chất chống cháy. Nơi này ngoại trừ một chiếc giường gỗ giản dị được đặt tựa vào trong góc nhà thì còn có một chiếc bàn nhỏ cùng bốn chiếc ghế dựa xếp xung quanh, phía trên mặt bàn có đặt mấy món ăn vặt và tờ giới thiệu về khung cảnh khu du lịch.
Liếc mắt nhìn một lượt đã xem hết cả căn phòng nhỏ, Cố Trầm Chu lại quay đầu nhìn về chỗ Hạ Hải Lâu đang ngồi.
Thanh niên được bọc trong chiếc áo khoác dày vẫn giữ nguyên tư thế ngồi im một chỗ ban đầu, mấy lọn tóc trên đầu vẫn còn nhỏ nước, trong đó có một lọn dính trên trán, mấy giọt nước liền nhỏ từ trán xuống chảy qua lông mi và mí mắt, lại ngưng tụ thành một giọt nước rất tròn trên hàng mi, khi đôi mi của đối phương chợt run lên thì rơi xuống thấm vào chiếc áo.
Ánh mắt Cố Trầm Chu dừng lại trên gương mặt Hạ Hải Lâu.
Ánh sáng từ ngọn lửa hắt ra nhảy nhót trên gương mặt của Hạ Hải Lâu, nhìn sang từ góc của Cố Trầm Chutừ sau lưng hắn có thể thấy được gương mặt của đối phương thực sự tĩnh lặng hơn bất cứ lúc nào trước kia.
Loại tĩnh lặng này khiến hắn thật giống như một bức tượng gỗ hình người.
Cố Trầm Chu cũng không có ý định gợi chuyện với Hạ Hải Lâu.
Anh vừa ngồi xuống ghế, cảm giác mệt mỏi liền ào ạt xô đến tựa như những con sóng vừa rồi… Mãi cho đến khi chiếc di động anh đặt trong túi áo khoác bất chợt kêu vang.
Giống như bị đánh thức bừng tỉnh từ trong cảnh mơ, mắt rõ ràng là mở trừng trừng nhìn thẳng vào ngọn lửa, Cố Trầm Chu vẫn hơi ngây ra một lát rồi lấy di động trong túi ra, liền thấy tin nhắn của Vệ Tưởng Cẩm đang nhún nhảy trên màn hình. Anh mở những tin nhắn đến từ lúc trước ra, ngoại trừ mấy tin nhắn đến lúc mười hai giờ, toàn bộ tin còn lại đều là của Vệ Tường Cẩm.
Anh bấm nút quay lại mở tin nhắn mới nhất ra đọc, nội dung của tin nhắn là hỏi anh đang ở đâu.
– Đang sưởi ấm bên bờ biển, giờ đã là bốn giờ sáng mà sao cậu vẫn còn chưa ngủ hả?
Cố Trầm Chu trả lời.
Hai phút sau, tin nhắn của Vệ Tường Cẩm lại được gửi đến:
– Không ngủ được, lúc nãy mình hết gọi điện lại nhắn tin mà cậu cũng không phát hiện à?
– Khi nãy có chút việc, giờ mới làm xong xuôi.
Cố Trầm Chu bấm nút gửi tin nhắn đi, đây là cách thức mà anh am hiểu nhất: Không lừa người nhưng cũng không nói hết mọi chuyện ra.
Vệ Tường Cẩm ở đầu bên kia cũng không băn khoăn quá nhiều ‘Có chút việc’ là có chuyện gì, anh trực tiếp nói ra tin tức quan trọng nhất cho Cố Trầm Chu:
– Cậu có đọc tin nhắn mình gửi cho cậu trước đó không hả? Hơn tám giờ tối hôm trước sau khi cậu cúp điện thoại, chú Cố đã gọi điện thoại đến, hình như chú ấy đã biết chuyện giữa cậu và Hạ Hải Lâu rồi!
Không thể phủ nhận rằng tin nhắn này đã khiến Cố Trầm Chu hơi ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ là hơi ngẩn ra một lát mà thôi.
– Mình biết rồi. Chuyện này khiến cậu qua năm mới vẫn không ngủ được? Chút chuyện này mà cũng đến mức ấy á?
Nội dung tin nhắn tiếp theo của Vệ Tường Cẩm chính là một cái đầu người nhỏ đang hộc máu.
Cố Trầm Chu không kìm được bật ra một tiếng cười.
– Nhanh đi nghỉ ngơi đi, mình giải quyết xong việc bên này sẽ quay về ngay.
Bấm gửi xong tin nhắn này, Cố Trầm Chu đột nhiên có cảm giác mình đang bị người khác nhìn chằm chắm, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hải Lâu liền vừa vặn nhìn thẳng vào hai mắt đối phương.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường nhẹ nhàng lay động, ánh cả vào trong mắt Hạ Hải Lâu. Gương mặt hắnvẫn giữ nguyên vẻ yên lặng đến độ cứng đờ lại, hắn thấy Cố Trầm Chu nhìn sang thì khóe môi nhếch lên thành một đường cong, từ tốn nói:
“Tôi còn nghĩ anh cũng giống như bọn chúng, tất cả đều là ảo giác.”
“Hạ Hải Lâu?”
Cố Trầm gọi tên đối phương theo bản năng, nhưng sau khi gọi ra tiếng thì anh mới ý thức được rằng tiếng gọi này là dư thừa nên lại nói tiếp:
“Cậu muốn tôi thông báo cho Bí thư Hạ hay là cậu tự mình thông báo?”
Một quãng im lặng thật lâu xuất hiện, lâu đến mức giống như có một mảnh sương trắng thoát ra khỏi bóng tối bủa vây cùng ánh lửa mà phủ lên phía trước hai chân của Hạ Hải Lâu.
Hắn ngồi trên ghế, khóe môi vẫn giữ độ cong lúc trước, vẻ cứng ngắc trên gương mặt cũng từ từ biến mất. Dường như chỉ trong nháy mắt này, loại biểu cảm quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên gương mặt hắn lại quay trở về.
Nét cười như có như không đầy khinh miệt.
Vẻ biếng nhác thờ ơ.
Còn có cả sự điên cuồng giống như không hề bận tâm đến bất cứ thứ gì.
Ngón tay Hạ Hải Lâu bấu chặt vào tay vịn bằng gỗ của chiếc ghế dựa rồi cào miết một cái thật mạnh, sắc đỏ sẫm lập tức xuất hiện trên tay vịn và ngón tay của hắn.
Hắn đáp:
“Tự tôi làm.”