Trầm Chu

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12:PHÂN TÍCH

“Bác Vệ, cháu đưa bác đi.”

Cố Trầm Chu nói.

Nhưng Vệ Thành Bá nhẹ nhàng xua tay.

“Không cần, cháu cũng mệt mỏi một buổi tối rồi, cẩn thận nghỉ ngơi đi.”

Cố Trầm Chu khựng lại, trong lòng đã hiểu được ý của đối phương:

“Ở phòng bệnh 5103, kêu bác sĩ dẫn đường cho bác đi bác Vệ.”

Bác sĩ thực tập phụ trách Cố Trầm Chu sửng sốt, thầm nghĩ tấm biển trên cửa phòng 5103 ở ngay chỗ rẽ đó, đi thẳng là đến mà còn cần dẫn đường? Nhưng nhìn dáng vẻ ngầm đồng ý của lãnh đạo trước mắt cũng thông minh bước lên:

“Lãnh đạo, tôi dẫn đường cho ngài.”

Vệ Thành Bá gật đầu:

“Tiểu Lâm, Tiểu Trần, hai người các cậu đi theo tôi.”

Đây là tầng mà bệnh viện chuyên dùng để tiếp đón cán bộ và khách quý, không khác khách sạn là bao. Vệ Thành Bá mang theo một đám người rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người là Cố Tân Quân và Cố Trầm Chu nên có chút quạnh quẽ.

“Bị thế nào?”

Mười mấy năm giằng co đối đầu, Cố Tân Quân cho dù là mở miệng quan tâm thì ngữ điệu và vẻ mạnh vẫn là lạnh lùng ương ngạnh:

“Cha kêu con bình thường an phận một chút con không nghe, xem bây giờ đã gây ra chuyện gì rồi!”

Cố Trầm Chu vì hoàn cảnh gia đình mà từ nhỏ đã nhận nền giáo dục quyết định đến cung cách xử sự của anh. Cho dù là thời điểm tranh cãi ầm ĩ nhất anh không thể nào mặc kệ Bộ trưởng Cố đá cửa trốn nhà rời đi để người khác chế giễu, huống chi lần này quay về anh cũng không phải vì tiếp tục đối đầu với Cố Tân Quân, anh không tiếp lời này mà chỉ nói:

“Cha, có người muốn mạng của Tường Cẩm.”

Cố Tân Quân không phải không rõ chuyện đêm nay không thể trách lên đầu con trai mình, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa chuyển đến được. Sắc mặt ông trở nên âm trầm:

“Con nói cho cha nghe chi tiết về chuyện buổi tối hôm ấy.”

“Con với Tường Cẩm tổ chức tiệc sinh nhật cho Chính Gia…”

Chuyện buổi tối hôm nay, Cố Trầm Chu lúc xe cảnh sát đến hiện trường đã giải thích một lần, hiện tại cũng chỉ là kể lại lần nữa liền nhanh gọn mà nói xong mọi chuyện.

Cố Tân Quân sau khi nghe xong liền nhíu mày nhìn thẳng vào hai mắt Cố Trầm Chu. Bỏ qua vụ tai nạn xe cộ, có một điểm đáng ngờ vô cùng rõ ràng: Vệ Tường Cẩm đi trước, Cố Trầm Chu liền đuổi theo ngay phía sau, còn hoàn toàn kịp lúc đến đúng vào thời điểm mấu chốt, cái này không khỏi cũng quá đúng lúc rồi.

Những chuyện khác không nói, thứ nhất là Vệ Tường Cẩm bình thường lái xe rất cẩn thận, chưa bao giờ nghe thấy chuyện nó uống rượu say rồi còn lái xe, có thể thấy được mấy ly rượu nó đã uống kia cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng với nó. Tiếp đó là bữa tiệc lần này do Cố Trầm Chu đề nghị tổ chức, nếu thật sự cảm thấy không yên lòng thì gọi một cú điện thoại dặn dò một tiếng là được rồi, sao còn cần tự mình đuổi theo? Này quả thực giống như đã biết Vệ Tường Cẩm sẽ xảy ra tai nạn nghiêm trọng cho nên tự mình lái xe đi qua vậy.

Nhưng nếu muốn nói tai nạn xe cộ lần này của Vệ Tường Cẩm có con trai mình ở bên trong xen vào một tay Cố Tân Quân cũng không tin: Bởi vì việc này căn bản là không cần thiết!

Hai nhà có quan hệ đã ba đời, liên hệ với nhau vô cùng chặt chẽ, Cố Trầm Chu muốn làm chuyện gì thì Vệ Tường Cẩm và nhà họ Vệ còn có thể không giúp đỡ sao? Trái lại một khi Vệ Tường Cẩm có chuyện gì, Cố Trầm Chu chắc chắn sẽ thiếu đi một cánh tay giúp đỡ đắc lực, mất nhiều hơn được.

Càng đừng nói hai đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đã chơi với nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm…

Tự hỏi thông suốt một hồi, tư duy của Cố Tân Quân lại chuyển lên người đứng sau màn điều khiển vụ tai nạn xe cộ lần này. Làm quan chức được đến trình độ này của họ lại thêm bản thân nhà họ Cố và nhà họ Vệ căn cơ sâu sắc, cây to đón gió lớn, có mấy đối thủ là vô cùng bình thường. Nhưng người nào thuộc giới chính trị lại căm thù nhà họ Vệ đến mức muốn mượn lý do tai nạn xe cộ để giết chết Vệ Tường Cẩm? Phải biết loại chuyện này vô cùng mẫn cảm, là tối kỵ của người làm chính trị, một khi bị điều tra ra thì bất kể hậu trường của anh có vững chắc đến đâu, địa vị ở nơi cao bao nhiêu, cũng đều sẽ bị mọi người hợp lại đả kích nghiêm khắc.

“Cha, dì đi ra rồi.”

Cố Trầm Chu đứng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Cố Tân Quân đang tự hỏi thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, tâm tư của ông đều đặt ở nơi khác nên nhất thời không chú ý đến chuyện con trai lớn của mình khó có được tiếp đón vợ kế của mình một tiếng.

Trịnh Nguyệt Lâm đi từ trong phòng bệnh của Vệ Tường Cẩm ra ngược lại nghe được lời này, bà liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một tiếng, ánh mắt hơi lóe lên, tiếp đó liền nói với Cố Tân Quân:

“Tường Cẩm không có gì đáng ngại, chỉ là có chút váng đầu buồn nôn. Buổi tối Nhã Ngọc muốn ở lại nơi này, sẽ không quay về. Chúng ta đi trước đi, Trầm Chu cũng mệt mỏi một ngày rồi.”

Cố Tân Quân phục hồi tinh thần, theo thói quen muốn nói hai câu, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua kẹp cố định trên tay trái của Cố Trầm Chu thì lời nói trong miệng liền nuốt trở về, nói:

“Đi thôi.”

Ba người đi vào thang máy, lúc đứng trong thang máy, Trịnh Nguyệt Lâm nói:

“Đêm nay Tiểu Chu về nhà trước đã đi, chỗ đó của con cũng không có ai đi cùng.”

Khó có được đề nghị một lần.

Cố Tấn Quân nghe được lại muốn nói gì đó. Cố Trầm Chu làm sao không biết? Trước khi ông mở miệng liền dứt khoát giành lên tiếng trước:

“Vâng.”

Bộ trưởng Cố cực kỳ uy phong đang chuẩn bị nã pháo lập tức bị nghẹn lửa.

Trịnh Nguyệt Lâm là người đề nghị đầu tiên không để ý đến việc này. Bà giống như nghĩ đến điều gì đó, một lúc lâu sau mới mở miệng cười nói:

“… Vậy tốt quá, phòng vẫn được thu dọn, trên tay có thương tích thì ở lại trong nhà thêm vài ngày đi, cha con cũng rất nhớ con!”

Bộ trưởng Cố bất mãn quay đi. Nhưng lúc này cửa thang máy mở ra, quay lại đại sảnh đầy người đến người đi ông cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Một đường không hề nói chuyện, đợi sau khi quay lại Thiên Thụy Viên rồi thì Cố Chính Gia và James đã chờ ở trong phòng khách.

Cố Chính Gia ngồi trên sô pha nghe tiếng xe đang liên tục quay đầu nhìn ra cửa, giờ phút này thấy mấy người đi vào vội vàng đứng lên:

“Cha, mẹ, anh, mọi người đã về rồi? Anh với anh Vệ tam không làm sao chứ? Lúc em nghe được tin tức thì suýt chút nữa bị dọa chết!”

Tiếp đó cậu chần chừ một chút:

“Sau đó bữa tiệc hoàn toàn hỗn loạn, bạn bè của anh với anh Vệ tam đi trước, bạn bè của em ở lại thì đều, ừm…”

“Đều bàn về tai nạn xe cộ?”

Cố Trầm Chu tiếp một câu.

Cố Chính Gia có chút ngượng ngùng gật đầu:

“Sau đó em để bọn họ đi về trước.”

“Ngài Cố, Cố phu nhân.”

Lúc Cố Chính Gia dừng lại, James liền chào hỏi Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm.

Cố Tân Quân cũng rất coi trọng vị quản gia bên cạnh cha vợ này, khi ông kết hôn với Thẩm Nhu thì vị quản gia người Anh này chính là người cũ bên cạnh ông cụ nhà họ Thẩm, địa vị ở nhà họ Thẩm rất cao. Ông khách sáo nói:

“Chính Gia chỉ là một đứa trẻ, ông kêu nó tự về là được rồi.”

“Đây là việc tôi phải làm, ngài Cố.”

James cười khẽ nói, tiếp đó ông nói với Cố Trầm Chu:

“Thiếu gia Trầm Chu, tôi về trước.”

“Tôi tiễn ông.”

Cố Trầm Chu nói.

James không từ chối, khi đi đến huyền quan thì ông dừng bước lại nhẹ giọng nói:

“Thiếu gia Trầm Chu, chuyện cậu và Vệ thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, người biết tin đầu tiên là thiếu gia nhà họ Ôn. Nhưng khi cậu đi rồi, người rời khỏi bữa tiệc đầu tiên là thiếu gia nhà họ Hạ.”

“Cậu ta rời đi lúc nào?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Hai mươi phút sau khi cậu rời đi.”

James đáp.

Ánh mắt Cố Trầm Chu trầm xuống:

“Tôi biết, gửi lời hỏi thăm sức khỏe của tôi đến ông ngoại.”

“Lần sau gặp, thiếu gia Trầm Chu. Tôi nhất định sẽ chuyển lời hỏi thăm ân cần của cậu.”

James lại cung kính khom người, sau đó mới xoay người rời đi.

Cố Trầm Chu xoay người quay lại phòng khách. Trịnh Nguyệt Lâm đã đi lên tầng, Cố Tân Quân vẫn còn ngồi trong đại sảnh. Cố Chính Gia vẫn quanh quẩn ở một bên, vuốt ve chén trà một lát lại nhìn sang TV một lát, nhìn qua đúng là vừa muốn đi lại vừa muốn ở. Dáng vẻ không có chuyện gì để làm khiến Cố Tân Quân bất mãn đưa mắt nhìn cậu vài lần.

Cố Trầm Chu dừng chân lại:

“Cha.”

Anh lên tiếng chào hỏi, nhìn sang Cố Chính Gia thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lướt qua mình lại nghĩ đến bữa tiệc coi như là hỏng mất nửa chừng hôm nay, vẫn là nói:

“Chính Gia đến phòng anh một lát đi.”

Lời này vừa ra, không chỉ Cố Chính Gia gạt tay làm đổ chén trà, ngay cả Cố Tân Quân cũng không kìm nén được sắc mặt lộ ra dáng vẻ kinh ngạc.

Chuyện quan hệ của hai anh em nhà họ Cố rất lạnh nhạt, đừng nói trong nhà họ Cố, ngay cả người trong giới cũng đã xác định từ sớm.

Trừ đi năm năm đầu chưa hiểu chuyện, lại bớt đi ba năm Cố Trầm Chu ra nước ngoài, còn lại tám năm ở chung, Cố Chính Gia thực sự không nhớ rõ trước đây đã có lần nào Cố Trầm Chu gọi mình đến phòng anh ấy chưa – Hoặc là chưa từng có lần nào cả?

Tóm lại cậu bị một câu nói bất chợt này đập vào đầu đến choáng váng, mắt thấy bóng dáng Cố Trầm Chu đã biến mất ở chỗ rẽ cầu thang cậu mới ngây ngô kêu lên:

“Cha, anh trai gọi con kìa!”

“Nó đương nhiên là gọi con.”

Cố Tân Quân nghiêm mặt nói.

“Nó hiếm lắm mới gọi con được một lần…”

“Con biết.”

Vai Cố Chính Gia bất chợt nhanh chóng dựng thẳng lên tựa như mỗi lần cậu bị mẹ mình dặn dò vậy.

“Vậy con đi lên đây.”

Bức màn màu trắng che khuất nửa cánh cửa sổ, giường, bàn, giá sách đều được làm bằng gỗ đồng bộ, Cố Chính Gia nhớ rõ mấy đồ dùng này giống hệt của nhà họ hồi đầu, chỉ là chuyển nhà vài lần, đồ dùng từ từ đổi hết, không ngờ nơi này của Cố Trầm Chu vẫn còn giữ nguyên bộ.

Cậu cố ý chậm rãi bước đến vài bước, ánh mắt lướt qua các góc xem một lượt, ví dụ như két an toàn ở trong góc bị mở ra, trên chiếc sô pha đơn đối diện giường có mấy chiếc sơmi bị ném lên, còn có cả một người ngoài hành tinh trên giá sách… Đợi đã, còn có cả thứ này!

Ánh mắt Cố Chính Gia lập tức thẳng tắp, tiếp đó liền nghe thấy Cố Trầm Chu nói:

“Ngồi đâu cũng được.”

Cố Chính Gia vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

“Nói về bữa tiệc ngày hôm nay đi.”

Cố Trầm Chu nói, anh nhíu mày nhìn cánh tay trái của mình một cái, cánh tay bị kẹp cố định giữ lại khiến anh có chút không thoải mái.

Đây là mục đích mà anh ấy gọi cậu lên đây đi… Đề tài có chút không tập trung lắm. Cố Chính Gia ngẫm nghĩ một chút:

“Khi anh đi rồi, anh Tưởng – Tưởng Quân Đạt – nói chuyện với em một lúc, anh ấy có một em gái cũng học cùng trường với em, còn là cùng lớp, trước đó không biết, lần này đến dự tiệc mới biết…… Còn có chị Đường Tư, chị ấy cố ý đến gần nói với em hai câu… Cả anh Chu Trung…”

Cậu cẩn thận nhớ lại, từ từ kể lại những gì mình nhìn thấy hay cảm nhận được ở trong bữa tiệc ra:

“Những người mà anh và anh Vệ tam mời đến, anh nhà họ Trần và anh nhà họ Ôn tuy rằng không tụ tập cũng với người khác nhưng thỉnh thoảng sẽ tụ lại một chỗ nói một hai câu, nhưng mà chị Khâu cả buổi tối đều ở một mình, anh Thẩm đứng cùng với những người khác, nam nữ đều có… Đúng rồi, Hạ Hải Lâu là người rời khỏi sơn trang đầu tiên.”

Thiếu niên mười sáu tuổi thật sự không thể nào chấp nhận được sở thích đặc biệt của Hạ Hải Lâu, bởi vậy nên người này trở thành người duy nhất mà cậu gọi thẳng tên.

Cố Trầm Chu nghe xong thực ra có chút ngoài ý muốn:

“Sau khi anh giới thiệu cho em một lần em đều nhớ rõ những người đó?”

“À, thực ra cũng không phải.”

Cố Chính Gia có chút ngượng ngùng.

“Có quá nhiều người có mặt ở đó, lúc em ra vào cũng từng nhìn thấy, khi cha và em đi cùng nhau có mấy lần cũng sẽ nói cho em biết đó là ai và ai, sau khi được nói vài lần em liền nhớ kỹ.”

Cố Trầm Chu gật gật đầu, sau đó chọn cái tên đầu tiên phát ra từ miệng của Cố Chính Gia:

“Em biết rõ Tưởng Quân Đạt bao nhiêu?”

Là chuyện này? Cố Chính Gia chớp mắt.

“Cảm giác của em với anh ta hẳn là không tệ nhỉ?”

Cố Trầm Chu gõ nhẹ lên bàn.

“Cha anh ta là Cục trưởng Cục Quản lý Địa chính, năm nay năm mươi ba tuổi.”

Chuyện này cũng không quá bất ngờ. Bình thường Cố Chính Gia cũng gặp phải không ít những người như thế:

“Ông ta muốn động tay?”

“Động tay?”

Cố Trầm Chu cười một tiếng.

“Ông ta muốn động tay, nhưng trong tay ông ta vẫn còn giữ vài khoản nợ thối nát.”

Cố Chính Gia lắp bắp kinh hãi.

“Anh, ý của anh là – sao anh lại biết?”

“Vì sao anh lại không biết?”

Cố Trầm Chu hỏi lại.

“Em cho rằng anh chỉ tùy tiện mời khách à?”

“Đương nhiên là không, ý của em là… Ừm…”

Cậu nói:

“Vậy vì sao anh lại mời anh ta?”

“Bởi vì có người đã định giúp anh ta.”

Cố Trầm Chu thản nhiên nói.

“Chờ anh ta vái trước cửa miếu là được. Anh mời anh ta đến không phải là muốn anh ta đến nhìn mặt mình.”

Nhưng rốt cuộc là ai, anh cũng không nói kỹ càng.

Cố Chính Gia cúi đầu cân nhắc một chút:

“Còn mấy người kia, chị Đường Tư hình như…”

Cậu liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, có chút ấp úng.

“Em nghĩ không sai, nhà họ Đường muốn kết thông gia với nhà họ Cố.”

Cố Trầm Chu nói.

Ánh mắt Cố Chính Gia nhìn Cố Trầm Chu lập tức sáng rực lên, thực ra cậu còn muốn trêu ghẹo Cố Trầm Chu vào cậu, nhưng ông anh hơn cậu những bảy tuổi này… Cậu vẫn là không dám.

Khóe môi Cố Trầm Chu nhếch lên lộ ra một nụ cười nhưng không có quá nhiều hàm nghĩa:

“Không chỉ nhà họ Đường, nhà họ Lâm, thậm chí ngay cả nhà họ Khâu trước kia cũng có ý này.”

Nói thế nào lại giống như mua bán vậy! Sắc mặt Cố Chính Gia suy sụp, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng phụt một tiếng bị dập tắt:

“Nhà họ Khâu? Chị Khâu? Buổi tối hôm nay chị Khâu và anh Thẩm…”

Cậu nghĩ đến gì đó, lập tức mở miệng:

“Khâu Duyệt không thích anh, em nghĩ nhiều quá.”

Cố Trầm Chu một lời nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng Cố Chính Gia.

Cố Chính Gia lập tức ngậm miệng, mỉm cười ngượng ngùng:

“Thực ra em cũng chưa nghĩ gì cả.”

“Khâu Duyệt sẽ cưới ai không quan trọng, nhưng Thẩm Đức Lâm đã có người mình thích.”

Cố Trầm Chu giải thích hai câu.

“Hiện tại Thẩm Đức Lâm đang một mình đấu tranh với gia tộc, em đừng nhìn dáng vẻ vô cùng thoải mái, buổi tối trò chuyện vui vẻ với nam nam nữ nữ xung quanh của anh ta, thực ra áp lực vô cùng lớn.”

Cố Chính Gia nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu được, những chuyện bát quái này cậu vốn nghe rất hăng say.

Cố Trầm Chu lại gõ nhẹ lên bàn một cái:

“Ở nơi này của chúng ta, muốn tìm hiểu một người thì tốt nhất là đi tìm hiểu gia đình của người đó. Muốn tìm hiểu gia đình của người đó tốt nhất là đi nhìn những đứa trẻ mà gia đình này dạy dỗ. Em thích cuộc sống như vậy không?”

“Dạ?”

“Nếu không thích, thì sớm nói ra với cha và dì.”

Cố Trầm Chu không bận tâm đến nghi vấn của Cố Chính Gia, tiếp tục nói:

“Nếu thích… Mười sáu tuổi cũng không tệ lắm, về sau anh sẽ đưa em ra ngoài. Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi.”

“Dạ?…. Vâng, vâng.”

Cuối cùng đề tài chuyển đi quá nhanh, Cố Chính Gia cho đến tận khi ra khỏi phòng Cố Trầm Chu, nhìn thấy Cố Trầm Chu đóng cửa rồi mới bất chợt giật mình nhận ra. Đây là đang hỏi cậu có muốn bước vào giới chính trị hay không đấy!

Lừa người ta, chuyện này quả thực rất không khoa học, anh trai cậu không thể nào lại thân thiết như vậy đâu!…

Sau khi quay về phòng, nghĩ tới nghĩ lui Cố Chính Gia đều cảm thấy không thích hợp nên lại nhổm dậy rời giường, đi xuống tầng dưới vốn định nhìn xem cha mình có phải vẫn còn ngồi ở dưới đó hay không, sau đó bàn bạc với cha một chút về sự khác thường của Cố Trầm Chu, kết quả là không nhìn thấy cha, ngược lại phát hiện Trịnh Nguyệt Lâm vốn đã lên tầng từ sớm.

“Mẹ?”

Cố Chính Gia nhẹ giọng gọi một tiếng.

Cả phòng khách chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, Trịnh Nguyệt Lâm mặc đồ ngủ khoanh tay ngồi ở trên sô pha bất động rất lâu, cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Bất chợt nghe thấy có tiếng gọi, bà bừng tỉnh nhìn lên:

“Chính Gia đấy à, đã trễ thế này sao con vẫn chưa ngủ?”

“Sao mẹ lại xuống đây?”

Cố Chính Gia hỏi lại, đồng thời nhìn về phía chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, 12:34, quả thực là rất muộn.

“Mẹ suy nghĩ vài việc.”

Trịnh Nguyệt Lâm nói.

Cố Chính Gia tưởng là chuyện là tòa án nên cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống sô pha đối diện Trịnh Nguyệt Lâm lắp bắp mở miệng:

“Mẹ, con cảm thấy anh có chút không bình thường…”

“Không bình thường chỗ nào?”

Trịnh Nguyệt Lâm chống trán, có hơi hoảng hốt.

“Buổi tối hôm nay anh gọi con lên phòng, phân tích cho con nghe những người ở trong bữa tiệc một lần, sau đó anh hỏi về sau con muốn làm gì, nói nếu không muốn tham gia chính trị thì nói sớm cho cha mẹ, nếu muốn, anh ấy sẽ đưa con theo cùng… Mẹ…”

Cố Chính Gia tăng âm lượng gọi Trịnh Nguyệt Lâm.

“Mẹ đang nghe chứ?”

“Con vừa mới nói cái gì?”

Trịnh Nguyệt Lâm theo bản năng hỏi lại.

Cố Chính Gia tức giận nhắc lại một lần, sau đó nói:

“Con cảm giác anh thật sự không được bình thường lắm, quả thực là quá thân thiết…”

“Khoan đã!”

Trịnh Nguyệt Lâm đột ngột có chút thô bạo mà chặn ngang lời cậu.

“Con nói là anh trai con giải thích tình hình những người ở trong bữa tiệc với con, sau đó còn hỏi con dự định về tương lai?”

“Con đã nói những hai lần…”

Cố Chính Gia than thở, tiếp đó cậu chợt phát hiện bà mẹ vốn vẫn luôn thất thần nhà mình đột ngột trở nên phấn chấn, ánh mắt sáng rực nhìn cậu hồi lâu.

Sao bên này cũng không bình thường như vậy? Cố Chính Gia kiên trì gọi một tiếng:

“Mẹ?”

“Trước kia mẹ bảo con gần gũi với anh con nhiều một chút, hiện tại anh trai con đã thân thiết với con rồi con còn không vui vẻ à?”

Trịnh Nguyệt Lâm lướt qua do dự vừa rồi, cười nói.

“Cũng không phải chuyện này, chỉ là…”

Cố Chính Gia nói, nhưng Trịnh Nguyệt Lâm đứng lên vỗ vỗ vai cậu.

“Đừng lo lắng, lần này là anh trai con có lòng, con suy nghĩ cẩn thận đi, tương lai muốn làm gì.”

“Con chỉ cảm thấy việc này không quá hợp lý…”

Cố Chính Gia nhỏ giọng thì thầm một câu.

Nhưng… được rồi, dù sao… Tốt xấu gì thì cũng là chuyện tốt đi? Cậu nghĩ như vậy, chậm rãi đứng lên nói:

“Vậy con lên tầng ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Mau đi đi.”

Trịnh Nguyệt Lâm thúc giục Cố Chính Gia một tiếng, đợi đến khi thấy bóng dáng cậu biến mất ở đầu hành lang mới thở ra một hơi thật dài: Chắc chỉ là mình nghĩ nhiều thôi, bữa tiệc đêm nay cũng không có gì cả, có lẽ mọi chuyện thực sự đang phát triển theo chiều hướng tốt…

Cùng lúc ấy, Cố Chính Gia và Trịnh Nguyệt Lâm đều đã bỏ đi băn khoăn trong lòng, thực sự đi nghỉ ngơi. Chỉ có duy nhất Cố Trầm Chu vừa rồi mới xảy ra tai nạn xe cộ đã bị chèn ép nửa buổi tối là vẫn chưa ngủ.

Anh bật máy tính trong phòng lên, lấy một chiếc usb trên người ra cắm vào khe kết nối của máy tính, gõ mật mã đăng nhập vào một ổ dữ liệu duy nhất bên trong.

Phần dữ liệu này – hoặc có thể nói là nhật ký – là toàn bộ ghi chép lại những gì anh đã mơ thấy hai năm trước, một vài thứ chi tiết mờ nhạt, số lần xuất hiện lặp lại nhiều nhất… Anh đều tuần tự ghi chép lại, vì một ngày nào đó trong tương lai bỏ đi hoặc nghiên cứu thêm.

Nội dung gần ba vạn chữ về cảnh trong mơ liên tục một tháng liền khắc ghi vào tâm khảm.

Màn hình máy tính trong ánh sáng màu trắng lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

Cố Trầm Chu nhìn thể chữ đậm trên khung soạn thảo màu trắng, chìm vào trầm tư.

Giả sử giấc mơ này là thật.

Nếu như ‘Anh’ ở trong cảnh mơ quả thực là anh.

Vậy tất cả những việc trong mơ kia đều là phù hợp logic.

Anh không thể nào không điều tra nguyên nhân cái chết của Vệ Tường Cẩm – anh nhất định đã từng lợi dụng thế lực của nhà họ Cố để điều tra một lượt; anh không thể nào không trở về lúc nhà họ Cố cần anh nhất – trừ phi khi đó anh đã không thể quay về; anh càng không thể nào quấn quít không rõ với một người đàn ông giống như kỹ nữ — trừ phi anh muốn mượn việc này để quên đi người nào đó.

Như vậy, là điều gì khiến Vệ Tường Cẩm qua đời, khiến anh không thể quay về nhà, thậm chí không thể không dựa vào cuộc sống trác táng để che giấu mục đích thực sự của mình?

Cố Trầm Chu tựa lưng vào ghế ngồi, đau đớn và cứng ngắc trên cánh tay trái nhắc nhở anh rằng tất cả hiện tại đều là chân thật.

Thiếu mất một bộ phận cốt yếu nhất.

Phần cốt yếu nhất, có thể khiến tất cả mọi chuyện xâu chuỗi lại trở nên hoàn toàn hợp lý.

— Là kẻ nào đang đối phó với hai nhà Cố Vệ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.